Đầu Quả Tim Có Một Mỹ Nhân Ốm Yếu

Chương 7


9 tháng

trướctiếp

Sáng hôm sau, Thường Càn dẫn một con nai lên núi.

Giang Chiết Liễu vừa mới rửa mặt xong, tóc còn chưa buộc lên, đang nghĩ xem sang mùa đông nên trồng cây gì… Đang nghĩ được một nửa, bỗng nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng chân lộc cộc.

Sau đó, bên ngoài gõ gõ hai tiếng tượng trưng rồi cửa mở ra, Thường Càn bước vào, đằng sau là một thiếu niên, trên đầu có hai cái sừng nhỏ, nhìn qua lớn hơn Thường Càn một chút, khoảng 14-15 tuổi. Đôi mắt tròn xoe, tràn ngập linh khí.

Hắn tò mò đánh giá xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Giang Chiết Liễu, nhìn nhìn một chút, đôi mắt chớp chớp hô lên:”Thần tiên ca ca!”

Giang Chiết Liễu nhìn thiếu niên thanh tú, nghe thấy Thường Càn tích cực giới thiệu:” Đây là ca ca ta, là thần tiên ẩn cư ở Chung Nam Sơn. Ca ca, hắn là A Sở.”

A Sở đứng đối diện Giang Chiết Liễu, hai cái sừng nhỏ trên đầu trong suốt, trên đỉnh còn có lông tơ hồng hồng phủ rộng, tựa hồ chưa hoàn toàn trưởng thành, động mạnh chút có lẽ sẽ rất đau. Cẳng chân dưới còn chưa hoàn toàn biến hóa, vẫn là cẳng chân của nai con.(Ứng dụng T Y T)

“Thần tiên ca ca.” A Sở đôi mắt sáng lấp lánh nhìn thẳng chàng, to gan hơn Thường Càn nhiều, “Ngươi lớn lên thật đẹp, còn đẹp hơn ta nghĩ.”

Giang Chiết Liễu chăm chú đánh giá hắn, nhìn biểu cảm chân thành trên mặt thiếu niên, chậm rì rì mở miệng:”Ngươi muốn tu hành ở Chung Nam Sơn?”

A Sở nghiêm túc gật đầu: “Ta sẽ chăm sóc ca ca thật tốt.”

Giang Chiết Liễu nhàn nhạt bảo:”Tu vi của ta đã hủy, bệnh thể suy yếu, đã không còn là thủ tọa tiên môn ngày xưa. Ngươi ở bên cạnh ta, có lẽ không chiếm được chỗ tốt nào.”

“Chỉ cần thỉnh thoảng thần tiên ca ca chỉ điểm A Sở tu hành đã rất tốt rồi!” Nai con chớp mắt, giống như vô tình mà tiến lại gần, lông mi mảnh dài khẽ động trước mặt Giang Chiết Liễu, hơi thở hiền hòa tràn đầy sự tham lam chậm rãi tản ra, trên mặt đều là nhu thuận.

Biểu hiện của hắn cũng không tệ lắm, thuần khiết giống như một nhóc con chưa trải sự đời, muốn lừa gạt Thường Càn ngây thơ đương nhiên không phải chuyện gì khó. Nhưng vào trong mắt Giang Chiết Liễu, vẫn còn chưa đủ để người ta tin tưởng.(Ứng dụng T Y T)

Nhưng là Giang Chiết Liễu cũng chẳng buồn để ý, giống như chuyện Văn Nhân Dạ trở thành hàng xóm cách vách của chàng. Chàng đối với nhiều chuyện đều là kiểu thái độ “Không sao”, “Có thể”, “Vẫn tốt”, nên vẫn đủ bao dung cho một tiểu yêu tuy có ý đồ, nhưng lại không có tính nguy hiểm.

Giang Chiết Liễu gật gật đầu, đang muốn nói tiếp, ngước mắt liền thấy Văn Nhân Dạ đẩy cửa tiến vào.

Vẫn là một thân huyền y quen thuộc, đôi mắt màu tím sẫm, góc áo thêu hoa văn huyết sắc, tràn ngập cảm giác yêu dị.

Mùi tùng bách thoang thoảng truyền ra, kèm theo khí tức chinh chiến trên người đối phương.

Văn Nhân Dạ thấy chàng nhìn như mới tỉnh không lâu, cực kì tùy ý cầm lấy chiếc lược trong tay Thường Càn, giúp chàng chải tóc.

Ngón tay lạnh lẽo, mang theo hàn ý nhàn nhạt.

Hắn chải tóc cực kì thuận tay, thuận tay đến mức Ma tôn đại nhân bỗng nhiên thấy hoảng hốt, chờ đến khi nắm chặt đuôi tóc đối phương, mới hậu tri hậu giác nhận ra đây là lần đầu tiên hắn giúp Giang Chiết Liễu chải đầu. Ma tôn đại nhân cao cao tại thượng vì chuyện này mà hồn vía lên mây, trái tim nhảy nhót, còn thầm nghĩ….

----- nếu chải không tốt, sợ là sẽ bị y ghét bỏ.

Còn có… nhẹ nhàng một chút, làm y đau thì phải làm sao.

Suy nghĩ trong đầu Văn Nhân Dạ chạy một vòng, cho dù trong lòng lung tung rối loạn lo trước lo sau, nhưng động tác trên tay chưa chậm lại một chút nào. Giang Chiết Liễu chỉ thoáng ngây người, tóc đã được hàng xóm tốt chải xong, dùng trâm ngọc búi lên.

Văn Nhân Dạ một bên chỉnh lại tóc, khẽ liếc mắt nhìn qua lộc yêu, hỏi:” Đây là ai?” 

“Tiểu yêu muốn ta thu lưu.” Giang Chiết Liễu đáp

Trâm ngọc xuyên qua phát quan, tỏa ra hàn ý lành lạnh như có như không. Văn Nhân Dạ cúi đầu đến gần chàng, thấp giọng hờn dỗi: “Ta ở đây, sao ngươi không thu lưu ta?”

Hơi thở tùng bách phả lên, khiến vành tai chàng nóng ran.

Giang Chiết Liễu xoa xoa vành tai, chỉ vào Văn Nhân Dạ, nói với A Sở: “Nữ hài tử ra ngoài phải cẩn thận, những người mặc đồ đen thường là người xấu.”

Đây chỉ là một câu nói đùa, nhưng trước giờ chàng vẫn luôn không quá thích Ma tộc, chuyện này ai cũng biết.

Văn Nhân Dạ hết sức phối hợp: “Là người xấu.”

A Sở sửng sốt một chút, duỗi tay sờ sừng mình, nói:”Nhưng mà… Nhưng mà ta là nam hài tử.”

Giang Chiết Liễu cúi đầu uống trà, duỗi tay lấy thư tịch đêm qua còn đọc dở, thuận miệng đáp:”Nam hài tử cũng phải cẩn thận, có người xấu rất thích nam hài tử.”

Người nói vô tâm, người nghe cố ý. “Người xấu” nào đó tâm niệm vừa động, nhìn không được liếc qua “nam hài tử” hắn thích.

A Sơ ngơ ngác, cái hiểu cái không gật gật đầu. Hắn nhìn thư tịch Giang Chiết Liễu đang cầm, thấy bên trên viết cái gì “Bảy ca ca một muội muội, sủng đến chết”, trong lòng ngũ vị tạp trần, lẩm bẩm:”Tu Chân giới cũng có thói quen đọc loại sách thế tục này sao?”

Giang Chiết Liễu cũng không che đậy, tùy tiện lật một tờ: “Ngươi cũng xem qua loại sách này?”

A Sở còn chưa trả lời, Văn Nhân Dạ đã cảm thấy không thích hợp, rút lấy thư tịch trong tay Giang Chiết Liễu, đầu tiên nhìn lướt qua nội dung, ngẩn ra một chút, sau đó lật xem bìa sách.

Bên trên viết năm chữ “Tiên đạo hàm linh thuật.”

Văn Nhân Dạ có chút cạn lời, nghĩ đến mấy ngày nay Giang Chiết Liễu đọc “Cách giải phù chú”, “Tu tâm”…. Hắn trả lại sách cho đối phương, rũ mi:”Hóa ra thứ ngươi đọc đều là thoại bản dân gian chứ không phải điển tích tiên đạo sao?”

Giang Chiết Liễu nhìn hắn, bình tĩnh nói:” Đều là bọc sách thôi.”

Văn Nhân Dạ có chút vô ngữ: “…. Ngươi bọc bằng cái này để làm gì?”

“Đương nhiên là để đọc sách rồi.” Giang Chiết Liễu kì quái nhìn hắn, phảng phất như việc mình nói là đương nhiên,”Bìa ngoài của thoại bản dân gian quá lộ liễu, ta cất chúng ở Lăng Tiêu phái, nếu để các để tử nhìn thấy, chẳng phải sẽ khiến bọn họ tò mò tìm hiểu, chậm trễ việc tu hành sao?”

Giang Chiết Liễu nói đến đương nhiên, như không cảm thấy việc mình làm có vấn đề gì cần suy xét.

Văn Nhân Dạ nhất thời câm nín, không biến nên nói gì mới tốt. Sau đó, hắn nghe thấy chàng ngữ điệu đạm nhiên bảo:”Buổi trưa ta muốn đi ôn tuyền tắm gội, phiền hàng xóm tốt nhìn A Sở và Thường Càn một lúc.”

Văn Nhân Dạ nhìn thân hình đơn bạc, ma xui quỷ khiến nói:”Hàng xóm tốt cảm thấy ngươi mới cần ta nhìn, đẩy liền ngã.”

Đẩy liền ngã?

Giang Chiết Liễu cúi đầu đánh giá bản thân, có chút tùy ý:”Ngã rồi ta sẽ không đứng dậy, ăn vạ ngươi ngàn vạn linh ngọc Ma giới.”

Chàng chỉ nói đùa một câu, không nghĩ đến ai kia lập tức khắc cốt ghi tâm, đôi mắt màu tím nổi lên tâm tư, thâm sâu khó dò nhìn chàng chằm chằm.

“….Ngàn vạn linh ngọc liền có thể sao?”

Giang Chiết Liễu thoáng ngẩn ra, cảm thấy đối phương dựa có chút gần, cúi đầu che miệng ho nhẹ một tiếng, che giấu mu bàn tay bị hơi thở ấm áp của đối phương quấn lấy nóng đến bất thường.

“Nói đùa ngươi cũng tin.”

Giọng nói của chàng luôn luôn lãnh đạm, chỉ có đôi lúc ngẫu nhiên đùa giỡn mấy câu mới có thể làm người ta cảm thấy thả lỏng cùng ôn hòa. Nhưng đoạn thời gian này, áp lực trên vai đã không còn, tâm trạng tốt hơn rất nhiều, so với năm đó còn trấn thủ Lăng Tiêu phái, tư thái thoải mái gấp ngàn vạn lần.

Ma tộc vô sỉ không chỉ lùi lại mà còn đến gần hơn, cảm nhận lạnh lẽo trên người đối phương áp chế dục hỏa trong người. Văn Nhân Dạ càng dựa lại gần, ngữ khí thâm tình:”Ngươi nói ta đều tin.”

__

Phía sau Chung Nam Sơn có vài cái ôn tuyền, nhưng trước đó không có ai ở, nên cũng chẳng được sử dụng. Sau khi đến đây Văn Nhân Dạ đã sửa sang lại toàn bộ.

Giang Chiết Liễu trút bỏ xiêm y, chỉ để lại một tầng áo trong mỏng manh, ngâm mình trong dòng nước ấm.

Chàng tuy không còn tu vi, nhưng cảnh giới vẫn còn, có thể dò xét, giờ phút này đang tự dò xét thân thể, càng xem càng thấy kinh mạch vỡ nát tán loạn, thảm không nỡ nhìn.

Khi tu bổ kết giới sẽ phải chịu ngoại lực cực lớn tác động vào. Chàng một thân một mình đi tu bổ, vốn dĩ còn có người của Lăng Tiêu phái bày trận hỗ trợ, nhưng Chúc Vô Tâm sợ lộ tin tức dẫn tà môn ma đạo quấy rối, cuối cùng chỉ chừa mỗi hắn đi hỗ trợ.

Giang Chiết Liễu bị hơi nóng huân đến choáng váng, nhắm hai mắt hồi tưởng.

Chàng cho Chúc Vô Tâm một cơ hội, đó chính là lựa chọn của hắn. Đối phương không dốc hết toàn lực, kết quả chàng mình đầy thương tích, tóc dài hóa bạc. Nhưng đây lại là kết quả Giang Chiết Liễu dễ dàng tiếp thu nhất.

Chàng hơi mở mắt ra, nhìn mu bàn tay dưới ánh sáng yếu ớt, những vết chai do luyện kiếm qua những trận chiến dần trở nên sần sùi, mất đi huyết sắc.

Chàng bỗng nhiên nhớ tới khi Chúc Vô Tâm còn nhỏ, bản thân vừa tiến vào sư môn, bởi vì xuất thân cô nhi, chăm chỉ tu luyện, đoạt hết nổi bật của người khác mà bị đám đệ tử đồng môn ghen ghét, cười nhạo, nói chàng là “Đồ con hoang không cha không mẹ”, Chúc Vô Tâm khi đó mới 4 tuổi, cả người có một khúc, lại không ngần ngại vọt ra, như một con mèo nhỏ hung dữ, đem chàng bảo hộ ở sau người.

Chàng nhớ rõ Chúc Vô Tâm nâng tay nhỏ ôm mặt chàng, nghiêm túc bảo:”Chiết Liễu ca ca không cần sợ bọn họ, Vô Tâm bảo vệ ngươi.” Nãi thanh nãi khí, nói còn không quá rõ ràng.

Sau đó là Giang Chiết Liễu bảo vệ hắn nửa đời, thẳng đến khi Chúc Vô Tâm lựa chọn vứt bỏ, không cần chàng nữa.

Sau khi Chúc Văn Uyên ly thế, trong miệng Chúc Vô Tâm chỉ có “sư huynh”, không còn có “ca ca” nữa.

Giang Chiết Liễu hồi tưởng đến đây thì ngừng lại. Trong đầu chàng có quá nhiều ký ức tu hành khó khăn, nhưng chỉ cần vượt qua rồi, cũng không nghĩ nhớ lại nữa. 

Hơi nóng bốc lên càng nhiều. Áo trong mỏng manh đã ướt sũng, dán chặt trên tấm lưng gầy, từng giọt nước nhỏ dọc theo sống lưng rớt xuống.

Giang Chiết Liễu trời sinh linh thể, cực kì sạch sẽ, nguyên bản không cần tắm rửa. Nhưng chàng có thói quen tắm gội, chỉ có như vậy mới cảm thấy thoải mái một ít.

Chỉ là ôn tuyền ngày càng nóng, cả người thấy có chút mệt mã rời, đầu óc bị hơi nóng huân đến mơ hồ.

Thẳng đến khi bên người xuất hiện một hơi thở cực kì cường đại.

Giang Chiết Liễu miễn cưỡng giương mắt, nhìn thấy góc áo đen tuyền, dung đầu ngón tay ướt át chạm vào cổ tay áo đối phương, thanh âm thực nhẹ: “Ngươi thật sự qua nhìn?”

Văn Nhân Dạ không đáp, trở tay nắm lấy cổ tay chàng, đem linh lực tinh luyện qua rót vào, giống như nó có thể khiến thân thể Giang Chiết Liễu ổn hơn một chút.

“Lấy ma thể làm vật trung gian tinh luyện linh khí, ngươi không thấy đau sao?” Giang Chiết Liễu trì độn một chút, vội rút tay về,” Đã xảy ra chuyện gì, khiến thiếu tôn chủ lại tự ngược đãi chính mình.”

Ma khí cùng linh khí tương khắc, hắn là một con ma, vì muốn truyền linh khí cho Giang Chiết Liễu, không tiếc lấy thân mình làm vật trung gian, chứa đựng linh khí thuần khiết chắc chắn sẽ cảm thấy đau đớn, không phải chuyện thoải mái gì.

Giang Chiết Liễu rút tay về, cằm đè nhẹ lên mu bàn tay, nhắm mắt nói:”Ta không muốn nợ nhân tình, chuyện ngươi làm đã đủ rồi.”

“Nếu không muốn nợ.” Văn Nhân Dạ thấp giọng nói,”Vậy hãy ngoan ngoãn dưỡng thương, trả lại cho ta một Giang Chiết Liễu không gì địch nổi. Ta còn chưa được giao thủ với ngươi một lần nữa, cùng ngươi phân cao thấp, cam bái hạ phong.”

Giang Chiết Liễu trầm mặc một lát, thở dài: “Lại làm khó ta.”

Ngón tay chàng ngâm trong ôn tuyền đã lâu, bị Văn Nhân Dạ nắm lấy vẫn còn cảm giác ớn lạnh. Loại lạnh lẽo này  từ trong ra ngoài truyền ra, trái tim của chàng, thậm chí cả thân thể chàng đều lạnh băng.

“Lần này, cho dù nợ nhân tình ta cũng trả không được.” Giang Chiết Liễu nói,”Ngươi sẽ thiệt thòi.”

“Thiệt thòi thì thiệt thòi.” Văn Nhân Dạ nhìn chàng chăm chú, đem đan dược bỏ vào nước,” Đan dược khác quá mạnh, ngươi bây giờ giống như tờ giấy, thử cái này xem.”

Đan dược rơi vào trong nước nóng, nhanh chóng tan ra.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp