Một ngày trước khi rời khỏi Chung Nam
Sơn, Giang Chiết Liễu đi tế bái mộ ân sư.
Trên bia vẫn phủ đầy tuyết, không ai biết
chàng ở trước mộ nói chuyện gì, nhưng Văn Nhân Dạ có thể đoán được, dù sao
ngoại trừ Tu Chân giới, Lăng Tiêu phái, Chúc Vô Tâm ra cũng đâu còn gì khác.
Văn Nhân Dạ đứng cách đó không xa, vẫn
luôn nhìn Giang Chiết Liễu, cho đến khi người kia chậm rãi đứng dậy, đi về phía
hắn.
Thân thể Giang Chiết Liễu không tốt, bên
ngoài Chung Nam Sơn lạnh lẽo, Văn Nhân Dạ không quá muốn để chàng đi tế bái,
nhưng lại không thể lay chuyển được đối phương.
Cũng may, vẫn chịu nghe hắn xuống núi trị
liệu.
Văn Nhân Dạ cầm tay chàng, thực sự lạnh
lẽo, khẽ nhíu mày:”Ngươi đó, nói sao cũng không nghe.”
Đường dường là Ma Tôn đại nhân, chủ của
Ma giới, thời điểm nói chuyện cùng ai kia một chút uy nghiêm cũng không có, chỉ
tràn đầy lo lắng cùng bất đắc dĩ:” Đường xá xa xôi, ta lại không thể dung thuật
pháp dẫn ngươi đi. Nếu không phải Dư Tẫn Niên có quy củ, ta đã sớm bắt…. khụ,
đưa hắn đến Chung Nam Sơn.”
Dư Tẫn Niên là y tu đứng đầu, y độc đều
thạo, được tôn là Linh Lung Y Thánh. Nhưng hắn chưa bao giờ nhận lời ra ngoài
chữa trị, chỉ có thể đến Đan Tâm Quan tỏ đủ thành ý mới có thể mời người, quy
củ thật nhiều.
Giang Chiết Liễu đã từng gặp hắn, giao
thiệp không ít, nhưng không quá thân, hiểu biết về đối phương không nhiều lắm.
Giang Chiết Liễu muốn rút tay lại nhưng
tiểu ma vương nắm quá chặt, rút không ra.
“Chờ đến khi xuân sang ta muốn trở về. Ta
và A Sở đã nói qua, muốn trồng chút hoa với thảo dược trước cửa, thành một cái
vườn.”
Giang Chiết Liễu nói rất nghiêm túc,
giống như thật sự bàn bạc với A Sở rất lâu, Văn Nhân Dạ không muốn đả kích
chàng, thoáng trầm mặc:”Ngươi cho là chúng ta đi lấy thuốc rồi về sao?”
Giang Chiết Liễu: …..
Chiết Liễu không tin.
Chiết Liễu sâu kín nhìn Văn Nhân Dạ.
Không khí nhất thời có chút xấu hổ.
Ma Tôn đại nhân không cảm giác được, còn
hỏi lại một câu:”Ngươi sẽ trồng hoa sao?”
Giang Chiết Liễu: ....
Chàng đúng thật là không trồng.
Giang Tiên Tôn học thức uyên bác, trên
đời này có rất ít chuyện chàng không biết, ngay cả chuyện sinh con, đều có thể
dựa trên hiểu biết về thiên linh thể nói được một hai, lần đầu tiên bị người ta
hỏi đến nghẹn họng, mới nhận ra không có chuyện chàng sẽ đi làm mấy chuyện
giống phàm nhân đó.
Văn Nhân Dạ vô tình đánh vỡ ý tưởng trồng
hoa của mỹ nhân, kéo lại áo choàng, cùng đối phương đi về:”Chuyện ngươi nói lúc
trước.... Thiên linh thể, ta có về Ma giới xem điển tịch.”
Điển tịch thế mà thực sự ghi lại, chẳng
qua có chút mơ hồ.
Văn Nhân Dạ liên hệ mấy ghi chép đó với
lời Giang Chiết Liễu nói, suy đoán,”Nếu như thể chất này chỉ là khiến ngươi ở
phương diện kia... có thể, vậy tại sao phải đoạn tình tuyệt ái?”
Tiểu ma vương vì tương lai của chính mình
mà lo lắng.
Giang Chiết Liễu liếc mắt nhìn hắn:”Thể
chất càng thân cận với tự nhiên, càng thích hợp cho việc sinh sản. Chỉ cần
huyết tinh tương ngộ, đạo khi kết hợp, là có thể khiến người ta thần hồn điên
đảo, muốn ngừng mà không được.”
Chàng nói rất rõ ràng, nhưng vẫn làm Văn
Nhân Dạ sửng sốt một chút, tiêu hóa nửa ngày. Hắn nhìn sườn mặt Giang Chiết
Liễu, duỗi tay sờ đầu, theo bản năng nói:”.... Vậy không phải càng tốt sao?”
“Sau đó làm ngươi ta si mê, tiên dục sinh
ma? Tiền bối đi trước đã thấy qua nhân quả, đương nhiên phải khuyên nhủ hậu bối
đời sau, một lòng tu hành, đúng là hao tâm tổn huyết.”
Văn Nhân Dạ lại lý giải một lần, mới hiểu
ra tuy nói là linh thể, nhưng đâu khác gì lô đỉnh cực phẩm, chẳng qua lô đỉnh
giúp người ta tăng tu vi, còn linh thể lại khiến người ta trầm mê hoan ái, đạo
tâm dao động, tâm ma quấn thân.
Chuyện này đối với danh môn chính đạo quả
thực cần che giấu, nhưng đối với Ma tộc lại chưa chắc.(Ứng dụng T Y T)
Ma Tôn đại nhân bắt đầu không sợ chết
nói:”Thật không? Ta không tin.”
Giang Chiết Liễu đi đến tiểu lâu, cúi đầu
nới lỏng áo choàng một chút, bình tĩnh nói:”Không tin thì thử xem.”
Chàng cởi áo, liếc mắt nhìn Văn Nhân
Dạ:”Vừa vặn không cần đi Đan Tâm quan, ngươi lăn lộn một lần ta liền đi, chuyện
an táng phải phiền tay ngươi vậy. Trên bia mộ thì chỉ cần ghi ‘Giang Chiết
Liễu’ là được rồi.”
Văn Nhân Dạ: ....
Mỹ nhân ốm yếu, hắn chạm một chút cũng sợ
đứt, nào dám lăn lộn.
-
Hôm sau, ngựa xe sẵn sàng, Thường Càn
cùng A Sở đều tắt đèn, đóng gói hành lý đi theo. Ngựa không phải ngựa thường,
trên đầu chỉ có một sừng, quanh thân đều tản ra Ma khí hung dữ.
Giang Chiết Liễu ôm lò sưởi tay, dùng dị
mã bốn mắt nhìn nhau, từ trong mắt nó nhìn thấy sự khó thuần.
Quả nhiên có huyết thống Ma tộc, nếu là
ngựa thường chỉ sợ đã sớm dụi vào người chàng.
Chẳng qua mặc dù có huyết thống Ma tộc,
nhưng thiên linh thể trước mắt quá mức dụ hoặc, cho dù người Giang Chiết Liễu
trọng thương đến mức nào, vẫn như cũ tản ra vị ngọt nồng đậm.
Ma ngựa kiên trì được nửa khắc, giây sau
lập tức tước vũ khí đầu hàng, không có liêm sỉ đi lên cọ đối phương, chôn trong
lồng ngực chàng.
Sau đó bị Ma Tôn đại nhân nắm bờm ngựa
kéo về, đằng đằng sát khí:”Không được chạm vào y.”
Tiểu gia hỏa, hắn còn chưa dám dụi, sao
nó dám.
Ma ngựa không cam lòng hừ mũi, nhưng ngựa
dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Giang Chiết Liễu được Ma Tôn đại nhân đỡ
lên xe, phát hiện không gian bên trong là gấp, hẳn là dùng pháp thuật tạo
thành, mới khiến nó lớn như vậy. Chàng ngồi bên cạnh lò sưởi, thuận miệng hỏi:”
Đó là chiến mã?”
“Đúng vậy.” Văn Nhân Dạ không ngạc nhiên
chút nào, dù sao chàng cũng từng đi trấn áp Ma giới.
Cho dù chưa từng thấy, Giang Chiết Liễu
là người tỉ mỉ, nhất định vẫn đoán ra.
“Ngươi để nó tới kéo xe?” Giang Chiết
Liễu nhẹ nhàng lên án,”Phí phạm của trời.”
“Ta đã chọn con ngoan nhất.” Ma mã đa
phần đều hung hăng, rất ít con nghe lời.
Văn Nhân Dạ vừa nói vừa đưa công văn thân
phận qua.
Bởi vì Giang Chiết Liễu bị mất tu vi,
thân thể yếu đuối, một chút thuật pháp đều không dùng được, sẽ khiến chàng tổn
thương. Lần này đi, chỉ có thể đi qua Nhân giới, làm theo quy tắc của Nhân
giới.
Công văn thân phận đương nhiên là giả, ma
ngựa cũng bị thuật pháp che dấu, cả xe nhìn qua giống như công tử nhà giàu ra
ngoài đi chơi, không có gì đặc biệt.
Giang Chiết Liễu cầm công văn, nhìn tên
hai người, vậy mà không có sửa, tầm mắt hạ xuống:”.... Người Cô Tô, anh em bà
con...”
Chàng ngước mắt nhìn Văn Nhân Dạ, lại đọc
tiếp, xác nhận không có gì kì lạ mới bảo:”Anh em bà con? Ta cùng phụ thân ngươi
ngang hàng, thiếu tôn chủ, ngươi....”
Lời này nói ra không sai, nhưng chàng đối với ai cũng có thể qua lại,
Thường Càn là cháu trai Văn Nhân Dạ, nhưng lại gọi chàng là ca ca.
Giang Chiết Liễu cũng không muốn nói
chuyện khác, dù sao chỉ là chiếm tiện nghi một chút. Chàng cũng không so đo,
nói xong liền trả lại công văn, thấy Văn Nhân Dạ móc ra một cái khác, bảo:”Thực
ra ta muốn dùng cái này.”
Bên trên viết hai chữ “phu thê”.
Giang Chiết Liễu phun một ngụm trà, hơi
sặc một chút, bên tai đỏ lên, mạc danh thấy hơi tức giận.
Chàng hòa hoãn khẩu khí, đẩy công văn kia
ra, làm bộ như không thấy.
Văn Nhân Dạ nghe tiếng chàng ho, lập tức
sốt ruột, thấy người vẫn ổn mới an tâm đôi chút, nhìn vành tai phiếm hồng, ngơ
ngác:”Ngươi.....”
Hắn dựa thật gần, ma khí trên người dao
động, lộ ra hơi thở bất an. Giang Chiết Liễu bị hắn giam lại giữa tay, ngón tay
thon dài chạm nhẹ lên tai chàng.
Nơi này quá mức mẫn cảm, không thể đụng
vào.
Giang Chiết Liễu căn bản chưa từng bị
người ta chạm vào tai, chàng niên thiếu thành danh, địa vị tôn sùng, bởi vì
nguyên nhân thể chất mà luôn xa cách với người khác, cho dù là Chúc Vô Tâm,
cũng chỉ mới chạm qua tay chàng.
Bây giờ bị Văn Nhân Dạ chạm tới, mới phát
hiện ra nó thật mẫn cảm.
“Đừng nhúc nhích..”
Văn Nhân Dạ:”Tai ngươi...”
“Không được nói! Nói ra ta sẽ tức giận.”
Giang Chiết Liễu đầu bạc mắt đen, mắt đen
nhánh mang theo u oán giận dỗi nhìn hắn.
Văn Nhân Dạ đương nhiên không muốn chàng
giận, âm thầm chỉnh đốn bản thân, khắc chế thu tay về, quay lại chỗ cũ.
Mã phu là dùng con rối biến thành, bản
thể là một người giấy nhỏ. Xe ngựa đi xuống Chung Nam Sơn, bánh xe lộc cộc đi
trên lá rụng, tiếng lá khô vỡ vụn giòn tan.
Không khí có chút xấu hổ.
Giang Chiết Liễu lại uống một ly trà, đỏ
ửng bên tai rút đi, mở miệng đánh vỡ bầu không khí:”Thiếu tôn chủ, loại vui đùa
này không thể dùng tùy tiện, nếu ngươi là kẻ hoa tâm, bội tình bạc nghĩa, ta sẽ
tống tiền ngươi...”
Văn Nhân Dạ miệng đắng lưỡi khô, không
nghĩ đã hỏi:”Tống nhiều hay ít...”
Giang Chiết Liễu thế mà nghiêm túc cân
nhắc một lúc:”Nửa cái Ma giới cũng không nhiều.”
Văn Nhân Dạ:”Chỉ có nửa cái, hình như
không đủ thành ý?”
Giang Chiết Liễu không nghĩ tới hắn sẽ
nói như vậy, cố ý trêu ghẹo:”Ngươi phá của như vậy, may vẫn chỉ là thiếu tôn
chủ, bằng không Ma giới đều nghèo.”
Văn Nhân Dạ trầm mặc chớp mắt một cái,
chần chờ trả lời:”Cái này.... Khả năng bây giờ cũng có chút nghèo.”