Đầu Quả Tim Có Một Mỹ Nhân Ốm Yếu

Chương 46


8 tháng

trướctiếp

Khi trời còn chưa sáng, Tiểu Ma Vương đã rời đi.

Hắn chỉ yên lặng ở cùng chàng, ôm chàng ngủ cả đêm, giống như có thể giảm bớt mệt mỏi khi ở bên cạnh Giang Chiết Liễu, có thể một lần nữa biến thành Ma tôn đại nhân không gì sánh bằng đánh đâu thắng đó kia.

Khi hắn rời đi, những bông hoa mai rơi từ khe cửa sổ đậu trên bàn. Khi Văn Nhân Dạ xoay người lại, thì ngực đột nhiên không rõ nguyên nhân mà hơi đau đớn, hắn xoay người nhìn Giang Chiết Liễu đang ngủ say trên giường, không biết nỗi đau khó hiểu này từ đâu mà đến.

Rõ ràng... Rõ ràng cây liễu nhỏ không giận hắn.

Văn Nhân Dạ nhìn chằm chằm chàng một lát, sau đó thu liễm tâm tư, vẫn chạy về phía binh lính Ma giới.

Rèm châu đung đưa phát ra tiếng va chạm êm tai , kèm theo tiếng hoa mai rơi xuống đất trong đêm tuyết rơi.

Tiểu lâu Tùng Mộc yên tĩnh, Thường Càn ngủ ở dưới lầu. A Sở cũng dựa vào bình phong ngủ thiếp đi, vẫn chưa tỉnh, dường như đã khóc rất mệt.

Giang Chiết Liễu uống thuốc trước, buộc tóc và mặc thêm quần áo, khép lại áo choàng nhung trên vai, làm tốt phòng hộ toàn diện, sau đó cầm lấy Lăng Tiêu kiếm lặng lẽ xuống lầu, đẩy cửa ra.

Cửa phòng lặng lẽ mở ra, chênh lệch nhiệt độ bên trong và bên ngoài ập vào mặt. Tuyết mỏng đầy trời rơi đầy vai, rơi xuống giữa sợi tóc như sương của chàng.

Giang Chiết Liễu đi đến trước ngôi mô. Đặt Lăng Tiêu kiếm trong vỏ băng  ở một bên, sau đó đưa tay lau tấm bia đá của ân sư.

Bàn tay của chàng đỏ đến mức đầu ngón tay của chàng đỏ bừng, móng tay của chàng nhợt nhạt và không màu sắc. Mu bàn tay trắng đến mức có thể nhìn thấy mạch máu dưới da, khớp xương mảnh khảnh thon dài, giống như một cành khô dễ gãy.

Nhưng ngay cả như vậy, khi bàn tay này chạm vào bia đá kia vẫn toát lên  một vẻ đẹp mong manh.

Sương tuyết theo ngón tay của chàng rơi xuống để lộ ra dòng chữ khắc và khuôn mặt trên tấm bia đá. Giang Chiết Liễu nhìn chằm chằm một lúc, quỳ gối trước mộ hắn.(MNXX x TYT)

Chàng đã tưởng tượng cả trăm ngàn lần, nếu ngày nào đó chàng chết, chàng sẽ ở bên người ân sư, nói với hắn mình đã trả hết ân tình kiếp này. Nhưng chuyện cho tới bây giờ, lại đi tới bước này.

Dòng chữ trên bia lộ ra danh húy và tôn hào của Chúc Văn Uyên.

Lăng Tiêu kiếm ở một bên khẽ kêu leng keng, kiếm ý tương thông với chàng.

“Sư phụ.” Giang Chiết Liễu giơ tay lên, hà hơi vào bàn tay đã đông cứng, chà xát đầu ngón tay: “Con phải đi.”

Chàng là cô nhi được Chúc Văn Uyên dẫn về Lăng Tiêu phái, không phụ không mẫu, Lăng Tiêu phái chính là quê hương của chàng. Nhưng hôm nay, cho dù là ân sư, sư đệ coi như người thân, hay là quê hương ngàn năm thì tất cả đều không còn.

Chàng vừa cảm thấy nhân lực khó có thể thắng được ông trời, nhưng lại kìm lòng không được mà nghi ngờ

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp