Đầu Quả Tim Có Một Mỹ Nhân Ốm Yếu

Chương 1


9 tháng

trướctiếp

Từng giọt máu nhỏ xuống thân kiếm, thấm vào trong đất.

Giang Chiết Liễu nắm chặt Lăng Tiêu kiếm, các đốt ngón tay mơ hồ phát ra tiếng vỡ vụn, trên đôi tay thon dài là những vết bầm tím chằng chịt.

Chút linh lực còn sót lại trong người chàng đã cạn kiệt.

Những gì có thể nhìn thấy, là từng giọt máu chảy trên thân Lăng Tiêu kiếm nhỏ xuống, nhuộm đỏ từng tấc đất Thần Châu.

Giang Chiết Liễu chống thân thể.

Kinh mạch trong người chàng đã sớm bị va chạm với kết giới mà nghiền nát, hiện tại chỉ có thể cầm kiếm mà đứng lên, chẳng qua là nhờ tu vi nửa bước tiến vào Kim Tiên cảnh giới duy trì.

Linh lực liên tục tuôn ra từ thiên địa đã ngừng lại sau khi kết giới được tu bổ. Mây giăng kín trời, tà dương như máu.

Giang Chiết Liễu nhắm mắt, bóng tối trước mắt khiến tâm chàng tĩnh lại, ngừng một lúc, lại mở mắt ra, xoay người thu Lăng Tiêu kiếm vào vỏ.

Lăng Tiêu kiếm là bội kiếm truyền thừa các đời chưởng môn của Lăng Tiêu phái, cũng là đại biểu cho quyền lực tối cao. Nó thu mình trong tay Giang Chiết Liễu, thân kiếm rung rung vang lên tiếng trầm ngâm ngâm rồi đột nhiên im bặt, không phát ra âm thanh nào nữa.

Giang Chiết Liễu xoay người đi, mây mù phía sau lan ra, ánh tà dương xuyên qua những  đám mây, tạo ra cảnh tượng đẹp đẽ vô cùng. Mái tóc dài nguyên bản đen như mực đã hóa bạc, áo bào rộng thùng thình, không hiểu sao có chút cảm giác đơn bạc.

Kết giới một lần nữa tu bổ, kiếp nạn mà Thần Châu gặp phải cứ vậy tan biến trong tay một người.

Chúc Vô Tâm đứng cách không xa nhìn chàng.

Hắn nhìn mái tóc bạc của chưởng môn sư huynh tán loạn trong gió, không biết phát quan đã rơi mất từ khi nào, lại nhìn y phục chưa từng dính chút bụi bẩn toàn vết máu loang lổ, hơn nữa dường như có xu hướng lan rộng hơn, cực kỳ chói mắt.

Hắn nhìn Giang Chiết Liễu thu kiếm, đằng sau tà dương như máu là mây mù vạn dặm, giống như thiên địa đang tiễn đưa chàng.

Chúc Vô Tâm tự hỏi, liệu chàng có chết hay không?

Hắn nhìn chằm chằm Lăng Tiêu Kiếm.

Cũng nhìn chăm chú vào vị sư huynh đã luôn áp đảo hắn suốt một nghìn năm nay.

Giang Chiết Liễu vốn định ổn định lại kinh mạch tán loạn trong cơ thể, bình tĩnh giao Lăng Tiêu kiếm cho Chúc Vô Tâm, nhưng áp chế không được. Mới đi có hai bước, cả người đau đớn đến mức không nhấc nổi bước chân, bèn chống vỏ kiếm ngừng một lát, từ cổ họng trào lên vị tanh ngọt.(Ứng dụng T Y T)

Chúc Vô Tâm không tới dìu chàng.

Bất quá Giang Chiết Liễu cũng không cần, cơ thể càng đau đớn, chàng càng cảm thấy như được giải thoát. Nếu không phải quá đau, có lẽ chàng còn nhìn sư đệ cười một cái, hướng hắn nói mấy lời phó thác Lăng Tiêu phái.

Đây chỉ là vật quy nguyên chủ thôi. Giang Chiết Liễu thầm nghĩ.

Chưởng môn đời trước của Lăng Tiêu phái là Chúc Văn Uyên, phụ thân Chúc Vô Tâm. Còn chàng chỉ là đệ tử thân truyền của Chúc Văn Uyên, vị sư đệ trước mặt chàng, mới là huyết mạch tương truyền.

Mây mù cuồn cuộn, tàn hà phủ kín kích động linh khí một lần nữa sống lại, ngọn núi vốn chết lặng vào giờ phút này một lần nữa xuất hiện sinh cơ, chồi non từ khe đá vươn ra, vạn vật đổi mới.

Giang Chiết Liễu tránh đi mầm non dưới chân, đem Lăng Tiêu kiếm giao cho hắn.

“Sư huynh”, Chúc Vô Tâm nhận kiếm, ánh mắt ở trên người chàng vờn quanh một vòng, nói,” Việc gì phải đơn độc hành sự, nếu có những người khác tương trợ…”

“Chỉ có tu vi cận Kim Tiên mới có thể tiếp cận kết giới, ngươi nhìn toàn Tu Chân giới xem, còn có người thứ hai sao?”

Giang Chiết Liễu đáp, thanh âm lãnh đạm không nghe ra cảm xúc. Chàng một thân lạnh lùng thờ ơ, dường như đối xử với ai cũng là như vậy.

Chúc Vô Tâm tay cầm kiếm nắm thật chặt, cơ hồ lộ ra chút đốt xương trắng bệch. Hắn trầm giọng, nói,” Cho dù là bây giờ, sư huynh đối với ta, vẫn không chịu nhiều lời thêm nửa câu.”

Chúc Vô Tâm ngước mắt nhìn, thấy được sự mệt mỏi giữa đôi lông mày, nhưng lại tìm không thấy một tia cảm tình trong ánh mắt, cũng không thấy chút gì hối hận từ đối phương, từ đầu đến cuối chỉ có một đôi mắt tĩnh mịch như hồ sâu.

Cho dù là trong hoàn cảnh hiện tại…

Giang Chiết Liễu trên người không còn một chút linh khí, yếu đến mức chỉ cần giơ tay là có thể bóp nát. Lăng Tiêu kiếm đã ở trong tay, từ nay về sau vĩnh viễn không còn một sư huynh luôn đè đầu Chúc Vô Tâm hắn nữa. (Ứng dụng T Y T)

Nhưng cho dù là lúc này, Giang Chiết Liễu vẫn kiêu ngạo như vậy.

“Sư huynh tính đi đâu?”

Chúc Vô Tâm không muốn giữ chàng, địa vị ở Lăng Tiêu phái, thậm chí là cả Tu chân giới của chàng quá cao, duy trì đã cả ngàn năm, cho dù hiện tại có là kẻ tàn phế thì cũng khó mà bị lay động.

Giang Chiết Liễu biết suy nghĩ của Chúc Vô Tâm, chàng quay đầu nhìn mây mù, một lát sau nói:” Đi Chung Nam Sơn.”

Đó là nơi chôn cất chưởng môn đời trước, xa lánh thế tục, hơn nữa lại nhiều tiểu yêu, không quá thích hợp để sống.

“Chung Nam Sơn.” Chúc Vô Tâm lặp lại, nhìn chàng một đầu bạc trắng, đột nhiên nâng tay lau đi vết máu ở khóe môi đối phương, mỉm cười nói,” Là một chỗ tốt, rất thích hợp cho sư huynh dưỡng thương.”

Đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ qua khóe môi mềm mại, khác hẳn với tính tình của chàng.

“Dưỡng thương…” Giang Chiết Liễu tránh đi hành động của hắn, nói,” Chết trước mộ của sư phụ, cũng không phụ sự ủy thác của người trước lúc lâm chung.”

Giang Chiết Liễu nhìn ánh mắt ánh hắn lấp lóe, nói,” Sau khi ta rời đi, mong ngươi chiếu cố tốt Lăng Tiêu phái. Từ giờ sẽ không còn người nào dạy bảo ngươi, trói buộc ngươi nữa.”

Mặc dù trong người truyền đến từng cơn đau đớn dai dẳng nhưng khi chàng nói lời này lại không mang theo chút cảm xúc nào. Giang Chiết Liễu khụ một tiếng, khóe môi lại đọng vết máu mới, chàng không để bụng, tiếp tục nói:”Ngày sau có người khi dễ ngươi, sư huynh cũng không bảo vệ ngươi được nữa.”

Lời muốn nói bỗng nghẹn lại trong cổ họng, Chúc Vô Tâm sững sờ nhìn chàng.

“Không cần tới tìm ta.” Giang Chiết Liễu bảo,”Cũng không cần nói cho mọi người. Có thể sống những ngày tháng còn lại ở Chung Nam Sơn là mong muốn của ta.”

Chúc Vô Tâm đột nhiên không biết nên nói gì.

Trước khi Giang Chiết Liễu nói ra những lời này, hắn đã tưởng tượng ra đủ loại kịch bản, ở trong lòng hắn, Giang sư huynh luôn luôn tiến bộ thần tốc, không gì không làm được, vĩnh viễn có thể làm tốt nhiệm vụ phụ thân giao phó, có thể đem toàn bộ sinh linh thiên hạ bảo hộ ở phía sau, bởi vậy, hắn chưa từng nghĩ đến Giang Chiết Liễu sẽ vì Thần Châu nạn kiếp khó bảo toàn tính mạng. Hắn luôn sống dưới cái bóng của sư huynh, lại không nhận ra rằng, hắn cũng vẫn luôn được sư huynh bảo hộ.

Chúc Vô Tâm tin vào thực lực của sư huynh nên hắn chưa từng dốc hết toàn lực ra giúp đỡ. Hắn không coi chuyện này là sai, bởi vì hắn cho rằng sư huynh nhất định có thể làm được, trên đời này không có chuyện gì mà sư huynh không làm được.

Hắn không ngờ đến, Giang Chiết Liễu tóc bạc trắng xóa, một thân trọng thương, máu đỏ loang lổ lại vẫn rất tự nhiên nói với hắn những lời như vậy.

Chúc Vô Tâm trầm mặc một lúc lâu, trong đầu loạn thành một đoàn, sư huynh thế mà lại không giữ chút gì cứ vậy giao Lăng Tiêu phái cho hắn, sư huynh thế mà lại không có muốn khôi phục tu vi, tìm người trị thương, thế mà lại không có cản trở hắn tiếp nhận Lăng Tiêu kiếm, không có trách mắng hắn không toàn tâm hỗ trợ…

Chúc Vô Tâm biết, chuyện đó không thể nào qua nổi đôi mắt của chàng, nhưng Giang Chiết Liễu lại chưa từng đề cập đến.

Lòng bàn tay đang nắm chặt kiếm vô thức nóng lên.

Giang Chiết Liễu tiếp tục nói:” Cách chung sống với yêu ma sau này, vẫn theo quy tắc cũ hay là tạo mới, tùy ngươi xử trí. Chỉ là…”

Đến rồi.

Chúc Vô Tâm thoáng khẩn trương, rốt cuộc chàng cũng muốn nói ra yêu cầu, sắc mặt ngưng lại, chuyên chú lắng nghe.

“…Chỉ là môn hạ chúng ta thu lưu rất nhiều tiểu yêu.” Giang Chiết Liễu trầm mặc một lát, rồi bảo,” Thả bọn chúng đi.”

Chúc Vô Tâm ngơ luôn rồi.

Hắn nhìn ống tay áo sư huynh nhiễm đầy máu, che miệng ho ra huyết khí, đông lại thành cục trên đó, dĩ vãng là người đứng đầu Tu chân giới, hiện giờ lại yếu ớt đến mức dường như chút gió thổi cỏ lay cũng sẽ khiến chàng tan vỡ, Chúc Vô Tâm có chút không dám chạm vào chàng.

Giang Chiết Liễu hạ mắt, giảm ít choáng váng trong đầu, tiến một bước, dường như muốn dời đi.

Một bước này không quá ổn định, có hơi lảo đảo, Chúc Vô Tâm vội đỡ lấy cánh tay chàng.

“Sư huynh chờ một chút.” Chúc Vô Tâm đột nhiên cảm thấy giống như sắp mất đi thứ gì quan trọng, có điểm hoảng loạn,” Kết giới đột nhiên được tu bổ, các phái hẳn sẽ lập tức biết tin, nhất định sẽ tới bái tạ sư huynh, sư huynh….”

Bàn tay đang đỡ chậm rãi bị đẩy ra, sư huynh trong ký ức hắn chính là như vậy, vô luận ở trường hợp nào, đều có thể không gợn sóng mà đứng trước mặt hắn, giống như trời sinh cứng cỏi cường đại, vĩnh viễn không để kẻ khác bắt được điểm yếu.

Nhưng bây giờ không phải.

Giang Chiết Liễu đã quá mệt mỏi.

Chàng nuốt ngược một ngụm máu về lại, không biết thân thể tàn phế này còn chống đỡ được bao lâu. Nhưng chàng cũng chẳng để ý, gánh nặng hơn một ngàn năm nay, cuối cùng cũng có thể dỡ bỏ rồi.

Giang Chiết Liễu vui còn không kip.

Chàng nhìn thoáng qua Chúc Vô Tâm:” Sư đệ, bảo trọng.”

Chúc Vô Tâm không nói được gì, Lăng Tiêu kiếm trong tay hắn rung động kịch liệt, tựa hồ như muốn thoát ra ngoài. Chúc Vô Tâm nắm chặt vỏ kiếm, đột nhiên thanh tỉnh, giơ tay hành lễ:” Sư huynh đi xa, ta…”

“Ngươi không cần tiễn.”

Giang Chiết Liễu khẽ cười.

“Ngươi trở về đi.”

Mây tía che trời, hoàng hôn dần lặn.

Chúc Vô Tâm nhìn chàng rời đi, nhìn góc áo thấm màu máu đỏ tươi, vị sư huynh mà hắn luôn cảm thấy vô song, không hiểu sao đột nhiên lại thấy thật yếu ớt.

Hắn nhiều năm như vậy cũng không phát hiện, Giang Chiết Liễu có chút gầy, từ tấm lưng cho đến vòng eo, hay là ngón tay thon dài lau vết máu, đều lộ ra cảm giác đơn bạc giống như một trận gió thổi liền tan, biến mất giữa đất trời.

Chúc Vô Tâm đứng yên thật lâu, mãi mới tìm về được chút cảm giác.

Không còn người luôn ám ảnh hắn, tất cả những bóng ma, đố kị, ghen ghét…trước giờ đều biến mất. Không còn ai quản giáo hắn nữa.

Hắn không có sư huynh.

Mây mù tan, trời lập tức đổ một trận tuyết dày hiếm có.

Đường từ Lăng Tiêu phái đến Chung Nam sơn có chút xa, lại cực kỳ lạnh lẽo, trên đường đi không có một bóng người.

Bóng đêm đen kịt, bóng đèn treo trước xe ngựa ở trong đêm tùy ý đong đưa.

Trên xe ngựa là một mã phu người phàm chàng dùng bạc thuê, xe ngựa cũng vậy.

Giang Chiết Liễu là người đứng đầu Tiên đạo nhiều năm, được người ta tôn làm Tiên Tôn, bình thường rất ít khi dùng tới tiền, cho nên cũng không biết ra giá sao mới hợp. Giá tiền là xa phu nói, hắn là họ hàng của đệ tử Lăng Tiêu phái, cho dù không biết Giang Chiết Liễu cũng không dám tham tài, làm chuyện vô sỉ. Đèn treo trước xe ngựa lung lay, xa phu dừng xe, nói với bên trong:” Công tử, sắp tới địa phương ngài muốn rồi, phía trước còn một đoạn xe ngựa có thể đi, sau đó là lên núi…. Trong núi nhiều yêu, lão phu không dám vào.”

Giang Chiết Liễu khẽ hỏi,” Bây giờ là giờ nào?”

“Sắp đến giờ Dần rồi.”

Nói vậy các môn phái cũng đã biết chuyện kết giới tu bổ, bắt đầu đến Lăng Tiêu phái.

Giang Chiết Liễu theo thói quen nghĩ đến chuyện tông môn, nhưng lần này nghĩ tới cũng không còn những suy tính sâu xa, chỉ đơn thuần là đánh giá sự việc. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lại đi một đoạn đường, đã đến Chung Nam Sơn. Xe ngựa dừng lại, xa phu nhảy xuống, vừa ngẩng đầu lên liền thấy một bàn tay vén rèm xe, ngón tay thon dài, móng tay mượt mà, chỉ là không hề có huyết sắc, giống như là một tác phẩm điêu khắc từ ngọc.

Xa phu theo bản năng nín thở, nhìn vị công tử choàng một chiếc áo lông cực dày, mái tóc bạc chỉ buộc một nửa, dung mạo tuyệt mỹ lạnh băng, đôi mắt đen nhánh, mang theo lạnh nhạt khiến người ta không dám lại gần.

Xa phu cảm thấy đầy trời phong tuyết cũng không lạnh lẽo bằng vị này.

Nhưng khi đỡ chàng, hắn lại thấy vị công tử này có chút không xong, thân thể suy yếu, giống như có thể đứt hơi bất cứ lúc nào.

“Làm phiền ngươi.” Giang Chiết Liễu đem tiền xe đưa cho hắn, ngẩng đầu nhìn ngọn núi quen thuộc.

Lúc sư phụ qua đời, là chàng cùng sư đệ an táng, chôn cất ở đây. Sư phụ lâm chung phó thác chàng chiếu cố tốt sư đệ, chiếu cố tốt Lăng Tiêu phái.

Hiện giờ, sứ mệnh đã xong, tu vi cũng hủy, cùng phế nhân không khác biệt là bao, rốt cuộc có thể lên núi ẩn cư, cũng coi như là dưỡng già, sống nốt phần đời còn lại ở đây.

Lăng Tiêu phái, Tu chân giới cùng với chúng sinh vạn vật Thần Châu không còn liên quan đến chàng.

Giang Chiết Liễu kéo áo choàng, dẫm lên tuyết trắng.

Lần đầu tiên kể từ lúc chàng tu đạo tới nay mới trải nghiệm được thế gian lạnh lẽo.

Giang Chiết Liễu băng qua tuyết trắng cho đến khi thấy bia mộ phủ đầy tuyết.

Chàng uốn gối quỳ xuống, phủi sạch tuyết đi, nhìn chữ viết trên bia thật lâu, nghĩ đến vô số lời muốn nói, lại không biết bắt đầu thế nào.

Giang Chiết Liễu là cô nhi, ba tuổi được Chúc Văn Uyên đưa về Lăng Tiêu phái, từ đó về sau, vừa là sư, vừa là phụ, cũng là mẫu. Lăng Tiêu tiên môn chính là cố hương.

Ánh trăng chậm chạp rọi xuống.

Giang Chiết Liễu suy nghĩ nửa ngày, mới nhẹ nhàng mà nói:” Vô Tâm trưởng thành rồi.”

Chàng nói.  

“Con tới bồi người.”

***

Chúc Vô Tâm:….Kịch bản cướp được là tra sư đệ?

Tác giả thong thả gật đầu

Chúc Vô Tâm: Còn có thể cứu vãn không???

Tác giả thong thả lắc đầu


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp