Dư Tẫn Niên được đổi mới nhận thức một
lần nữa.
Lúc Giang Chiết Liễu còn địa vị, cũng
không có vui đùa như vậy, chàng lạnh lùng ít ham muốn là chuyện các giới đều
biết. Dư Tẫn Niên ngoài miệng nói chàng nghiêm túc, trong lòng lại nhẹ nhàng
thở ra.
Ít nhất còn không bị thương đến đả kích,
chuyện vui.
Giang Chiết Liễu thương thế trầm trọng
không thể chữa, giống như mỗi lần Văn Nhân Dạ dò xét chàng, kinh mạch vỡ vụn
tán loạn. Loại tình huống này nếu xuất hiện thêm vấn đề gì đó đều rất bình
thường, nói gì đến thị lực.
Dư Tẫn Niên nói mấy lời này, Giang Chiết
Liễu cũng không phản ứng, đôi mắt đen nhánh lạnh lẽo nhìn lại, bình tĩnh vô
cảm. Nhưng Văn Nhân Dạ đứng một bên nghe được lập tức cáu, bị Giang Chiết Liễu
nhìn một cái chỉ có thể uất ức cụp đuôi.
Dư Tẫn Niên nói:”Giang Tiên Tôn, nếu
ngươi không muốn có mắt như mù thì tạm thời ở lại đây. Loại bệnh của ngươi muốn
trị, ta cần đến rất nhiều loại thuốc. Bây giờ đi kê một ít đơn thuốc cho ngươi,
để Tiểu Nhân Sâm đi nấu cho ngươi ăn. Còn tiền khám bệnh…. n tình của tiền bối ngày xưa, ta cũng không
mặt dày đi đòi.”
Giang Chiết Liễu gật đầu, biết chữa trị
loại bệnh trạng khó gặp này đối với y tu cũng là một cơ hội lớn, hỏi một chuyện
khác:”Tiểu Nhân Sâm? Bọn họ với đến cái nồi sao?”
“Không sao. Giang tiền bối sẽ bị trù nghệ
của bọn họ chiều hư.”
Hắn nói cực kì tự tin. Nhưng Giang Chiết
Liễu tích cốc nhiều năm, cũng không quá tin tưởng.
Sau đó, vị Y Thánh kia còn làm nhảm trước
mặt chàng cả canh giờ, nói đủ thứ lung tung rối loạn. Giang Chiết Liễu ngồi
nghe đến mệt, có lệ đáp một hai tiếng, nhìn sang Văn Nhân Dạ hai mắt tỏa sáng,
nghiêm túc gật đầu.
…. Chuyên tâm như vậy?
Tiểu ma vương cảm xúc biến hóa, Giang
Chiết Liễu nhìn hắn, lần đầu tiên phát hiện đôi mắt u tím kia xinh đẹp đến vậy,
phát ra ánh tím nhàn nhạt, giống như một viên bảo thạch tuyệt thế, bên trong
tràn đầy chuyên chú thuần túy.
Chàng nhìn đối phương trong chốc lát, sau
đó kéo tay áo Văn Nhân Dạ, chờ hắn nhìn lại mới bảo:” Đều nghe hiểu sao?”
Văn Nhân Dạ nghiêm mặt:”Tuy rằng hắn nói
rất phức tạp, nhưng ta rất thông minh, còn có thiên phú.”
“Vậy hắn nói gì?”
“Ý hắn là, ngươi là thủy tinh dễ vỡ,
nhưng bảo vệ tốt một chút, sẽ không vỡ được.”
Giang Chiết Liễu:”….Còn rất biết so
sánh.”
Dư Tẫn Niên rốt cuộc nói xong, nuốt nước
miếng cho đỡ khát, sau đó hô một tiếng, hai đạo đồng lập tức đi vào dọn phòng,
hắn quay đầu bảo Giang Chiết Liễu:”Phía sau Đan Tâm Quan có một cái dược trì,
vừa lúc để cho ngươi tiếp tục dùng tu hồn đan, mặt khác…”
Bỗng nhớ ra tu hồn đan là bảo vật Ma
giới, lại quay sang nhìn Văn Nhân Dạ:”Ngươi… là vị nào của Ma giới? Quen Ma Tôn
không?”
Dư Tẫn Niên hàng năm đều ở Đan Tâm Quan
nghiên cứu dược, thỉnh thoảng mới ra ngoài sưu tầm phong tục, đối với việc bên
ngoài không biết nhiều lắm, đối với chuyện Ma giới đổi chủ, hắn có nghe qua
tên, nhưng không nhớ được.
Nhưng Giang Chiết Liễu dùng bảo vật của
Ma giới, còn có đôi mắt tím của Văn Nhân Dạ, Dư Tẫn Niên lập tức hiểu con ma
này địa vị không thấp, chẳng biết vì sao lại thông đồng được với bệnh mỹ nhân…
Đừng nói là Ma tộc, ngay cả với Dư Tẫn Niên, đứng gần Giang Chiết Liều đều là
đang khảo nghiệm định lực.
Văn Nhân Dạ rũ mi nói:”… Ta chính ra Ma
Tôn.”
“Ra ngươi là…. A?????” Dư Tẫn Niên ngơ
ngác, cả người đều sửng sốt
Hắn tự bổ não một chút, lập tức nói với
Giang Chiết Liễu.
“… Tiền bối đã như vậy rồi còn có thể đại
nghĩa diệt thân, vãn bối thập phần kính phục.”
Giang Chiết Liễu cũng ngạc nhiên, nhưng
chưa đến mức khiếp sợ, nghĩ nghĩ đáp:”…. Ừ, không hổ là ta.”
Lấy năng lực của Văn Nhân Dạ, phụ thân
hắn năm đó cũng không bằng. Tôn vị thay đổi không có gì ngoài ý muốn, ngoài ý
muốn chính là…
“Tôn chủ,” Chàng nhanh chóng sửa
miệng,”Tôn chủ đối xử với ta chăm lo hết mực, thật khiến Chiết Liễu ngại
ngùng.”
Văn Nhân Dạ: ……
Tiểu ma vương lòng đầy thấp thỏm, chuẩn
bị tinh thần bị Giang Chiết Liễu xa lánh, nói:”Ta tự nguyện, ta có ý đồ.”
Giang Chiết Liễu nhìn hắn:” Ý đồ gì?”
“… Dưỡng ngươi cho tốt, sau đó cường thủ
hào đoạt, cướp về Ma giới.”
Giang Chiết Liễu có chút buồn cười, nhưng
vẫn nhịn xuống, chọc hắn:” Được thôi.”
Văn Nhân Dạ không nghĩ tới chàng sẽ đáp
ứng, nắm lấy bàn tay nghịch ngợm của đối phương, bổ sung.
“…. Ta là Ma Tôn, giết người không chớp
mắt, ngươi không sợ sao?”
Hai người đứng đó tán tỉnh nhau, Dư Tẫn
Niên xen vào không được, đành viết lên giấy vài chữ đưa cho Văn Nhân Dạ. Lấy
quan sát của hắn, cái gì mà bảo bối Ma giới, Giang Chiết Liễu nếu muốn mạng hắn
Văn Nhân tiên tôn cũng có thể vui vẻ giao lên.(Ứng dụng T Y T)
Mấy ngày sau đó, Dư Tẫn Niên liên tục đổi
mới nhận thức về vị Ma Tôn tân nhiệm này.
Hắn sửa lại toàn bộ phòng của Giang Chiết
Liễu.
Phòng ốc đơn giản bị đổi qua một lần, lập
tức trở nên xa hoa quý khí.
Giang Chiết Liễu ngồi trong phòng, giữa
xa hoa tràn ngập, mỹ mạo kinh người càng nổi bật.
Nhưng đó không phải chuyện quan trọng
nhất, cho đến khi Dư Tẫn Niên phát hiện ra tủ quần áo.
Có tiên bào mang cấm chế, cũng có áo
choàng làm thuần túy từ long, còn có một ít trường bào màu sang, đạo phục đính
đá quý các loại, đếm không hết.
Ngày đó theo thường lệ đến bắt mạch, hắn
trơ mắt nhìn nai con lục tung tủ quần áo, ôm lại một kiện áo choàng cực quý,
thuận tiện làm bầm:”Hôm nay lại là một kỳ tích Liễu Liễu….”
…. Nơi nơi đều tràn ngập một chữ ‘giàu’.
Giang Chiết Liễu tương đối bình tĩnh, Văn
Nhân Dạ xây tổ bên cạnh chàng không phải chuyện ngày một ngày ai, mà A Sở có
đam mê nho nhỏ đổi quần áo cho chàng, cũng không quá tiếp thu, vẫn còn tốt, có
thể tiếp tục.
Chàng thực bình tĩnh, giống như cho dù
ngày mai có phải xuống mồ cũng không phải chuyện gì lớn.
Thường Càn và A Sở đều đi theo, bọn họ
ngồi trên xe ngựa thứ hai. Thường Càn sau khi đến đã bị trù nghệ của Tiểu Nhân
Sâm hấp dẫn, vẫn luôn ở trong bếp.
A Sở không giống cậu, hắn thích vây quanh
người Giang Chiết Liễu, không có việc gì liền thò lại hít một ngụm, sau đó vui
vẻ đi làm chuyện khác, cũng không nghiêm túc tu hành, chỉ nghiêm túc hít khí
chàng.
A Sở ngồi bên cửa sổ sắp xếp đan dược
theo dặn dò, chia theo phân lượng mỗi ngày, duỗi tay thử độ ấm của thuốc, thấy
thích hợp lập tức cầm chén nhảy nhót đến bên cạnh Giang Chiết Liễu, đưa cho
chàng.
Giang Chiết Liễu tuy rằng thị lực không
tốt như trước, nhưng vẫn thích đọc sách, Dư Tẫn Niên còn sưu tầm rất nhiều
thoại bản, chàng đọc đến hang say.
Chàng nhận dược thiện, cảm nhận hai Tiểu
Nhân Sâm kia giống như quyết tâm muốn dưỡng béo chàng, một lần so với một lần
càng nhiều hơn.
Nhưng cơm bọn họ nấu thật sự rất ngon,
Giang Chiết Liễu chậm rãi ăn, nghe A Sở một bên lầm bầm tính ngày, cuối cùng
quyết đoán bảo:”Thần tiên ca ca, hôm nay ngươi phải tắm nước thuốc.”
Giang Chiết Liễu động tác ngừng lại.
Hôm nay Văn Nhân Dạ không ở đây, chính là
vì….
“Văn Nhân ca ca chắc chắn ở dược trì chờ
ngươi. Sau đó hai ngươi lại như vậy, như vậy, rồi như vậy…. A…”
Nai con bị Giang Chiết Liễu cốc đầu.
Giang Chiết Liễu ung dung nói:”Sách nơi
này xem không đủ sao?”
A Sở nhìn hình vẽ bên trên, đỏ mặt
nói:”Ngươi cũng xem mà..”
“Ta là mở rộng tri thức.”
A Sở:” Ách… ta, ta đây đơn thuần háo sắc…
Ai, đừng đánh, đừng đánh mà, đánh ngu rồi thì phải làm sao…”
-
Xung quanh dược trì có rất nhiều linh
thực, không cần ánh sáng mặt trời tẩm bổ, ban đêm sẽ nở hoa.
Linh thực phủ kín sàn bạch ngọc, ôn thủy
bên trong đã điều chỉnh, nhưng vẫn hơi nóng.
Lúc Giang Chiết Liễu có chút buồn ngủ,
vừa lúc bị một đôi tay nắm lấy, tiểu ma vương bồi bên cạnh chàng, thấp giọng
nhắc không được ngủ, nếu không dược hiệu không có tác dụng.
Sóng nước hơi gợn, bên cạnh ao có hai
ngọn đèn nhỏ, giá đèn dùng dây đằng bện lại trang trí.
“… Lần thứ hai Ma giới đến, tiểu hài tử
kia là ngươi sao?”
Văn Nhân Dạ không nghĩ đến đối phương còn
nhớ, bảo:”Khi đó ta đã rất lợi hại.”
Mặc dù hiện tại ở trước mặt Giang Chiết
Liễu, đôi lúc vẫn lộ ra tính trẻ con.
Giang Chiết Liễu nghĩ nửa ngày, cuối cùng
cũng nhớ ra mình khi đó xuất hiện chấm dứt khiêu khích của hắn:”… Thật cùng
ngươi động thủ? Nếu tâm trạng ta xấu một chút, khả năng ngươi đã mất mạng.”
Văn Nhân Dạ nhìn tóc trắng đầu vai, thấp
giọng nói:”Ngươi sẽ không, lúc đó là thời cơ tốt cùng Ma giới giao hảo, ngươi
sẽ không giết ta.”
Giang Chiết Liễu nhớ không rõ lắm, nghe
hắn nói cảm giác chuyện đó dường như rất xưa rồi, không quá chân thật.
“Bởi vì chuyện này ngươi liền mang thù
sao”
“..Ta không có mang thù, ta..”
Hắn nhìn đôi mắt đen nháy của đối phương,
trái tim bình lặng lại nhảy lên, hầu kết lăn lộn, duỗi tay che mắt người ta
lại.
Giang Chiết Liễu trước mắt tối sầm, khó
hiểu:”… Sao vậy, còn không cho ta nói?”
Hô hấp đối phương dồn dập, đáy lòng tràn
đầy ái muội không rõ.
Bàn tay bao trùm lên đôi mắt Giang Chiết
Liễu, cảm nhận hàng mi dài giống như long vũ, khẽ khàng cọ qua.
Văn Nhân Dạ khẩn trương muốn chết, so với
lúc lãnh đạo đám đại ma ở Huyền Thông cự môn tâm tình còn muốn gấp gáp hơn, chỉ
muốn đem đối phương yêu thương thật lâu.
Giang Chiết Liễu dường như nhận ra gì đó,
nhẹ giọng:”… Không thể nhìn ngươi sao?”
Những lời này kéo Ma Tôn đại nhân đang
lúng túng trở về, dán bên tai đối phương nói:”Ngươi nhìn ta, ta một chút ý kiến
cũng không có.”
Bên tai Giang Chiết Liễu nóng lên.
“Ta không phải mang thù.” Văn Nhân Dạ
nói,”Thật ra ta…..”
Hắn nói không nên lời, ở trong lòng phỉ
nhổ chính mình không có tiền đồ.
Qua mấy tức, Giang Chiết Liễu cảm giác
được một thứ thật mềm mại dừng ở giữa mi tâm chàng, có chút cứng nhắc, có lẽ đã
hao phí rất nhiều tâm huyết mới dám hôn chàng, vừa chạm vào đã vội vàng rời đi.
Chang nghe thấy thanh âm Văn Nhân Dạ trầm
trầm.
“Ngươi, hiểu ý ta sao?”
Giang Chiết Liễu từ từ mở mắt ra, nhìn
thấy đôi mắt trông ngóng của đối phương.
Đôi mắt u tím phát sáng, tràn ngập chân
thành, cho dù không nói, tâm can đều đã móc hết ra cho chàng xem.
--
Ps: Nếu như gặp hắn sớm hơn một chút, sẽ
không cam tâm tình nguyện chịu thua không chút vướng bận như vậy….