Không riêng gì Văn Nhân
Dạ, phỏng chừng bất cứ ai nghĩ cùng Giang Chiết Liễu kết làm ‘tri kỷ’, phản ứng
đầu tiên sẽ dùng hai từ “vấy bẩn”
Trên người chàng tỏa ra
hàn khí, làn da tái nhợt dưới ánh trăng.
Giang Chiết Liễu có
chút do dự.
Chàng chưa từng xem qua
thuật tri kỷ, nhưng cũng hiểu nó không giống thuật pháp bình thường. Lúc còn
đang suy nghĩ thì liền cảm giác được tay
bị người ta nắm lấy, người kia có chút khẩn trương.
…. Nguyên thần của
chàng yếu ớt, nếu như thật sự tu luyện, chắc chắn tiểu ma vương sẽ đứng ở thế
chủ đạo, còn chàng bị động mà tiếp nhận. Kiến thức quá xa lạ, không có một chút
kinh nghiệm nào.
Chàng rút tay về,
nghiêm túc lật trang đầu tiên, cẩn thận xem một lần:”… Cũng có thể thử một
chút. Loại thuật pháp này cần sự gắn kết giữa hai bên, nếu không được về sau
không cần tốn công nữa.”
Văn Nhân Dạ dời mắt
nhìn sách, lại quay sang nhìn đối phương, đem lời người ta nói tự động dịch
thành “Ngươi chỉ có một cơ hội”, mấy chữ như sức nặng ngàn cân, đè lên vai hắn.
“Vậy hiện tại liền thử
xem.”
“Hiện tại…….A……”
Khí thế luôn thu liễm
của đối phương lập tức tản ra, bao trùm lấy chàng.
Trên người Văn Nhân Dạ
có hơi thở tùng bách rất nhạt, trong thần hồn cũng có, hơi thở nhu hòa tràn ra,
dẫn trở lên cường đại.
Giang Chiết Liễu còn
chưa nói xong, cổ họng bị áp đến khan, ngậm chặt miệng, sợ lại phát ra âm thanh
kỳ quái.
Mà đây mới chỉ là bước
đầu, Văn Nhân Dạ xuất ra nguyên thần, nguyên thần mạnh mẽ ôm lấy thần hồn tổn
thương của chàng.
Tiểu ma vương ngồi bên
cạnh nắm lấy tay chàng, nhưng thần hồn mẫn cảm lại nhận được nhiều hơn thế,
Giang Chiết Liễu cảm giác có chút mất khống chế.
Chàng không có kinh
nghiệm, từng ấy năm chưa từng một lần mất khống chế.
Hơi thở đối phương càng
ngày càng đậm, bao vây lấy thân thể đơn bạc, hơi thở quen thuộc khiến Giang
Chiết Liễu an tâm, suýt nữa đã giao ra sự tự chủ.
Ngón tay nắm chặt bị
người bẻ ra, cầm lấy.
Giang Chiết Liễu cảm
thấy cả người đều không có sức lực.
Chàng chậm rãi hô hấp,
điều chỉnh chính mình bình tĩnh lại, cứ bị động trước tiểu bối như vậy có chút
mất mặt.(Ứng dụng T Y T)
Nhưng cũng không có tác
dụng, Văn Nhân Dạ nâng tay, ôm chàng vào ngực.
Động tác đối phương
thật như hòa, một chút ép buộc cũng không có. Nhưng nguyên thần lại mạnh mẽ
không thể trốn tránh, từ bốn phương tám hướng, áp lại, quyến luyến ôm lấy
chàng.
So với thân thể đang
dán sát, thì phần hồn càng khiến người ta khó lòng kháng cự.
Giang Chiết Liễu thật
sự có chút mất khống chế.
Thần hồn luôn bị đối
phương bám lấy, trong đầu hỗn loạn, vẫn là Văn Nhân Dạ giúp chàng bình ổn, thậm
chí bởi vị đặc điểm Ma tộc, thần hồn cũng không lô ra bộ dáng hoàn chỉnh.
Càng làm cho người ta
trốn không nổi, chính là tình yêu chân thành của hắn, tình cảm mãnh liệt chôn
sâu dưới đáy long đều lộ ra cho đối phương nhìn rõ.
Giang Chiết Liễu có thể
thấy toàn bộ.
Chàng cảm thấy mình
đang bị nguyên thần đối phương quyến rũ.
Chỉ mới bước đầu tiên
mà đã chịu không nổi, Giang Chiết Liễu đối với chuyện gì cũng đều đạm mạc, giờ
phút này… Ừm, bắt đầu mất khống chế…
Chàng dựa vào vai hắn,
khẽ gọi.
“Văn Nhân Dạ…”
“Sao vậy?”
Tiểu ma vương lập tức
đáp lại, chỉnh lại tư thế.
“Không thấy thoải mái
chỗ nào sao?”
Giang Chiết Liễu không
phải loại người ngại mặt mũi gì, chàng ổn định khẩu khí, nói:”Ngươi thân cận
quá. Ta cảm thấy ta…. Ưm…”
Cảm giác áp chế dần
biến mất, đối phương rất nghe lời lui ra tạo khoảng cách nhất định. Hơi thở
tùng bách len lỏi vào trong thần hồn chàng.
Đây chính là nguyên
nhân Văn Nhân Dạ nắm quyền chủ đạo, lấy trạng thái của Giang Chiết Liễu, đừng
nói là cọ cọ nguyên thần, hắn muốn hút sạch nguyên thần chàng còn được.
Thần hồn Giang Chiết
Liễu bị vỡ nát, cũng không bài xích sự xâm nhập, nhưng cảm giác xa lạ đều
truyền đến dây thần kinh mẫn cảm.
Chàng nắm lấy vạt áo
Văn Nhân Dạ, ngón tay trắng bệch, lòng bàn tay ướt át.
Đây mới chỉ là nội dung
trang đầu tiên, vỏn vẹn hai bước, đầu tiên là thần hồn dán sát, sau đó là thần
hồn xâm nhập.
Cảm giác tồn tại của
Văn Nhân Dạ thật sự quá mãnh liệt. Hắn mặc dù cực kì cẩn thận, nhưng hơi thở
vẫn cực kì áp lực, thời điểm tiến vào thần hồn đối phương, hỏi thở tràn đầy ôn
nhu săn sóc, nhưng vẫn khiến Giang Chiết Liễu có chút bất an.
Giang Chiết Liễu bị hắn
ôm, thần hồn giống như cũng hơi mệt, bị hắn xâm nhập đến không có chút chống
cự, cứ như vậy đem quyền khống chế giao vào tay Văn Nhân Dạ.
Quá trình thuận lợi đến
bất ngờ.
Văn Nhân Dạ thò tay ra
sau, hoàn toàn ôm người vào long. Thần hồn dung hợp, mơ hồ cọ xát. Hắn có thể
cảm giác được hơi thở lành lạnh trên người đối phương, nghĩ rằng có thể thấy
chút suy nghĩ của Giang Chiết Liễu với chuyện cũ, nhưng lại không có.
Chàng chỉ đơn giản gặp
một chuyện giải quyết một chuyện, giống như cỗ máy lạnh bang.
Chỉ có thời điểm đối
phương trao cho quyền khống chế, mới cảm nhận được một chút mệt mỏi cực độ cùng
với buồn ngủ.
Văn Nhân Dạ tựa hồ hiểu
ra tâm tình của Giang Chiết Liễu.
Thần hồn không ngừng
trộn lẫn vào nhau, tách ra lại dán lại, dung hợp đến chặt chẽ.
Bàn tay nắm vạt áo hắn
nhẹ buông ra, thanh âm Giang Chiết Liễu có chút mờ nhạt:”….Ra đi.”
Thanh âm này quá nhẹ,
nếu không phải hắn luôn chú ý tới chàng cũng không nghe được.
Văn Nhân Dạ ôm lấy đối
phương, nói khẽ:”Ta trị cho ngươi thêm chút nữa.”
Thần hồn rách nát khắp
nơi, làm hắn tu đến có chút luống cuống.
Hơi thở áp bách dán
lại, Giang Chiết Liễu cảm thấy chịu không nổi, mở miệng trước:”….Ngươi ra đi,
ta nhịn không được.”
Tiểu ma vương rất nghe
lời, thần hồn đâm sâu nhẹ nhàng từng chút một lui ra, trở về trong thân thể.
Đối phương ngã vào lồng
ngực hắn.
Văn Nhân Dạ duỗi tay đỡ
lấy người, hỏi:”Khó chịu lắm sao?”
….Cũng không khó chịu,
chẳng qua cảm giác mất khống chế, bị xâm lược khiến chàng bất an.
Cả người Giang Chiết
Liễu nhũn ra, gục trên vai Văn Nhân Dạ, nửa ngày sau mới nói:”….Ngươi thật quá
đáng.”
Văn Nhân Dạ:”….A?”
“Ngươi sắp đến đỉnh tu
vi.” Giang Chiết Liễu xoa mày,”Còn ta thần hồn mỏng như vậy.”
Chàng nói bình tĩnh
không lẫn một chút tạp chất, nhưng Văn Nhân Dạ đầu óc đen tối, nghe đến nhiệt
huyết sôi trào.
“Ta mới đi vào thời
gian được một chén trà nhỏ.”
Giang Chiết Liễu ngẩn
ra nhìn hắn.
“Lâu như vậy?”
Loại thuật pháp tri kỷ
này lần đầu sử dụng tương đối khó, có người không xuất nổi thần hồn, có người
không cách nào khiến thần hồn dung hợp, càng không nói đến có thể duy trì lâu
như vậy.
Đây không phải phù hợp,
mà là quá phù hợp, mới khiến Giang Chiết Liễu bất an.
“Rất lâu sao?” Văn Nhân
Dạ rũ mi,”Nếu không phải ngươi chịu không nổi, ta còn có thể tiếp tục.”
“….Ách, vậy cũng không
ổn lắm.”
Thần hồn tương giao là
việc tốn sức, nếu còn tiếp tục, thật không phải người. Nhưng Văn Nhân Dạ vốn dĩ
đã không phải, hắn là ma.
“Nếu ngươi không ghét
bỏ, ta thấy cái này tương đối có tác dụng.” Tiểu ma vương duỗi tay sờ một lọn
tóc trắng,”Vậy nên, về sau ta có thể không…. tiếp tục làm chuyện đó….”
Từ ngữ mờ ám, thật
khiến người ta đổi mới nhận thức về Ma tộc.
Giang Chiết Liễu vốn
tinh lực không đủ, nghe hắn nói mệt không muốn đáp, gục ở trên vai đối phương.
Nếu không phải thần hồn còn run rẩy, chàng có thể lập tức đi ngủ luôn.
“Chiết Liễu,” Văn Nhân
Dạ thấp giọng gọi,”Ngươi rất mệt sao?”
Chàng đương nhiên là
rất mệt, bị những tình cảm mãnh liệt kia lăn lộn một hồi, cảm thấy đạm mạc của
mình hình như cũng nhiễm phải hương vị của đối phương.
Văn Nhân Dạ bế người
lên, xuyên qua rèm châu ôm lên giường. Mỹ nhân trong ngực cũng rất phối hợp,
vòng tay ôm lấy cổ hắn.
Văn Nhân Dạ vừa buông
người xuống, đang tính hạ màn che, liền phát hiện đối phương cũng không buông
tay, kéo hắn ngã xuống giường.
…. Đây hình như là tác
dụng phụ của thần hồn tương giao, khiến người kia ỷ lại hắn.
Tiểu ma vương bị người
kéo cổ áo, trong đầu nghĩ vài chuyện đen tối, cuối cùng ôm Giang Chiết Liễu vào
ngực.
Eo đối phương rất nhỏ,
cách một tầng quần áo có thể cảm nhận được một chút thân nhiệt của y.
Văn Nhân Dạ ôm chàng
chặt một chút.
Giang Chiết Liễu đã ngủ
thiếp đi, không biết người bên gối có bao nhiêu cái trăn trở.
Trái tim điên cuồng đập
lên, như muốn phá lồng ngực ra ngoài, đôi mắt ám tím nhìn chằm chằm đối phương
không rời
Thật sự… rất thích,
thích vô cùng, muốn giấu đi…
-
Lăng Tiêu phái.
Trên chính điện, Chúc
Vô Tâm ngồi ở chủ vị, bên cảnh là một lão già chống quải trượng.
Đây là đại trưởng lão
Lâm Thanh Hư, cũng là thủ hạ khi Giang Chiết Liễu tại vị. Đại trưởng lão tu vi
không cao, nhưng có kinh nghiệm phụ tá Giang Chiết Liễu hàng trăm năm, ở nhiều
chuyện rất có quyền lên tiếng, chẳng qua hắn không có chính kiến, dễ bị xúi
giục, phàm là chuyện lớn Giang Chiết Liễu đều không bàn với hắn.
Vết thương của của Chúc
Vô Tâm còn chưa tốt, ma khí không tan, cả người buồn bực. Nhưng thân thể thương
tích so với tình cảm mãnh liệt đều không đáng nhắc tới chút nào.
Gần đây Tu Chân giới
đều kéo đến biên giới, nguyên nhân là đám Ma tộc làm loạn, mấy môn phái kia
nhân lực không đủ, bèn xin giúp đỡ.
Vì xử lý chuyện này mà
Chúc Vô Tâm đã sứt đầu mẻ trán, hắn giao lệnh bài cho Lâm Thanh Hư, nói:”Làm
phiền đại trưởng lão nghĩ biện pháp, đem môn hạ để tử đi trấn áp yêu vật.”
Lâm Thanh Hư cầm lệnh
bài, nói:”Lão phu đương nhiên không phụ sự kỳ vọng của chưởng môn.”
Hắn xoay người đi được
vài bước, lại quay lại:”Có một việc, lão phu nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên báo cho
chưởng môn một tiếng.”
Chúc Vô Tâm nhíu mày:”
Đại trưởng lão cứ nói.”
Hắn kỳ thật không muốn
nghe, những chuyện kia đã đủ đau đầu, nghĩ đến người ở Chung Nam Sơn, khí huyết
cuồn cuộn dâng lên, cũng không phát hiện ra.
Lâm Thanh Hư nhìn
thoáng qua bàn trà nói:”Mấy ngày trước thám tử ở Vô Song Kiếm Các tới báo, nói
Kim Ngọc Kiệt qua lại với Chu Tước cận quân Liệt Chân, giống như mưu đồ gì đó.
Sau đó ta cho người đi hỏi Thiên Cơ Các chủ, hắn nói…”
“Nói cái gì?” Chúc Vô
Tâm nghĩ đến hai kẻ kia, khẽ cau mày.
“Hắn nói Chu Tước chân
quân cùng Kim thiếu các chủ hợp mưu vì Giang Tiên tôn.”