Bầu không khí nhất thời
trở nên căng thẳng.
Văn Nhân Dạ nới lỏng cổ
áo, cởi áo choàng đỏ tươi vứt xuống nền tuyết trắng, thoạt trông bình tĩnh như
ngày thường khi hắn treo áo lên vậy.
“Hắn là ai?” Văn Nhân
Dạ hỏi
Giang Chiết Liễu nhìn
hắn một cái đáp:”Thiếu các chủ Vô Song Kiếm Các, hậu bối của ta.”
Khuôn mặt ai kia thực
bình tĩnh, nhưng sát khí trên người lại nồng đậm đến mức muốn hóa hình, đáng sợ
đến mức khiến người ta lạnh cả sống lưng.
Kim Ngọc Kiệt giống như
đã tìm ra nguyên nhân Liệt Chân không thể mang Giang Chiết Liễu đi rồi. Tên đại
ma này ỷ thế hiếp người, được nước lấn tới, đã bắt tiền bối đi.
Kim Ngọc Kiệt trộm đổ
mồ hôi lạnh, cũng không nhìn con ma kia, trong đầu đều là suy nghĩ lung tung
rối loạn, tự mình bổ não ra cốt truyện li kì, bản năng cho rằng tiền bối hắn bị
người ta ức hiếp, đe dọa phải ở chung một nhà.
Giang Chiết Liễu giơ
tay vẫy vẫy thiếu niên còn đang ngơ ngác:”Ngươi lại đây.”
Kim Ngọc Kiệt nắm
quyền, lòng bàn tay bị véo tới đỏ, thầm hận chính mình vô năng. Hắn thở dài một
hơi, lưng bị người nhìn chằm chằm, căng da đầu đến bên cạnh Giang Chiết Liễu.
“Nếu đã biết ta ở đây
rồi.” Giang Chiết Liễu vừa nghĩ vừa nói,”Sauk hi trở về không cần quay lại nữa,
ta sống rất tốt.”
Kim Ngọc Kiệt gian nan
gật đầu, ánh mắt tràn ngập mờ mịt, không biết có nghe vào hay không nữa.
“Những người khác cũng
vậy. Ngươi đường đời còn dài, tiền đồ vô lượng, cũng nên bắt đầu gánh vác trách
nhiệm.” Giang Chiết Liễu ngữ điệu nhàn nhạt, trên người tỏa ra hơi thở lạnh
lẽo.
giống như hàn tuyết
ngoài kia, đều lạnh đến thấm vào tim can, làm người ta tỉnh táo.
Giang Chiết Liễu vươn
tay, giống như rất nhiều năm trước, nhẹ chạm lên đỉnh đầu hắn muốn xoa xoa,
cuối cùng lại chỉ sờ tới phát quan lạnh lẽo.
Chàng thu tay, nhẹ
giọng bảo:”Không tiễn ngươi nữa, mau quay trở về đi.”
Kim Ngọc Kiệt ngơ ngẩn
đứng tại chỗ, thấy chàng rút tay về, vội vàng nắm lấy góc áo, buột miệng kêu
lên:”….Tiền bối.”
Giang Chiết Liễu lặng
im nhìn hắn.
“Tiền bối… Ta, thật ra
ta đối với ngài…” Những lời muốn nói lăn lộn vài vòng trên đầu lưỡi, hắn đã
nghĩ rất nhiều về ngày mình thổ lộ tấm long, hiện tại muốn nói ra, nhìn đến
khuôn mặt đối phương lại không có cách nào thốt nên lời, trăm ngàn câu chữ đọng
lại nơi yết hầu, nghẹn ngào khó chịu.
Hắn cắn chặt răng, một
lúc sau mới nghẹn ra một câu:”Ngài có để ý chuyện giới tính không?”
Giang Chiết Liễu: ????
Kim Ngọc Kiệt chịu đựng
ánh nhìn muốn ăn tươi nuốt sống hắn, muốn
bất chấp tất cả nói:” Chính là….”
Hắn nhìn nai con phía
sau, cuối cùng trái lương tâm bảo:”Ngài có thể thu lưu ta không?”
Giang Chiết Liễu rút
tay áo về, đầy lạnh nhạt:”Ngươi cũng không có nhà để về sao?”
Chàng dùng loại ngữ khí
này nói chuyện, chứng tỏ đã có chút tức giận. Kim Ngọc Kiệt không dám lại đi
chọc chàng nữa, tầm mắt dừng lại trên vài sợi tóc lòa xòa trước vai.(Ứng dụng T
Y T)
Hắn bỗng nhiên cảm
thấy, vị tiền bối hắn đã mơ tưởng nhiều năm kia, bây giờ đã mất đi hoàn toàn
gai nhọn sắc bén, chỉ còn lại cảm giác lạnh lẽo như tuyết, nhưng yếu ớt vô
cùng, đụng một cái sẽ tan.
Lúc hắn còn trầm tư,
bỗng cảm giác được đại ma sau lung đang vặn vặn cổ tay, thanh âm răng rắc vang
lên thực rõ ràng.
Kim Ngọc Kiệt lông tơ
dựng đứng, còn chưa kịp phản ứng, bên cạnh truyền đến một trận gió lạnh thấu
xương, trên má bị người xẹt qua, đến khi máu đỏ chậm rãi chảy ra, mới nhận thức
được cơn gió vừa nãy là một thanh chủy thủ.
Chủy thủ cọ qua gương
mặt hắn, cắt đứt một đoạn tóc đen như lực, bay ra đằng sau.
Phía sau Kim Ngọc Kiệt,
Liệt Chân không biết đến từ khi nào. Chủy thủ cắt đứt một mảnh phượng vũ trên
người hắn, dừng lại ở trước mặt như muốn chọc thủng đôi mắt hắn.
Tiểu Chu Tước hình như
vừa mới đến, lại hình như đã đứng chờ ngoài cửa rất lâu.
Liệt Chân đã hóa về
hình người, hắn khom lung nhặt mảnh phượng vũ kia lên, một tay đẩy cửa tiến
vào, nhìn người trong nhà, một ánh mắt cũng không them cho Kim Ngọc Kiệt, đi
đến bên cạnh Giang Chiết Liễu.
“Chiết Liễu.” Liệt Chân
móc ra một bình ngọc nho nhỏ, là linh lộ hộ thể của Yêu giới,”Ta đặc biệt quay
về tìm nó, hẳn là có tác dụng với ngươi.”
Liệt Chân cả người toàn
là kim sắc chói mắt, hắn nâng lên đôi mắt rực lửa, nhìn qua Văn Nhân Dạ, thế mà
không thèm tính toán chuyện lúc nãy, ngược lại nắm lấy tay Giang Chiết Liễu.
Văn Nhân Dạ lập tức cảm
thấy đăng đồ tử có chuẩn bị mà đến.
“Trước kia ta sai rồi.”
Liệt Chân nhìn chàng chăm chú,”Nhưng ta sẽ bù đắp cho ngươi, xin ngươi dùng
không để ý tới ta…”
Hắn còn chưa thâm tình
xong, Giang Chiết Liễu đã rút tay về, cúi đầu uống thuốc, chờ đến khi đắng ngắt
trong miệng giảm bớt, mới liếc qua nhìn linh lộ hộ thể trên bàn một cái.
Chàng buôn chén sứ,
bình tĩnh nói:”Ngươi nói thật nhiều.”
Liệt Chân ngẩn người.
“Ngươi cũng vậy.” Giang
Chiết Liễu nhìn về phía Kim Ngọc Kiệt, giọng điệu lãnh đạm cực kì,”Hai ngươi
rất phiền.”
Trong nhà một mảng tĩnh
lặng, lửa trong lò lúc mạnh lúc yếu.
Lúc không khí ngưng
trọng đến khó thở, Liệt Chân khó tin mở miệng.
“Chiết Liễu, ngươi thực
sự không muốn thấy ta sao? Ta…. Ngươi không thể tha thứ cho ta một lần sao?
Thực ra ta….”
“Cút.”
Thanh âm đột nhiên im
bặt.
Thanh Lâm chỉ hắn mang
linh lộ hộ thể đi, như vậy Văn Nhân Dạ sẽ không có lý do ngăn cản hắn, chỉ hắn
làm thế nào để nhận lỗi, tỏ ra thành ý, lại níu kéo tình cảm ngày xưa, nhưng
không có chỉ hắn phải đối diện với cục diện trước mắt như thế nào.
Ngọn lửa trong mắt Liệt
Chân như muốn tắt, độ ấm trên người thấp đến chưa từng có.
Hắn trước nay đều không
có cảm giác, hiện tại mới thực sự ý thức được, mình cuối cùng đã đánh mất cái
gì.
Ngược lại Kim Ngọc Kiệt
rất thức thời, không nói một lời khom mình hành lễ, nhanh chóng rời khỏi tiểu
lâu.
Liệt Chân cả người cứng
đờ đứng đó, giống như cho dù Thiên Vương lão tử có đánh xuống hắn cũng không
nhúc nhích. Qua hồi lâu mới tìm lại được một chút cảm giác, thẫn thờ rời đi.
Giang Chiết Liễu như cũ
đọc sách, uống thuốc xong liền ở đó viết chứ. Mực giấy bút đều là do Văn Nhân
Dạ chuẩn bị, tất cả đều thuộc loại tinh phẩm, chẳng qua nhiễm chút ma khí,
Giang Chiết Liễu dùng có hơi không quen.
Chàng vừa viết vừa thảo
luận với nai con A Sở xem trồng thứ gì ở đâu trước, hai người hàn huyên vài
câu, A Sở mới nhỏ giọng tò mò:”Thần tiên ca ca, sao ngươi biết bọn họ sẽ nghe
lời ngươi?”
Giang Chiết Liễu rũ mi
viết chữ, vô thức nhỏ giọng giống hắn:”Bọn họ tuy không phải chính nhân quân tử
thật sự, nhưng cũng không phải là kẻ tiểu nhân vô lại.”
Đó là vì ngươi không
biết bọn họ thích ngươi. A Sở thầm phỉ nhổ trong long.
“Phải rồi, Thường Càn
đâu?”
A Sở nói,”Hắn xuống núi
mua rượu, rượu thuốc ngâm từ bọ cạp, trị phong thấp.”
“…. Ta không bị phong
thấp.”
“Nhưng không phải ca ca
đau đầu sao? Cái đó cũng trị đau đầu.” A Sở chớp chớp mắt nhìn chàng, ánh mắt
tràn ngập lấy lòng.
Giang Chiết Liễu có thể
nhìn thấy hắn có mục đích, nhưng tâm địa nai con không xấu, chàng cũng vờ như
không biết.
Rượu thuốc dân gian
không biết có tác dụng với thân thể chàng không, nhưng dược hiệu rất yếu, tương
đối an toàn, có thể thử dung đôi chút.
Trong lúc hai người nói
chuyện, Văn Nhân Dạ im lặng ngồi nghe, lúc sau nhặt áo choàng lên, xoay người
tính ra ngoài, lúc chuẩn bị đẩy cửa bỗng nghe thấy Giang Chiết Liễu gọi.
“Văn Nhân Dạ?”
Bình thường chàng sẽ
gọi hắn là “Hàng xóm tốt”, hoặc kêu “Thiếu tôn chủ”, rất ít khi gọi đầy đủ tên
hắn.
Văn Nhân Dạ ngừng bước,
xoay người nhìn chàng.
Giang Chiết Liễu dừng
bút nhìn hắn, đôi mắt đen nhánh,”Hàng xóm tốt, ra ngoài thì ra ngoài, không
được giết người.”
Lồng ngực Văn Nhân Dạ
như bị thứ gì chọc nhẹ một cái, lòng dạ đều bị đối phương nhìn thấu, một chút
tâm tư nhỏ cũng không qua nổi đôi mắt chàng.
Nhưng hắn lại nhìn
không thấu đối phương….
Giang Chiết Liễu cười
nhẹ bảo:”Giết người cũng được, đừng lưu lại mùi máu, ta không thích.”
Văn Nhân Dạ trầm mặc
nhìn chàng.
Lửa giận trong long bị
dập tắt, hàn ý phủ xuống. Người ta chỉ đơn giản dung một câu liền dễ dàng nắm
thóp hắn uy hiếp, làm cả người hắn đều lạnh toát.
Văn Nhân Dạ không đi
nữa, đến gần Giang Chiết Liễu cúi đầu xuống, lệ khí còn chưa tan, có chút hung
dữ:”…. Tại sao?”
Giang Chiết Liễu khẽ
cười, nhìn hắn u ám bình thản bảo:” Thiên hạ thái bình không dễ dàng, thông cảm
cho ta một chút.”
Kim Ngọc Kiệt là hậu
bối chàng dìu dắt, cực kì trung thành với chính đạo, thiên tư trác tuyệt, thanh
danh vang xa. Còn Chúc Vô Tâm mặc dù có chút sai lệch, có lời chàng răn dạy
trước đó, cũng sẽ không quá tệ. Liệt Chân và chàng có quan hệ mật thiết ngàn
năm, không có hắn, Yêu giới sẽ loạn, thiên hạ cũng sẽ loạn theo.
“Ngươi thật sự buông
xuống sao?” Văn Nhân Dạ liếm răng, nhìn chàng chằm chằm,”Ngươi vì thiên hạ
chúng sinh, mạng suýt nữa cũng không còn. Hiện giờ đã thành cái dạng này, vẫn
còn nhọc lòng nghĩ cho bọn chúng. Giang Chiết Liễu, phiền ngươi nghĩ cho bản
thân một chút, mẹ nó kinh mạch đã nát không ra hình thù rồi, một ngày không làm
gì cũng thổ huyết bốn năm lần, phun máu còn nhiều hơn cả thuốc uống vào…”
Hắn đang nói bỗng im
bặt.
Ngón tay đối phương đặt
trên môi hắn, thực lạnh, nhưng lại mềm mại vô cùng.
Giang Chiết Liễu không
biết hắn đều biết, nhưng không muốn nghe, chỉ nhẹ giọng bảo:”Ta đếm ngón tay
thấy đêm nay có sao băng, ngươi muốn đi xem cùng ta không?”
Văn Nhân Dạ lập tức
không nặng lời nổi.
Yết hầu như bị nhét một
khối băng, nửa điểm sát khí cũng không có, chỉ có thể cúi đầu ôm đối phương,
mặt vùi vào cổ chàng, nhưng không dám dùng sức quá mạnh, trong đầu còn quanh
quẩn lời chàng nói, nâng mắt lên lập tức đối diện với con ngươi đen nhánh đầy
chờ mong.
Lòng tràn đầy lộn xộn,
Văn Nhân Dạ chỉ ôm một chút, sau đó thanh âm thực trầm thấp vang lên.
“Ta muốn.”