Đầu Quả Tim Có Một Mỹ Nhân Ốm Yếu

Chương 3


9 tháng

trướctiếp

Giang Chiết Liễu ngủ dậy liền thấy nhà tranh nhỏ đã biến thành tiểu lâu từ lúc nào.

Trên dưới hai tầng, còn có bình phong với mành cuốn che lại, đồ đạc cũng được bày biện chu đáo. Đống lửa trước đó nhóm lên đã bị dập tắt, thay bằng lò đồng Ma Khí, chỉ cần cho một chút pháp thuật sẽ lập tức hừng hực bốc cháy, xua tan hàn khí.

Giang Chiết Liễu nhìn chằm chằm lò đồng một lát, lại cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn của mình.

Ừm, một chút linh lực cũng không có.

Chàng nâng mắt, nhìn nhóc con Thường Càn đang sửa sang lại đồ vật trong phòng, cũng không biết ngắt được ở đâu một cành bạch mai, bỏ vào bình sứ, đặt trên cửa sổ trước án thư.

Thường Càn cất bình xong, xoa người liền bắt gặp ánh mắt của Giang Chiết Liễu, run người, nhỏ giọng hỏi:”Tiên Tôn?”

Đây là xưng hô cậu học từ đám ma tộc kia.

Thường Càn trừ bỏ ở đây, cũng không biết đi đâu, hơn nữa cậu phát hiện vị thần tiên này có thể bảo đảm tính mạng của cậu, đương nhiên càng không muốn rời đi, ánh mắt trông mong nói:” Để báo đáp ơn Tiên Tôn cứu ta, ta quyết định sẽ ở lại bên cạnh ngài…Ừm…Phụng dưỡng ngài!”

Giang Chiết Liễu liếc cậu một cái, gõ gõ lò đồng:” Đốt lửa.”

Thường Càn nghe lời đi qua, thả vào một tia yêu khí, đầu quái thú trên nắp lò sáng lên, trong bụng lập tức bùng lên một ngọn lửa, giá rét trong phòng bị xua tan đi không ít.

Giang Chiết Liễu vẫn mặc chiếc áo choàng vừa dày vừa nặng đó, bên trong là bộ tiên bào mỏng manh, màu sắc cực nhạt, cũng không có họa tiết gì.

Tóc bạc buông xuống, mềm mại rơi trên vai. Chàng vươn tay chạm vào lò đồng, ngón tay trắng xanh hơi nóng lên, nhìn như ánh lửa phản chiếu lên ngọc bích.

Thường Càn nhìn đến ngây dại.

Cậu nhìn lông mi mảnh dài của đối phương, nhìn khuôn mặt chàng… Nhìn một lúc, mặt chậm rãi đỏ, cậu vội vàng thu lại ánh mắt, khô cằn hỏi: “Tiên Tôn, người tính ở đây bao lâu…”

“Cho đến khi ta chết.” Giang Chiết Liễu nhìn cậu một cái, “Không cần kêu Tiên Tôn, ta không phải nữa rồi.”

Thường Càn không hiểu lời chàng nói, khẩn trương vò tay áo, ngượng ngùng: “Vậy…. Vậy ta có thể kêu ngươi là ca ca không?”

Ánh mắt Giang Chiết Liễu tạm dừng một chút, từ lò đồng quay người lại, tựa hồ nhớ chút chuyện cũ, một lúc lâu mới bảo: “…..Tùy ngươi.”

Thường Càn vui vẻ, cảm thấy mình đã có nơi dựa vào, vô cùng cao hứng mà lên lầu tiếp tục dọn dẹp.

Giang Chiết Liễu hơ tay một lúc mới khiến giá lạnh trên người xua đi. Chàng trọng thương chưa khỏi, tu vi đã phế, tuy rằng nhìn qua không có gì lạ nhưng thực ra trong cơ thể vẫn luôn âm ỉ đau không dứt.

Chỉ là chàng không thèm để ý thôi.

Trên người chàng có một pháp khí trữ vật, không phải giống với mấy cái ngoài kia mà là loại đơn giản thô thiển nhất, không cần linh lực cũng có thể sử dụng. Giang Chiết Liễu dùng túi Càn Khôn bề ngoài như túi thơm thông thường đựng rượu thuốc, lá trà, phất trần, cùng một ít sách, còn lại những cái khác đều không cầm đi.

Ngoài phòng gió khẽ thổi.

Chàng lại hơ nóng một bầu rượu, rót vào cốc, chậm rãi nhấp từng ngụm.

Đây là rượu thường thấy ở Lăng Tiêu phái, được dùng để duy trì đạo thể của tu sĩ. Bình thường Giang Chiết Liễu uống như nước, nhưng giờ đang trọng thương, thân thể yếu ớt, không được uống nhiều.

Rượu thuốc rất ấm, khi ly thứ hai rót vào bụng, nội thương trong người liền bị kích phát. Đau đớn từ lục phủ ngũ tạng lan ra toàn thân, giống như kim châm.

Giang Chiết Liễu ho nhẹ hai tiếng, chàng thật sự không ngờ mình lại yếu đến mức này, theo bản năng một tay đỡ giường, ngón tay nắm chặt thành giường trắng bệch, một tiếng ho khan kèm theo cơn đau dữ dội khiến chàng cau mày.

Cơn ho giảm dần, đôi môi trắng nhợt nhạt nhiễm máu đỏ tươi, hai vai chàng khẽ run lên.

Áo choàng dày nặng trượt từ trên vai xuống, lộ ra bạch sam mỏng manh.

Tiếng gió khẽ thổi, ngoài phòng có tiếng bước chân dừng lại.

Giang Chiết Liễu vô cùng đau đớn, căn bản không để ý đến động tĩnh rất nhỏ này, lòng bàn tay chàng đều là mồ hôi lạnh, cố bình ổn lại hơi thở.

Nam nhân ngoài cửa sổ do dự không biết có nên vào hay không.

Văn Nhân Dạ không nghĩ tới, một lần nữa gặp Giang Tiên Tôn nổi tiếng khắp Tu chân giới, lại là trong tình huống này.(Ứng dụng T Y T)

Trong kí ức của hắn, chỉ nhớ nhát kiếm năm đó, chàng một thân bạch y đứng trên Đăng Vân đài của Lăng Tiêu phái, phía sau mây bay mờ mịt, cực kì lạnh lùng.

Lăng Tiêu kiếm trong tay chàng, chính là một tuyệt thế kiếm. Chỉ có nằm trong tay Giang Chiết Liễu mới không gì cản nổi.

Văn Nhân Dạ đứng im không động.

Hắn nhớ rõ Giang Chiết Liễu, nhớ rõ kiếm quang sáng chói, che trời lấp đất, từ bốn phương tám hướng tụ thành nhất kiếm. Hắn cũng nhớ rõ khi một kiếm đâm vào, máu nóng tuôn ra, để lại vết sẹo, càng nhớ rõ ánh mắt đối phương khi chậm rãi nhìn lên ----

Hầu như không có một tia sáng nào.

Hắn thiếu niên thành danh, lần đầu tiên bại dưới kiếm của người khác.

Kích động vì có thể khiêu chiến người ta một lần nữa chậm rãi trôi đi.

Chàng là Giang Chiết Liễu.

Đã xảy ra chuyện gì mà biến thành như vậy?

Chuyện tu bổ kết giới còn chưa truyền đến Ma giới. Trong mắt ma tộc, Lăng Tiêu phái vẫn có một vị Tiên Tôn cực kì mạnh tọa trấn, vẫn là tứ đại tiên môn đứng đầu, có Giang Tiên Tôn hoành áp một đời, chấn thước hoàn vũ.

Cho đến khi Văn Nhân Dạ đích thân tới đây, nhìn thấy chàng khóe môi dính máu, nhíu mày yếu ớt ho khan.

Trong khi vị Ma tôn tân nhiệm còn đứng ở ngoài cửa, Giang Chiết Liễu lau đi vết máu trên môi, hơi hơi ngước mắt, liền cùng đối phương mắt to trừng mắt nhỏ.

Sau đó, chàng thấy vị Ma tộc mặc hắc y kia đột nhiên có chút khẩn trương.

“Ngươi là ai?” Giang Chiết Liễu hỏi.

Văn Nhân Dạ người đầy sát khí, hùng hổ đi tới, bị tình trạng của đối phương dọa cho đông cứng, đến khi Giang Chiết Liễu lên tiếng hỏi, trái tim nằm dưới vết sẹo cũ kia không có tiền đồ bỗng đập thật nhanh, làm hắn thật bối rối.

Hắn còn chưa từng gặp đối phương ở khoảng cách gần như vậy.

“Ta là…” Văn Nhân Dạ đắn đo một lát, nói bừa,”….Hàng xóm mới đến.”

Giang Chiết Liễu trầm mặc, không lưu tình vạch trần hắn: “Chung Nam Sơn chưa từng có người ở.”

“Vậy nên mới là mới.” Văn Nhân Dạ quả quyết đẩy cửa đi vào, cởi áo choàng để sang một bên, ngồi xuống đối diện Giang Chiết Liễu.

Mái tóc đen của hắn được búi lên, đôi mắt màu tím sẫm, dung mạo tuấn mĩ mang theo một ít sắc bén, cho dù tỏ vẻ ôn hòa cũng sẽ khiến người ta sợ hãi.

Ma tộc giống người đều là do cố ý biến thành, lúc mới sinh bọn họ đều ở hình dáng ma thể.

Giang Chiết Liễu nhàn nhạt liếc hắn, đem rượu thuốc để qua một bên, lấy ấm nấu nước pha trà, nói:”Tùy ngươi, núi cũng không phải của ta.”

Văn Nhân Dạ nhìn chàng chằm chằm, tầm mắt dừng ở da thịt lạnh lẽo trắng như bạch ngọc trên cổ đối phương.

“Chỉ là, cho dù là hàng xóm, cũng không cần đến làm phiền ta.” Giang Chiết Liễu rất ít khi tự pha trà, động tác có chút vụng về,”Cũng đừng gõ cửa, ta ngủ cả ngày.”

Văn Nhân Dạ muốn nói cái gì, nhưng nhìn đến mái tóc bạc như tuyết trắng, bỗng nhiên câu từ như bị mắc kẹt, ánh mắt càng ngày càng nôn nóng, cả người cũng đứng ngồi không yên.

Hắn không ý thức được ánh mắt mình có bao nhiêu lộ liễu.

Giang Chiết Liễu rót trà, nhẹ nhàng thổi mặt nước, mới chậm rãi hỏi:”Ta từng đắc tội ngươi sao?”

Chàng không đợi đối phương trả lời, tiếp tục: “Ánh mắt ngươi giống như muốn giết ta, hoặc là muốn tiền dâm hậu sát.”

Văn Nhân Dạ: “…..Tiền dâm hậu sát?”

“Đúng vậy.” Giang Chiết Liễu một bên nói, một bên đem áo choàng rớt xuống choàng lại lên vai,”Ta hình như chưa từng đắc tội ma tộc nào tầm tuổi ngươi, nếu có, ta nhất định sẽ nhổ cỏ tận gốc, ngươi vĩnh viễn không có cơ hội đứng trước mặt ta.”

Văn Nhân Dạ như cũ nhìn chàng, mở miệng cam đoan:”Ta sẽ không tổn thương ngươi. Ngươi không nhớ ta sao?”

Giang Chiết Liễu nhìn hắn một cái: “Ta phải nhớ sao?”

Văn Nhân Dạ ngẩn ra một lúc.

Rất khó miêu tả cảm thụ của hắn lúc này.

Văn Nhân Dạ có thể đi đến hôm nay, kỳ thật đều có quan hệ rất lớn với một nhát kiếm năm đó, cùng với người trước mắt này có quan hệ. Hắn điên cuồng tu luyện, điên cuồng khiến bản thân trở lên mạnh hơn, chỉ đơn giản là muốn đến gần chàng, vượt qua chàng.

Trước đó không lâu, Văn Nhân Dạ đột phá cảnh giới, đạt được tu vi cận Kim Tiên, tiếp nhận vị trí Ma tôn của phụ thân. Lúc ấy Giang Chiết Liễu còn đang vân du, hành tung bất định, vô pháp tìm kiếm.

Sau khi hắn củng cố tu vi, vừa lúc biết được đối phương ở Chung Nam Sơn, lập tức mang theo ý chí chiến đấu rực lửa mà đến, cuối cùng lại thấy được cảnh này.

Ánh mắt Văn Nhân Dạ dời xuống, nhìn ngón tay thon dài không có lấy một huyết sắc.

Lửa cháy dập tắt, lạnh lẽo lập tức bao trùm.

Giang Chiết Liễu chỉ hỏi một câu, liền không có ý tiếp tục, tuy rằng chàng không biết hắn là ai, cũng không có ấn tượng, nhưng xác thật có thể cảm giác được đối phương không có sát ý, chỉ cần không có sát ý, vậy không cần để ý quá nhiều.

Trà đắng trong tay bốc hơi, Giang Chiết Liễu cúi đầu uống một ngụm, hương vị có chút đắng. Chàng chẳng thèm để ý, bình tĩnh uống hết một ly trà, còn rất có tâm trạng mà rót cho Văn Nhân Dạ một ly.

Văn Nhân Dạ nhận trà, tâm sự nặng nề, ngay sau đó bị vị đắng nồng đậm làm cho đầu lưỡi tê dại, còn sặc một chút. Hắn giương mắt nhìn Giang Chiết Liễu bình tĩnh uống trà, thiếu chút nữa hoài nghi vị giác của mình: “Sao ngươi lại uống thứ này?”

Hắn hỏi một câu xong, lại nôn nóng hỏi tiếp: “Ngươi bệnh thành như vậy, sao lại chỉ có một mình ở đây? Người của Lăng Tiêu phái đâu? Cả tóc của ngươi…”

Văn Nhân Dạ hít sâu một hơi, không hiểu vì sao đột nhiên thấy bực mình, hắn bình ổn lại một chút, duỗi tay qua, chạm nhẹ lên một đầu tóc bạc.

Sợi tóc như tuyết, vừa khô vừa lạnh, gần như không có độ bóng.

Hắn rốt cuộc cũng hỏi ra những lời này.

Giang Chiết Liễu chậm rãi uống trà, giơ tay đem bàn tay kia dịch ra khỏi đầu chàng, nhẹ giọng:”Tự mình tìm hiểu.”

Da của chàng rất lạnh, chạm vào tay Văn Nhân Dạ một lúc, dường như lại càng lạnh. Chẳng qua chỉ là tiếp xúc ngắn ngủi, lại khiến cho trái tim Văn Nhân Dạ đập loạn lên, như con ngựa hoang bị đứt cương, làm sao cũng không dừng lại được.

Hắn như thể bị bỏng, vội vàng rụt tay lại.

Nếu có vùng đất nào cho con ngựa hoang này nhảy nhót vui vẻ, hẳn nơi đó được gọi là “nhất kiến chung tình”.

Ma tôn đại nhân nóng đầu hoài nghi mình thấy sắc nảy lòng tham, thiếu chút nữa muốn lôi con ngựa trong lồng ngực ra đâm chết, lại sợ mùi máu tươi dọa đến đối phương, mới nhẫn nhịn nói:”Ngươi đừng chạm loạn vào ta.”

Giang Chiết Liễu khó hiểu nhìn hắn:”Không phải do ngươi chạm ta trước sao?”

“Ta không có…”

“Tóc ta.”

Văn Nhân Dạ câm nín, trầm mặc tự vấn bản thân, một lúc sau không nhịn được liếc mắt nhìn Giang Chiết Liễu, chàng vẫn đang uống thứ trà đắng ngắt kia.

Trên người đối phương có một cảm giác yếu ớt lạnh lẽo, cho dù ngồi bên cạnh lò đồng, vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo ấy.

Văn Nhân Dạ cách lò đồng nhìn chàng, xúc động trong lòng đã dừng lại. Nhìn chàng buông chung trà, mày khẽ nhíu một chút, đôi mắt đen nháy không có một tia quang mang.

Cái gì ngựa hoang đứt cương, thấy sắc nảy lòng tham lung tung rối loạn biến mất vô tung, chỉ còn lại cảm giác đau xót.

Văn Nhân Dạ hít vào một hơi, muốn hỏi chàng có muốn cùng mình đến Ma giới, một chữ còn chưa nói ra, trên lầu liền truyền đến âm thanh trẻ con rõ ràng, còn rất vui vẻ.

“Ca ca, ta dọn dẹp xong hai tầng rồi! Có một cái tủ nhỏ dùng đựng sách, ngươi có muốn hay không…” 

Thường Càn từ cầu thang đi xuống, lời đang nói đột nhiên im bặt, ngơ ngác nhìn nam nhân ngồi đối diện Giang Chiết Liễu, đại não căng lên, âm thanh run run phát ra:”Tiểu, tiểu thúc thúc.”

Văn Nhân Dạ nhìn cậu một cái, không để ý đến, hướng Giang Chiết Liễu mở lời: “Hắn gọi ngươi là ca ca?”

“Ừm.” Giang Chiết Liễu dựa vào xưng hô của Thường Càn, cùng chuyện hôm nay, suy đoán thân phận người đối diện.

Văn Nhân Dạ không biết vì sao chàng thu nhận Thường Càn, trầm ngâm một lát, nói: “Thực ra ta cũng bị đuổi giết.”

Thường Càn đáng thương trượt chân ngã từ cầu thang xuống, trợn mắt há mồm nghe tiểu thúc thúc nhà mình đầy nghiêm túc bắt đầu lừa người.

“Ta cũng không có ai thu nhận.” Văn Nhân Dạ không biết xấu hổ nói dối, càng không cảm thấy lời này có vấn đề gì.

Thường Càn chết máy, nhìn tiểu thúc thúc, lại nhìn thần tiên ca ca, không biết nên nói gì.

“Ta cũng có thể chiếu cố ngươi.”

Văn Nhân Dạ tích cực chào hàng, càng nói càng xích về phía đối phương, cuối cùng chỉ còn cách Giang Chiết Liễu vài tấc, hô hấp ấm nóng cực gần.

Lông mi Giang Chiết Liễu khẽ run, nhàn nhạt: “Cho nên?”

“Ta ở cùng ngươi.” Văn Nhân Dạ đáp chắc nịch.

Giang Chiết Liễu bị ma khí trên người đối phương vây lấy, có chút không thoải mái, rũ mi hỏi:”Nếu ta nói không thì sao?”

“.....Tiền dâm hậu sát.” Nam nhân bày ra bộ dáng thật hung dữ

Trong nhà nhất thời tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió bên ngoài dần biến lớn, thổi tung cánh cửa nhỏ.

Ma khí sắc nhọn trên người đối phương bao phủ lấy chàng, quấn lấy thân thể tàn tạ. Giang Chiết Liễu lẳng lặng nhìn hắn, giơ tay đẩy người đối phương trở về chỗ cũ, nói: “Đi đóng cửa lại, ta lạnh.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp