Đầu Quả Tim Có Một Mỹ Nhân Ốm Yếu

Chương 14


9 tháng

trướctiếp

Văn Nhân Dạ đương nhiên sẽ không bị cái lý do cửa hỏng dời đi lực chú ý, hắn nhìn chằm chằm vết máu giữa môi Giang Chiết Liễu, vươn tay cởi nút áo, áo choàng dính máu lập tức rơi trên mặt đất.

Văn Nhân Dạ thò tay lau đi vết máu chơi lọi kia, nhíu mày hỏi:”Nghiêm túc.”

Cánh môi Giang Chiết Liễu thật mềm, hơi lạnh, lúc chạm vào gần như có thể cảm giác được hơi thở của tuyết đầu mùa.

Giang Chiết Liễu nắm lấy cổ tay hắn, cũng không để ý vết máu chưa khô trên cánh tay, ánh mắt đảo qua một lần, không phát hiện chỗ nào bị thương, cái gì cũng không hỏi, nhìn lên sừng nhỏ, ngữ khí nghiêm túc:”Tiểu ma đầu, sư đệ ta phá cửa, không cẩn thận đụng vào vòng tay.”

Văn Nhân Dạ cau mày thật chặt:”Làm gì có nhiều không cẩn thận như vậy?”

Gọi hắn là ma đầu thật đúng không sai, chỉ cần tầm mắt dời khỏi Giang Chiết Liễu lập tức trở nên cực kì hung hãn không kiêng nể thứ gì, một bước giết một người, chút lưu tình đều không tồn tại.

Văn Nhân Dạ xoay người nhìn cánh cửa bị hỏng, kéo thành vệt dài trên tuyết, lại nhìn Chúc Vô Tâm khó khăn bò dậy, dùng vỏ kiếm chống thân thể.

Hắn nhận được thanh kiếm, cũng nhận được cả vỏ kiếm.

Vỏ Lăng Tiêu kiếm màu lam nhạt, làm từ huyền băng ngàn năm, bên trên khắc rất nhiều hoa văn kỳ dị, có bản vẽ tứ tượng của danh hào, cũng có hai chữ “Lăng Tiêu” của tổ sư khai tông đích thân khắc, khí thế bằng bạc.

Thời điểm lần đầu tiên Văn Nhân Dạ nhìn thấy thanh kiếm này, nó nằm phục tùng ở trong tay Giang Chiết Liễu, vỏ ngoài phát ra hàn khí nồng đậm. Kiếm phong vẽ một đường đỏ tươi, đâm vào ngực hắn, dính máu đầu tim.

Giang Chiết Liễu xoay cổ tay thu kiếm, kiếm phong thu vào vỏ, che lại toàn bộ khí thế uy áp, yên lặng không tiếng động.

Văn Nhân Dạ nắm chặt bàn tay, khớp xương vang lên tiếng răng rắc giòn tan. Mắt tím u trầm, máu tươi đỏ sậm theo đầu ngón tay nhỏ giọt.

Ma thể của hắn bởi vì gấp gáp quay về mà biến ra, trông cực kì đáng sợ, Văn Nhân Dạ vội vã thu về, sừng nhỏ trên đầu biến mất không chút dấu vết, tựa như chưa từng xuất hiện.

Lúc hắn chuẩn bị đến gần Chúc Vô Tâm, Giang Chiết Liễu đột nhiên gọi hắn lại.

Trên đời này trừ bỏ chàng ai cũng không gọi được Ma Tôn đại nhân. Nhưng Văn Nhân Dạ đang cực kì tức giận, không muốn nghe chàng nói, đưa lưng về phía Giang Chiết Liễu lạnh lùng bảo:” Ta không biết ngươi vậy mà trời sinh là người tốt. Bị đánh không biết thủ, bị mắng không biết cãi.”

Hắn còn không dám phát giận lên Giang Chiết Liễu, chỉ có thể âm dương quái khí giận dỗi.(Ứng dụng T Y T)

Văn Nhân Dạ vươn tay, từ không trung ngưng tụ ra trường đao đen nhánh, chuôi đao đúc từ hồng tinh thạch, thân đao vừa dài vừa mỏng, rộng chừng hai ngón tay, không biết làm từ gì, đầu mũi nhỏ ra chất lỏng đen nhánh, chảy dọc đi xuống.

Sát khí hắn quá nặng, nắm chặt mặc đao Sát Cốt đi tới, Chúc Vô Tâm cảm thấy hôm nay nhất định mình phải chết không thể nghi ngờ.

Văn Nhân Dạ dung song đao, một đen một đỏ, mặc đao Sát Cốt, huyết đao Trảm Hồn, một cái có thể ăn mòn thân thể, nghiền xương thành tro, một cái có thể trực tiếp chém đến nguyên thần, đem thần hồn thiên đao vạn quả, như chịu khổ hình.

Chúc Vô Tâm chống Lăng Tiêu Kiếm đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm hắn, ngay khi Sát Cốt chuẩn bị chém tới, lại nghe thấy thanh âm đạm mạc lạnh lùng của sư huynh.

“Văn Nhân Dạ, nếu ngươi giết hắn, ta sẽ không thể ăn nói với ân sư nơi chín suối.”

Có thể kéo lại vị sát thần kia cũng chỉ có chàng, Giang Chiết Liễu nói xong lời này, phế phủ có chút đau, cau mày chịu đựng nói tiếp.

“Nhưng nếu ngươi muốn động thủ, ngược lại ta cũng không muốn ép buộc...”

Chàng im lặng một lúc.

“Chỉ là sư phụ trước lâm chung phó thác ta bảo vệ hắn cả đời.” Giang Chiết Liễu nhìn hắn, dịu giọng,”Ta đã bảo vệ hắn lâu vậy, cách hoàn thành phó thác cũng chỉ còn một chút nữa.”

Ma khí trước Chúc Vô Tâm không động.

Lại qua mấy tức, Sát Cốt bị người thu về, đâm mạnh vào tuyết, làm tuyết bay tán loạn.

Văn Nhân Dạ đứng ở giữa, xoay người nhìn về phía Giang Chiết Liễu:”Vì sao lại chỉ còn một chút? Ta không cho phép ngươi chết.”

Giang Chiết Liễu ngẩn ra, nghe thấy thanh âm hắn chấp nhất đến cực điểm.

“Ta không giết hắn, nhưng nếu lần này ngươi lại cự tuyệt ta trị bệnh, ta lập tức làm thịt hắn.”

Tiểu ma vương chậm rãi buông tay, Sát Cốt lập tức tiêu tán trong không khí.

“Đừng nói cái gì mà ngươi muốn tự chọn sống chết, Giang Chiết Liễu ngươi chưa từng vì chính mình mà sống, chẳng lẽ không thấy tiếc sao?” Văn Nhân Dạ đi đến trước mặt chàng, ma văn đỏ đậm trên cổ ẩn ẩn phát sáng, tức giận chưa tan,”Ta muốn ngươi chữa bệnh cho tốt, ngươi phải nghe ta.”

“…. Ta trọng thương cực nặng, vô phương cứu chữa.”

“Nói bậy.” Văn Nhân Dạ nhìn chàng không chớp mắt,”Ngươi đáp ứng ta, nghe ta nói, trị liệu thật tốt, nhất định sẽ có cách.”

“Cần gì phải như vậy, ta sao ta cũng không lưu luyến…”

“Vậy thì lưu luyến ta đi.”

Một lời nói ra, lập tức xuyên thủng tầng giấy mỏng ngày trước.

Giang Chiết Liễu không biết nói gì mới đúng, chàng nhìn đôi mắt Văn Nhân Dạ, bỗng nhiên cảm thấy loại người như mình, cũng không có phương pháp từ chối một tấm chân tình. Huống chi còn là cái loại rực lửa nóng bỏng, không ngần ngại thổ lộ ngay trước mặt chàng.

Chàng cầm lấy ngón tay Văn Nhân Dạ, thấp giọng nói:”Ta đồng ý với ngươi, ngươi đừng tức giận nữa được không? Tiểu ma vương, ta sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa.”

Ma Tôn đại nhân xù lông như con nhím đều bị những lời này dỗ cho mềm nhũn. Giang Chiết Liễu nhẹ giọng nói, trong thanh âm thực đạm mang theo đầy ý bao dung.

Văn Nhân Dạ nắm lấy tay chàng, bỗng nhiên thấy ghen tị với Chúc Vô Tâm.

Ghen tỵ hắn hưởng thụ sự bao dung không giới hạn của Giang Chiết Liễu nhiều năm như vậy, thậm chí cả khi làm sai chuyện, vẫn được đối phương nhường nhịn chỉ vì hai chữ trách nhiệm chó má đã hóa thành thói quen khó bỏ.

Chàng đã quen bảo vệ người khác.

Văn Nhân Dạ đi qua nửa ôm lấy đối phương, hai mắt nhắm chặt:”Người ta đặt trên đầu quả tim không nỡ chạm, dựa vào cái gì kẻ khác dám ức hiếp?”

Giang Chiết Liễu vỗ nhẹ sống lưng hắn như an ủi:”Không có chuyện gì, không có ai ức hiếp ta, ta cũng không chịu ủy khuất.”

Văn Nhân Dạ mở mắt nhìn chàng một cái, biết người này không hiểu ý hắn, chàng càng nói như vậy, trái tim hắn càng nặng trĩu. Hắn vươn tay sờ mái tóc tuyết dài, nói:”…. Đưa ngươi đi uống thuốc trước.”

_____

Văn Nhân Dạ không biết Chúc Vô Tâm rời đi từ khi nào, cũng không muốn biết. Hắn hứa hẹn với Giang Chiết Liễu, đều là nhất ngôn cửu đỉnh, cho dù có ý muốn giết người, nhưng tưởng tượng đến Giang Chiết Liễu sẽ thất vọng, chỉ có thể mạnh mẽ nhịn xuống.

Cửa lại được sửa một lần nữa, cuối cùng cũng thống nhất phong cách với toàn bộ tiểu lâu, chẳng qua màu sắc có chút tối, tựa như miệng thú dữ, không giống chỗ ẩn cư của một Tiên Tôn mà giống nơi ở của một tên ác ma hơn.

Giang Chiết Liễu cũng không để ý, dù sao cái cửa lấp lánh của liệt Chân chàng còn chưa ghét bỏ nữa là.

Văn Nhân Dạ lại sắc thuốc, để ở trên bàn ước lượng. Thường Càn mới mua đồ từ dưới núi trở về, thoáng chút sửng sốt, suýt nữa tìm không thấy cửa đâu.

Giang Chiết Liễu ngồi trên ghế, trên đùi đắp áo khoác bằng lông. Chàng vươn tay, thoa thuốc cho A Sở khiến hắn nước mắt lưng tròng.

Sừng nai trên đầu nứt ra, lộ khe nhỏ hồng hồng, mạch máu bên dưới đều vỡ nát, nhìn có chút đau.

Hắn ghé lên đầu gối Giang Chiết Liễu, thâm cừu đại hận nói:”Quả nhiên là đại boss vai ác, cho dù ta không xem cốt truyện phía sau, cũng cảm thấy được hắn chính là tai họa của thần tiên ca ca.”

Giang Chiết Liễu giúp hắn bôi thuốc mỡ lên vết thương, chỉ điểm:”Về sau tu hành đừng để lộ sừng, sừng quá yếu ớt, đánh một kích sẽ lập tức vỡ nát.”

A Sở đáng thương gật đầu, cọ vào lòng chàng:”Ca ca tại sao lại không giết hắn? Một đao sảng khoái, diệt trừ hậu hoạn.”

“Vậy Lăng Tiêu phái phải làm sao?”

A Sở không nghĩ tới điểm này, lập tức héo.

“Ta là một phế nhân, đã không thể quản lý Lăng Tiêu phái nữa.” Giang Chiết Liễu nhàn nhạt nói,”Cơ nghiệp vạn năm, tâm huyết ta che chở hơn ngàn năm, không thể bị hủy nhanh như vậy được.’

“Không thể để người khác chấp chưởng sao…”

“Danh lợi che mờ lý trí, đổi ai cũng vậy thôi. Vô Tâm chỉ là tùy hứng, tội không đáng chết. Nếu ta hao tâm bảo vệ hắn, bây giờ lại giết hắn, công sức trước kia chẳng phải đều là trò cười.”

A Sở cái hiểu cái không gật đầu. Hắn chỉ là một người xuyên qua vô tội, toàn văn còn chưa xem hết, chỉ có thể im lặng ôm đùi nhân vật chính, hắn nói gì đều gật đầu vỗ tay.

Nhưng Giang Chiết Liễu nói lời này không phải là cho hắn nghe, mà là cho Văn Nhân Dạ nghe.

Chàng nhìn tiểu ma vương còn đang giận dỗi đun lò, một câu cũng không nói.

Ánh đèn nhấp nháy, Giang Chiết Liễu không nhịn được hỏi:”Hôm nay ngươi gấp gáp trở về như vậy, là đang làm gì? Có quan trọng không?”

Lúc Văn Nhân Dạ vội vã quay về, Ma giới đang mở ra Huyền Thông cự môn thứ ba, diệt trừ dị chủng, chiến sự gấp rút, thế như chẻ tre, trong đầu bỗng vang lên âm thanh chấn động của vòng ngọc, cũng không thèm suy nghĩ liền chạy về bên người ai kia.

Huyền Thông cự môn cũng không phải là một cái cửa, mà là khe nhỏ dưới nền đất. Ma giới hoang vu cằn cỗi, có thể thu hoạch tài nguyên bảo vật đều dựa vào ba cái Huyền Thông cự môn do tạo hóa ban tặng, mà bên dưới, có rất nhiều dị tộc kỳ quái sinh sống, linh trí chưa mở, cực hung cực ác.

Trận chiến khi đó đã dần ổn định, cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì quá lớn.

Văn Nhân Dạ nhìn nước thuốc nóng bỏng:”Không có việc gì.”

Hắn nói xong, quay đầu nhìn người kia một cái, vừa lúc nhìn thấy Giang Chiết Liễu mở hộp thuốc mỡ, cúi đầu, long mi khẽ run, nghe hắn nói xong khẽ dừng một chút, sau đó tiếp tục.

“…. Ta cả người đầy máu dọa đến ngươi sao?”

Giang Chiết Liễu khẽ cười:”Năm đó ta trấn áp Ma giới cũng một thân đầu máu, có dọa ngươi sợ sao?”

Văn Nhân Dạ lúc này mới ý thức mình vừa hỏi vấn đề ngu xuẩn đến mức nào, nhưng sự kiện mà Giang Chiết Liễu nói, khi ấy hắn còn quá nhỏ, mới chỉ nghe qua, chưa từng chứng kiến.

Thuốc sắc xong, Giang Chiết Liễu uống một chút, liền nghe đối phương nói.

“Hai ngày nữa chúng ta đi Đan Tâm Quan.”

Ba chữ này không hề xa lạ, thậm chí hắn muốn tìm ai Giang Chiết Liễu cũng đoán ra được.

“Tìm Dư Tẫn Niên sao? Hắn không cứu người tàn phế sắp chết.”

“Ngươi không phải.”

“Được được, ta không phải. Tất cả đều nghe ngươi, nỗ lực sống sót.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp