Văn Nhân Dạ cả đêm thao thức.
Ngoại trừ hắn, còn có A Sở ở bên lải nhải
gì đó, Thường Càn cẩn thận ngồi nghe, mới nghe được hắn bảo gòi mà “Chẳng lẽ
đây là hải đường phiên bản truyện sao?”
Thường Càn thật ra cũng không sốc lắm,
cậu từng trải qua một lần, cho nên không giật mình như vậy, dọn dẹp một chút
liền đi ngủ.
Văn Nhân Dạ ngồi bên giường Giang Chiết
Liễu, nhìn chàng an ổn ngủ, nửa khuôn mặt đều vùi vào trong chăn, tóc dài mềm
mại tán loạn buông xuống, đuôi mắt một mảnh ửng đỏ.
Hắn không buồn ngủ chút nào, càng nhìn
càng tỉnh, trước nay chưa từng tỉnh táo đến vậy, thậm chí còn có thể viết một
bài cảm nhận tâm đắc về thiên linh thể.
Giang Chiết Liễu ngủ rất ngoan, nếu không
bị bên ngoài tác động, còn có thể nằm im không nhúc nhích.
Đêm dài tĩnh mịch.
Nắng sớm vừa soi lên khung cửa, chàng
liền tỉnh dậy, lười biếng mở mắt ra, lập tức nhìn thấy Ma Tôn đại nhân ánh mắt
sâu kín, một lời khó tả.
Giang Chiết Liễu hồi thần, nhìn hắn hỏi.
“Làm sao vậy?”
….Ngươi còn hỏi ta làm sao vậy. Văn Nhân
Dạ ấp ủ một đêm, hùng hổ nói:”Ngươi biết mình có thể sinh con?”
“Ừ.”
Lại còn ừ????? Văn Nhân Dạ muốn tăng
xông, nghiến răng nói tiếp:”Vậy ngươi còn ngủ cùng ta!”
Giang Chiết Liễu mờ mịt nhìn hắn, không
hiểu ngủ cùng thì có vấn đề gì.
“Nếu ta ti tiện vô sỉ, them muốn ngươi
thì phải làm sao?” Văn Nhân Dạ nói năng hùng hồn,”Ngươi vậy mà cũng không biết
bảo vệ chính mình.”
Giang Chiết Liễu: …..
Giang Chiết Liễu chưa từng vì chuyện này
mà pphongf bị, lúc chàng còn tui vi, người khác nhìn chàng đều là cung cung
kính kính,mà hiện tại trở nên như vậy, càng không cần phòng bị. Nếu Văn Nhân Dạ
thật sự ti tiện vô sỉ, hắn đã sớm chết.
Chàng nhìn bộ dáng tức giận của đối
phương, không biết nên làm gì mới tốt, lúc sau mới bảo:”Ngươi không phải rất
quân tử sao?”
Một câu đơn giản, đem Văn Nhân Dạ nóng
nảy dập tắt, rầu rĩ nhìn chàng.
Giang Chiết Liễu duỗi tay khảy tóc rối,
đỡ lấy đầu đau như búa bổ. Đôi tay kia quá mức nhợt nhạt, làn da trắng tới mức
có thể nhìn thấy mạch máu xanh tím yếu ớt, đừng nói nảy sinh ý xấu, chỉ là sinh
ra ý muốn cưỡng hôn chàng cũng cảm thấy thật cầm thú.(Ứng dụng T Y T)
Văn Nhân Dạ được phát thẻ quân tử cảm
thấy mình thật cầm thú. Hắn nhìn Giang Chiết Liễu moa mày, mắt hơi nhắm lại,
hàng mi dài run rẩy dưới nắng mai.
….. Ai có thể quân tử được chứ.
Giang Chiết Liễu uống rượu xong đau đầu,
bị hàng xóm tốt nhét cho chén canh giải rượu, nói cảm ơn xong liền chậm rãi
uống.
Văn Nhân Dạ một bên nói:”…Cũng không phải
ai cũng quân tử giống ta.”
“Ví dụ như con chim kia, ánh mắt nhìn
ngươi chỗ nào cũng không đứng đắn. Còn có tiểu tử cả người vàng chói nữa, ánh
mắt đó là muốn
chăm sóc ngươi sao? Không, bọn họ muốn
chiếm hữu ngươi, đều là đăng đồ tử. Ngươi không được tin bọn họ.”
Giang Chiết Liễu buông chén, có chút buồn
cười, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu phối hợp.
“Ta nói ngươi không thể uống rượu, ngươi
lại không nghe qua. Chưa thấy ai có tính tình lớn như vậy, nói gì cũng không
nghe….”
Ma giới thiếu tôn chủ sao lại biến thành
một bên càm ràm. Nói Ma tộc lãnh khốc vô tình, giết người không chớp mắt đâu?
“Đừng có nghĩ thỉnh thoảng uống một lần
sẽ không sao, chính ngươi yếu đến mức ta không dám chạm vào, nhưng ngươi lại tự
lăn lộn đến mức…” Văn Nhân Dạ lải nhải nửa ngày, cả người sầu đến thúi ruột,
nhìn sang đối phương gật đầu cho có lệ.
…. Tức chết ma.
Văn Nhân Dạ muốn hai muốn chàng nhớ kĩ,
duối tay ôm lấy bả vai đối phương, câu từ chính nghĩa:”Ngươi có thể hay không
để lời ta nói ở trong lòng một chút?”
Giang Chiết Liễu bất đắc dĩ bảo:”Ta thật
sự không sao.”
Văn Nhân Dạ cảm thấy muốn bùng nổ, cắn
răng nói:”Ta là Ma tộc, ngươi có thể kiêng dè một chút không?”
“Được rồi được rồi. Ta kiêng dè, ngươi
buông ra trước được không?”
Ma Tôn đại nhân nghe thấy lời này, nhẹ
buông tay ra, rất tự nhiên ngồi lên giường, há mồm liền bảo.
“Ngươi hứa với ta ba chuyện.”
Giang Chiết Liễu uống canh giải rượu, mắt
cũng không thèm nâng:”Ngươi nói.”
Chàng cho hắn nói, cũng không đại biểu là
chàng sẽ làm theo. Giang Chiết Liễu cứng cỏi cường thế, chàng có thể nghe ý
kiến của người khác, nhưng kết quả trước sau đều phải do chàng định.
“Không ăn đồ linh tinh.” Văn Nhân Dạ
nói,” Cũng không được tùy tiện thu lưu tiểu yêu tinh. Quan trọng nhất là ngươi
phải luôn rõ nhớ tình trạng thân thể mình, gặp chuyện không được cố, nhất định
phải kêu ta.”
Hắn vừa nói vừa đem vòng ngọc màu đen đeo
vào cổ tay Giang Chiết Liễu.
“Hàng xóm tốt, ngươi nghĩ nhiều quá.”
Trong long Văn Nhân Dạ thầm nói, ta ngoại
trừ lo lắng, còn có thể làm gì.
Giang Chiết Liễu xoay xoay cổ tay, thấy
trên vòng khắc chi chit ma văn hộ thể cùng phù triệu, đại khái biết nó là thứ
gì, thuận miệng nói:”Ngươi đưa ta thứ này, phải về Ma giới sao?”
Nếu không phải về Ma giới, làm gì cần đến
thứ đồ này. Văn Nhân Dạ thời thời khắc khắc đều bên cạnh chàng.
“Ta cần quay về xử lý ít việc.” Văn Nhân
Dạ nói,”Ma văn hộ thể kích phát sẽ báo động đến ta. Không có tu vi cũng dùng
được, không cần tháo xuống, làm ta an tâm một chút.”
Giang Chiết Liễu cũng không muốn hắn khó
xử, vòng cũng không nặng, chàng liền đáp ứng.
Văn Nhân Dạ thực ra đã kéo dài rất lâu,
nửa đêm thuộc hạ truyền tin đến, nhưng ai đó còn ngủ, hắn không muốn không từ
mà biệt, cho nên gắng chờ, bây giờ mới vội vã rời đi.
Ma Tôn đại nhân nắm lấy bàn tay lạnh lẽo,
trên mặt viết chữ to đùng “Ta không yên tâm”, nói khi nào mình có thể quay lại,
chờ mong Giang Chiết Liễu giữ hắn.
Giang Tiên Tôn giác ngộ rất cao, trong
long đều là đại cục, rút tay về nói:”Trên đường cẩn thận.”
Văn Nhân Dạ: …….
Sau khi Văn Nhân Dạ rời đi, Thường Càn
lập tức thò lại cần, mang theo áo choàng, trong miệng còn lầm bầm:”Tiểu thúc
thúc lòng muông dạ thú, rời đi còn để lại tín vật.”
Giang Chiết Liễu ôm lò sưởi, nghĩ
nghĩ:”Rõ như vậy sao?”
“Ta không tin ca ca không nhìn ra. Tại
sao lại không rõ ràng? Ca ca có thích hắn không?”
Giang Chiết Liễu trầm mặc một lát, xoa
đầu rắn nhỏ.
“Quen biết ngắn ngủi, đâu thể nói thích
hay không.”
Huống chi chàng sắp gần đất xa trời, thời
gian có hạn, Văn Nhân Dạ tuổi trẻ khí thịnh, tiền đồ vô lượng. Nếu như thật sự
nảy ra tình cảm, ở bên nhau, thân thể này trị không hết bệnh, sống mấy năm liền
ly thế, dư lại năm tháng đằng đẵng, hắn phải làm sao.
“Nếu đã không nói rõ thì coi như không có
đi.”
_____
Lăng Tiêu phái
Trên nội điện, Lăng Tiêu kiếm được đặt
trước án, lạnh lẽo sắc bén, kiếm quang ảm đạm, khác một trời một vực với năm đó
Giang Chiết Liễu cầm kiếm.
Chúc Vô Tâm ngồi trên ghế chưởng môn,
chăm chú nhìn thanh kiếm này.
Chúc Vô Tâm lớn lên đẹp mắt, giờ phút này
mặt mũi thâm trầm, làm người ta không dám lại gần.
Hắn chăm chú hồi lâu, Lăng Tiêu kiếm nửa
điểm phản ứng cũng không có, cả người tức giận lại không thể phát tác.
Lăng Tiêu kiếm không chấp nhận hắn, linh
kiếm nặng nệ, đến nhúc nhích một chút cũng không muốn. Thanh kiếm này ở trong
tay sư huynh hắn, linh động oanh vũ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, nhưng
ở trong tay hắn, lại…
Rõ ràng là danh kiếm Lăng Tiêu phái, được
phụ thân hắn đeo nhiều năm, theo lí mà nói hằn càng là cùng hắn huyết mạch
tương liên mới đúng, cùng hắn cộng minh. Nhưng sự thật phũ phàng cho hắn một
cái tát.
Chúc Vô Tâm hít một hơi thật sâu, đem
Lăng Tiêu kiếm thu vào trong vỏ, đúng lúc nào, một để tử trẻ tuổi mặc đạo bào
tiến vào, quỳ xuống nói:”Chưởng môn, ta đã thăm dò được Kim Ngọc Kiệt đi đâu,
xác thực hắn mấy ngày trước đã đi đến Chung Nam Sơn.”
Chúc Vô Tâm nheo mắt, vội vàng hỏi:”Sau
đó thì sao?”
Vời hiểu biết của hắn về Giang Chiết
Liễu, rất khó để chàng có thể thay đổi quyết định, Kim Ngọc Kiệt không có khả
năng đưa chàng trở về.
“Sau đó Kim Ngọc Kiệt một mình xuống núi,
khoảng thời gian này luôn hồn vía lên mây, về sau có đi Thiên Cơ Các gặp Vương
Văn Viễn.”
Gặp thần côn kia… Chúc Vô Tâm vuốt ngón
tay, nói:”Vương Văn Viễn có động tĩnh gì không?”
“Vương Văn Viễn và Kim Ngọc Kiệt nói
chuyện xong liền lập tức triệu toàn bộ nhân mã Thiên Cơ Các đang tìm kiếm Tiên
Tôn trở về.”
Thanh niên kia nói xong, không thấy
chưởng môn đáp lại, ngước đầu nhìn hắn, thấy Chúc Vô Tâm vẻ mặt lạnh lẽo.
“Ngươi gọi y là gì?”
Thanh niên lúc này mới phản ứng lại, biết
mình phạm phải đại kỵ, vội vàng sửa lời, giọng có chút run:”..Là Giang Chiết
Liễu, hắn… Hắn đã không còn là Tiên Tôn, cũng không phải chưởng môn, chỉ là phế
nhân bị hủy tu vi….”
Mặc dù hắn nói vậy, sắc mặt Chúc Vô Tâm
vẫn thực lãnh lẽo.
“Y là phế nhân, vậy ngươi là cái thá gì?
Được y bảo hộ lâu như vậy, còn không bằng một con chó….. Cút xuống cho ta!”
Đệ tử kia thật sự không hiểu tâm tư phức
tạp của Chúc Vô Tâm. Cũng không hiểu huynh đệ bọn họ xảy ra chuyện gì, như được
đại xá vội vàng rời đi.
Đại điện im lặng như cũ, Chúc Vô Tâm ngồi
trên ghế, truyền tin cho trưởng lão trong phái, sau đó đứng dậy, nhìn ra bên
ngoài.
Cũng không biết sư huynh hắn nói cái gì,
Kim Ngọc Kiệt kia là do chàng dìu dắt, đừng nói sư phụ, kêu là một nửa phụ thân
cũng không quá…. Nếu Vô Song Kiếm Các hợp lực với Thiên Cơ Các…
Chúc Vô Tâm suy nghĩ thật lâu, nghĩ đến
Lăng Tiêu phái sự vụ rườm rà, nghĩ đến quan hệ giữa các phái, thậm chí là thiên
hạ to lớn. Cuối cùng không kìm lòng được lại nghĩ đến một thân ảnh bạch y.
Sư huynh hắn không quá thú vị, y lúc nào
cũng bận rộn chân không chạm đất, giống như Tu chân giới chuyện gì cũng phải
làm phiền y một lần. khuôn mặt lúc nào cũng lạnh nhạt, nhìn không ra vui buồn.
Chúc Vô Tâm luôn nghĩ rằng, Giang Chiết
Liễu đối với vị trí chí cao vô thượng này hẳn hài lòng lắm, mới có thể đem Tu
chân giới, Lăng Tiêu phái, đem hắn chiều cố tốt đến vậy. Cũng đúng, bởi vì bất
luận là đi đến nơi nào, người khác nói về hắn đều không phải là Chúc Vô Tâm,
cũng không phải là con trai của chưởng môn tiền nhiệm, mà là “Sư đệ Giang Tiên
Tôn.”
Những người đó cung kính kính sợ, giống
như là đang nói, hắn chẳng qua cũng chỉ một thứ gì đó đại biểu gắn với sư huynh
gắn, một loại dấu hiệu nhận biết.
Chúc Vô Tâm suy nghĩ, tầm mắt rơi xuống
con dấu trên bàn. Bên trong có một cái ấn riêng của Giang Chiết Liễu, khắc
“Xuân phong Chiết Liễu”.
Chỉ tiếc, lúc sư huynh hắn rời đi là ngày
đông giá rét, không có xuân phong, cũng không người đưa tiễn.
Chúc Vô Tâm không biết nghĩ đến cái gì,
sửa lại tay áo, cầm Lăng Tiêu kiếm ra khỏi nội điện, phân phó đệ tử bên
ngoài:”Ta có việc phải ra ngoài một chuyến, nếu có người hỏi, thì nói…..”
Hắn ngừng lại một chút:”Gặp phải chuyện
lớn, đi tìm sư huynh giải thích.”