Đầu Quả Tim Có Một Mỹ Nhân Ốm Yếu

Chương 42


8 tháng

trướctiếp

Trong bóng đêm, có tiếng máu chảy vang lên rất nhỏ.

Thích Băng Ngân buông tay ra, ném hộp sọ bị nát trong lòng bàn tay vào trong đống máu thịt, sau đó hòa chút bột xương, ma trơi nhuộm đỏ rồi tắt, ngay cả nửa dấu vết cũng không có.

Hắn lau sạch ngón tay, quay đầu nhìn về phía chân trời trắng như tuyết, nhìn chằm chằm một lúc sau đó mới nói với một nữ ma tộc khác bên cạnh: “Sau này ta sẽ hành động với tôn chủ, không thể canh giữ núi, kết giới đã được thiết lập , tất cả những thứ khác sẽ giao cho ngươi.”

Nữ ma tộc bên cạnh hắn cao khoảng một mét bảy lăm, dáng người cao gầy mảnh khảnh, buộc tóc đuôi ngựa cao, trên đầu đeo một cái mặt nạ chim ưng màu trắng, tên là Công Nghi Nhan, lúc này nàng đang lau máu trên thân trường đao trong tay, đáp: “Vâng.”

Dòng họ Ma tộc là loại hiếm thấy trong Tu Chân Giới, nhưng Tu Chân Giới rất hiếm khi thấy họ ở Ma giới. Công Nghi là họ của Ma giới, cũng là một trong số ít gia tộc bình thường sinh ra nữ tướng trong Ma giới .

“Kết giới có thể ngăn cản bất kỳ vật sống nào.” Thích Băng Ngân nói: “Cho dù có mạnh mẽ phá huỷ như đám người trước mắt này, thì ngươi cũng sẽ cảm nhận được trước khi kinh động đến Ma hậu phía sau, cho dù Tu Chân Giới có bao nhiêu người tới tìm kiếm sự giúp đỡ, cũng phải ngăn cản tất cả.”

Đôi mắt xanh thẳm của Công Nghi Nhan liếc hắn: “Vâng.”

Thích Băng Ngân không có cách nào nói chuyện với máy người câm này, hắn dặn dò xong thì thu kiếm vào vỏ, khép lại cánh máu, hoàn toàn khôi phục hình dạng con người.

Hắn vẫn có chút lo lắng, lại không biết cụ thể đang lo lắng cái gì. Chỉ có thể quay đầu nhìn Chung Nam Sơn một cái, nhìn thấy trên đỉnh núi lại nổi lên tuyết mỏng.

Nửa sau của đêm tối xanh quang đãng là tuyết rơi đầy đầu. Thích Băng Ngân xuổi tuyết từ đầu vai xuống, trước khi đi, động tác đột nhiên dừng lại, hắn mở miệng nói: “Ngươi nói xem... Giang Tiên tôn có tha thứ cho chúng ta không?”

Công Nghi Nhan lạnh như băng khoanh tay nhìn hắn: “Không.”

“Tại sao không?” Tứ đại tiên môn hắn bảo hộ không mang đến cho hắn lợi ích gì, nhiều năm như vậy, nếu không phải bởi vì Giang tiên tôn, lão tôn chủ đã sớm...”

“Vậy cũng sẽ không.”

Nữ đại ma đeo mặt nạ buộc dây thừng thu lại trường đao, đút vào vỏ, sau đó một tay treo ra sau lưng.

Nàng dựa vào cây thông, tầm mắt nhìn về phía xa: “Cho dù là một đĩa thức ăn thối rữa, cũng là do hắn dày công làm ra. Chúng ta lật bàn thì đó là cướp.”

Thích Băng Ngân làm cho nàng tức giận đến không còn lời nào để nói, đi hai vòng tại chỗ, sau đó đột nhiên dừng lại, mở miệng nói: “... Ngươi nghĩ rằng hắn có thể... còn bao lâu?”

Ánh mắt Công Nghi Nhan chuyển đến trên mặt hắn.

Hai con đại ma dũng mãnh thiện chiến nhìn nhau thật lâu nhưng không nói gì.

Tuyết rơi nặng hạt hơn một chút, bao phủ lên vỏ đao lạnh lẽo. Nữ nhân giữ tuyết mới rơi trên vỏ đao, giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

“Không kéo dài lâu hơn trận chiến đấu xuyên qua mấy giới này.”

Đó không phải là muốn giấu cả đời sao?

Thích Băng Ngân hít sâu một hơi, nói: “Chúng ta sẽ nhanh chóng chấm dứt...”

Công Nghi Nhan nhìn hắn nói: “Nam nhân đến tuổi của ngươi và tôn chủ đều dễ dàng trở nên ngây thơ bởi vì thực lực không phù hợp với thất bại.”

Nàng vuốt ve vỏ đao: “Càng ngu ngốc thì con chim sẽ học được cách bay ổn định hơn. Bởi vì họ sẽ dự đoán tất cả mọi thứ cho kết quả tồi tệ nhất... Ta đoán Ma hậu là một con chim đã chịu hết khổ sở, hắn sẽ không cảm thấy mình có thể đợi đến ngày này, nhưng hẳn là... hắn sẽ không trách cứ tôn chủ.”

Không trách cứ, cũng không nói đến tha thứ.

Thích Băng Ngân không biết vì sao nàng lại nói như vậy, nhưng đột nhiên có chút không thể di chuyển.(MNXX x TYT)

“Các ngươi làm cho Ma tộc có thể kéo dài, các ngươi là anh hùng.” Công Nghi Nhan lãnh khốc kéo khóe môi: “Anh hùng luôn cần một chút khuyết điểm, ví dụ như giam cầm ngắn cách trong ngoài.”

Thích Băng Ngân không còn cảm thấy nàng ít nói nữa, nàng quả thực độc miệng giống như đao, có thể chính xác chọn trúng mỗi một chỗ yếu ớt mỏng manh chảy máu, một đao chém xuống.

“Đi thôi.” Công Nghi Nhan đưa tay kéo mặt nạ chim ưng đeo trên đầu xuống, che nửa khuôn mặt: “Kẻ ác là ta, ngươi sợ cái gì.”

Hai ngày sau, Tiểu Ma Vương rời khỏi núi Chung Nam, như có chuyện đặc biệt bận rộn, lúc đi rất dính người, nhiều lần xác nhận với Giang Chiết Liễu rằng y có thích hắn không.

Giang Tiên Tôn nói cả đời này chưa từng nói lời ngon tiếng ngọt, mới có thể dỗ được Ma Tôn đại nhân. Chàng nhìn cảnh tuyết bên ngoài qua một ô cửa sổ chạm khắc.

Trên núi e rằng không có đầu xuân, trời vẫn luôn có tuyết rơi. May mà trời đất trắng, cũng sạch sẽ, Giang Chiết Liễu coi như thích nhìn.

Chàng ôm một chiếc bếp lò sưởi được bọc trong lớp thỏ lông mềm mại, ngồi trên chiếc ghế nhỏ yêu quý của mình đ�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp