Đầu Quả Tim Có Một Mỹ Nhân Ốm Yếu

Chương 33


8 tháng

trướctiếp

Chung Nam Sơn đẹp nhất, chính là hoa mai.

Vạn sự đổi thay, chỉ có bạch mai bất biến.

Giang Chiết Liễu khoác một kiện áo choàng lông, tay tay ôm lò sưởi. Dưới giày có lót đế nhung, là Văn Nhân Dạ để thêm vào, vừa mềm vừa ấm.

Trâm vấn tóc không biết rớt từ bao giờ, chàng ngủ yên trong lòng Văn Nhân Dạ một giấc, đến tận bây giờ còn chưa chỉnh trang lại. Sợi tóc tuyết trắng uốn lượn trên cổ áo lông cùng màu, như hòa vào làm một.

Ánh trăng rơi trên đầu vai, chiếu vào mu bàn tay hơi lộ ra khi ôm bếp, trắng nõn đến mức có hơi trong suốt, không có một chút huyết sắc.

Văn Nhân Dạ ngồi bên cạnh chàng, nắm lấy đầu ngón tay chàng.

Nơi này là đình nhỏ lúc trước xem sao băng, chỗ ngồi được làm từ đá, giờ phút này phủ một tầng thảm lông cáo mềm mại. Thời điểm Ma Tôn đại nhân thả chàng xuống, còn ghét bỏ mấy cục đá vừa lạnh vừa cứng, không phân rõ trắng đen oán hận vài câu.

Tiểu ma vương coi chàng như pha lê dễ vỡ mà chăm.

Tuyết đêm kỳ thật cũng không quá lạnh, có câu tuyết rơi không lạnh bằng tuyết tan, chỉ sau khi tuyết hạ xuống, nhiệt độ mới đột ngột giảm.

Văn Nhân Dạ ngồi bên người chàng, vòng tay yếu ớt ôm lấy người. Áo choàng màu đen trên người hắn chồng lên áo của Giang Chiết Liễu, dựa vào càng ngày càng gần.

Giang Chiết Liễu nhìn trong chốc lát, lòng bàn tay vuốt ve trong tay bếp lò nhỏ, chậm rãi nói: “Ta trước đó kêu ngươi trở về, không hẳn là vì ta mệt mỏi.”

Chàng ngữ điệu rõ ràng bình thản, đem chuyện Chúc Vô Tâm cùng Hà Sở Tự thuật lại một lần, sau đó lại chỉ ra chuyện thông u cự liên bị chém đứt, lời ít ý nhiều, dùng vài câu đã phác họa ra tình cảnh.

“…… Nếu như ta sớm biết chuyện này.” Giang Chiết Liễu ngữ khí bình đạm, “Ngày đó ta sẽ không ngăn ngươi, còn bớt lo một ít.”

Chàng ngày đó cùng tiểu ma vương nói, hành trăm bước giả nửa 90, mà chàng chỉ kém một bước.

Nhưng tới một bước cuối cùng, toàn bộ đều sụp đổ. Chàng tự tay giết chết sư đệ mình nuôi nấng.(MNXX x TYT)

Giang Chiết Liễu cúi đầu, lòng bàn tay chậm rãi dán sát lò sưởi, nói: “Đáng tiếc không biết chuyện này sớm hơn.”

Văn Nhân Dạ trầm mặc một lúc lâu, nương ánh trăng vừa đạm vừa lãnh nhìn chàng chăm chú, nhìn Giang Chiết Liễu buông xuống mặt mày.

Hắn không hiểu rõ lắm Giang Chiết Liễu khi nói những lời này, trong lòng đến tột cùng là tư vị gì.

“Sư phụ ta nếu biết.” Giang Chiết Liễu khẽ cười một chút, “Chỉ sợ sẽ hối hận.”

Văn Nhân Dạ nhìn chằm chằm chàng: “Chúc Văn Uyên nếu đối với ngươi thật sự có cảm tình nuôi nấng, đã sớm nên hối hận —— sinh ra một thứ như vậy liên lụy ngươi.”

Giang Chiết Liễu nói: “Chung quy cũng không có liên lụy, Vô Tâm trước kia không phải như thế.”

“Người đều đã chết.” Văn Nhân

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp