Đầu Quả Tim Có Một Mỹ Nhân Ốm Yếu

Chương 18


9 tháng

trướctiếp

Giang Chiết Liễu không biết phải đáp lại hắn như nào.

Hắn tốt như vậy, nhưng lại đến quá muộn, giống như sau này, cho dù chàng đáp ứng hay không, hắn vĩnh viễn cũng không từ bỏ. Nhưng là cố tình, chàng lại chẳng còn nhiều thời gian nữa.

Giang Chiết Liễu chạm lên mu bàn tay đối phương, đầu ngón tay ẩm ướt, bọt nước từng giọt rớt xuống.

“Ta hiểu.” Chàng nói,”Chỉ là…. Ta vô công bất thụ lộc, ngươi đối với ta quá tốt, ta thẹn không thể báo đáp.”

“Cái gì vô công bất thụ lộc? Ta đối với ngươi tốt không phải vì ngươi có thể đem lại cho ta cái gì, cũng không phải ngươi uy vọng cao nhiều người hâm mộ. Ta chỉ đơn thuần muốn đối xử với ngươi như vậy nên ta làm, ngươi không cần vì đám người kia không ý tốt liền nghĩ ta giống bọn họ.”

“Ta chính là nguyện ý đối xử với ngươi, vì sao ngươi phải áy náy? Ngươi cả một đời này như vậy, chẳng lẽ phải áy náy với chuyện đáng ra bản thân phải được nhận sao?”

Hắn luôn đối với lời gửi gắm của Chúc Văn Uyên kín đáo bất mãn, đó không phải là coi trọng, đó là dung ân tình trói buộc Giang Chiết Liễu.

Chỉ là Giang Chiết Liễu lại thật sự coi trọng, nhất nhất làm theo, đem mấy lời đó thành gánh nặng cả đời.

“Cho dù về sau ngươi xấu đi, ta vẫn muốn đối tốt với ngươi.” Văn Nhân Dạ thầm nói trong long, với hắn, Giang Chiết Liễu vĩnh viên đẹp nhất.

“Cho dù là thủy tinh dễ vỡ, ta cũng không ngại.”

Giang Chiết Liễu kỳ thật nghe lời này rất nhiều, đám người kia không thiếu câu từ xun xoe nịnh nọt chàng, chàng chưa từng tin.

Nhưng đôi mắt kia khiến chàng không nói nổi hai từ “không tin”.

“Đôi khi ta cảm thấy ngươi giống như khói nhẹ, không để ý liền tan đi.” Văn Nhân Dạ phát giác cảm xúc mình có hơi mất khống chế, vội thu liễm lại,”Giang Chiết Liễu, ngươi sống chỉ vì nhiệm vụ sao? Chờ làm xong, sẽ lập tức ra đi.”

“Ta…” Giang Chiết Liễu không biết nói sao cho phải,”Ta hiện tại có thể sống bao lâu, không phải muốn là được, có thể về sau sẽ sống lâu trăm tuổi, cũng có thể đột nhiên ông trời muốn mệnh, cứ thế ra đi.”(Ứng dụng T Y T)

“Sẽ không.” Văn Nhân Dạ cáu kỉnh,”Chỉ cần ngươi biết tâm ý ta là được, ta không cần ngươi đáp lại. Chỉ cần ngươi có thể ở đây, đã là rất tốt rồi.”

Giang Chiết Liễu không biết phải khuyên nhủ hắn thế nào, chàng tưởng đối phương muốn nói nhất sinh nhất thế, tưởng hắn muốn kết đạo lữ bồi chàng quãng đời còn lại, vậy chàng có thể bảo hắn, cần gì hao tổn tâm tư.

Nhưng hắn cái gì cũng không đòi, ngoại trừ chân thành, một tia ý niệm cũng không có.

Chàng chỉ có thể nắm lấy tay Văn Nhân Dạ, nói với hắn:” Được.”

Một chữ có chút qua loa, đành bổ sung:”Ta cố sống lâu một chút, cho ngươi cơ hội cường thủ hào đoạt.”

Văn Nhân Dạ thoáng sửng sốt, nghĩ tới lời mình nói trước đó, nheo mắt nhìn mỹ nhân bệnh:”Còn muốn cho toàn thiên hạ biết đai ma đầu ta cưỡng bách ngươi.”

Giang Chiết Liễu không biết Ma giới bên kia có tính nết gì, cũng không quá kỳ quái, coi như là sở thích nhỏ nhỏ… Chàng gật gật đầu, kiến nghị:”Còn ép ta sinh hài tử, ừm, đại ma đầu… dược hiệu mạnh quá, ta không đứng dậy được.”

Đại ma đầu ép Giang Tiên Tôn sinh hài từ lập tức chân chó đỡ lấy chàng, vớt người từ dược trì lên, dung áo choàng bọc lại.

Chờ tóc được hong khô xong, bệnh mỹ nhân dựa vào vai hắn đã mệt không chịu nổi, cho dù Văn Nhân Dạ có muốn cường thủ hào đoạt cũng làm không được. Hắn trước đó đã nghe nai con A Sở lảm nhảm rất nhiều chuyện xưa--- một cái so với một cái còn kích thích hơn.

Ma Tôn đại nhân chưa có nhiều kinh nghiệm, vẫn là một tay mơ. Hắn ôm Giang Chiết Liễu, cảm nhận được đối phượng thực nhẹ, thấp giọng:”Ngủ rồi sao? Ta đưa ngươi trở về.”

“….Ừm.”

“Ngươi lại dựa sát vào ngực ta một chút.”

Đối phương đặc biệt nghe lời, dựa sát vào.

Văn Nhân Dạ nhìn chàng, trái tim an tĩnh lại sung sướng nhảy nhỏ trong lồng ngực, lén cúi đầu hôn hôn nữa trán ai kia, sau đó có tật giật mình vội vàng rời đi.

…. Thật không có tiền đồ.

Ma Tôn đại nhân ở trong lòng mắng mình một phen.

-

Gió cùng ngày thổi to hơn.

Đan Tâm Quan nghênh đón một vị khách không mời mà đến.

Dư Tẫn Niên mặc đạo bào xộc xệch, ngồi cạnh lò dược nghiên cứu thuốc, nghe thấy âm thanh ôn hòa ngoài sân.

“Vương mỗ cùng Linh Lung Y Thánh cách biệt lâu ngày, quả thật có chút nhớ.”

Bên ngoài Đan Tâm Quan, Vương Văn Viễn đứng trên thuyền nhỏ đi qua. Bên ngoài khoác áo choàng trắng ngà, che đi y phục bên trong, trong tay cầm quạt xếp phe phẩy mấy cái, sau đó từ trên thuyền bước xuống, đi thẳng vào sân, vén rèm trúc lên.

Thiên Cơ Các chủ Vương Văn Viễn, tuy rằng kế nhiệm không lâu, nhưng năng lực không tồi, là một thần côn có tiếng.

Dư Tẫn Niên cũng không them nhìn hắn, lười nhác:”Chúng ta thì có giao tình gì? Đáng giá Vương các chủ đích thân tới tìm ta, là tâm can của ngươi thiếu cánh tay cánh chân, tìm ta trị sao?”

Vương Văn Viễn cũng không tức giận, tự nhiên kiếm chỗ ngồi xuống:”Y Thánh các hạ thật là ai cũng dám mắng, thế nhân trong mắt ngươi chẳng mấy ai sạch sẽ… Nhưng mà lần này ta tới, không phải để cầu y, mà là có việc muốn nhờ.”

Dư Tẫn Niên có dự cảm bất thường, liếc qua hắn:”Không có việc không lên điện tam bảo, nói đi.”

“Dư tiên hữu không ra khỏi cửa, tin tức không nhanh nhạy.” Vương Văn Viễn cười,”Ngươi biết chuyện Giang Tiên Tôn ẩn cư ở Chung Nam Sơn không?”

Đây đã là chuyện từ khi nào, Dư Tẫn Niên nheo mắt nhìn hắn.

“Sau khi thiếu chủ Vô Song Kiếm Các Kim Ngọc Kiệt lên núi tìm người thì đến tìm ta bàn bạc, nói Giang Tiên Tôn bị mất hết tu vi… Hắn vốn muốn bồi Tiên Tôn, nhưng bị Tân Tôn chủ Ma giới Văn Nhân Dạ đánh trở về. Cho nên ta tới thương nghị, muốn mỗi người viết một phong thư, Tu Chân giới toàn lực đòi Tiên Tôn trở về.”

“Nếu Văn Nhân Dạ không đồng ý thì sao?”

“Nếu hắn không đồng ý…. Kim Ngọc Kiệt nói Chu Tước chân quân cũng biết việc này, chúng ta cùng Yêu giới liên thủ, bọn họ nhờ ơn Tiên Tôn mới an bình bấy lâu, sao có thể khoanh tay đứng nhìn.”

Dư Tẫn Niên xem như hiểu ý hắn, đám tiểu nhân này muốn tập hợp Tu Chân giới, lấy uy vọng của Giang Chiết Liễu ra làm cái cớ quả thật là một ý không tồi.

Nếu Văn Nhân Dạ không đồng ý, liền thuận thế phát động chiến tranh… Nghe nói Huyền Thông cự môn của Ma giới bảo vật vô số, bọn họ thèm muốn đã lâu, nhưng Ma tộc anh dũng thiện chiến, bọn họ không dám động.

Tám phần là vì ích lợi, hai phần còn lại phỏng chừng là tâm tư riêng của Kim Ngọc Kiệt với Vương Văn Viễn.

Dư Tẫn Niên chỉ không ra khỏi cửa chứ không phải kẻ ngốc, hắn cười nhạt:”Ngươi nói chuyện này với ta làm gì? Các ngươi văn nhã bãi hoại mặt người dạ thú cũng đừng đến làm bẩn nơi n của ta.”

Vương Văn Viễn xòe quạt, như cũ không tức giận:”Ta vì thiên hạ tính thật lâu, nơi này của Dư tiên hữu có quá nhiều biến cố, đặc biệt tới bái phỏng.”

“Chỉ bái phỏng thôi sao?”

“Đương nhiên còn một chuyện. Ta muốn mua Ngũ Thông Hàm Tình Tán.”

Ngũ Thông Hàm Tình Tán không phải độc, nó chỉ là một loại thuốc kích thích toàn bộ tình yêu trong trái tim một người ra, nhưng cũng không phải xuân dược, chỉ đơn thuần kích phát tình yêu mà thôi.

Dư Tẫn Niên gõ bàn:”Vương các chủ, ngươi nói cho t nghe ngươi muốn làm cái gì? Ta tuy không phải người tốt, nhưng cũng không muốn lấy oán trả ơn.”

Vương Văn Viễn nhìn hắn, tựa hồ cảm thấy vị Y Thành rời xa quyền lực này không làm ảnh hưởng đến kế hoạch của mình, nói:”Kim Ngọc Kiệt cùng Liệt Chân tuy muốn giết Văn Nhân Dạ, nhưng nếu Tiên Tôn đứng giữa hòa giải, bọn họ sẽ không làm ra được chuyện gì.”

“Ý ngươi là…”

“Không gây nổi sóng gió.” Vương Văn Viễn nói,”Ta nghe nói Chúc Vô Tâm từng đến Chung Nam Sơn, còn mang thương tích trở về, ta muốn cho hắn dung, biết đâu lại phát hiện ra được chuyện gì hay ho.”

Dư Tẫn Niên sờ cằm:” Ý ngươi rốt cuộc là muốn giúp bọn họ, hay ngăn cản bọn họ đây?”

“Đương nhiên là ngăn cản. Vô Song Kiếm Các cùng Lăng Tiêu phái đối chọi gay gắt, hai bên thương tổn nhau ta mới có cơ hội bước lên vị trí tiên môn thủ tọa chứ.”

Dư Tẫn Niên nhịn rồi lại nhịn mới không chửi ầm lên, xem như hiểu rõ đối phương là loại người gì, mặt cười lòng không cười hỏi:”Sao ngươi biết được Chúc Vô Tâm sẽ không trợ Trụ vi ngược?”

“Bần đạo xem người còn chưa từng sai. Chúc Vô Tâm một khi hiểu lòng mình sẽ không cho phép bất kì kẻ nào nhúng chàm sư huynh hắn. Hắn là kẻ điên, chẳng qua giấu quá sâu mà thôi.”

Ngươi cũng là kẻ điện, Dư Tẫn Niên thầm mắng.

Hắn chà tay, ném Ngũ Thông Hàm Tình Tán cùng giấy ghi dược liệu đưa cho Vương Văn Viễn:”Ta cũng nhìn hỗn tiểu tử kia không quen, Vươn tiên hữu ra tay khiến ta rất vui…  Lan Nhược Tự tuy đứng đầu tứ đại tiên môn nhưng trước nay thanh tịnh không để ý thế sự, tiên môn thủ tọa ngay trước mắt, chúc ngươi chuyến này đại công cáo thành.”

Vương Văn Viễn nhìn giấy ghi, biết đây là cái giá, bèn nói:”Thiên Cơ Các sẽ nhanh chóng cho người đem đến, Dư tiên hữu….”

Lời nói hơi ngừng lại:”Trước làm phiền ngươi bọn họ có ai đến cầu y đều không cần chữa trị, xong chuyện ta sẽ hậu tạ chu đáo.”

Dư Tẫn Niên đã không chịu được, phất tay:”Mau cút.”

Vương Văn Viễn cầu được đồ vật cũng không nán lại, nhanh chóng rời đi.

Chờ đến khi thuyền nhỏ đi xa, Dư Tẫn Niên mới phủi quần áo, dập tắt lò độc dược. Tiểu Nhân Sâm đứng chỗ màn trúc nói với hắn:” Quan chủ cho dù bách độc bất xâm cũng không thể tùy tiện được, mỹ nhân… Giang tiền bối còn ở đây, rất nguy hiểm.”

Dư Tẫn Niên đi vào trong thay quần áo, lười biếng nói:”Không sao, ta lại không nhằm vào y… Vừa lúc nhận được chút tin tức, muốn cùng tiền bối chia sẻ chút.”

“Chuyện gì? Ta cũng muốn nghe.”

“Ừm… chuyện này gọi là-- Rắn chuột một ổ.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp