Đầu Quả Tim Có Một Mỹ Nhân Ốm Yếu

Chương 5


9 tháng

trướctiếp

Yêu giới

Bên trong Yêu giới có một tòa Vạn Linh cung, là nơi ở của hai vị chân quân Yêu tộc. Vạn Linh cung được xây bằng đại thụ, xung quanh có dây đằng quấn quanh, ngập tràn linh khí.

Giờ phút này, đám tiểu yêu trong Vạn Linh cung rũ mi cụp mắt, im lặng như ve sầu mùa đông.

“Hắn nói vậy ngươi cũng tin? Không phải ngươi không biết rõ Chúc Vô Tâm là hạng người gì?!”

Nam tử hồng y tức giận đập bàn, bàn gỗ bị cái đập của hắn rung lên, hoa văn tách ra, trong nháy mắt đã chia năm xẻ bảy, trở thành bột mịn.

Nam nhân nhìn qua khoảng chừng 25, 26 tuổi, giữa mày có ấn ký Chu Tước màu đỏ đậm, mắt phượng đỏ hơi xếch lên, vừa tuấn mỹ vừa sắc bén. Tóc đỏ mắt đỏ, đến y phục trên người cũng là một mảng hỏa hồng, vai áo cài lông phượng, ống tay thêu hoa văn kim sắc, bắt mắt vô cùng.

“Đám tiên môn chính đạo kia cũng toàn đồ bỏ đi, một lũ phế vật, đã lâu như vậy rồi còn chưa tìm được người, nếu y xảy ra chuyện gì, ta nhất định san bằng Tu Chân giới, giết chết Chúc Vô Tâm!”

Liệt Chân càng lúc càng cáu kỉnh, chợt đứng dậy, nán lại trong Vạn Linh cung chỉ khiến hắn khó chịu, càng mắng càng điên tiết, cuối cùng rút Liệt Diễm Kiếm bên hông ra, xoay người muốn rời đi.

“Ngươi quay lại cho ta.”

Nữ tử thanh y ngồi một bên chậm rãi uống trà, liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: "Bây giờ ngươi đi chém Chúc Vô Tâm, chờ Giang Chiết Liễu trở về, điều đầu tiên y làm chính là tuyệt giao với ngươi.”

Những lời này như một chậu nước lạnh dội thẳng lên đầu Chu Tước chân quân cao quý. Liệt Chân đi tới đi lui, mày cau chặt đến mức có thể kẹp chết ruồi, tức giận chém một kiếm lên nền đất trong nội sảnh Vạn Linh cung, cắn răng nói: "Ta không giết người, ta đi tìm người.”

“Tu Chân giới nhiều người như vậy cũng không tìm thấy y, một mình có thể ngươi tìm được sao?” Thanh Lâm lại uống một ngụm trà: ”Ngươi biết y sẽ đi đâu à?”

Liệt Chân nắm chặt trường kiếm trong tay, nghe lời này càng thấy nôn nóng, phượng vũ trên vai giống như muốn phát hỏa, giữa không trung lập lòe tinh quang.

“Vậy theo ngươi, y sẽ đi đâu?” Liệt Chân cau mày: "Y rời khỏi Lăng Tiêu phái còn có thể đi đâu? Với thân thể tàn tạ đó, đi đâu sẽ không chịu khổ?”

Thanh Lâm tùy tiện buộc mái tóc dài lên, bên trên còn cài một chiếc trâm ngọc hình rồng, mặt mày như họa, giọng điệu bình bình: "Ta cảm thấy ngươi không cần quá lo lắng, lấy danh xưng là bằng hữu tốt của ngươi, y đi đâu cũng không quá nguy hiểm.”

Với tu vi của Giang Chiết Liễu, hai người bọn họ liên thủ cũng chỉ có thể đánh ngang tay, đánh một mình càng không có cửa thắng. Thực lực mạnh mẽ của chàng khiến người ta không để ý đến dung mạo xinh đẹp đó, Giang Chiết Liễu đứng đầu, người ta chỉ dám khen chàng mạnh, không ai dám khen chàng đẹp. Đã quá lâu rồi nên Liệt Chân quên mất chuyện này.(Ứng dụng T Y T)

Lấy danh xưng bằng hữu tốt của hắn…

Liệt Chân trong đầu “ong” một tiếng, ý muốn băm Chúc Vô Tâm thành trăm mảnh lại hiện lên, hung hung nói: "Chờ ta tìm được Chiết Liễu về, chắc chắn sẽ khuyênh y không được mềm lòng, giúp y giết chết đồ bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa kia.”

“Mặc dù ngươi nói hắn vong ân phụ nghĩa, nhưng ta lại cảm thấy, Chúc Vô Tâm chưa chắc đã đưa Giang Chiết Liễu vào hiểm cảnh.” Thanh Lâm nói: "Chúc Vô Tâm tuy lòng lang dạ sói, âm thầm ghen ghét, nhưng hắn vẫn cực kì tín nhiệm sư huynh mình, tâm tư hắn phức tạp, có khi lại đem người giấu đi, sau đó…”

Thanh Lâm nói ra một suy nghĩ tương đối nguy hiểm khiến ngọn lửa xung quanh Liệt Chân một lần nữa bùng lên, cả người phát hỏa.

Nàng vội vàng sửa miệng:”Ta chỉ là suy đoán lung tung, ngươi đừng nghĩ nhiều. Nhưng thật ra ta cảm thấy, nơi mà Chúc Vô Tâm có thể yên tâm để y đi, mà Giang Chiết Liễu cũng nguyện ý đến, chỉ có… Nơi an táng Lăng Tiêu chân quân tiền nhiệm thôi.”

Liệt Chân nghe thấy vậy, bước chân nôn nóng lập tức dừng lại, suy tư một lúc, bảo:”Chung Nam Sơn? Nhưng nơi đó nửa năm đều có tuyết, dã yêu cũng nhiều…”

“Ai---“ Thanh Lâm vỗ quần áo, cắt đứt lời hắn, phân tích,”Chung Nam Sơn là một linh địa cực tốt, cho nên Giang Chiết Liễu mới chọn làm nơi an táng ân sư, trên núi tuy nhiều dã yêu, nhưng đều là nhờ linh lực tẩm bổ mà sinh ra, rất ít hung yêu, hơn nữa, ngươi quên thể chất của y là gì rồi sao?”

Nàng không nhắc đến còn tốt, vừa nhắc lông mày của Liệt Chân liền nhảy dựng lên:”Thiên linh thể, thứ thể chất rách nát cản người ta tu hành.”

Thiên linh thể tuy rằng hiếm thấy, nhưng lại không phải thể chất thiên phú tu luyện gì, nó tựa hồ chỉ xuất hiện trên người nam nhân, đặc điểm là có thể hấp dẫn sinh linh xung quanh, dễ dàng tăng độ hảo cảm, đây cũng là lý do tuy Giang Chiết Liễu lạnh lùng ít nói, nhưng lại rất được tiểu yêu yêu thích, cũng được rất nhiều hậu bối đồng tu muốn thân cận trong vô thức. Nhưng cái thể chất này cũng là trở ngại tu hành, linh lực nhập thể quá dễ dàng, khó để khống chế, muốn khống chế thành thạo phải trả giá bằng rất nhiều nỗ lực.

Mọi người đều nói chàng là thiên tài, nhưng lại không biết, đánh giá này là sự khinh miệt nhất đối với những gì mà chàng phải trải qua.

“Nơi đó cũng không tệ, ít nhất mấy dã yêu ở điều kiện bình thường sẽ không tổn thương hắn.” Thanh Lâm nghĩ nghĩ, lại nói,”Chỉ là những người từng sở hữu thể chất này có ghi lại, đều khuyên hậu bối đời sau đoạn tình tuyệt ái, cũng không biết vì sao.”

Liệt Chân hừ một tiếng khinh bỉ:”Toàn là thứ nhảm nhí.”

Thanh Lâm hiểu rõ đối phương, đương nhiên biết suy nghĩ thầm kín không muốn để ai biết của hắn, bảo:”Nói chung là, Giang Chiết Liễu rất có thể ở Chung Nam Sơn, ngươi còn không mau đến, là muốn chờ tiểu yêu khác cướp mất sao?”

Nàng chẳng qua chỉ nhắc chút, hắn đã xúc động đến mức hóa thành nguyên hình Chu Tước, vội vàng bay khỏi Vạn Linh cung, một nửa vùng trời Yêu giới đều được chiếu sáng, vô cùng rực rỡ.

Thanh Lâm lật sách, nhìn đến ghi chép để lại, trầm tư hồi lâu.

Rốt cuộc là tai họa gì, mới có thể khiến tác giả phải ghi chép lại đầy mơ hồ, cảnh báo đời sau? Mà những người sở hữu thiên linh thể, thế nhưng đều giống trong ghi chép, đoạn tình tuyệt ái, cả đời cũng không có bạn lữ.

-----

Chung Nam Sơn.

Tiểu lâu nằm bên cạnh trúc uyển, dù vẫn có một bức tường ngăn cách, nhưng chả có tác dụng gì.

Văn Nhân Dạ không biết nghĩ gì, giống như một con sóc tích đồ, đem đồ đạc nhét đầy trên dưới tiểu lâu, có ích hay không đều đem về, khiến Giang Chiết Liễu sinh ra ảo giác rằng hắn đang xây tổ.

Còn chưa vào đông, tuyết đã rơi đầy.

Áo choàng trên người Giang Chiết Liễu đã bị Văn Nhân Dạ đổi đi, đổi thành một chiếc áo choàng sẫm màu do Ma giới làm ra, lông trên cổ cực kì mềm nhẹ, Giang Chiết Liễu khá thích, chỉ là trên đó còn vương hơi thở của Văn Nhân Dạ, giống như mùi tùng bách, chàng ngửi lâu rồi, dần mất đi khả năng phân biệt, cho dù Văn Nhân Dạ đứng bên cạnh, cũng không thể lập tức nhận ra.

Ngoài cửa tuyết vẫn đang rơi, Thường Càn hóa thành rắn nhỏ quấn bên chân Giang Chiết Liễu.

Có lẽ là do độ ấm đột ngột giảm xuống, rắn nhỏ luôn nằm bên chân chậm rãi bò lên, dọc theo vạt áo Giang Chiết Liễu mà bò, cuối cùng an ổn nằm trong lòng chàng.

Giang Chiết Liễu đọc sách được một nửa, bị khí lạnh của rắn nhỏ làm phiền, khẽ liếc qua, nhìn Thường Càn bộ dáng ngoan ngoãn, do dự một chút, cuối cùng cũng không gạt đi.

Chàng vẫn luôn thích thu lưu tiểu yêu, càng là loài tự nhiên, càng dễ dàng cảm thấy hơi thở ôn hòa trên người chàng. Ví dụ như lúc chàng gặp hai vị chân quân của Yêu giới, Thanh Long chân quân Thanh Lâm đã ý vị thâm trường nói với chàng rằng:”Lần đầu tiên gặp ngươi, ta suýt nữa thì mê đến thần hồn điên đảo.”

Cho đến lúc đó, chàng mới biết được hơi thở trên người mình đối với Yêu tộc mà nói, có tác dụng cực kì mạnh, giống như cỏ mèo đối với loài mèo vậy, tiểu yêu nào cũng muốn đi lên hít hai cái.

Chàng sớm đã quen, tự nhiên không cảm thấy Thường Càn bò qua có vấn đề chỗ nào, tiếp tục đọc sách như cũ. Nhưng mà chỉ đọc được hai dòng, chân trời Chung Nam Sơn từ một mảnh đen nhánh bỗng nhiễm hồng, nhuộm tuyết trên đất sẫm lại thành một màu đỏ như máu.

Đỏ sậm dần phai biến thành màu rỉ sét, sau đó, một con Chu Tước toàn thân rực lửa, đỏ tươi như máu từ phía chân trời vọt vào, đập thẳng vào cửa tiểu lâu, nháy mắt xuất hiện trước mặt chàng.

Giang Chiết Liễu ngước mắt nhìn lại, thấy Liệt Chân đỏ mắt phi vào, bên trong là cảm xúc phức tạp mãnh liệt, nhìn chàng lông tóc vô thương mới nhẹ nhàng thở ra.

Giang Chiết Liễu chỉ vừa đem tiểu hắc xà trong lòng hất ra, đã bị Chu Tước chân quân ngàn dặm xa xôi từ Yêu giới bay đến ôm vào trong ngực, cách quần áo vẫn nghe thấy tiếng tim đập vô cùng kịch liệt, khiến nhiệt độ cơ thể chàng tăng lên.

“Sao ngươi có thể làm chuyện nguy hiểm như vậy!” Liệt Chân ôm chàng thật chặt, trái tim treo lơ lửng rốt cuộc cũng hạ xuống, sau đó có tật giật mình vội buông đối phương ra, duỗi tay chạm vào một đầu tóc bạc, ngón tay khẽ run, hầu kết lăn lộn:”Ngươi theo ta về Yêu giới đi, tên tiểu tử Chúc Vô Tâm kia có phải đang làm chuyện xấu không? Ngươi không cần che chở hắn, ta sẽ giúp ngươi khôi phục…”

Giang Chiết Liễu nghe không vào, trầm mặc một lúc, nói:”Cửa nhà ta…”

….Lại hỏng rồi.

Chàng không biết nên dùng lời thế nào, uyển chuyển nhắc tên kia đền chàng cửa mới.

Trong lúc còn đang tự vấn, suy xét mức độ tổn hại của cửa gỗ, bên cạnh lại xuất hiện thêm một thân ảnh.

Liệt Chân còn đang lải nhải một đống lời, đột nhiên cảm giác được sát ý gay gắt, liền đứng thẳng thân thể, quay đầu nhìn về phía cửa.

Một tên đại ma hắc y mắt tím từng bước đến gần, hắn tùy ý vặn vẹo cổ tay, khớp xương răng rắc từng tiếng vang lên, ngón tay thon dài của người lộ ra, móng tay nhọn tràn đầy địch ý, nhưng khi đến gần Giang Chiết Liễu toàn bộ lệ khí đều biến mắt, giống như chưa có chuyện gì phát sinh. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Ma chính là ma, ma thể vĩnh viễn đều trông đáng sợ như vậy.

Liệt Chân xoay người, chắn trước Giang Chiết Liễu, ngọn lửa trong mắt bùng lên, giống như dung nham sôi trào, hắn cong môi, ngữ điệu tràn đầy chán ghét:”Sao ngươi lại ở đây?”

Hắn gần đây cũng mới biết được Văn Nhân Dạ đột phá, trở thành nửa bước Kim Tiên, chấp chưởng toàn bộ Ma giới. Nếu là ngày trước, hắn còn tự tin cùng Văn Nhân Dạ đánh một trận, nhưng bây giờ lại không quá nắm chắc.

Hơn nữa dựa theo tốc độ truyền tin, Ma giới hẳn là nơi biết tin cuối cùng mới đúng, tại sao hắn lại xuất hiện ở đây?

Chung Nam Sơn cái gì cũng không có, chỉ có Giang Chiết Liễu.

Liệt Chân cơ hồ trong nháy mắt biết được lý do, chắn trước người, tự động đem Văn Nhân Dạ trở thành kẻ địch, một tay đè lên Liệt Diễm kiếm.

Còn chưa kịp rút kiếm ra, đã nghe thấy thanh âm Giang Chiết Liễu đằng sau vang lên.

“Liệt Chân? Sao ngươi nóng vậy?”

Nhiệt độ cơ thể của Liệt Chân thay đổi theo cảm xúc của hắn, giờ phút này hắn cực kì khẩn trương, cảm xúc lên cao, độ ấm cơ thể vượt qua phạm vi mà người thường chịu được. Trước kia Giang Chiết Liễu không cảm nhận được nóng lạnh, đương nhiên không biết người hắn có bao nhiêu nóng, nhưng giờ cảm nhận được rồi, sức nóng này có chút không chịu được.

Một tiếng này ngữ khí cũng không nặng, lại khiến Liệt Chân thần kinh đang căng cứng lập tức buông lỏng.

Nhiệt độ giảm mạnh, sau đó, đại ma đầu bỗng nhiên vươn tay, nắm vai hắn đẩy sang một bên, lực đạo mạnh đến nỗi như muốn bóp nát xương bả vai hắn vậy.

Văn Nhân Dạ giống như không có việc gì ngồi bên cạnh Giang Chiết Liễu, phảng phất người suýt nữa bóp nát vai Chu Tước chân quân lúc nãy không phải hắn, nhẹ giọng nói với Giang Chiết Liễu:”Ta đã dọn dẹp suối nước nóng đằng sau Chung Nam Sơn rồi.”

“Vất vả rồi, hàng xóm tốt.” Giang Chiết Liễu cứ xưng hô theo lẽ thường, lại nhìn qua Liệt Chân bên cạnh,”Các ngươi biết nhau?”

Văn Nhân Dạ ánh mắt cũng không thèm dịch, tùy tiện liếm môi, toàn thân đều tỏa ra cảm giác hung bạo và nguy hiểm:”Gặp qua một lần.”

Giang Chiết Liễu gật đầu, nói với Liệt Chân:”Ta ở đây rất tốt, không muốn trở về, cũng không muốn đến quấy rầy Yêu giới.”

Bộ lông đỏ thẫm của Liệt Chân run lên vài cái, nhíu mày nhìn chàng, không lựa lời mà bảo:”Ngươi thế này mà bảo tốt? Hàng xóm của ngươi không phải thứ tốt đẹp gì, cũng không sợ hắn ăn ngươi?!”

Giang chiết Liễu còn chưa đáp, Văn Nhân Dạ ngồi một bên đã cười lạnh, ngữ điệu thâm trầm:”Chu Tước chân quân, muốn chê ai, nghĩ đến bản thân mình trước.”

Liệt Chân bị hắn nói trúng tim đen, phượng vũ đầu vai bốc lửa, chụp một chưởng lên bàn, nhìn Văn Nhân Dạ giống như nhìn một con cóc ghẻ xấu xí.

Không khí căng thẳng giương cung bạt kiếm, một tiếng ho nhẹ chợt vang lên.

Thanh âm này thực nhẹ, giống như bị đè nén, trong nháy mắt kéo tâm trí hai người kia trở về, giống như được dội nước đá, lập tức thanh tỉnh.

Giang Chiết Liễu vừa bị nhiệt độ cơ thể của Liệt Chân làm cho bị bỏng, cứ nghĩ có thể chịu đựng được, cuối cùng vẫn bị đau mà thể hiện ra một chút. Chàng lau vết máu đỏ tươi, lục phủ ngũ tạng vừa nóng vừa đau.

Nhưng chàng chỉ rũ mi, một chút phản ứng dư thừa cũng không có, thấy hai người kia đã đình chỉ tranh cãi, mới chỉ chỉ cánh cửa đáng thương:”Tiểu Chu Tước, ngươi tông hỏng cửa rồi.”

“Còn không phải chỉ là một cái cửa thôi sao? Yêu giới Vạn Linh cung đều nhường cả cho ngươi…”

“Trả cửa cho ta.”

“Ngươi chờ một chút, ta lập tức sửa.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp