Đầu Quả Tim Có Một Mỹ Nhân Ốm Yếu

Chương 2


9 tháng

trướctiếp

Lăng Tiêu phái.

Trong sảnh toàn là các vị đại lão trụ cột của Tu chân giới, bầu không khí có chút ngưng trọng khiến người ta cảm thấy khó thở.

Chúc Vô Tâm ngồi trên ghế chưởng môn, đem chuyện Giang Chiết Liễu rời đi nói xong liền ngồi ngắm Lăng Tiêu kiếm, chờ đợi câu trả lời.

Sự tĩnh lặng khiến cảm giác khẩn trương càng trở nên rõ rệt.

Rốt cuộc có người nhịn không được, đập một kiếm lên trên bàn, đứng dậy mắng:” Tiên Tôn trọng thương nặng như vậy ngươi cũng dám để y đi, ngươi vốn dĩ chưa từng muốn giúp đỡ mà là âm mưu đoạt quyền, sớm đã không muốn tha sư huynh ngươi!”

Kim Ngọc Kiệt càng mắng càng hăng, lửa giận ngập trời, đem Thất Tinh kiếm vừa đập lên bàn thu về, chỉ thẳng Chúc Vô Tâm, lạnh nhạt nói:” Đại ân của tiền bối, ta không thể đền đáp, còn phải chứng kiến tiểu nhân ngươi hại người. Lăng Tiêu phái các ngươi không dung y, ta dung!”

Đám người đi theo không ai dám khuyên can, chỉ có một hòa thượng lắc lắc quạt xếp, mở miệng phụ họa:” Vô Song Kiếm Các các ngươi không cần tranh đoạt, có Vương Văn Viễn ta đây, Thiên Cơ Các nhất định sẽ đón Tiên Tôn trở về, cẩn thận tu dưỡng.”

Kim Ngọc Kiệt mặc kệ tên thần côn này, đôi mắt hổ thẳng tắp nhìn chằm chằm Chúc Vô Tâm, nói: “Giang tiền bối bảo vệ Lăng Tiêu, vì cứu thiên hạ mà tu vi bị hủy, còn không có kết cục tốt. Ngươi thân làm sư đệ y nếu còn một chút lương tâm, mau nói cho ta biết Tiên Tôn đang ở đâu, ta sẽ tự đi đón.”

Chúc Vô Tâm thong thả nắm chặt trường kiếm, môi dưới câu lên: “Sư huynh tuy không còn tu vi, nhưng vẫn là người uyên bác nhất Tu chân giới, Kim thiếu chủ nói ra lời này, ta thật không biết liệu ngươi có thật tâm là nghĩ cho sư huynh?”

Hắn nhướng mày, câu chữ càng thêm lạnh: “Lăng Tiêu phái vì thiên hạ chúng sinh mở đường, các ngươi không đi báo đáp, ngược lại còn chửi bới ta. Thanh kiếm này là tự tay sư huynh giao lại cho ta, thiếu chủ có muốn làm người đầu tiên vẫn thân dưới nó không?”

Lăng Tiêu kiếm chính là vật truyền đời chưởng môn của Lăng Tiêu phái, chỉ có đeo Lăng Tiêu kiếm mới được người khác tôn là “Lăng Tiêu chân quân”. Bảo khí có linh, không có khả năng là bị cướp đoạt.

Kim Ngọc Kiệt cũng không sợ hắn, chỉ là băn khoăn thân phận sư đệ của Giang Chiết Liễu, giết hắn sợ khiến Giang Chiết Liễu không vui, tức giận chém kiếm xuống đất, nói:” Đợi ta tìm được Tiên Tôn về, nếu ngươi đối tiền bối có nửa điểm không đúng, ta lập tức chém đứt cái đầu của ngươi.”

Sảnh điện làm từ huyền thiết hỗn hàn thạch, cứng rắn vô cùng, vẫn bị Thất Tinh kiếm chém ra vết rạn, từ khe hở những vết nứt lan ra, giống như mạng nhện.

Kim Ngọc Kiệt lập tức rút kiếm, xoay người rời đi, tu sĩ Vô Song Kiếm Các theo đến chúc mừng cũng vội vàng rời đi, đầy thân sát khí.

Trừ Vô Song Kiếm Các, các môn phái khác cũng bất mãn với kết quả này, nhưng bọn họ không lỗ mãng như Kim Ngọc Kiệt. Kim Ngọc Kiệt là thiếu niên bốc đồng, hơn nữa từng nhận đại ân của Giang Chiết Liễu, đương nhiên không nhịn được.(Ứng dụng T Y T)

Sau Vô Song Kiếm Các, các môn phái cũng lần lượt cáo từ rời đi, chỉ còn mỗi Vương Văn Viễn của Thiên Cơ Các vẫn ngồi chỗ cũ, tùy ý phe phẩy quạt trong tay.

“Các chủ không đi?” Chúc Vô Tâm chậm rãi đứng dậy.

“Ta muốn hỏi chưởng môn lần nữa, Tiên Tôn đang ở đâu?”

Chúc Vô Tâm đã bị đè nén hồi lâu, cảm xúc lúc này không tốt lắm, lạnh nhạt nói:” Sư huynh đi đâu, ta cần khai báo với các ngươi sao? Đây là chuyện của Lăng Tiêu phái, ta khuyên ngươi không cần nhúng tay. Hơn nữa sư huynh cũng không muốn các ngươi quấy rầy.”

“Ta cũng không có ý gì khác.” Vương Văn Viễn ngừng phẩy quạt, nói,”Ta xem Thần Châu nạn kiếp, dường như chưa thực sự qua đi.”

Chúc Vô Tâm đơ người, ánh mắt cũng cứng lại: “Ngươi nói gì? Nhưng sư huynh rõ ràng đã…”

“Aizzz….” Vương Văn Viễn đứng dậy cáo từ, lười nhác nói: “Có lẽ mất đi Giang Tiên Tôn, mới chân chính là khởi đầu của nạn kiếp.”

Y không cần phải nhiều lời nữa, nhìn tuyết bay đầy trời thu lại quạt, như có suy tư mà liếc mắt một cái về phương bắc, rồi dẫn theo đạo sĩ rời đi.

Bông tuyết bay vào trong điện.

Chúc Vô Tâm đứng lặng tại chỗ, nhìn những bông tuyết đang tan trên đại sảnh, một lúc lâu cũng không nói ra lời.

Thời tiết như vậy….

Bọn họ tu đạo, sau khi Trúc Cơ thì không còn cảm giác nóng lạnh, nhưng nếu tu vi bị hủy, liệu có bị nóng lạnh ảnh hưởng, tổn thương thân thể?

Chúc Vô Tâm thất thần thật lâu, cho đến khi một đệ tử kêu gọi, mới đột nhiên khôi phục tinh thần, hít một hơi thật sâu.

------------------

Thời tiết như vậy, đương nhiên sẽ tổn thương thân thể.

Giang Chiết Liễu lau sạch toàn bộ tuyết trên mộ sư phụ, đã bị hàn khí nhập thể. Chàng cùng bia mộ nói chuyện một lúc, nói về đứa trẻ ngày trước ông nhận nuôi giờ đã trưởng thành như nào, những chuyện chàng làm cùng với Chúc Vô Tâm, Lăng Tiêu phái đã trở thành tứ đại môn phái đứng đầu như nào…

Chàng rất ít khi nói nhiều như vậy, chờ đến khi cảm thấy thật lạnh, tuyết đã chất được nửa thước.

Giang Chiết Liễu đứng lên, quay về ngôi nhà tranh năm đó khi an táng sư phụ dựng lên.

Tuy nói là nhà tranh, nhưng không phải xây lên từ cỏ, mà là một số vật kiến tạo thông thường ở Tu chân giới, ở trần gian vô cùng hiếm thấy. Phòng ốc tuy đơn sơ, nhưng vẫn có thể ở được.

Giang Chiết Liễu thật sự mệt, tính toán ngày mai sửa sang lại, đơn giản đốt chút lửa.

Chàng ngồi ở trên giường, nhìn ánh lửa trong chốc lát, đôi mắt có chút hoa, theo bản năng liền dời đi, liền nhìn thấy trong đám cỏ hỗn độn…có một con rắn nhỏ.

Rắn nhỏ cả người đông cứng, dường như cũng bị thương, miệng vết thương một mảng đỏ sậm, nhìn qua chỉ tốt hơn Giang Chiết Liễu một chút.

Giang Chiết Liễu nghĩ nghĩ, duỗi tay đem rắn nhỏ kéo đến gần ngọn lửa, sưởi ấm cho nó.

Tuy tu vi chàng đã hủy, nhưng cảnh giới vẫn còn, tuy rằng mất đi năng lực chống đỡ, nhưng vẫn tích cốc. Nếu như lần này bị thương nặng mà không chết, tuổi thọ do cảnh giới mang lại vẫn sẽ còn đó, chỉ là không còn pháp thuật mà thôi.

Giang Chiết Liễu đối với thân thể mình cực kì rõ ràng, hiện tại không chết được, có khi còn có thể sống vài năm chưa biết chừng.

Không cần biết là mấy năm, nó đều chỉ thuộc về một mình chàng.

Chàng nghĩ được một nửa, có chút mệt, bèn nhắm mắt lại nghỉ ngơi, đột nhiên nghe được bên tai có tiếng sột soạt.

Giang Chiết Liễu nhíu mày ngước mắt, nhìn thấy ánh lửa bập bùng như cũ, bên cạnh chỗ rắn nhỏ nằm, xuất hiện một tiểu yêu đang bị thương ngồi đó.

Tiểu yêu ước chừng 12, 13 tuổi, yêu khí trên người không đậm, ngược lại có một cổ hơi thở vô cùng cường đại. Tóc đen nhánh, ánh mắt kinh hoàng nhìn chàng, như thể Giang Chiết Liễu sẽ lập tức đứng dậy giết cậu trong tích tắc.

Giang Chiết Liễu duỗi tay thêm lửa, không nói.

Qua một lúc lâu, tiểu yêu sợ hãi hỏi:”Thần tiên từ nơi nào tới?”

“Ngược lại ta còn muốn hỏi ngươi.” Giang Chiết Liễu cầm nhánh cây, khều đống lửa, “Tại sao ngươi ở đây?”

Tiểu yêu ngây người một lúc, liền oa một tiếng khóc. Cậu ngửi thấy mùi tiên khí rất thơm trên người Giang Chiết Liễu, bản năng liền cảm thấy chàng là người tốt, thút tha thút thít:”Có người muốn giết ta, bọn họ truy đuổi ta, ta….Ta tìm được nơi này, liền chạy vào trốn.”

Giang Chiết Liễu gật gật đầu, lại khảy đống lửa:”Vì sao bọn họ muốn giết ngươi?”

Chàng thường xuyên thu lưu tiểu yêu, môn hạ có rất nhiều yêu vật, những tiểu yêu đó đều nói quanh người chàng có một cảm giác rất thoải mái. Chỉ là rời Lăng Tiêu phái rồi, không được gặp bọn chúng nữa.

Tiểu xà yêu lau nước mắt, nói: “Ta tên là Thường Càn…Ta, ta là bán yêu.”

( truyện đăng trên app TᎽT )

Thường Càn khóc đỏ đôi mắt, dáng ngồi ngoan ngoãn: “Mẫu thân ta là yêu, phụ thân ta là ma. Ma giới không chấp nhận huyết mạch vương tộc yêu ma lẫn lộn, ca ca ta hạ lệnh….muốn giết ta.”

Huyết mạch vương tộc? Giang Chiết Liễu ngoài ý muốn nhìn cậu một cái.

Ở yêu giới có hai vị chân quân Thanh Long Chu Tước liên thủ tọa trấn, sau đó là các đại Yêu tộc, họ Thường trong đám xà yêu tương đối phổ biến, nhưng là huyết mạch vương tộc ở yêu giới thì lại có địa vị vô cùng quý giá.

Giang Chiết Liễu hỏi: “Ca ca ngươi là ai?”

Chàng đối với Ma giới không có nhiều ấn tượng, bởi vì qua lại cũng không nhiều, chỉ nhớ rõ rất nhiều năm trước, Ma vương từng dẫn dắt hậu duệ đến Lăng Tiêu phái chào hỏi, đàm phán hiệp ước, về sau cũng không gặp lại.

Thường Càn nói: “Ca ca ta tên Văn Nhân Hi, là ca ca cùng cha khác mẹ với ta. Hắn luôn cố gắng giết ta sau lưng tiểu thúc thúc.”

Giang Chiết Liễu gật gật đầu, vẫn không thể lý giải ân oán hào môn, bình tĩnh hơ ấm tay một lúc rồi chống cằm, khép hờ mắt nói:”Nếu có người tới giết ngươi, hi vọng ngươi nhỏ giọng chút, đừng đánh thức ta.”

Thường Càn nhất thời ngốc lăng, ngây ngốc mà chỉ chỉ mình, rồi lại ngây ngốc mà chỉ chỉ đối phương.

Một sợi tóc khẽ buông xuống, trắng xóa, đầu ngón tay so với sợi tóc ấy còn muốn trắng hơn, mặc dù đống lửa ngay bên, hàn ý trên người chàng cũng đủ để người ta dừng bước. Huống chi mùi huyết tinh trên người còn chưa tan, có cảm giác xương cốt nặng nề, phảng phất như chạm một cái liền vỡ vụn.

Thường Càn vốn cho rằng Giang Chiết Liễu có thể cứu cậu, bỗng nhận ra trên người đối phương cũng có thương tích, trong lòng liền ổn định lại. Không biết cậu lấy ra dũng khí từ đâu, nhỏ giọng nói: “…Ta nhất định sẽ chạy ra ngoài, không gây thêm phiền toái cho ngươi.”

Giang Chiết Liễu không động.

Củi lửa thiêu đốt, phát ra tiếng lách tách.

Bên ngoài tuyết vẫn rơi, tuyết trắng phủ khắp núi, người bình thường càng khó đi lên, tiếng dã thú tru lên vang vọng.

Ánh trăng soi qua song cửa sổ, chiếu xuống chân. Rạng sáng, Thường Càn mơ mơ màng màng tỉnh lại, không biết chính mình ngủ từ lúc nào.

Cậu vừa ngước mắt liền thấy Giang Chiết Liễu ngồi cách đó không xa đang hơ rượu trên lửa, rượu hình như là rượu thuốc, có chút vị đắng.

“Thần tiên.” Thường Càn cẩn thận hỏi, “Ngươi đang làm gì?”

Giang Chiết Liễu thử độ ấm, thuận miệng đáp lại: “Ngâm ngươi chữa bệnh.”

Thường Càn tức khắc ngây người, không biết đối phương đang dọa mình hay là vị thần tiên lạnh như băng này thật sự muốn bắt cậu ngâm rượu. Ý tưởng đầu tiên trong đầu cậu thế nhưng không phải là tiên hạ thủ vi cường mà lại là chút nữa phản kháng thế nào để không làm tổn thương đối phương.

Rốt cuộc vị mỹ nhân ốm yếu này dường như động một chút sẽ đổ, nếu như cậu phản kháng quá kịch liệt, người bị thương sẽ là chàng. Nhìn người này mà xem, chẳng khác gì làm từ thủy tinh, không cẩn thận chạm vào sẽ vỡ mất.

Thường Càn ngây người một lúc lâu, cũng không nghĩ ra cách gì, bên ngoài nắng vừa lên lại tắt, một trận tuyết đổ xuống.

Trong nháy mắt, mấy ma tộc nhìn qua cực kì hung dữ xông vào: “Thường Càn, ngươi ra đây cho ta!”

Ma tộc đuổi giết đến tận đây, thân để Thường Càn lập tức cứng đờ, sắc mặt trắng bệch. Cậu lập tức tính toán đường trốn, lại phát hiện một chỗ ra khác cũng bị chặn, hai đầu đang từng bước lại gần.

Ma khí phá hỏng cửa sổ, gió tuyết bay vào dập tắt lửa.

Giang Chiết Liễu dừng hơ rượu, cầm lấy bình, nhìn ma tộc hùng hổ ngoài cửa.

“Thường Càn, ta hôm nay nhất định làm thịt...”

Chữ “ngươi” còn chưa ra khỏi miệng, tên cầm đầu ma tộc nhìn lại, phát ngốc, bùm một tiếng ngã quỵ trên đất.

Hắn từ dưới đất bò lên, lắp bắp nói: “Giang Giang Giang Giang....Giang Tiên Tôn, ta ta ta ta..... Ta là lương dân, không đúng không đúng, ta là ma tốt, ta...”

Giang Chiết Liễu kinh ngạc nhướn mày: “Ngươi biết ta?”

“B-b-b-biết....” Ma tộc càng nói càng lắp, không nghĩ ra lời hay, vẻ mặt đưa đám nói,”Mấy trăm năm trước, ta đi theo chủ nhân có gặp qua ngài. Nếu biết ngài ở đây, có cho ta 800 lá gan ta cũng không dám xông, xông vào. Sớm biết ngài... Ngài thu nhận hắn, ta, ta nào dám... Nào dám xằng bậy.”

Giang Chiết Liễu không biết tin mình bị hủy tu vi đã truyền đến Ma giới hay chưa, chỉ chỉ khung cửa, tùy ý nói: “Ngươi làm hỏng.”

Ma tộc phát khóc, tỏ vẻ anh dũng hi sinh:”Giang Tiên Tôn, tất cả đều là ta làm, ngài tha cho bọn họ được không?”

Mấy ma tộc phía sau hắn cũng từ nguyên hình biến thành người, từ mặt mũi hung tợn biến thành ngây ngô khẩn trương.

Giang Chiết Liễu nhìn bộ dáng hắn muốn khóc, nhàn nhạt nói:”Tu sửa lại cái này, các ngươi có thể đi.”

Tên cầm đầu như được đại xá, suýt nữa khấn Giang Chiết Liễu một cái, vội vàng đứng dậy, chỉ huy mấy ma tộc bùm bùm bắt đầu làm việc.

Một bên Thường Càn đứng xem đã phát ngốc, cậu nhìn Giang Chiết Liễu uống rượu thuốc xong lại thu dọn giường ngủ, lại nhìn sang đám ma tộc vội vàng làm việc.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Chỉ qua thời gian nửa nén nhang, nhà tranh đơn sơ được trùng tu thành hai tầng bằng gỗ thông, thành một tiểu lâu nhỏ, ngay cả đồ đạc như bàn ghế, cuốn mành, giá sách đều được chuẩn bị chỉnh chỉnh tề tề.

Ma tộc sửa sang lại xong không dám đi lên đánh thức Tiên Tôn, chỉ đành hung hăng trừng mắt với Thường Càn, tức giận phất tay áo, im ắng mà chạy lấy người.

Thường Càn: ?

....Giống như vô tình ôm phải đùi một đại nhân vật.

Đại ma mang theo ma tộc ra khỏi Chung Nam Sơn mới dám bắt đầu thì thầm. Hai ma nữ trẻ tuổi phía sau thấp giọng nói:” Đó chính là Giang Tiên Tôn a, nhưng tại sao Tiên Tôn lại ở chỗ này...”

“Ngươi biết cái gì, nơi là là chỗ an táng Lăng Tiêu chân quân đời trước, Tiên Tôn có lẽ là đến thăm linh vị ân sư.”

“Thằng nhóc Thường Càn kia, mệnh cũng thật tốt, ta cũng muốn được Tiên Tôn thu lưu...”

“Muốn cái gì, ngươi là một con ma, Tiên Tôn thích yêu không thích ma, ngươi không biết sao?”

“Ta đương nhiên biết, nhưng mà.... Nhưng mà....”

“Được rồi!” Đại ma cắt đứt bọn họ bàn tán, bực bội nói,”Không bắt được Thường Càn, không biết ăn nói với Hi thiếu gia thế nào.”

“Hi thiếu gia chẳng qua cáo mượn oai hùm thôi, tôn chủ chưa từng hạ lệnh phải đuổi tận giết tuyệt Thường Càn, nhiều lắm chỉ là mặc kệ hắn.”

Lời này hiển nhiên đã nhắc nhở đại ma, hắn sờ cằm, nói:”Tôn chủ là cận Kim Tiên, Tiên Tôn cũng là cận Kim Tiên.... Ta nghe nói tôn chủ vẫn luôn muốn gặp Giang Tiên Tôn, chẳng qua ngài hành tung bất định...”

“Ý của đại ca là?”

“Chúng ta báo cho tôn chủ.” Đại ma đánh cái nhịp,”Với thực lực của tôn chủ, cho dù là Lăng Tiêu chân quân, hay tiên môn thủ tọa, cũng có thể đánh... Đánh... ách....”

Dưới ánh mắt nghi ngờ của chúng ma, hắn cắn chặt răng, nói:” Đánh tay ngang.”

Năm đó tôn chủ vẫn là thiếu chủ Ma giới, đã từng hướng Giang Tiên Tôn khiêu chiến, sau đó bị một kiếm hạ gục.

Một nhát kiếm kia, nằm ở giữa ngực, thật lâu không khỏi, sau đó kết thành sẹo.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp