Đầu Quả Tim Có Một Mỹ Nhân Ốm Yếu

Chương 6


9 tháng

trướctiếp

Liệt Chân sửa cửa thực sự rất nhanh, chỉ cần đúng nửa khắc, cửa gỗ nhỏ nguyên bản đều đã bị đổi thành vạn linh thạch của Yêu giới, dựa theo thẩm mỹ của Chu Tước chân quân mà điêu khắc tinh xảo, nhìn qua đã biết là vật quý.

Thường Càn nhỏ bé trước đó bị hất xuống đã hóa về hình người, ngơ ngác nhìn Chu Tước chân quân của Yêu tộc một thân đỏ rực, lại len lén liếc Ma Tôn tiểu thúc thúc cả người huyền y, cuối cùng bối rối nhìn thần tiên ca ca đang cúi đầu uống thuốc, cảm giác như mình đang lạc vào giữa trung tâm lốc xoáy kì diệu.

Thiếu niên ngồi xổm bên lò dược, trút nốt phần bã thuốc còn sót lại, sau đó nhận lấy chén trong tay Giang Chiết Liễu.

Thuốc này là loại vô cùng bình thường, bình thường đến mức giống mấy loại thuốc đơn thuần mà phàm nhân thường uống. Nhưng Giang Chiết Liễu chỉ có thể uống loại thuốc này, chàng không điều khiển được được linh khí trong linh dược, thân thể quá tàn tạ, như một cái sàng đầy lỗ thủng, linh khí phiêu tán, một chút cũng không tồn tại.

Văn Nhân Dạ đã từng hỏi qua về đơn thuốc, biết đây là do chính Giang Chiết Liễu kê, cũng biết rõ tình trạng thân thể chàng nên cũng không tự tiện đổi mới.

Thuốc này cũng không có tác dụng gì lắm, chỉ đơn giản là giảm đau thôi.

Giang Chiết Liễu đã quen với cái đắng, mặc dù uống hết một bát thuốc cũng không có cảm giác gì mấy. Chàng lại uống thêm một ngụm trà, nhìn Liệt Chân còn đang hờn dỗi ở đối diện, chậm rì rì mở miệng nói:”Các ngươi biết tin từ lúc nào?”

Chu Tước chân quân nhịn xuống một bụng tức giận, nhìn tóc chàng đã hóa bạc, đôi mắt đen nhánh không chút ánh sáng, bực bội trong lòng như chạm phải khối băng, một chút lửa nhỏ cũng không dám phát ra.

“Hôm nay vừa nhận được.”

“Cũng không quá nhanh.” Giang Chiết Liễu nhàn nhạt bảo: "Ngươi có thể tìm đến đây hẳn là do Thanh Long chỉ điểm. Ta muốn dưỡng già không phải là chuyện ngày một ngày hai, tóc cũng đã bạc rồi ngươi còn tới quấy rầy.”

Liệt Chân bị nói đến nghẹn họng, một lời cũng không thốt ra được, rầu rĩ kéo ghế dựa dịch lên, duỗi tay nắm lấy cổ tay chàng, một bên do thám kinh mạch, một bên ủy khuất: "Ngươi muốn chọc ta tức chết sao. Nói ẩn cư liền ẩn cư, còn cùng một ma đầu trà trộn ở bên nhau…”(Ứng dụng T Y T)

“Vậy ngươi đuổi hắn đi đi?” Giang Chiết Liễu thuận miệng đề nghị.

Văn Nhân Dạ một bên yên lặng nghe, hiếm khi bày ra bộ dáng lễ phép mỉm cười:”Tới.”

Mái tóc đỏ của Liệt Chân bùng lên những ngọn lửa li ti, hắn hung ác nhìn Văn Nhân Dạ, quay đầu nói với Giang Chiết Liễu:”Chờ ta gọi Thanh Lâm tới, nhất định có thể cứu ngươi.”

Giang Chiết Liễu nhìn hắn hồi lâu, nhẹ giọng:”Ngươi liên thủ cùng Thanh Lâm có thể dễ dàng tu bổ kết giới, thậm chí còn tu bổ tốt hơn ta.”

Động tác của Liệt Chân chợt dừng lại.

“Kết giới bị tổn hại, thứ thoát ra chính là linh khí Tu chân giới. Yêu giới muốn chờ đến lúc Tu chân giới suy bại, vạn vật hủy diệt liền đánh chiếm rồi xây dựng lại lần nữa. Hay là… Các ngươi đang chờ ta?”

Không gian lâm vào tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều.

“Ta trọng thương đều nằm trong dự kiến của các ngươi. Điều này đối với Yêu giới trăm lợi không hại.” Giang Chiết Liễu phủi phủi tay áo, đem cổ tay rút về,”Tu chân giới nối liền nhân gian, có hàng vạn sinh sinh. Tai họa ở phía trước, ta chắc chắn không thể ngó lơ.”

Liệt Chân trì độn bắt vào hư không, không thể giữ được cổ tay chàng, chỉ có thể nắm lấy vạt áo đơn bạc.

“Chiết Liễu, ta…” Hắn hoảng loạn không biết nên nói gì,”Chúng ta… Ta, ta không nghĩ đến sự việc sẽ nghiêm trọng như vậy…”

“Cho nên” Giang Chiết Liễu ngắt lời hắn,”Ta hiện tại thế nào, ngươi cũng đã thấy rõ, không cần đồng tình, cũng không cần áy náy, đạo bất đồng tương bất vi mưu, ta không trách ngươi.”

Liệt Chân ngơ ngác nhìn chàng, trong đôi mắt đỏ đậm tràn ngập hoảng loạn, hấp tấp túm lấy cánh tay Giang Chiết Liễu, vội vàng giải thích:”Ta không phải đồng tình ngươi…Thực ra ta…”

Lời nói nghẹn lại trong cổ họng không dám phát ra, trái tim rực lửa như bị đóng băng, đầu óc tỉnh táo chưa từng có:”Ta cho ngươi một cái linh ấn hộ thể, tránh bị bắt nạt….”

Hắn còn chưa nói hết câu, Giang Chiết Liễu chẳng qua nhăn mày nhẹ một cái, tiểu Chu Tước đã bị ai đó xách như gà xách lên.

Văn Nhân Dạ vừa tùy ý chuyển ngón tay, gai ngược lập tức lộ ra, bày ra một nửa ma thể dữ tợn. Ma khí quấn lấy Liệt Chân, gai xương kề sát yết hầu hắn.

“Có ta ở đây.” Văn Nhân Dạ hờ hững nói,”Sẽ không ai có thể tổn thương y.”

Một ngọn lửa Chu Tước bùng lên, Văn Nhân Dạ xoay người né trong nháy mắt, ma khí như lưỡi dao sắc bén điên cuồng tuôn ra, trói cứng Liệt Chân đè xuống đất, còn cố ý ấn nát xương hắn.

Tiếng vỡ vụn vang lên thật rõ ràng.

Ngọn lửa bọc lấy cả người tiểu Chu Tước bay lên cao, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm xuống, lập tức đối diện với bàn tay to gai ngược của Văn Nhân Dạ.

Đầu ngón tay nhọn hoắt như muốn đâm thủng đôi mắt hắn.

Khi gai ngược chỉ còn cách hắn khoảng một tấc, Giang Chiết Liễu vẫn luôn ngồi một bên uống trà bỗng lên tiếng:”Hàng xóm tốt, thuốc hơi đắng, ngươi có kẹo không?”

Văn Nhân Dạ như bị ấn phải nút tạm dừng, giây sau toàn bộ ma thể dữ tợn tan thành mây khói, trở về hình dạng nhân loại, quay đầu nhìn Giang Chiết Liễu.

Giang Chiết Liễu điềm nhiên như không, đôi mắt đen nhánh không có chút ánh sáng nào. Cả người bạch y đơn bạc, tóc dài hóa bạc, tùy thời đều giống như sắp tan biến. ( truyện trên app T Y T )

Lệ khí trên người Văn Nhân Dạ chậm rãi tan đi, sát khí biến mất. Hắn không thèm để ý Yêu tộc ở bên kia, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một mâm mứt hoa quả, nhưng không đưa cho Giang Chiết Liễu.

Giang Chiết Liễu ngước mắt nhìn hắn.

“Thuốc đắng lắm sao?”

Giang Chiết Liễu im lặng một lúc rồi nghiêm túc đáp:” Đúng vậy.”

“Nói dối.” Văn Nhân Dạ cầm một miếng mứt hoa quả, đưa đến bên môi Giang Chiết Liễu,”Ngươi căn bản không biết cái gì gọi là đắng.”

Chỗ mứt hoa quả này hắn đã chuẩn bị rất lâu. Từ sau khi nhìn thấy Giang Chiết Liễu, hắn liền coi người này là một bệnh mỹ nhân ốm yếu, uống thuốc đắng sẽ nhíu mày, sẽ ghét bỏ, khi đó hắn sẽ ân cần đút cho y một miếng mứt hoa quả thật ngọt.

Nhưng đối phương hoàn toàn không giống như hắn nghĩ.

Thời điểm y uống thuốc, mày không thèm động một cái, phảng phất như không cảm thấy đắng.

Thuốc không đắng, tim y mới đắng.

Giang Chiết Liễu nhìn bàn tay cầm mứt hoa quả bên miệng, khó hiểu:”Ma giới các ngươi đều cho đồ như này à? Ngươi... Ưm...”

Trong miệng chợt nhiều thêm một miếng mứt hoa quả, trái cây ướp qua đường ngọt lịm, vị ngọt nhanh chóng lan tràn khắp khoang miệng.

Văn Nhân Dạ hơi cúi người, nhìn chàng chăm chú:”Ngươi khổ tâm hi sinh nhiều năm như vậy, bằng hữu quen được đều là loại đức tính này?”

Giang Chiết Liễu tưởng hắn ám chỉ hai vị chân quân của Yêu giới, còn chưa kịp phản ứng đã thấy Văn Nhân Dạ một tay lôi tiểu Chu Tước ra ngoài, vừa thô vừa bạo.

Bản thể của Liệt Chân là Chu Tước, xương cốt rỗng tuếch, thân thể cực nhẹ, được lửa bao bọc, đánh nhau đều dùng tinh thần làm lực công kích, cho dù là Văn Nhân Tiễn cũng không thể dễ dàng chế phục hắn như vậy.

Thiếu tôn chủ Ma giới...Giang Chiết Liễu nhìn bóng dáng hắn, trong đầu hiện lên bốn chữ “hậu sinh khả úy”, muốn cười, nhưng nghĩ đến đám hậu bối Tu chân giới, nghĩ đến đám nhóc mình nuôi dưỡng bấy lâu, lập tức cười không nổi.

Đầu lưỡi còn đọng lại vị ngọt, chàng nâng chén trà uống một ngụm, mày khẽ cau lại, tựa như lần đầu tiên nhận ra đây là một ly trà đắng.

Nếu không nếm qua vị ngọt thì sẽ không thấy nó đắng đến vậy.

Liệt Chân cũng không rời đi mà hóa về bản thể, đậu trên cổ thụ trước tiểu lâu.

Trong nhà thắp một ngọn đèn, ánh đèn sáng ngời.

Thường Càn một bên đem dược liệu hái trên núi về phân loại, một bên lén lút nhìn thần tiên ca ca đọc sách, do do dự dự gọi:”Ca ca?”

“Ừm? Sao vậy?”

“Hôm nay ta ở dưới núi nghe thấy một đám người nói chuyện, hình như bọn họ đang tìm ca ca.” Thường Càn cúi đầu nói,”Bọn họ nói toàn bộ Tu Chân giới không tìm thấy ngươi, đã gấp muốn chết.”

Giang Chiết Liễu lẳng lặng nghe, không nói gì. 

Bọn họ sốt ruột, chẳng qua là vì chưa được tận mắt chứng kiến, mới vội vàng đi tìm mà thôi. Cái gì cung kính kính trọng đều là lời giả dối, đám tiên môn chính đạo đó, tâm so với tiểu Phượng Hoàng còn đen hơn.

Thường Càn tựa hồ cảm thấy đề tài này không tốt lắm, bèn lảng sang chuyện khác: “Ta có quen một con nai dưới núi, hắn nói hắn không có nhà về, ta cũng muốn.....”

Cậu vừa nói vừa cẩn thận quan sát sắc mặt Giang Chiết Liễu,” .... để hắn lên đây, hai chúng ta trái phải chăm sóc ngươi, ca ca chỉ cần thỉnh thoảng chỉ hắn tu hành là được.”

Giang Chiết Liễu gật đầu, đối với lộc yêu ấn tượng khá tốt, thuận miệng đáp:”Nếu đã như vậy thì cứ để hắn lên đây đi.”

Thường Càn hưng phấn gật gật đầu, tựa hồ vì có thêm bạn chơi cùng mà vui vẻ. Bề ngoài cậu chỉ là nam hài 11, 12 tuổi, tuổi tâm lý cũng không lớn, trong mắt Giang Chiết Liễu vẫn là một nhóc con ham chơi.

Giang Chiết Liễu cũng không để ý chuyện cho tiểu yêu đến đây, chàng ngày trước vẫn hay thu lưu mấy tiểu yêu không có nhà để về. Huống chi   nơi này là Chung Nam Sơn, là nơi chung linh dục tú, có rất ít ác yêu.

Chàng đọc sách có chút mệt, cả người rã rời, đang lúc thất thần bỗng thấy ánh lửa bỗng lóe, cả người bị vây trong hơi thở mùi tùng bách đầy quen thuộc.

Giang Chiết Liễu hơi nâng mắt, thấy hàng xóm tốt cực kỳ tự nhiên kéo ghế ngồi đối diện chàng, ánh mắt giống như bị bỏ đói rất lâu, tràn ngập cảm giác...muốn ăn?

Giang Chiết Liễu chần chừ, nghĩ xem ngày thường Ma tộc ăn gì, không chắc chắn hỏi: “Ngươi đói bụng?”

“....Không có.”

Giang Chiết Liễu cuộn lại sách, gõ nhẹ lên mu bàn tay Văn Nhân Dạ: “Ta có chút không hiểu, ngươi đang muốn gì ở ta?”

Chàng ngừng lại một chút, tiếp tục:”Tu vi ta đã phế ngươi cũng biết. Thân thể không tốt, nghèo rớt mồng tơi, đến pháp khí còn không dùng được ngươi cũng thấy. Chẳng lẽ cho dù thế ta vẫn là Giang Chiết Liễu cực kì uy phong, làm ngươi không cam lòng bỏ qua, cũng không cam lòng giết chết sao?”

Văn Nhân Dạ đối với chàng không có sát ý, chàng vẫn cảm nhận được.

Giang Chiết Liễu nói đến đây, trong đầu bỗng nảy ra ý khác, trầm ngâm một lát bèn bảo:”Cho dù ngươi muốn ăn ta, cũng chỉ được một bữa.”

Chàng hiện giờ miễn cưỡng duy trì thân thể, ước chừng chỉ lăn lộn hai cái liền nát, Văn Nhân Dạ hẳn là còn không muốn chơi chết chàng.

Đối phương nghe chàng nói xong, trong đầu từ “một bữa” đã liên tưởng thành “mọi bữa”, sau đó thầm phỉ nhổ chính mình, tinh thần khôi phục lại vừa lúc thấy Giang Chiết Liễu đem cặp mắt đen như mực nhìn chằm chằm hắn, suy nghĩ đen tối lập tức biến mất vô tung vô ảnh.

Văn Nhân Dạ thoáng đình trệ một lát, sau đó đáp: “Ta chỉ muốn dưỡng thân thể ngươi cho tốt.”

Giang Chiết Liễu nhìn hắn không nói, hàng mi mỏng dưới ánh đèn chiếu rọi dường như trong suốt.

“Sau đó cùng ngươi đánh một trận, trả lại trận thua năm đó.”

Văn Nhân Dạ nói một mạch, thoạt nhìn như vô cùng thẳng thắn thành khẩn.

Giang Chiết Liễu quan sát thật lâu cũng không nhìn thấy trên người đối phương có một tia dối trá nào.

Ở nơi mà chàng không thấy, trái tim trong lồng ngực ai kia điên cuồng nhảy, vết sẹo bị Lăng Tiêu kiếm chém năm đó ẩn ẩn nóng lên, thứ tình cảm từ lúc thiếu niên kinh hồng cho đến bây giờ si tâm vọng tưởng lặng lẽ bùng cháy.

Ánh mắt của Văn Nhân Dạ có chút tối, chấp nhất mà nhìn chằm chằm chàng.

Giang Chiết Liễu đánh bại quá nhiều người, kì thật không nhớ rõ mình đối đầu với Văn Nhân Dạ khi nào, nhưng điều này cũng không cản trở chàng thấy đối phương khá thú vị.

Chàng dìu dắt hậu bối nhiều năm như vậy, háo thắng nhất trong đó chính là thiếu chủ của Vô Song Kiếm Các Kim Ngọc Kiệt, nhưng hắn cũng không giống Văn Nhân Dạ, nhớ mãi không quên một trận thua của chính mình năm đó.

Giang Chiết Liễu gật đầu, khẽ cười:”Nhưng ta không muốn dưỡng.”

Ngọn lửa trong lòng Văn Nhân Dạ như bị đóng băng, hàn băng lạnh lẽo quét qua yết hầu, chặt đứt tất cả những lời hắn định nói.

“Có thể lựa chọn sống chết là tự do duy nhất trong đời của ta.”

“Nhưng mà...”

Giang Chiết Liễu cắt đứt lời hắn,”Nhưng vì ngươi khá thú vị, ta sẽ tận lực sống lâu một chút.”

Văn Nhân Dạ không biết có nên thở phào nhẹ nhõm không, tâm treo lơ lửng còn chưa có hạ xuống, hắn nắm chặt lấy tay Giang Chiết Liễu, không chắc chắn lặp lại.

“Vì ta?”

“Ừm.” Giang Chiết Liễu cười,”Muốn nhìn tương lai của Ma giới.”

Có lẽ, cũng có thể là tương lai của thiên hạ sau này.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp