Buổi tối thật sự có sao
băng.
Giang Chiết Liễu trước
đó đã xem qua, Chung Nam Sơn nằm ở vị trí hẻo lánh, cực kì thoáng đãng, rất
thích hợp để ngắm sao bang.
Năm đó khi chàng vẫn
còn tu vi, cũng tính được tối nay có sao băng, nhưng lại chưa từng nghĩ đến, mình
thế mà lại có cơ hội ngắm nó, còn là bằng phương thức này.
Giang Chiếu Liễu khoác
áo choàng màu trắng, lông nhỏ mềm mịn cọ xát, trên cổ còn bị Văn Nhân Dạ quàng
một chiếc khăn đỏ, bịt đến kín mít.
Chàng đặt lò sưởi trên
đùi, bàn tay dán sát nhận hơi ấm. Xung quanh tịch mịch, bóng đêm bao phủ, tinh
tú lấp lánh.
Chung Nam Sơn khắp nơi
đều là tuyết, đỉnh núi cũng phủ kín tuyết trắng. Giang Chiết Liễu ngồi trong
đình trên đỉnh núi, trên bàn đá đun rượu nóng hổi, bọt khí sôi trào.
Đối diện là Văn Nhân Dạ
im lặng ngồi uống trà.
Giang Chiết Liễu cũng
cúi đầu tự thưởng một chén, tóc bạc bị gió đêm thổi tung, vài lọn rơi xuống,
trong mắt Văn Nhân Dạ, chàng hệt như ảo ảnh xinh đẹp của bóng đêm.
Ma Tôn đại nhân sợ ai
đó lạnh, che chàng đến kín mít, nhưng vẫn cảm thấy người chàng thật lạnh, toàn
thân giống như hàn băng, làm thế nào cũng không ấm lên được.
“Vậy nên, lấy đại cục
làm trọng chỉ là thói quen thôi sao?” Văn Nhân Dạ còn chưa quên chuyện hồi
chiều, giọng điệu không tốt lắm, vươn tay rót rượu,”Loại người giống như ngươi,
sớm muộn cũng vì mệt mà chết.”
Hắn nói chuyện không có
nhiều hung dữ, mà lại mang cảm giác thất bại khó hiểu.
Giang Chiết Liễu nghe
xong cũng không tức giận, ngược lại tán đồng gật đầu, uống một ngụm trà đắng,
đáp:”Ta đã nghĩ không ít lần về cái chết, hiện tại mới có thể thoải mái một
chút, cũng coi như hi vọng tuổi già…Ngươi sẽ vì ta liệm thi cốt sao?”
Văn Nhân Dạ cảm xúc
không rõ, nhìn chằm chằm Giang Chiết Liễu, giống như đã nhịn lửa giận thật
lâu:”Ta lại không quản ngươi chết ở đâu.”
Lời này chẳng qua chỉ
là khẩu thị tâm phi, hắn càng để ý người kia lại càng đau lòng, càng thấy đối
phương hi sinh như vậy không đáng chút nào, nhưng không chịu há mồm khuyên
giải, lòng như lửa đốt, ngọn lửa vì một câu vu vơ của Giang Chiết Liễu mà bùng
bên, đốt đến tim hắn đau xót.
“Thật lạnh lùng.” Giang
Chiết Liễu bình luận một câu, chàng ngẩng đầu nhìn những vì sao lấp lánh giữa
đêm đen kịt,”Ngươi còn trẻ, lại có thiên phú, nhất định sẽ tiền đồ vô lượng.”
Chàng nói chuyện luôn
đặt mình ở vị trí trưởng bối, nhưng xác thật Giang Chiết Liễu cũng đã rất nhiều
tuổi, lúc chàng và phụ thân hắn đàm phán hiệp nghị, tranh quyền đoạt lợi, Văn
Nhân Dạ vẫn chỉ là thiếu niên, tuổi trẻ nhiệt huyết, trong mắt chỉ có tu
luyện.(Ứng dụng T Y T)
“Nếu ta có người nối
nghiệp như vậy, nằm mơ cũng có thể cười tỉnh. Dưới suối vàng có biết, cũng…..”
Chàng còn chưa nói xong
đã bị Văn Nhân Dạ nhìn chằm chằm, tựa hồ có chút không vui.
Giang Chiết Liễu hơi
chột dạ, bèn lảng qua chuyện khác:”Sư đệ ta tuổi cũng trẻ, thiên phú cũng tốt.”
…. Chúc Vô Tâm? Văn
Nhân Dạ nghe, im lặng quan sát thần sắc đối phương.
“Chỉ là hắn trời sinh
có chút tùy tiện, không quá chú tâm chuyện tu luyện, nhưng dù vậy, ta cũng đã
phải cố gắng gấp trăm ngàn lần mới có thể vượt qua hắn.” Giang Chiết Liễu ngữ
điệu bình bình, giống như nói chuyện của người khác,”Bởi vì ta nghĩ là, ta là
sư huynh hắn, nếu không mạnh lên, thời điểm gặp nguy hiểm chẳng lẽ còn muốn hắn
đứng trước bảo vệ ta hay sao?”
Từ lúc còn rất nhỏ
chàng đã hiểu đạo lý này.
“Chỉ là sư đệ ngươi
không cần.” Văn Nhân Dạ lạnh lùng đâm chọc,”Bằng không sao lại đồng ý cho ngươi
một mình đến Chung Nam Sơn?”
“Là ta muốn đi, hơn nữa
Chung Nam Sơn có gì không tốt? Ngươi chính là hàng xóm của ta.”
Trong mắt Văn Nhân Dạ,
chàng là đang giải vây cho Chúc Vô Tâm. Nhưng hắn cũng không phản bác, bởi vì
có hắn ở đây, ai cũng đừng hòng tổn thương chàng lần nữa.
Nước trà hơi sánh, bị
gió đêm làm lạnh một nửa, Giang Chiết Liễu bèn đặt trà lên bàn đá.
“Vô Tâm trời sinh kiêu
ngạo tự phụ, gặp chuyện chưa chắc thành thục bằng ngươi.” Giang Chiết Liễu nhìn
về chân trời,”Ta cứ buông tay như vậy, không biết tương lai sẽ thế nào.”
Văn Nhân Dạ nghe không
nổi nữa, bóp nát chén rượu, sau đó lấy một cái mới, lạnh mặt bảo:”Sư phụ ngươi
chọn thu lưu ngươi đúng là viết một nét bút lớn. Để ngươi cung cúc tận tụy,
không chết không ngừng.”
Giang Chiết Liễu nhìn
hắn,”Lại giận dỗi, ta phải nói chuyện gì ngươi mới không giận?”
Văn Nhân Dạ cũng không
ngờ mình sẽ tức giận đến vậy, nghe đối phương nói mới phản ứng lại. Hắn duỗi
tay cầm lấy bàn tay lạnh bang, trầm mặc, lúc sau mới muộn thanh nói:”Ta sẽ chữa
khỏi cho ngươi.”
Giang Chiết Liễu nhìn
hắn, đôi mắt đen nhánh, trầm tĩnh như hồ sâu.
“Ngươi có thể hay không
đừng nghĩ chuyện sẽ chết như thế nào.” Ma Tôn đại nhân có chút bực,” Điều ngươi
cần nghĩ là làm thế nào để sống sót.”
Giang Chiết Liễu không
nói gì, vươn tay cầm lấy muôi lúc một chén rượu nóng hổi.
Động tác nước chảy mây
trôi, làm người ta nhất thời không nhận ra hành động này có gì không hợp với
hoàn cảnh. Cổ tay tinh tế gầy gầy, tái nhợt vô sắc, móng tay màu hồng nhạt có
chút yếu ớt, so với người khác, càng giống như là điêu khắc từ ngọc.
Rượu nóng rót vào chén
trà, Giang Chiết Liễu đặt muỗng xuống, Văn Nhân Dạ mới phản ứng lại, nắm lấy cổ
tay chàng.
“Ngươi không thể uống
rượu.”
Nhiệt độ cơ thể trong
lòng bàn tay quá thấp, xương cổ tay tinh tế, giống như bẻ cái là đứt.
“Rượu thơm”, Giang
Chiết Liễu nói,”Làm ta muốn uống.”
“Thân thể ngươi không
tốt người không biết sao? Giang Chiết Liễu….”
Hắn vừa nói xong, Giang
Tiên Tôn liền thò tới gần, cực kì ủy khuất.
“Cái gì cũng không cho
làm, còn muốn ta sống tốt.”
Thanh âm chàng rất nhẹ,
nhưng trọng lượng ngàn cân. Văn Nhân Dạ tư duy tạm dừng một chút, mới nhận ra
người ta đang trả lời hắn.
…. Rất có đạo lí, không
thể phản bác.
Giang Chiết Liễu thừa
dịp đương sự ngây người, nhanh chóng thổi thổi chén rượu, uống một ngụm.
Ngọt.
Có chút ngoài ý muốn.
Văn Nhân Dạ nhìn qua,
thấy chàng mặt không đổi sắc đặt chén xuống, làm như không có chuyện gì.
Hắn nhìn sườn mặt
chàng, lại nhìn qua lò rượu, tròng long như bị mèo cào qua, vô ngữ gọi:”Giang
Chiết Liễu.”
“Ơi”
“Rượu này rất mạnh, tác
dụng chậm.”
“Vậy sao? Ta không cảm
nhận được.”
“Một ngụm đó của ngươi
có thể hạ gục ba tram tên Ma tộc.”
“…..”
Đối phương im lặng một
lát, thực nghi ngờ:”Tại sao ngọt như vậy?”
Ma Tôn đại nhân xoa
trán:”Hương vị cùng nồng độ có quan hệ sao? Ngươi… không có chuyện gì chứ?”
Đối phương không nói
gì.
Lúc hắn còn đang lo
lắng, Giang Chiết Liễu thế nhưng an tĩnh ngồi ở chỗ cũ xem sao bang, Văn Nhân
Dạ còn tưởng chàng tửu lượng siêu quần, ngàn ly không sau, muốn đưa người về
tiểu lâu, mới phát hiện đôi mắt đen nhánh của đối phương có chút ướt át.
Môi đỏ nhợt nhạt, vành
tai cũng phiếm hồng, xinh đẹp vô cùng.
Văn Nhân Dạ dò xét thân
thể chàng, nhìn vào đôi mắt thất thần kia, thấp giọng hỏi:”Say rồi?”
Giang Chiết Liễu chớp
mắt, chậm chạp hồi thần, vừa đứng dậy liền lảo đảo ngã vào trong lòng hàng xóm
tốt, nhìn qua đặc biệt giống như đang ăn vạ.
Vẫn là đồ sứ dễ vỡ làm
hỏng phải dùng cả Ma giới đến, người thường đều không dám chạm.
Văn Nhân Dạ vững vàng
đỡ lấy chàng, một tay ôm lấy eo, tay kia dò xét thân thể chàng thấy vẫn ổn, mới
dán lên tai chàng nói:”Cẩn thận nhiều năm như vậy, sao ở bên ta liền tùy tiện
như vậy?”
Nhiệt độ cơ thể Giang Chiết Liễu rất
thấp, giống như quá mệt mỏi, bèn vòng tay ôm lấy cổ hắn.
Nai con trong long Văn Nhân Dạ điên cuồng
một trận, hơi thở giao hòa với hơi thở của đối phương. Hắn hít một hơi thật
sâu, nhẹ nhàng ôm đối phương lên.
“Ngươi không thể ngoan ngoãn tĩnh dưỡng
sao, lúc nào cũng nhớ mong Chúc Vô Tâm nhiều đến vậy, cũng không thể….”
Văn Nhân Dạ nói không nên lời.
Chàng không thể nghĩ đến hắn một chút
sao? Chẳng qua lời đến bên miệng, mới nhớ ra mình vẫn chỉ là “Hàng xóm tốt”,
làm gì có tư cách đòi đối phương sống cho tốt.
Huống hồ trước đó, Giang Chiết Liễu căn
bản không quen biết hắn, không nhớ rõ hắn, hắn có thể ở bên cạnh chàng, chẳng
qua là thừa nước đục thả câu.
Văn Nhân Dạ sờ vành tai phiếm hồng, tựa
như nghĩ tới cái gì, chậm rãi nói:”Thì ra không phải ngươi không thích ngọt.”
Thời điểm Văn Nhân Dạ ôm người về còn rất
sớm, Thường Càn và A Sở cũng chưa ngủ.
Hai tiểu yêu tinh biết thần tiên ca ca
uống say, liếc nhau, giận mà không dám nói. Nai con A Sở nhìn Thường Càn nấu
canh giải rượu, chắp tay sau lung đi tới đi lui, chốc chốc lại lải lải mấy câu,
lời trong lời ngoài đều là Ma Tôn đại nhân không trông chàng cẩn thận.
Văn Nhân Dạ tự biết mình đuối lý, cũng
không quản A Sở có ý gì, nhẹ nhàng đem góc chăn của con ma men kia, nắm lấy tay
y.
Vạn sự bình yên cho đến rạng sáng, đối
phương đột nhiên phát sốt, Thường Càn đứng ngồi không yên, vừa vội vàng sắc
thuốc, vừa chờ ý của Văn Nhân Dạ.
Văn Nhân Dạ dung thân thể tinh lọc,
truyền cho Giang Chiết Liễu một chút linh khí, loay hoay nửa ngày cũng không
hiểu vì sao chàng phát sốt, thậm chí có chút hoài nghi rượu mình mang đến.
Cho đến khi Giang Chiết Liễu tỉnh lại.
Đầu đau vô cùng, tỉnh rồi cũng không muốn
dậy, nhìn Văn Nhân Dạ một cái, tính toán ngủ tiếp.
Nhiệt độ cơ thể chàng vốn thấp, hiện tại
nóng ran, tương phản như vậy làm người khác không an tâm. Văn Nhân Dạ thấy
chàng tỉnh, thấp giọng nói:”Có thấy không thoải mái ở đâu không? Người ngươi
nóng lên, không biết là vì sao.”
Hắn dường như rất sốt ruột.
Giang Chiết Liễu hậu tri hậu giác phản
ứng lại, căng mắt ra trả lời hắn.
“Không sao.”
“Không sao?”
“Thiên linh thể.” Giang Chiết Liễu lời ít
ý nhiều,”Nó tưởng ta sinh con.”
Văn Nhân Dạ: ????
Trước kia chàng có tu vi, đều dung tu vi
áp chế, hiện tại không có, không ngăn được biểu hiện của cơ thể.
Giang Chiết Liễu nói xong câu này liền
không quản nữa, tựa hồ không biết lực sát thương của nó lớn cỡ nào.
Văn Nhân Dạ sửng sốt một hồi, nhìn mỹ
nhân ốm yếu bệnh tật, trong đầu đều là câu nói kia, không biết có phải do Giang
Chiết Liễu mê sảng hay là do mình nghe nhầm.
Hắn im lặng thật lâu, có chút gian nan
hỏi.
“… Cứ mặc kệ như vậy?”
Văn Nhân Vạn vốn nghĩ chàng sẽ không trả
lời, qua mấy tức nghe thấy thanh âm Giang Chiết Liễu hàm hồ mệt rã rời.
“Ừ, không có việc gì.”
“….Im lặng một chút, ta muốn ngủ…”
Giang Tiên Tôn phải ngủ ngon mới có thể
tỉnh táo, quấy rối y sẽ tức giận. Văn Nhân Dạ ngơ ngác nửa ngày trời, bàn tay
như bị ma xui quỷ khiến sờ lên bụng người kia.
….. Thiên linh thể, tưởng sinh con?
Hắn biết thiên linh thể, nhưng sinh con
là cái quỷ gì?
Văn Nhân Dạ cảm thấy tam quan mình có
chút vỡ nát.