Đây là lần đầu tiên Giang Chiết Liễu dung
phương thức đi đường của phàm nhân.
Từ Chung Nam Sơn phủ đầy tuyết đến ngọn
núi vô danh, sau đó tiến vào thành trì Nhân giới, đi qua thanh lâu thiên hạ đệ
nhất, đi qua nhà dân khói bếp lượn lờ.
Văn Nhân Dạ còn trẻ, nhưng dọc đường bởi
vì chăm sóc Giang Chiết Liễu mà bỏ bê bản thân, một đường so với ai khác đều có
chút chật vật.
Nhưng thực tế, Giang Chiết Liễu cũng
không biết cách tự chăm sóc mình. Chàng học thức uyên bác, từng một kiếm chấn
cửu tiêu, hiện giờ bệnh trạng yếu đuối, bởi vì cơ thể luôn lạnh lẽo, cũng dường
như quên mất ấm áp là gì.
Người này quá mẫn cảm với nhiệt độ thấp,
mỗi lần Văn Nhân Dạ cầm lấy bàn tay kia, ngoài lạnh cũng chỉ có lạnh, lại còn
không thể tức giận với y.
Trong mắt Văn Nhân Dạ, Giang Chiết Liễu
không chỉ yếu mà còn nhẹ, tựa hồ như không có trọng lượng. Eo nhỏ tinh tế, dù
có cách một tầng áo choàng vẫn dễ dàng dung một vòng cánh tay ôm được.
Nhưng kia đều là hắn tưởng tượng, Văn
Nhân Dạ còn chưa có cơ hội đó.
Đan Tâm quan nằm ở giữa hồ lớn, xung
quanh là cầu mộc, nhìn có chút cũ, không biết có thể dẫm đi lên không. Hai bên
cũng không có thuyền, chỉ có đám cá chép tung tăng bơi lội.
Giữa hồ là một mảnh đất nhỏ, bên trên xây
dựng Đan Tâm quan.
Giang Chiết Liễu mặc dù từng gặp qua Dư
Tẫn Niên, nhưng chưa từng đến Đan Tâm quan. Chàng duỗi tay kéo áo choàng, mạc danh cảm thán một
câu.
“Y tu cũng rất biết chọn, nơi này đúng là
non xanh nước biếc.”
Ma Tôn đại nhân sinh hoạt ở nơi khỉ ho cò
gáy nào đó:”…. Cũng chỉ có vậy.”
Giang Chiết Liễu cũng không nhiều lời,
chàng vừa định lên cầu, liền bị Văn Nhân Dạ kéo lại.
Ma Tôn đại nhân xụ mặt nhìn chàng, vươn
tay ôm eo nhỏ, chính nghĩa nói:”Quá yếu, vẫn nên để ta ôm ngươi qua.”
Giang Chiết Liễu còn chưa trả lời, bên
hông đã bị ôm lại, đối phương nhanh nhẹn bay đến giữa hồ.
Đây cũng không phải dùng tu vi cao siêu
gì, chỉ đơn giản chút khinh công. Giang Chiết Liễu đứng vững xong, nhìn bàn tay
to kia:”Còn chưa buông ra sao?”
Tiểu ma vương không tình nguyện rút tay
về.
Trên người Giang Chiết Liễu có hơi thở
cực kì dễ chịu, chỉ là hơi lạnh, nhưng đối với Ma tộc trời sinh thân nhiệt cao,
lại như một cái hồ nhỏ điều hòa, cực kỳ thoải mái.(Ứng dụng T Y T)
Văn Nhân Dạ muốn nắm tay nhỏ, nhưng người
ta không cho. Hắn thực sự giống như nhóc con đáng thương lần đầu biết yêu, muốn
hướng tình đầu tỏ vẻ một chút, nhưng sau đó bị sự thật phũ phàng tát cho vài
cái, lập tức rén, chỉ có thể trông mong ngắm mình sườn mặt đối phương, trong
long chua chua.
Giang Chiết Liễu đẩy cửa vào, bên trong
là một đống chai chai lọ lọ, hai đạo đồng tử tuổi không lớn lắm ngồi trên đệm
bồ đoàn, tay cầm phất trần, chỉ huy người giấy đảo thuốc. Một trong hai nhìn
thấy Giang Chiết Liễu, lập tức chọc đồng bọn, nhỏ giọng bảo:”Nhìn kìa, một vị
mỹ nhân.”
Đạo đồng tử bị chọc có chút buồn ngủ, mắt
nhập nhèm mở ra, suýt nữa thì rớt nước dãi, nhìn mấy vị khách mới tới chân chó
hỏi:”Công tử đến tìm ai?”
Trên người Giang Chiết Liễu không có linh
khí, tiểu cô nương nghĩ chàng là phàm nhân, bèn gọi công tử.
Nhưng rất nhanh, công tử cũng không gọi
được. Văn Nhân Dạ thò ra từ phía sau, cả người tràn ngập hơi thở hung dữ, thiếu
điều muốn viết “ta rất hung” mấy chữ lên mặt.
Tiểu cô nương bị hắn dọa, mò về núp phía
sau nam hài:”… Kia… Bọn họ tới trả thù sao?”
Nam đạo đồng im lặng một lúc, thành thật
nói:”Ma đầu bá đạo tìm mỹ nhân phàm giới về làm lô đỉnh không ít sao? Đáng tiếc
cho vị công tử kia.”
Nữ đồng gật đầu tán thành:”Như vậy là
muốn tới hỏi hợp hoan thôi tình dược sao? Nếu ta bảo hắn quan chủ không ở nhà,
hắn có giết ta không”
Hai người chụm đầu thì thầm to nhỏ, đều
bị bên kia nghe thấy toàn bộ. Văn Nhân Dạ nhìn mình, lại nhìn sang Giang Chiết
Liễu, nghĩ nữa ngày không biết mình không xứng chỗ nào.
Hơn nữa lấy bối phận Giang Chiết Liễu,
còn bị kêu là “Tiểu công tử”.
A… Lớn lên đẹp chính là ghê gớm vậy đấy.
Giang Chiết Liễu nghe không rõ ràng lắm,
cũng không có phản ứng lại, mở miệng bảo:”Ta tới tìm Dư Tẫn Niên quân chủ, hai
người có thể dẫn đường không?”
Nữ đồng hạ quyết tâm, nói khéo:”Tiểu công
tử tới không đúng lúc, quan chủ không ở đây.”
Giang Chiết Liễu nhìn nàng một cái, hơi
nhướng mày,”Dư quan chủ không ở đây mà cũng dám để hai cái nhân sâm thành tinh
một mình ở lại sao?”
Hai đứa nhỏ bị chàng nói ra nguyên hình,
ngơ ngác muốn phủ nhận, lại nghe đối phương nói tiếp.
“Hai ngươi chính là hai củ hắn đào được
trên Lăng Tiêu phái đi? Nếu không phải lúc ấy ta tâm tình tốt, tha mạng cho
hắn, hai ngươi phỏng chừng vẫn còn đang sống ở dưới gốc cây chuối tiêu đó.”
Hai đạo đồng thấy sống lưng hơi lạnh, nhìn
mái tóc bạc, giống như phản ứng biết chàng là ai, vội vàng hành lễ, còn có chút
run.
“Vãn bối thất lễ, Giang Tiên Tôn…. Quan
chủ đang ở trong nhà…”
Bọn nó còn chưa nói xong, một giọng nói
đã chặn ngang tiến vào.
“Cái gì mà tâm tình tốt mới tha cho ta?
Rõ ràng ngươi lúc đó bị thương lười đánh.”
Giang Chiết Liễu đi qua dược đàn, vén
mành trúc, thấy nam nhân mặc đạo phục xanh nhạt trông trước lò dược, đạo phục
bị hắn giày vò đến xiêu xiêu vẹo vẹo, không chút đứng đắn nào.
Chàng cũng không để ý, nhưng tiểu ma
vương giận đến ngứa răng, che đi mắt chàng, hờn dỗi:” Đồi phong bại tục, không
cho ngươi nhìn.”
Giang Chiết Liễu nhìn hắn, khó hiểu:”Cũng
chỉ là bộ xương khô đắp huyết nhục, sao không cho ta nhìn?”
Giang Tiên Tôn tâm cảnh cao, vẻ mặt bình
tĩnh tiến lại gần.
Sau đó chàng thấy mấy cái tượng đằng sau
hắn, thôi tình dược, song tu xuân cung đồ… biểu tình cứng lại.
“Ngươi…”
Dư Tẫn Niên mò ra một lọ đan dược dán
giấy lên, tự nhiên nói:”Sở thích cá nhân thôi, Giang tiền bối, mời ngồi.”
Ngoại trừ lò dược đầy đất, có chỗ đặt
chân đã không tồi, làm gì có chỗ mà ngồi.
Giang Chiết Liễu từ nét mặt hắn suy đoán
một phen, bảo:”Xem ra toàn bộ Tu Chân giới đều biết xảy ra chuyện gì rồi.”
“Đâu phải chỉ Tu Chân, có khi đến U Minh
giới cũng biết. Lúc trước kết giới bị tổn hại cũng không truyền đi nhanh đến
vậy, dù sao trời có sập cũng còn ngươi chống. giờ ngươi đi rồi, bọn họ đều ăn
không ngon, ngủ không yên.”
Dư Tẫn Niên vừa nói, vừa dịch ra một chỗ,
ném cho Giang Chiết Liễu một cái đệm hương bồ, sau đó nhìn Văn Nhân Dạ.
“Tiền bối, cho dù ngươi đã mất hết tu vi,
cũng đâu nhất thiết phải thông đồng với một con ma chứ…”
Hắn vừa mới nói câu này, ma khí đã dồn
đến đè lên cổ nhỏ, lập tức im miệng, cười cười đổi lời khác.
“Mấy môn phái ở gần biên giới có bao
nhiêu khổ cũng chỉ bọn họ rõ nhất. Ta quan sát một lần, nghĩ bọn họ sẽ sớm cầu
Lăng Tiêu phái, sư đệ ngươi có thể chống đỡ được bao nhiêu, lòng ngươi biết
rõ…”
Giang Chiết Liễu ngồi đối diện hắn, đạm
mạc:”Không phải chuyện của ta.”
Dư Tẫn Niên dán giấy xong, cười cười:”Nếu
thật sự không bận tâm, tiền bối cũng không đến tìm ta lúc này. Càng để ý càng
giả vờ ngó lơ. Chuyện ngươi bận tâm, đã thành thói quen, nhập vào xương cốt
rồi.”
“…. Ngươi nói thật nhiều.”
Dư Tẫn Niên thật sự rất lắm miệng,”Cảm ơn
đã khen, Giang tiền bối cũng phong tư trác tuyệt như trước. Ta cứ tưởng ngươi
sẽ không tới, dù sao với ngươi, ở lại Chung Nam sơn mới là tốt nhất…”
Hắn nói lời này không phải không có căn
cứ, lúc còn nhỏ đi đào sâm từng gặp qua bộ dáng Giang Chiết Liễu bị thương… Ở
góc độ nào đó mà nói, hắn so với Chúc Vô Tâm hay Kim Ngọc Kiêt hiểu chàng hơn,
biết rõ chàng không phải tường đồng sắt thép.
Khi đó Chúc Văn Uyên còn chưa ly thế,
Giang Chiết Liễu vẫn là đại sư huynh, chàng theo quy củ luân phiên trông coi
mắt trận của phái. Lúc đó hẳn Giang Chiết Liễu mới hoàn thành nhiệm vụ trở về,
biểu tình bình tĩnh, không ai nhận ra chàng bị thương.
Chỉ có Dư Tẫn Niên biết, lúc chàng tháo
bang ra, miệng vết thương sâu hút pha trộn ma khí, nhìn thôi đã thấy sợ. Dư Tẫn
Niên đột nhiên hiểu ra lý do Giang Chiết Liễu ngày đó thả mình.
Dần dần, chàng được người ta tung hô bằng
câu từ chàng ghét nhất, người ta khen, Giang Chiết Liễu kiên cố vô song, không
gì cản nổi.
Lò hỏa đốt cháy, đan dược bên trong ‘ùng’
một tiếng.
Giang Chiết Liễu đạm nhiên nhìn
hắn:”Chung Nam Sơn quá lạnh, ta có lẽ về sau liền thích một chỗ khác chưa biết
chừng.”
“Thật biết nói giỡn.” Dữ Tẫn Niên bĩu
môi, cũng không tin lời chàng.
Nhưng Giang Chiết Liễu đến đây chứng tỏ
hắn có cách cứu chữa, trong long vẫn rất cao hứng.
Dư Tẫn Niên một bên lảm nhảm chuyện cũ, ,
một bên bắt mạch cho Giang Chiết Liễu, một tia linh khí màu xanh đi vào thăm
dò.
Hai người yên tĩnh không tiếng động, Văn
Nhân Dạ cực kì sốt ruột:”Sao rồi? Có thể chữa không?”
Dư Tẫn Niên rút tay về, chống cằm nhìn
Giang Chiết Liễu:”Tích nhiều công đức như vậy, ông trời cũng luyến tiếc ngươi,
còn phức tạp như vậy để ngươi buông tay.”
“Có thể là vì đời trước làm nhiều chuyện
ác chăng?”
“Có lẽ vậy, sau đó để đám u nhọt phế vật
kia đến dày vò ngươi.”
Dư Tẫn Niên đứng lên, lựa trong đám chai
lọ đưa cho chàng một mình:” Ăn cái này.”
“Cái này?”
“Đúng vậy, có thể giảm đau một chút.”
Giang Chiết Liễu cuối cùng cũng thấy mình
không tốn công đi một chuyến, vui vẻ gật đầu.
“Không cần hỏi có thể chữa khỏi không,
ngươi phải hỏi ta có thể giúp y kéo dài bao lâu. Cảnh giới còn đó, chăm sóc
thật kỹ, có thể thêm vài chục năm. Ta vừa xem qua hình như ngươi dùng tu hồn
đan cho y, tiếp theo có thể dùng… Hơn nữa, đôi mắt ngươi là sao?”
Dư Tẫn Niên xoay người, nhìn đôi mắt đen
nhánh, nói:”Ngươi có thể nhìn thấy?”
Hắn nói quá nhanh, Giang Chiết Liễu ngăn
không được, chỉ đành gật đầu:”Có thể.”
“Đây là mấy?”
“…. Hai.”
“Nhìn rõ sao?”
“… Ta đoán bừa.”
Dư Tẫn Niên:”…. Đây là chuyện lớn, thỉnh
nghiêm túc.”