Đầu Quả Tim Có Một Mỹ Nhân Ốm Yếu

Chương 13


9 tháng

trướctiếp

Tuyết trắng phủ kín Chung Nam Sơn.

Tùng bách xanh ngát, tràn ngập linh khí.

Chúc Vô Tâm đi qua bia mộ, thuận tiện lau đi tuyết phủ trên đó. Hắn nhìn hoa giấy và tế phẩm đặt trước mộ, liền biết Giang Chiết Liễu vẫn ở đây, chưa từng rời đi.

Hắn nhìn chữ khắc trên bia đá, đó là sư huynh hắn khắc, khi đó hắn còn nhỏ, không thể khắc được chữ lên đá, vì thế Giang Chiết Liễu giúp hắn khắc, cũng giúp hắn chưởng quản Lăng Tiêu phái.

Chúc Vô Tâm vội vàng nhìn qua một cái, cảm thấy mình hẳn là nên buông bỏ chuyện cũ. Hiện tại tất cả đều về vị trí vốn có, hắn cảm thấy, nếu Giang Chiết Liễu muốn trở về Lăng Tiêu phái, hắn có thể suy nghĩ đồng ý…

Chúc Vô Tâm không nhận ra chính mình có chút nhớ Giang Chiết Liễu.

Hắn đi qua ngôi mộ, đến gần tiểu lâu với trúc uyển. Trúc uyển không có người, bên trong cũng không có sinh khí, giống như là xây cho có. Ngược lại tiểu lâu lịch sự tao nhã, ngoại trừ cửa nhỏ làm từ vạn linh thạch có chút lóa mắt, rất phù hợp với thẩm mĩ của vị kia ở Yêu giới.

Chúc Vô Tâm cầm kiếm lại gần, thấy nai con còn chưa trưởng thành đang ngồi trước mái hiên sắc thuốc, thuốc hình như đều là đồ sinh trưởng trên Chung Nam Sơn, khắp không gian đều thoang thoảng vị bùn đất cùng đắng.

…..Vẫn thích thu lưu tiểu yêu như vậy.

Chúc Vô Tâm nhớ rõ sư huynh đặc biệt được Yêu tộc thích. Hồi nhỏ hắn mua một linh miêu hai đuôi, con mèo đó chưa từng cho hắn sắc mặt tốt, nhưng lúc nào cũng dính lấy sư huynh hắn, làm đủ trò lấy lòng, cho dù chàng đến vuốt nó một cái cũng chưa từng làm. Người kia chỉ đứng đó cũng đủ khiến mấy tiểu yêu mê mệt.

Về sau, đám người kia bỗng đồn nhau rằng Giang Tiên Tôn thích Yêu tộc, không ngừng kiếm linh sủng dâng lên lấy lòng chàng. Giang Chiết Liễu cái gì cũng không nói, nhưng xong việc vẫn uyển chuyển sang tỏ một chút, mới tránh khỏi hậu quả phòng bị nhét đầy linh sủng.

Có lẽ không chỉ mỗi tiểu yêu, những người từng gặp qua chàng, đều…

Chúc Vô Tâm thu hồi tâm tư, đi đến bên cạnh lộc yêu, nhìn lò dược bên cạnh hắn, ngồi xổm xuống:” Đến cây non linh chi cũng nhổ? Nếu ngươi để nó lớn thêm mấy trăm năm nữa, nhất định sẽ thành một gốc linh chi cực phẩm.”

A Sở cũng không ngẩng đầu, giọng oán giận:”Chờ nó lớn rồi người cũng không còn.”

Hắn oán giận xong mới phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của Chúc Vô Tâm.

“Ngươi là ai?”

“Ta là sư đệ Giang Chiết Liễu.”

A Sở thần kinh căng chặt, lùi về phía sau một bước, trong đầu đều là chuyện Chúc Vô Tâm làm, tràn đầy cảnh giác.

“Ngươi… Ngươi đến đây làm gì?”

“Đừng sợ.” Chúc Vô Tâm nhấc nắp lò, lấy một cái muỗng múc thuốc đen sì vào bát nhỏ,”Ta tới thăm hắn, ngươi đi nghỉ ngơi đi.”

A Sở đương nhiên không chịu, hắn còn chưa nói gì đã bị linh lực sắc bén tấn công, cả người đều bị áp chế, lục phủ ngũ tạng vỡ nát, hai sừng non nớt nứt ra, từng giọt máu đỏ chảy xuống.

Lúc hắn cảm thấy mình có thể sắp chết, áp lực trên người liền biến mất. A Sở quỳ trên mặt đất thở dốc, quay đầu lại chỉ thấy bóng dáng Chúc Vô Tâm đẩy cửa bước vào.

Trong nhà có chút ảm đạm.(Ứng dụng T Y T)

Màn trúc bên cửa buông xuống, ánh nắng mỏng manh xuyên qua màn trúc chiếu vào.

Đây là lần đầu tiên Chúc Vô Tâm nhìn thấy chàng kể từ ngày đó.

Rèm châu như làm từ bích thủy trong suốt, nhìn qua giống với phong cách thẩm mỹ của Ma giới, tao nhã xinh đẹp.

Chúc Vô Tăm đặt chén thuốc nóng hổi lên bàn, nhìn thấy người toàn thân đều là màu trắng ngồi trên ghế, tóc trắng mềm mại, trên người khoác áo long, tóc rơi trên áo, như muốn hợp thành một thể.

Trong nhà rất yên tĩnh, chỉ có tiếng lửa lách tách trong lò.

Cửa sổ khép một nửa, gió lay rèm châu, ánh lửa lay động.

Chúc Vô Tâm nhìn chằm chằm bóng dáng trên ghế, tâm lý xây dựng một đường đột nhiên buông lỏng, cơ hồ quên mất mục đích ban đầu, trong long chỉ còn lại suy nghĩ, nơi quỷ quái này cũng xứng cho sư huynh hắn ở sao?

Chúc Vô Tâm chưa từng thấy Giang Chiết Liễu ngủ, chàng rất ít khi nghỉ ngơi, dù sao tu vi còn đó, có thể không ngủ không nghỉ một thời gian vẫn khỏe mạnh như thường.

Áo choàng cũng là đồ của Ma tộc, Chúc Vô Tâm đứng bên cạnh ghế mây, duỗi tay sờ lông áo, lập tức biết được là nguyên liệu cực phẩm, trong lòng nghi hoặc càng sâu, tay sờ loạn muốn tìm kiếm xem có kí hiệu nào không, lại bị người cản lại.

Chúc Vô Tâm nhìn lại, theo bản năng nắm chặt lấy bàn tay kia.

Hắn chưa từng gặp qua một Giang Chiết Liễu như vậy, an tĩnh mềm mại, cũng chưa từng nghĩ đến sư huynh cũng có bộ dạng “kéo chăn” như vậy.

Chúc Vô Tâm cúi người, duỗi tay gảy tóc trên vai đối phương, thấp giọng gọi:”Sư huynh.”

Giang Chiết Liễu bị đánh thức, chàng ngủ không sâu, không có ai trên người đau đớn vẫn có thể ngủ như không có chuyện gì cả.

Chẳng qua Giang Chiết Liễu không nghĩ đến mình sẽ nhìn thấy hắn.

Từ lúc chàng ẩn cư, một ngày đa phần đều là ngủ. giờ phút này vừa tỉnh lại, còn có chút choáng váng, nhàn nhạt kêu một tiếng.

Chàng nhấc áo choàng, chỉnh lại tóc rối, nhìn qua Chúc Vô Tâm:”Tới thăm sư phụ sao?”

“Đã thăm qua, hiện tại đến thăm sư huynh.”

“Ừm. Không chỉ đơn giản là đến thăm thôi phải không?”

Chàng đã quá hiểu con người Chúc Vô Tâm, thậm chí còn hiểu hắn hơn cả chính bản thân hắn.

Chúc Vô Tâm đứng đối diện chàng, nhìn bàn tay xoa mày không có lấy một tia huyết sắc:”Ta nghe nói vài ngày trước Kim Ngọc Kiệt đến tìm sư huynh. Ngươi có nói gì với hắn không?”

Giang Chiết Liễu buông tay, ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt đen nhánh không chút ánh sáng:”Kim Ngọc Kiệt muốn đưa ta về Vô Song Kiếm Các, nhưng ta từ chối.”

Đây đều là chuyện Chúc Vô Tâm đoán được., hắn nhìn đối phương biểu tình đạm mạc, giọng điệu bâng quơ không chút để ý nào.

Không biết từ khi nào, sư huynh cũng dung biểu bình này đối với hắn, không lộ ra trước mặt hắn nửa điểm cảm xúc dao động nào, cũng không muốn nhiều lời thêm một câu.

Chúc Vô Tâm cảm thấy thực khó chịu, vô cớ bực dọc, hắn quét mắt nhìn bốn phía, đột nhiên hỏi:”Sư huynh có bằng hữu là Ma tộc sao? Xem ra bằng hữu này thân phận không đơn giản, cho ngươi nhiều đồ quý như vậy.”

Hắn đi qua đi lại, soi từ cái nhỏ nhất, càng xem càng tức, cũng không hiểu lửa giận từ đâu đến:”Sư huynh có bằng hữu thân phận tôn quý như vậy mà ta chưa từng biết đến. Để hắn mang mấy thứ đồ này đến cho ngươi, sư huynh vẫn còn trách ta sao?”

“Trách ngươi cái gì?”

Chúc Vô Tâm hít một hơi thật sâu, đè nén chua xót cùng phẫn nộ trong long, lộ ra tươi cười nói:” Đương nhiên là trách ta không giữ sư huynh ở lại, để ngươi đến nơi hoang tàn vắng vẻ này. Hay là bây giờ, ta cố cứu vớt một chút, sư huynh trở về cùng ta được không?”

Hắn bày ra bộ dáng “Chỉ cần ngươi trở về ta liền không so đo chuyện lúc trước”, hướng Giang Chiết Liễu vươn tay, ngữ điệu cố tình mang theo thương hại và bố thí.

Giang Chiết Liễu không muốn diễn với hắn, bình tĩnh đáp:”Ta chưa từng nghĩ như vậy.”

Rõ ràng là một câu an ủi, lại làm Chúc Vô Tâm cả người không xong, tâm tình kích động, đôi mắt tràn ngập sự bực bội khó hiểu, tự như đối với việc sư huynh không trách hắn cực kỳ không hài long. Đầu óc đều là suy nghĩ lung tung rối loạn đủ loại hình ảnh, cuối cùng ngưng tụ thành ánh mắt như hồ sâu tĩnh lặng của Giang Chiết Liễu.

Mùi thuốc đắng tràn ngập trong không khí, chén thuốc vẫn còn nghi ngút khói.

Chúc Vô Tâm nắm chặt tay, nhắm mắt lại nhẫn nhịn một chút, sau đó ngước mắt hỏi:”Ma tộc kia là ai?”

Giang Chiết Liễu cầm chén thuốc uống, không muốn so đo với hùng hài tử, không trả lời hắn.

Nhưng hùng hài tử không có đáp án, trong đầu suy nghĩ đủ lại thứ cực đoan. Cuối cùng hắn nhìn không nổi, hất chén sứ trên tay đối phương ra, thuốc đổ ra ngoài, ướt đầy đất.

 Chúc Vô Tâm nắm lấy bờ vai chàng, kích động đến đáng sợ:”Sư huynh, ngươi nói ta biết, là ai chiếu cố ngươi? Chúng ta lớn lên bên nhau nhiều năm như vậy, ngươi còn tin tưởng một người ngoài hơn cả ta? Ta với ngươi tình nghĩa đậm sâu, căn bản không có kẻ nào có thể xen vào! Sư huynh, ngươi cùng ta quay về đi, Ma tôc không phải thứ gì tốt, sớm muộn cũng sẽ hại chết ngươi….”

Giang Chiết Liễu bị hắn nắm có chút đau, khẽ nhăn mày, thở dài nói:”…Là thiếu tôn chủ Ma giới.”

Chúc Vô Tâm ngơ ngẩn:”… Thiếu tôn chủ?”

“Văn Nhân Dạ.”

Chàng nói thật bình bình đạm đạm, trái ngược với Chúc Vô tâm còn chưa phản ứng được. Hắn trước đó nghe nói, Văn Nhân Dạ vừa kế vị Ma giới, cũng không biết hai người này lui tới từ khi nào, căn bản không thể tưởng tượng nổi sư huynh hắn vậy mà lại ở bên một Ma tộc.

Chúc Vô Tâm nóng đầu, tức giận không nhẹ:”Văn Nhân Dạ? Ngươi quen hắn từ khi nào, hắn là cái thá gì mà cũng xứng ở bên ngươi? Ngươi…”

Chúc Vô Tâm nói tới đây là nghĩ đến cái gì, cả người hung hang, chậm rãi châm chọc:”…… Thì ra đây là kế hoạch của sư huynh sao?”

Giag Chiết Liễu nghe không hiểu ý hắn, chỉ cảm thấy bả vai có chút đau, liền vỗ mu bàn tay hắn:”Vô Tâm, ngươi làm ta đau.”

Chúc Vô Tâm nghĩ loạn thành đoàn, hoàn toàn không nghe thấy lời chàng nói, mà lẩm bẩm:”Ngươi đã sớm quen biết Văn Nhân Dạ? Suy huynh có phải hay không muốn mưu tính cùng hắn, trị liệu thân thể, mượn sức Kim Ngọc Kiệt khôi phục lại uy danh, một lần nữa…”

Hắn không nói hết câu, nhưng ý tứ biểu đạt khá rõ ràng.

Nhiều năm như vậy, hắn chưa từng thực sử hiểu Giang Chiết Liễu.

Giang Chiết Liễu bị hắn nắm đến đau, còn bị hắn hất chén thuốc, nghe thấy lời hắn nói, cho dù trước giờ vẫn luôn dung túng Chúc Vô Tâm cũng chịu không nổi, lục phủ ngũ tạng đều tức đến đau, kinh mạch tán loạn kích chàng phun ra máu.

Chàng khụ vài cái, càng ngày càng kịch liệt, phảng phất muốn ho nát cả phế phủ, bên môi nhiễm máu đỏ tươi.

Vòng ngọc trên tay hơi sang lên, còn chưa kịp phản ứng đã thấy một đạo ma khí sắc bén tràn ra, mạnh mẽ đánh bay Chúc Vô Tâm.

Đạo ma khí có chút hung, đập nát gần hết đồ vật trong phòng, Chúc Vô Tâm trực tiếp bay ra khỏi tiểu lâu, nện trên nền tuyết, xương cốt vỡ vụn, máu văng khắp nơi.

…. Cũng may không bị đạp vào vách đá.

Giang Chiết Liễu nhìn Chúc Vô Tâm một bên hộc máu bò dậy, lại nhìn sang cửa nhỏ đáng thương bị thủng một lỗ lớn, thở dài:”…. Lại hỏng rồi.”

Không dừng lại ở đó, vòng ngọc bị kích phát nhẹ lưu chuyển ma văn, ngay sau đó, đỉnh trời Chung Nam Sơn mây đen kéo đến, còn ẩn ẩn có lôi điện, ma khí ngưng tụ dày đặc.

Một tia sét màu tím từ đỉnh trời giáng xuống, giống như là dịch chuyển tức thời, Ma Tôn đại nhân tràn đầy sát khí, mang theo điện quang xuất hiện, trên người còn có vết máu, mùi thanh ngọt phả vào không khí.

Máu nóng rớt lên tàn tuyết.

Áo choàng đen nhánh toàn là máu, giống như Ma tôn đại nhân vừa bỏ từ dưới địa ngục lên, ma văn huyết sắc lưu chuyển, cả người tràn ngập hơi thở thô bảo “Ta muốn ngươi chết”.

Nhưng thô bạo gì đó đều tắt ngúm khi vừa nhìn thấy Giang Chiết Liễu, Văn Nhân Dạ không thèm nhìn Chúc Vô Tâm, trên người hắn toàn là máu, muốn chạm vào chàng nhưng sợ đối phương ghét bỏ, chỉ có thể đứng xa xa hỏi:” Đã xảy ra chuyện gì?”

Giang Chiết Liễu nhìn sừng trên đầu hắn, nghĩ nghĩ, bèn chỉ cửa nhỏ:”Lại hỏng cửa.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp