Đầu Quả Tim Có Một Mỹ Nhân Ốm Yếu

Chương 4


9 tháng

trướctiếp

Cửa phòng đóng lại, gió lạnh đều bị cản ở bên ngoài.

Văn Nhân Dạ không thể thuyết phục Giang Chiết Liễu ngay lập tức.

Cho dù đối phương đã rơi vào tình cảnh này, mặc dù thần sắc bình tĩnh không gợn sóng, nhưng chỉ cần một cái liếc mắt nhẹ cũng khiến cho trái tim đang đập loạn xạ của hắn bình ổn lại, ngay cả chuyện ép buộc cũng không dám nghĩ đến.

Văn Nhân Dạ cuối cùng trở thành hàng xóm của Giang Chiết Liễu, một ngôi nhà nhỏ nhanh chóng được dựng lên trong nháy mắt, không tốn chút công sức nào. Bên cạnh tiểu lâu nhỏ là một tòa tiểu uyển, hai nơi chỉ vẻn vẹn cách nhau một bức tường.

Hoàng hôn dần tan, bóng đêm đổ xuống.

Thường Càn còn khiếp sợ với hành động của tiểu thúc thúc, nghĩ mãi cũng không ra chuyện này rốt cuộc là thế nào. Cậu một bên thu dọn thư tịch cho thần tiên ca ca, một bên lẩm nhẩm lầm nhầm:”Hắn vì sao lại bảo bị đuổi giết… Lại còn vô gia cư…..”

Thường Càn cảm thấy tiểu thúc thúc luôn phớt lờ mình hình như có ý xấu. Cậu tuy có quan hệ với Văn Nhân Dạ, nhưng đối phương vẫn chưa chân chính nhận cậu làm thân nhân, đối phương là thiếu chủ ma tộc cao cao tại thượng, bây giờ là Ma Tôn tân nhiệm, sao có thể cùng một bán yêu như cậu đánh đồng.

Ngược lại với Giang Chiết Liễu, hai người tuy chỉ mới quen biết nhau một đêm, đối phương không chỉ cứu mạng cậu, còn không chê thân phận của cậu. 

Thường Càn tự hỏi hồi lâu, không nhịn được được nghĩ về Giang Chiết Liễu, 

cảm thấy tuy thần tiên ca ca khá lợi hại, nhưng hình như đang bị thương, như nào lại an tâm để một đại ma đầu như vậy bên cạnh làm bạn.

Cậu xếp xong thư tịch, vừa xoay người liền thấy Giang Chiết Liễu.

Giang Chiết Liễu ngồi trên ghế mây, áo choàng tháo xuống đắp lên đùi, dưới ánh nến đọc sách.

Chàng tháo phát quan, mái tóc dài xõa tung có chút lóa mắt, vương trên sườn vai, lộ ra một chút hương vị nhàn tản. Dường như chàng không quá chuyên tâm, ánh mắt cũng không động, giống như đang nghĩ gì đó.

Thường Càn nuốt nước miếng, chậm rãi thò lại gần, nhỏ giọng kêu:”Ca ca?”

“Ừ?”

Giang Chiết Liễu phản ứng chậm một chút, ngước mắt về phía cậu.

“Huynh sẽ không tin tiểu thúc thúc của ta phải không?” Thường Càn khoảng 11, 12 tuổi, đang ở giữa trẻ con và thiếu niên, “Tiểu thúc thúc của ta không phải không có nhà để về, hắn là Văn Nhân Dạ!”

Giang Chiết Liễu “ừ” một tiếng, tâm bình khí hòa hỏi:”Cho nên thân phận của hắn là gì?”

Thường Càn mở to hai mắt, tựa như không nghĩ tới Giang Chiết Liễu không biết, vội đáp: “Hắn là trưởng tử của Văn Nhân Tiễn.”

Văn Nhân Tiễn…. Lần này Giang Chiết Liễu rốt cuộc thấy có chút ấn tượng, chàng đối với vị tôn chủ Ma giới này vẫn có một ít kí ức, nhớ rõ vị này cũng không có cực kì bài xích chủng tộc, nhưng lòng dạ thâm trầm, là một con tiếu diện hổ.

Giang Chiết Liễu gật gật đầu, trùng khớp với suy đoán trong lòng chàng, nói:”Hóa ra là thiếu chủ Ma giới.”

Thương Càn ngây người, tự cảm thấy hai người ông nói gà bà nói vịt, vội vàng bảo:”Không phải, hắn đã...”

Lời còn chưa nói hết, cửa phòng đã bị đẩy ra, tiếng bước chân của nam nhân truyền vào tiểu lâu.

“Đã làm sao?” Văn Nhân Dạ từ cửa đi vào, mắt tím nheo lại:” Đang nói chuyện gì?”

Thường Càn lập tức sợ tới mức hồn muốn bay ra khỏi thân thể, vèo một tiếng trốn ra phía sau Giang Chiết Liễu, sau đó vội vàng chuồn lên lầu, cực kì có bộ dáng có tật giật mình.

Giang Chiết Liễu nghe theo tiếng nhìn lại, thấy đối phương một thân trường bào huyền sắc, áo choàng đỏ phủ đầy tuyết trắng khẽ run lên, băng tuyết lập tức tan đi không tung tích.

Văn Nhân Dạ vừa đi vừa cởi áo choàng, đem áo treo lên lưng ghế, ngồi xuống bên cạnh Giang Chiết Liễu.

“Hàng xóm tốt, lại tới làm gì?” Giang Chiết Liễu không quá để tâm trêu ghẹo một câu, nói xong liền cầm quyển sách lên, tiếp tục đọc.

“Đương nhiên là tới cứu tế ngươi.” Văn Nhân Dạ nói,”Ngươi thật đáng thương, bị Lăng Tiêu phái đuổi đi, không khác gì chó nhà có tang.”

Đúng là biết lựa lời.

Giang Chiết Liễu liếc mắt nhìn hắn:”Vậy ngươi có nhà để về còn đến đây làm gì?”

“Ta đương nhiên bởi vì ngươi ở đây.” Văn Nhân Dạ nói,”Ta muốn chữa thương cho ngươi.”

Tay lật sách dừng lại một lúc, chàng khẽ nhăn mi, một lúc sau mới bảo:”Trị không khỏi. Hơn nữa ta hiện tại rất tốt, ngươi đồng tình sai người rồi.”

Văn Nhân Dạ ngồi bên cạnh chàng, nhìn hàng mi tuyết trắng vừa dài vừa mảnh, dưới ánh nến tạo ra một cái bóng nho nhỏ, hơi thở yếu ớt trên người đối phương như một tầng sương, thực mỏng.

“Ta không đồng tình với ngươi.” Hắn nói

Văn Nhân Dạ vươn tay, đầu ngón tay cách gương mặt chàng một tấc, dừng lại một chút, lại thu về, nói:”Thủ tọa tiên môn, nửa bước Kim Tiên. Ngươi đã đứng trên đỉnh núi, lại chỉ vì một người mà mất sạch, đáng giá sao?” 

Xem ra Văn Nhân Dạ đã cho người hỏi thăm chuyện của Tu chân giới, chuyện của Giang Chiết Liễu không giấu được, vài ngày nữa sẽ truyền đi khắp nơi.

Giang Chiết Liễu tiếp tục đọc sách, đầu ngón tay di theo ánh mắt, không trả lời.

Văn Nhân Dạ từ trong trữ vật lấy ra lò sưởi tay, đây cũng là một Ma khí, chẳng qua tương đối quý hiếm, không cần ma thuật rót vào, cho dù là phàm nhân cũng có thể sử dụng.

Hắn đem lò sưởi nhét vào lồng ngực Giang Chiết Liễu, nói: “Ngươi cứu những người đó, phần lớn là bọn tiểu nhân ích kỉ, bọn họ sẽ không để ý đến sống chết của ngươi, chỉ biết hy sinh ngươi để đạt được ích lợi... Giống như sư đệ ngươi.”

Thanh danh của Chúc Vô Tâm thực ra không quá kém, hắn là thiên tài tu tiên của Lăng Tiêu phái, chẳng qua luôn bị Giang Chiết Liễu đứng trước, chuyện gì cũng chỉ có thể xếp thứ hai. Vô luận là tu vi, tướng mạo, tâm tính, kiếm thuật, thậm chí là sự tán thưởng của trưởng bối, hắn đều xếp sau một bậc.

Lúc ấy Chúc Văn Uyên trúng bí thuật Ma giới, sớm đã nguy nan, lúc lâm chung đã gọi cả Giang Chiết Liễu và Chúc Vô Tâm tiến vào, trước mặt tất cả trưởng lão, đem vị trí chưởng môn giao cho Giang Chiết Liễu mà không phải là thân sinh nhi tử. Từ đó về sau, tính cách Chúc Vô Tâm liền xảy ra biến hóa, chỉ là Giang Chiết Liễu đối xử với hắn vĩnh viễn giống như đối xử với đệ đệ ruột, chưa từng thay đổi.

Giang Chiết Liễu nhíu mày, nhưng cái gì cũng không nói.

Văn Nhân Dạ điều chỉnh độ ấm của Ma khí xong bèn đẩy vào trong tay đối phương, đụng vào đầu ngón tay lạnh lẽo.

“Ngươi có biết Lăng Tiêu phái, thậm chí toàn bộ Tu chân giới, dưới sự che chở của ngươi yên bình bao lâu rồi không?” Văn Nhân Dạ nhìn chàng,”Ma tộc trời sinh hung tàn thiện chiến, vì sao tình nguyện hàng năm định ra khế ước mà không hề có ý muốn gây hấn. Hai vị chân quân Yêu giới vì sao đều nguyện ý cùng ngươi giao hảo, xung đột hai giới đều cho ngươi xử lý, không nói nửa lời. Còn có U Minh giới trăm năm không rên lấy một tiếng....”

Hắn dừng một chút, nói tiếp:”Giang Chiết Liễu, chỉ cần ngươi ở đây, sẽ có vô số biện pháp. Nhưng bọn chúng không đáng cho ngươi làm vậy.”

Giang Chiết Liễu khẽ co ngón tay, bị sự ấm áp của Ma khí làm cho thoải mái, chậm rãi dán sát, đem tầm mắt từ thư tịch dời đi, nhìn đối phương luôn thao thao bất tuyệt, bình tĩnh đáp:”Ta biến thành phế nhân, hẳn ngươi phải cao hứng, mà không phải ở đây hỏi ta đáng hay không. Đối với ta, trở thành phế nhân có thể gỡ xuống rất nhiều gánh nặng, thoát khỏi khổ hải vô tận, là trời ban chuyện tốt, ta rất may mắn.”

“Ngươi..”

“Ta không thích ma, chính là bởi vì các ngươi nghĩ quá nhiều.” Giang Chiết Liễu nói,”Ta không muốn làm hậu thuẫn cho thiên hạ chúng sinh nữa, cũng không muốn cố chấp nữa, có gì sai sao?” ( truyện trên app T Y T )

Văn Nhân Dạ im lặng, ánh mắt thẳng tắp nhìn chàng, trong đôi mắt tím có chút lập lòe, qua một lúc, khẽ hỏi:”.... Ngươi không thích ma?”

Hửm? Đây là trọng điểm sao?

Giang Chiết Liễu không nghĩ tới hắn chú ý chuyện này, gật đầu không được, lắc đầu không xong, chỉ có thể nhìn Văn Nhân Dạ mơ hồ lộ ra biểu tình đau đớn, nắm lấy tay chàng.

Giang Chiết Liễu nhìn tay đối phương, thấy hắn đầu tiên là khẩn trương ôm lấy chàng, sau đó nắm chặt tay chàng, rồi giống như nhớ ra cái gì, rót một tia Ma khí vào cổ tay chàng, đi vào kinh mạch.

Đối phương một bên dò xét tình huống thân thể chàng, một bên tiếp tục hỏi:”Vậy ngươi thích cái gì?”

Giang Chiết Liễu:”....Thích ngươi.”

Sợi Ma khí trong thân thể chàng suýt nữa thì bạo tẩu, khó khăn lắm mới trụ lại được. Ma tôn đại nhân lãnh khốc vô tình đầu óc trống rỗng, ngốc nghếch nhìn Giang Chiết Liễu, lúc sau mới khó khăn lặp lại:”Thích ta....”

Hắn còn chưa lì lợm la liếp, chưa bồi dưỡng cảm tình, chưa đi cậy góc tường Tu chân giới, như thế nào mà...

“Thích ngươi ít nói.” Giang Chiết Liễu bình tĩnh bổ sung thêm.

Văn Nhân Dạ đã nghĩ đến đứa con thứ 18 của hắn tên gì, nghe thấy lời này liền giống như bị dội một gáo nước lạnh, lập tức tắt nắng.

Ma khí thâm nhập trong cơ thể dừng lại thật lâu, thu thập tâm tình xong mới tiếp tục tra xét đi xuống.

Văn Nhân Dạ càng hiểu về tình huống thân thể Giang Chiết Liễu, trong lòng càng trầm xuống. Kinh mạch hỗn loạn đều có thương tích, Nguyên Anh đứt đoạn đến mức không nhìn ra hình dạng, mà nguyên thần... Cho dù không đi xem cũng biết là đã sớm tàn.

Lồng ngực truyền đến đau xót, khó mà tin được người này thế nhưng sẽ biến thành như vậy --- Hắn cùng Chúc Vô Tâm có nhận thức giống nhau, đều cảm thấy Giang Chiết Liễu mạnh mẽ vô cùng, không gì địch nổi, cảm thấy chàng không gì không làm được, vạn chúng ngưỡng mộ chẳng khác gì hạt bụi trần gian, không quá quan trọng.

Tất cả nhuệ khí của hắn đều dồn vào người này, muốn cùng chàng tranh phong, cùng chàng sóng vai, thậm chí là vượt qua chàng...

Nhưng hiện tại...

Văn Nhân Dạ chậm rãi rời tay đi, nhìn đầu ngón tay trắng nõn kia, trầm mặc nói:”.... Đã thành như vậy, sao có thể chịu đựng?”

Lời đã dừng, cũng chẳng nhận được hồi âm, bèn dời ánh mắt lên nhìn Giang Chiết Liễu.

Quyển sách trên tay đối phương đã lật sang trang mới, nhưng cũng chưa động qua. Chàng ngồi trên ghế mây đổi lại tư thế, nằm nghiêng nhắm lại mắt, tóc bạc mềm mại rơi trên vai, lông mi nhỏ dài.

Ánh sáng nhu hòa chiếu lên khuôn cằm nhẵn nhụi, hơi gầy và làn da tái nhợt của chàng.

Trong nháy mắt, Văn Nhân Dạ bỗng nhiên cảm thấy mắc dù chàng yếu ớt bất kham nhưng vẫn là một tuyệt tác mà ông trời ban tặng.

Giang Chiết Liễu trong mắt chàng, vốn nên được trân trọng tới cực điểm. 

Chàng đã từng, là chủ nhân Lăng Tiêu kiếm, là thủ tọa tiên môn mà tứ hải nguyện cúi đầu, lạnh lùng như băng. Mà hiện giờ, chỉ tùy ý cũng có thể tan biến như tuyết, rời rạc mềm mại, sẽ không lưu lại trên tay bất kì kẻ nào.

Văn Nhân Dạ nhìn trong chốc lát, hạ giọng:”Ngủ rồi?”

Đối phương không có động tĩnh.

Hắn vươn tay, muốn đem thư tịch đã xem được một nửa rút ra, muốn ôm chàng lên giường, lại nhận được một chút kháng cự từ thư tịch.

Giang Chiết Liễu đem quyển sách bỏ vào trong lồng ngực, nhẹ giọng:”.... Chút nữa ta xem.”

“Không phải ngươi mệt sao?” Văn Nhân Dạ cầm áo choàng lên, phủ lên người đối phương. Áo choàng huyết sắc to rộng che phủ chàng, nhưng lại rất nhẹ, không làm người ta thấy không thoải mái.

Giang Chiết Liễu không vội đáp, chờ đến khi hơi ấm từ áo choàng dần truyền lên mới thực nhỏ nhẹ bảo:” Đừng nói chuyện với ta.... Ta mệt.”

Với tu vi của Văn Nhân Dạ, hắn nghe được lời này rất rõ ràng. Hắn ngồi bên cạnh Giang Chiết Liễu, nhìn ánh lửa lay động, nghe tiếng gió đêm thổi qua cửa sổ, cảm nhận tiếng hít thở đều đều của đối phương.

Hết thảy đều yên tĩnh đến cực điểm.

Văn Nhân Dạ không biết chàng lấy đâu ra tín nhiệm với hắn, hoặc có lẽ, chàng chưa từng có tín nhiệm, hắn chỉ là... Chỉ là một thứ gì đó không đáng để bụng thôi.

Sứ mệnh hoàn thành, trách nhiệm từ nhỏ đến lớn phải gánh vác đã kết thúc.

Ngày trước Giang Chiết Liễu đều sống vì Lăng Tiêu phái, vì Tu chân giới, đi đến bước này... Chàng rốt cuộc có thể sống vì chính mình.

Cho nên chàng cái gì cũng không để bụng, muốn ngủ liền ngủ, yên tâm mà đi vào giấc mộng.

Văn Nhân Dạ ngồi một bên nhìn chàng.

Ánh nến yếu ớt, bốn bề tĩnh lặng.

Vô hạn ôn nhu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp