Lúc Dư Tẫn Niên tiến vào, Giang Chiết
Liễu còn đang uống thuốc.
Thuốc chàng uống còn nhiều hơn cơm ăn,
nhưng từ sau khi đến đây, cơn đau thật sự đã giảm đi nhiều, thị lực cũng khôi
phục một ít, từ ngoài nhìn vào, hiệu quả cũng không quá chậm.
Dư Tẫn Niên xem qua, nếu Giang Chiết Liễu
ở lại nơi này khoảng 10, 20 năm, khôi phục tu vi có lẽ không được, nhưng kéo
dài tuổi thọ khẳng định có thể. Cảnh giới còn đó, chỉ cần dưỡng tốt liền có
thể, chẳng qua không rõ được bao lâu.
Giang Chiết Liễu vẫn luôn uống thuốc
đắng, nhưng gần đây bị tiểu ma vương chiều hư, uống thuốc xong lập tức nhét một
viên mứt hoa quả, độ mẫn cảm lập tức tăng lên, hiện tại uống thuốc sẽ nhíu mày.
Giang Chiết Liễu vừa bỏ chén xuống Văn
Nhân Dạ lập tức nhét đường tới, ngọt đến phát lịm. Chàng cắn một nửa, thấy quá
ngọt bèn không ăn hết, Văn Nhân Dạ cũng không chê, tự mình ăn nửa kia.
…. Tuổi trẻ thật biết chơi.
Giang Chiết Liễu tự nhận mình thuộc thế
hệ người già sắp gần đất xa trời, nuốt miếng bánh ngọt lịm xuống, liền thấy đối
phương nhìn chằm chằm miệng mình.
“…Ngươi còn muốn ăn?”
Ma Tôn đại nhân ánh mắt thâm trầm, như
mèo nhỏ hít hít vào ngụm trên người chàng:”Ta…”
Hắn còn chưa kịp nói, đã bị tiếng gõ cửa
cắt ngang. Văn Nhân Dạ quay đầu nhìn, thấy Dư Tẫn Niên đứng ngoài, trên mặt ghi
mất chữ to “Các ngươi ân ái, ta an tĩnh làm bóng đèn.”
Giang Chiết Liễu cũng không bối rối, theo
thói quen ngồi lên ghế để đối phương xem mạch.
Dư Tẫn Niên cười tủm tỉm ngồi đối diện
chàng:” Ừm…. cường thủ hào đoạt, bắt cóc lăng nhục, chà đạp đạp hư, tiền dâm
hậu sát… Còn rất giống.”
Giang Liễu Liễu ngẩn ra, còn chưa hiểu ý
hắn, ngược lại nhìn Văn Nhân Dạ:”Lấy tâm ý thiện lương của hàng xóm tốt, sẽ
không đối với ta như vậy.”
Văn Nhân Dạ vẫn là lần đầu được người ta
khen thiện lương, hai chữ này ở Ma giới chính là mắng người… Không phải, mắng
ma.
Ma Tôn đại nhân bị mắng không có phản
bác, còn rất hưởng thụ gật đầu.
Dư Tẫn Niên nói:”Không sao, cho dù hắn
đối với ngươi ôn nhu săn sóc, Tu Chân giới cũng đều lên án hắn ức hiếp ngươi.”
Giang Chiết Liễu: ….?
“Hậu bối với bạn tốt của ngươi, còn có
một tên vương bát đản lòng dạ hiểm độc cùng nhau tính kế, muốn biến ngươi thành
hoa nhỏ yếu đuối, Văn Nhân Dạ là ác nhân ức hiếp, tập hợp nhân sĩ đánh chết
hắn.”
Giang Chiết Liễu nhất thời không lý giải
được:”…Hoa nhỏ yếu đuối?..”
“Đúng vậy. Ta thấy bọn họ sẽ đồn cực kỳ
tàn nhẫn, nói không chừng còn muốn ngươi đứt tay đứt chân gì đó, thà chết cũng
không chịu nhục.”
“….Tại sao lại thà chết không chịu nhục?”
Giang Chiết Liễu mê man.
Văn Nhân Dạ tức giận: “Sao ta có thể tra
tấn y chứ?”
Tiểu ma vương làm rớt tóc chàng còn phải
hối lỗi nửa ngày, mấy thứ linh tinh rối loạn kia sao hắn làm được. Không nói
Giang Chiết Liễu Phật hệ, thà chết không từ không có khả năng….
Dư Tẫn Niên uống trà xong, thêm mắm thêm
muối bán đứng Vương Văn Viễn, nhưng không nói chuyện Ngũ Thông Hàm Tình Tán.
Hắn biết Chúc Vô Tâm là nhi tử ân sư chàng, lo Giang Chiết Liễu vẫn bị ân tình trói
buộc, bảo vệ hắn.
Giang Chiết Liễu nghe xong, rót cho mình
một ly trà:”Chính sự không lo, toàn làm chuyện linh tinh.”
Văn Nhân Dạ không tốt tính như vậy, nổi
lên sát tâm:”Con chim kia với thằng nhóc đó căn bản không cảm kích ngươi, ta
thay ngươi làm thịt bọn chúng.”
Giang Chiết Liễu thổi mặt nước, nói:”Liệt
Chân cùng Thanh Lâm liên thủ đủ để cầm chân ngươi rất lâu. Tiểu ma vương, cho
dù ngươi mạnh đến đâu, cũng không phải là sắt thép, chịu không nổi.”
Chàng ngừng lại, khẽ bổ sung.
“Nhưng ta cảm thấy, bọn họ không phải
loại người sẽ làm như vậy.”
Giang Chiết Liễu nhìn người rất rõ, chàng
sẽ không nhận đồ đệ tâm tư ác độc, tư hỏi hồi lâu, Kim Ngọc Kiệt với Liệt Chân
chỉ có thành kiến với Ma tộc, trên thực tế vẫn rất nghe lời chàng.
Nếu nai con A Sở ở đây, sẽ phát hiện ra
chàng không nghĩ đến bọn họ yêu thầm chàng.
Dư Tẫn Niên tiếp lời:”Vương Văn Viễn cũng
nghĩ như vậy, nên hắn muốn làm ngư ông đắc lợi, đoạt lấy vị trí đứng đầu, trở
thành tiên môn thủ tọa.”
Hắn nghĩ cách tranh quyền đoạt lợi, nhưng
không phải làm Thiên Cơ Các mạnh hơn, mà là nghĩ lợi dụng môn phái khác.
Giang Chiết Liễu nhắm mắt, nhẹ thở dài.
“Như thế nào sao có thể khiến người ta
tâm phục, thứ hỗn trướng, dám đạp lên tâm huyết của ta.”
Nhưng chàng thật sự không muốn đi quản
chuyện Tu Chân giới, chàng buông tay, đem hết thảy giao cho sư đệ, nên cho dù
Vương Văn Viễn tâm thuật bất chính, vẫn cảm thấy chuyện người trẻ, nên để bọn
họ từ giải quyết.
Ngược lại đối với chuyện Văn Nhân Dạ bị
tính kế, có hơi tức giận một chút.
Chàng ngước mắt nhìn hắn:”Cường thủ hào
đoạt quá tục, chi bằng nói chúng ta nhất kiến như cố..”
Văn Nhân Dạ nắm lấy tay chàng, ánh mắt
lấp lánh, giống như nhìn thấy cơ hội.
“Thật ra ta không ngại đóng vai ác.”
Giang Chiết Liễu: …..
“Tốt nhất là cái loại nhất kiến chung
tình liền đoạt người, lập khế ước thành than, cướp ngươi về làm Ma hậu…”(Ứng
dụng T Y T)
Hắn nói đến phấn khích.
“….Sau đó làm bẩn ta, chà đạp ta?” Giang
Chiết Liễu bình tĩnh tiếp lời hắn.
Văn Nhân Dạ bị mấy lời này làm cho ngơ
ngẩn, mười ngón tay đan xen:”Còn có loại chuyện tốt như vậy?”
Giang Chiết Liễu chọc hắn,”Ngươi chảy
nước miếng rồi kìa.”
“…Ách”
“Lừa ngươi thôi.” Bệnh mỹ nhân rút tay
về,”Ta như vậy, ngươi không có cơ hội.”
Lòng bàn tay đối phương mơn trớn trên
môi, ngón tay lạnh lẽo mềm mại như tuyết đầu mùa.
Văn Nhân Dạ cũng không thất vọng, xoa mu
bàn tay chàng:”…Nhưng ta lại bỏ không được.”
-
Dư Tẫn Niên còn nói thêm ít chuyện xưa
của Tu Chân giới.
Hai người tuy rằng đang nói ‘âm mưu’
nhưng lại không lo lắng chút nào. Dư Tẫn Niên tin vào thực lực của Ma tộc, thậm
chí còn cảm thấy cho dù không có chuyện này, đám người kia cũng mơ ước Huyền
Thông cự môn, chẳng qua phải giữ thể diện chính phái thôi.
Giang Chiết Liễu càng đơn giản hơn, mấy
kẻ đó liên hợp vì lợi ích, sẽ vì phân chia lợi ích mà tự tan rã. Cho dù là đưa
thư yêu cầu Văn Nhân Dạ giải thích, chàng cũng có thể ra mặt.
Địa vị đã mất, nhưng vẫn còn chút danh
vọng dùng được.
Hoàng hôn buông xuống, trời trở gió lạnh.
Dư Tẫn Niên đứng dậy cáo từ, tùy ý phủi
quần áo.
“Xem ra chỉ có thời điểm tiền bối cô đơn,
ta mới có cơ hội lại gần tọa đàm đôi chút.”
Giang Chiết Liễu lắc đầu,”Là ta trước kia
quá bận.”
“Đương nhiên rất bận, không giống ngươi
của bây giờ. Ngươi khi đó lạnh lùng như kiếm, ngăn người tới gần.”
Hắn giống như nhìn thấy Ma tôn đại nhân
đen mặt, trong không khí đều là mùi dấm chua.
Dư Tẫn Niên khẽ cười.
“Ta gặp ngươi nhiều lần như vậy, cũng
chưa từng thấy qua bộ dáng ôn hòa này. Nếu là trước kia, nhìn bọn họ nhảy nhót
làm loạn ngươi đã sớm đi trấn áp rồi.”
“Còn không phải vì nhấc không nổi kiếm
sao.”
Giang Chiết Liễu nhấp một ngụm trà, đáp.
Dư Tẫn Niên nói đến liền thôi, sợ chọc
giận vị đại ma nào đó, nửa đường chuồn về bỗng nhớ ra cái gì, mò lại, từ túi càn
khôn móc ra một quyển sách.
Hắn cười thần bí nhét vào tay Giang Chiết
Liễu.
Giang Chiết Liễu tưởng là thoại bản, tùy
tay nhận lấy, lật ra xem.
Bên trên viết “Tri kỷ phục thể thuật”.
….????
Văn Nhân Dạ còn đang tự hỏi nhân sinh,
chờ hắn phản ứng lại, bỗng thấy vành tai Giang Chiết Liễu đột nhiên phiếm hồng,
đỏ như muốn nhỏ ra máu.
Quyển sách này ghi lại mấy phương pháp cá
nước thân mật của tu sĩ, l sao để có thể như vậy, như vậy rồi lại như vậy….
Giang Chiết Liễu bình thường ngoài ngủ
cũng chỉ có thể đọc sách, nhìn quyển sách trong tay thoáng trầm mặc.
Văn Nhân Dạ một bên chần chờ nhìn
chàng:”…Thứ này?”
Ở góc độ nào đó mà nói, nó cũng là một
cách trị liệu khá tốt.
Giang Chiết Liễu không nghĩ sẽ nghiên cứu
nó, nói với Văn Nhân Dạ.
“Ta sẽ không.”
Văn Nhân Dạ cũng không biết mình mong chờ
cái gì.
“Cái này hình như là từ từ tu
luyện.Ngươi… có muốn thử một chút?”
Giang Chiết Liễu sâu kín nhìn Ma Tôn đại
nhân:”Hình như không tốt lắm? Thuật tri kỷ sẽ khiến người ta ỷ lại.”
Đây là kiến thức thông thường, vậy nên
cũng chỉ có đạo lữ mới sử dụng.
Văn Nhân Dạ nói:”Có gì không tốt? Dù sao
ta vĩnh viễn không xa ngươi.”
“….Tuổi trẻ khí thịnh, không cần tùy tiện
hứa hẹn.”
“Ta không có tùy tiện, ta chỉ nói thật.”
Hắn thấy Giang Chiết Liễu không phải ứng,
nửa là đang tự hỏi, nửa ngầm đồng ý, hầu kết lăn lộn:”Ta có phải hay không có
cơ hội….Làm bẩn ngươi?”
Giang Chiết Liễu:”….Ngươi không thể đổi
từ khác sao?”