Gió Nam Hiểu Lòng Tôi

Chương 4 :Ký ức độc nhất vô nhị


9 tháng

trướctiếp

Khi em đau khổ nhất, cũng chưa từng nghĩ sẽ xóa đi những ký ức liên quan đến anh. Đời người, sống là nhờ vào ký ức. Tốt hay xấu thì đều quý giá.

Mùng 5 tết, Chu Cựu đưa bà nội quay lại bệnh viện.

Trước khi đi, bà nội dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài, trong tủ lạnh để rất nhiều đồ ăn, hầu hết đều đã nấu xong, chỉ cần chế biến một chút là có thể ăn được. 

Bà kéo Chu Cựu lại và chỉ cho cô cách làm món này, món kia từng cái một. Ngoài ra còn có bánh chẻo đã được đóng gói trong hộp và đặt trong ngăn đá, đủ cho cô ăn một thời gian dài.

Chu Cựu lắng nghe những lời chỉ dẫn lặp đi lặp lại của bà, vừa cười nói cháu biết rồi, vừa bảo bà càng ngày càng nói nhiều rồi và coi mình như con nít vậy.

Nhưng trong lòng khó chịu vô cùng, bà nội dường như đang dặn dò lần cuối, dặn từng chuyện một cách rất tỉ mỉ chi tiết cho cô.

Sau khi dặn dò xong những chuyện này, bà nội lại đi đến phòng thuốc, mở từng ngăn kéo tủ thuốc, lấy các dược liệu bên trong ra, phân loại từng thứ một, đồng thời đọc tên các vị thuốc, bạch chỉ, sói rừng, nhân sâm, lá xô thơm, bạc hà, vỏ quýt, bạch vi, hà thủ ô... ...Và nói, sau này không giúp mấy bà hàng xóm bốc thuốc được nữa rồi.

Chu Cựu dựa vào cửa, nhìn bóng lưng của bà nội, ngửi thấy mùi thuốc quen thuộc khắp nhà, chậm rãi, chậm rãi xoay người lại.

Sau khi thu dọn mọi thứ, bà nội gọi Chu Cựu đi vào phòng ngủ, lấy từ dưới ngăn tủ ra một tập tài liệu và đưa cho cô.

Cô mở nó ra, trong đó có sổ đỏ, cô đặt lại vào tay bà và nói: "Bà cất lại đi."

Cô hiểu ý của bà.

Bà nội lại đặt nó vào tay cô và nói: "Cháu gái à, bà biết bệnh này của bà, việc điều trị là một cái hố sâu không đáy, tiền vào như nước chảy không ngừng. Bà cả đời không có tiền tiết kiệm, nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chỉ có căn nhà này đáng chút tiền. Căn nhà này sớm muộn cũng sẽ bị phá bỏ nên dù hơi cũ một chút nhưng chắc cũng không khó tìm người mua."

Chu Cựu nhét sổ đỏ vào trong tập tài liệu rồi cất lại vào ngăn kéo, cô dựa lưng vào bàn không cho bà lấy ra: "Bà, cứ yên tâm chữa bệnh đi, chuyện tiền nong, bà đừng có lo lắng, cháu sẽ giải quyết."

Bà nội nói: "Cháu giải quyết như nào? Cũng đâu phải mấy trăm, mấy nghìn, số tiền lớn như vậy mà! Cháu toàn đi học, làm gì có khoản tiết kiệm nào! Cho dù giờ bệnh viện trả lương hậu hĩnh, nhưng mà, con gái thì phải có một số tiền thì sau này mới dễ sống."

"Thôi, bà đừng nghĩ nhiều nữa!" Cô đẩy bà nội ra khỏi phòng ngủ, nói một cách khẳng định: "Dù sao cũng không bán ngôi nhà này, nếu bán đi, cháu cũng không có nhà nữa."

Bà nội nói: "Cháu có thể thuê nhà gần bệnh viện, đi làm thuận tiện hơn."

"Cháu không muốn, cháu thích sống ở đây!" Cô quyết liệt từ chối. "Bà còn nói nữa là cháu sẽ tức giận đấy."

Bà nội không thể khuyên được cô, đành thở dài.

Đây là căn nhà mà bà đã sống cả đời, nó cũng là nhà của bà. Cho dù có thế nào, cô đều sẽ gìn giữ nó.

Cô trở về phòng ngủ, lôi chiếc hộp dưới gầm giường ra, bên trong còn có mấy tập tài liệu quan trọng.

Cô lấy ra một trong số chúng, một chiếc túi skraft dày, được quấn bằng một sợi dây trắng, cô từ từ tháo từng vòng một.

Lần cuối cùng cô mở sấp tài liệu này là bảy năm trước, và đó là lần duy nhất, cô vẫn luôn mang theo những món đồ này trong suốt mấy năm qua, nhưng cô chưa bao giờ mở nó ra lần nữa.

Tiếng Đức quen thuộc trên tài liệu đập vào mắt cô, cô còn nhớ rõ năm đó, khi luật sư đưa cho cô giấy thỏa thuận ly hôn do anh ký tên và giấy chứng nhận bất động sản chuyển nhượng cho cô, cô chỉ nhìn lướt qua, liền ném hồ sơ đi xa.

Cô thật sự rất ghét, anh không biết rằng căn nhà nơi họ ở chung, sau khi anh rời đi, cho dù nó có giá trị đến đâu, đối với cô cũng không có ý nghĩa gì.

Cô nhìn giấy chứng nhận hồi lâu, lấy điện thoại di động ra, tìm số điện thoại của Leo, vừa bấm số, sau đó lập đứng tắt máy.

Cô thở dài và nhét lại chứng nhận vào túi giấy kraft.

Ngôi nhà ấy, mang theo biết bao kỉ niệm, cô đã từng coi nó như ngôi nhà thứ hai của mình. Rốt cuộc, cô vẫn cảm thấy không nỡ, không nỡ bán nó đi để cho một người lạ bước vào.

Đợi thêm, đợi thêm đã. Cô nghĩ.

Kỳ nghỉ của bác sĩ ngoại khoa rất ít, vừa đưa bà nội trở lại bệnh viện, cô cũng bắt đầu bận rộn.

Sau một ca phẫu thuật, Chu Cựu nhắm mắt chợp mắt trong văn phòng.

Ngoài cửa đột nhiên có tiếng động, một người đàn ông hét lớn, còn có một đứa trẻ đang khóc.

Cô mở mắt, mở cửa đi ra ngoài.

Đang trong giờ nghỉ trưa, hành lang của khoa không có ai nên tiếng động tạo ra đặc biệt ồn ào.

Văn phòng của bác sĩ Kim đang đối diện với cô, trước cửa là một đôi nam nữ trẻ tuổi đang đứng đó, họ ăn mặc giản dị, người đàn ông mang một chiếc túi xách màu đỏ, người phụ nữ đang ôm một bé gái rất gầy trên tay, đứa trẻ đang khóc, trên mặt đỏ bừng bất thường.

Người đàn ông tức giận hét lên: "Làm gì có bệnh viện nào đuổi bệnh nhân ra ngoài vậy! Chúng tôi cũng đâu phải không đưa tiền, vậy tại sao không cho chúng tôi nhập viện!"

Bác sĩ Kim nói: "Không phải không cho nhập viện mà là tình trạng của cháu bé nhà anh, chúng tôi thật sự không thể làm phẫu thuật! Hãy đến bệnh viện lớn ở Bắc Kinh càng sớm càng tốt, không thì chậm trễ mất!"

Người phụ nữ dỗ dành đứa trẻ đang khóc, nghẹn ngào nói: "Bác sĩ, hãy cứu con tôi với... ...Cháu nó còn nhỏ quá... ..."

Chu Cựu đi qua: "Bác sĩ Kim, chuyện gì vậy?"

Bác sĩ Kim mặt đầy bất lực và khổ sở, nói qua mọi chuyện. Bé gái này bị bệnh tim bẩm sinh, tú chứng Fallot và dị dạng động mạch vành phải, tình trạng bệnh càng ngày càng phức tạp, năm ngoái nằm viện một thời gian ở đây, tình trạng ngày càng nặng. 

Đứa trẻ còn nhỏ quá nên ca mổ rất nguy hiểm, thân là bác sĩ chữa trị chính, bác sĩ Kim không nắm chắc sẽ thực hiện được ca mổ này, nên trước tết đã cho bệnh nhân xuất viện và bảo đi đến bệnh viện to hơn để chữa trị.

Không ngờ vài ngày sau, hai vợ chồng lại bế đứa bé quay lại, tìm đến bác sĩ Kim năn nỉ, nhưng bác sĩ Kim thái độ cương quyết nên người đàn ông giận giữ cãi nhau.

Chu Cựu sờ trán con bé, nóng bừng.

Cô nhìn bác sĩ Kim: "Con bé bị sốt rồi!" Cô nói với mẹ của đứa bé: "Đừng làm ồn ở đây nữa, mau đứa đứa nhỏ đi tiêm đi."

Người phụ nữ liếc nhìn thẻ công tác treo trên ngực Chu Cựu, lập tức nắm lấy tay cô, "Bác sĩ, cô cũng biết phẫu thuật tim đúng không? Làm ơn cứu con tôi với, làm ơn cứu nó!" Cô ấy dùng sức rất lớn, giống như một người sắp chết đuối nắm được một mảnh gỗ trôi dạt.

"Bác sĩ Chu! Trước đó để đứa bé làm thủ tục xuất viện là ý của chủ nhiệm Lý." Cô vẫn chưa lên tiếng thì bác sĩ Kim đã nói nhỏ bên tai cô nhắc nhở.

Cô biết anh muốn nói gì, nhưng cô không thể không quan tâm đến đứa bé đang phát sốt này.

"Đi theo tôi."

Một tia sáng lóe lên trong ánh mắt lo lắng của đôi vợ chồng trẻ, họ không ngừng nói lời cảm ơn.

"Chu Cựu!" Bác sĩ Kim hét lên sau lưng cô, cô vẫn không quay đầu lại và nói: "Phía bên chủ nhiệm Lý, em sẽ tự mình giải thích."

Khi bác sĩ Kim gọi cho chủ nhiệm Lý, ông ấy đang uống trà ở phòng bệnh của Phó Vân Thâm.

Ông cầm chén trà, nói với Phó Vân Thâm giống y như Chu Cựu từng trêu chọc anh: "Vân Thâm à, cháu thật sự coi phòng bệnh này của bác là nhà của cháu rồi đấy à!"

Phó Vân Thâm cười cười nói: "So với ở nhà còn thoải mái tự do hơn."

Chủ nhiệm Lý nhấp một ngụm trà nói: "Vẫn còn giận dỗi mẹ cháu à, Vân Thâm, mấy năm qua trong lòng mẹ cháu cũng rất đau khổ, cháu tha thứ cho bà ấy đi. Bà ấy chỉ hơi xấu tính, lại cố chấp nhưng yêu thương cháu hơn bất cứ người nào."

Khoảng cách giữa mẹ con họ, chủ nhiệm Lý cũng biết đôi chút.

Phó Vân Thâm nhìn chủ nhiệm Lý, biết rằng đây là người được mẹ bảo đến nói chuyện.

Anh trầm mặc uống trà, không lên tiếng.

Rất nhiều chuyện, người ngoài không hiểu rõ được.

Chủ nhiệm Lý không tiếp tục đề tài, cười nói: "Nhờ phúc của Chu Cựu, lần này cháu chịu nằm viện lâu hơn rồi. Lúc trước vất vả thuyết phục cảnh cáo cháu nhưng cháu cũng vẫn luôn không chịu nghe." 

Ông đưa mắt nhìn về phía chồng giấy trên bàn cà phê, "Cháu đúng là, lúc nào cũng nghĩ đến công việc! Cũng đành, bây giờ vẫn tốt hơn kiểu tham công tiếc việc lúc trước rồi! Đừng có mệt quá, sau này cháu vẫn còn một cuộc phẫu thuật rất quan trọng, là quan trọng nhất trong năm nay để phục hồi sức khỏe."

Phó Vân Thâm gật đầu, khóe miệng nở nụ cười, trong lòng không khỏi lo nghĩ, thân thể con người nhìn mỏng manh như vậy, nhưng lại có sức chịu đựng vô cùng mạnh mẽ. 

Thân thể này của anh, chắp chắp vá vá. Liệu có phải sẽ có một ngày không còn chắp vá được nữa?

"Đúng rồi, bác Lý, vấn đề mà cháu nhờ chú đã có tin tức gì chưa?" Anh hỏi.

Chủ nhiệm Lý lắc đầu:"Bác cũng đang hỏi thăm suốt, nhưng chuyện này thật sự rất khó tìm được." Ông thở dài, "Tuy rằng tình trạng bệnh của bà cụ đã được kiểm soát tốt, nhưng không ai có thể nói trước... ...Hy vọng bà cụ có thể chịu đựng thêm một thời gian nữa!"

Bên phía Leo cũng không có chút tin tức nào.

"Số tiền mà cháu quyên góp ẩn danh, qua thời gian này bác sẽ tìm cơ hội nói với Chu Cựu."

"Vâng."

Đang nói chuyện thì điện thoại của chủ nhiệm Lý đổ chuông, sau khi nghe những lời của bác sĩ Kim, ông cau mày lại.

"Sao vậy ạ?" Phó Vân Thâm hỏi, anh nghe thấy trong điện thoại hình như nhắc đến tên Chu Cựu.

Chu nhiệm Lý kể rõ ngọn ngành, định đứng lên rời đi.

"Bác Lý." Phó Vân Thâm gọi ông lại, "Bác đừng trách cô ấy, cô ấy chính là kiểu tính tình như vậy."

Chủ nhiệm Lý quay đầu lại nhìn Phó Vân Thâm, đưa tay ra và gật đầu, một vẻ đầy bất lực của người lớn, liền bỏ đi không nói gì.

Trong phòng họp.

Chủ nhiệm Lý ngồi ở đầu bàn, sắc mặt hơi trầm xuống.

Hai bên bàn dài có mấy bác sĩ đang ngồi, tất cả đều thuộc khoa phẫu thuật tim mạch, Lục Giang Xuyên cũng ở đó.

Không khí trong phòng không tốt lắm, mọi người đều im lặng.

Trước đó, Chu Cựu đã bị chủ nhiệm Lý mắng mỏ trước mặt mọi người, ông hỏi cô một cách gay gắt: "Cháu có biết mình đã làm sai gì không?"

Cô thừa nhận thẳng thắng và chân thành: "Cháu biết rằng bác sĩ Kim đã phụ trách bệnh nhân này trước đây. Đó cũng là lỗi của cháu khi đã tiếp quản mà không có sự đồng ý của anh ấy. Tuy nhiên, cháu không nghĩ mình đã làm sai khi đưa đứa trẻ đó đi tiêm, cháu chỉ làm chuyện mà một bác sĩ bắt buộc phải làm mà thôi."

Chủ nhiệm Lý nhìn cô chằm chằm và đập tay vào bệnh án của đứa trẻ, "Thông liên thất, hẹp can động mạch phổi, thiểu sản thất trái, cộng với dị dạng động mạch vành. Đứa trẻ chưa đầy ba tuổi và chỉ nặng 14kg... ...Chu Cựu, cháu cũng hiểu tình huống này có nghĩa là gì chứ!"

"Vâng, cháu hiểu, Trong trường hợp này mà làm phẫu thuật thì sẽ rất rủi ro." Cô nói.

Chủ nhiệm Lý nói: "Không phải là rất, mà là vô cùng vô cùng rủi ro! Trong những ca phẫu thuật tim trẻ em trước đây, tỷ lệ tử vong do chứng Fallot và dị dạng động mạch vành là rất cao. Chưa nói đến sự phức tạp của ca mổ, ngay cả khi nó thành công, sẽ có những biến chứng nghiêm trọng sau phẫu thuật, và rủi ro là không thể lường trước được."

Chu Cựu nhìn ông, vẻ mặt có chút châm chọc: "Cho nên mới đẩy bệnh nhân ra ngoài ạ?"

Cô đã xem qua giấy chẩn đoán của đứa bé, nếu như không nhanh chóng làm phẫu thuật, thì sẽ không có một cơ hội sống sót nào cả. Có lẽ, bố mẹ cháu bé cũng biết sự việc nghiêm trọng nên đã đưa cháu bé đến khi vẫn chưa hết tết, năn nỉ bác sĩ và thậm chí là cãi vã.

Mọi người có thể nghe thấy sự mỉa mai trong giọng điệu của cô, và khuôn mặt của chủ nhiệm Lý càng trở nên khó coi, "Ai trong số mọi người chắc chắn sẽ thực hiện được ca mổ này? Cho dù phẫu thuật thành công, thì ai sẽ đảm bảo rằng đứa trẻ có thể vượt qua những biến chứng gây tử vong để sống sót? Chu Cựu, cháu có thể?"

Cô lắc đầu: "Cháu không chắc chắn 100%, không có bác sĩ nào có thể chắc chắn 100% về bất kì ca mổ nào cả. Tuy nhiên, nếu như từ chối bệnh nhân vì sợ rủi ro thì ngay từ đầu không nên mặc chiếc áo blouse trắng này!"

Lục Giang Xuyên từ xa nhìn cô, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng.

Chủ nhiệm Lý nói không nên lời, trong giây lát, ông xua tay: "Chuyện này cũng là vì nghĩ cho bệnh nhân, chúng ta không chắc chắn thì không nên làm chậm trễ họ, họ nên nhanh chóng đi đến bệnh viện lớn hơn. Chu Cựu, bệnh nhân này, cháu đừng xen vào!"

Thực ra cô không hiểu sự lo lắng của chủ nhiệm Lý, có thể là sợ không gánh vác được rủi ro của ca phẫu thuật, sợ xảy ra chuyện người nhà bệnh nhân sẽ gây sự. Hơn nữa bệnh viện đang trong giai đoạn quan trọng trong việc tham gia xét tuyển và cạnh tranh bệnh viện hạng nhất của tỉnh, đương nhiên phải tránh hết mức có thể các tai biến y khoa và mối quan hệ bác sĩ – bệnh nhân.

Nhưng cô vẫn cố gắng phản bác: "Nếu để họ đến Bắc Kinh, chưa nói đến khả năng tài chính của bố mẹ đứa bé, chỉ nói về tình trạng hiện tại của nó, nhiều lần bị cảm, sốt, thỉnh thoảng co giật. Tình trạng của con bé không phù hợp với những chuyến đi dài."

"Chu Cựu, sao cháu lại... ..." Chủ nhiệm Lý thật sự tức giận chỉ vào cô. Phó Vân Thâm nói cô hơi thẳng tính, đây rõ ràng là quá cứng đầu rồi!

"Chủ nhiệm!" Lục Giang Xuyên đột nhiên mở miệng: "Bệnh nhân này, cháu và bác sĩ Chu sẽ cùng phụ trách, bác thấy sao? Nếu đã là cuộc phẫu thuật do phụ huynh yêu cầu, chúng ta sẽ giải thích tình hình thực tế và rủi ro của ca mổ cho người nhà bệnh nhân, bảo họ kí vào giấy đồng ý mổ."

"Cảm ơn anh, Giang Xuyên." Chu Cựu đưa cà phê đã pha cho Lục Giang Xuyên.

"Nếu như từ chối bệnh nhân vì sợ rủi ro thì ngay từ đầu không nên mặc chiếc áo blouse trắng này!" Lục Giang Xuyên cười mỉm, "Chu Cựu, câu này em nói rất hay."

"Câu này không phải em nói, là mẹ em nói."

"Mẹ của em?"

"Ừ, bà cũng là một bác sĩ."

Quen biết nhau nhiều năm như vậy, Lục Giang Xuyên biết cô là người khiêm tốn, đây là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt tự hào của cô.

"Sao trước nay chưa từng nghe em nhắc đến."

Chu Cựu chớp chớp mắt: "Bà ấy là "Kinh thánh" bí mật của em."

"Có vẻ như mẹ của em là một người tuyệt vời, anh thật sự muốn biết bác ấy làm việc ở bệnh viện nào?"

"Bà ấy mất rồi."

"Xin lỗi."

"Không sao, bà ấy mất khi em còn rất nhỏ. 

Thật ra ấn tượng của em với mẹ rất nhạt, nhưng lại đặc biệt sâu đậm." Cô cười cười, "Rất mâu thuẫn phải không? Nhưng đó là sự thật, bà ấy và bố em, à, bố em cũng là bác sĩ, bọn họ học chuyên ngành Y bên Đức, sau khi tốt nghiệp thì ở lại đó làm việc, sau đó tham gia tổ chức bác sĩ không biên giới, nhiều năm đi khắp thế giới. Từ lúc em được một tuổi thì đã được bà nội chăm sóc, thời gian em gặp bố mẹ rất ít, lúc em được tám tuổi thì họ gặp tai nạn và qua đời. Sự hiểu biết của em về bố mẹ đều là từ cuốn nhật kí của mẹ em."

Cô gần như không nhắc về bố mẹ với người khác, Lục Giang Xuyên là người thứ hai nghe được những điều này, người thứ nhất, là Phó Vân Thâm.

Lục Giang Xuyên cảm thán: "Hóa ra em là con nhà tông ngành bác sĩ, thảo nào giỏi như vậy!"

"Được rồi, đừng có khen em nữa."

Cô cười và đổi chủ đề, bắt đầu thảo luận tình trạng bệnh tình của đứa nhỏ kia.

Họ tập trung nói chuyện, Chu Cựu không phát hiện ra, phía bên ngoài cánh cửa đóng hờ, Phó Vân Thâm đến sau đó lại lặng lẽ rời đi.

Mặc dù anh đã nhờ chủ nhiệm Lý, nhưng anh cũng biết chủ nhiệm Lý rất nghiêm khắc trong công việc, anh lo lắng Chu Cựu sẽ bị mắng nên mới đến xem cô thế nào.

Anh thực sự chưa nghĩ ra nên nói gì với cô. 

Đêm giao thừa cô rời phòng bệnh của anh, anh biết thái độ của mình đã khiến cô buồn.

Anh cũng ghét sự mâu thuẫn của bản thân, nếu như đã chọn cách đẩy cô ra, thì nên cứng rắn đến cùng, nhưng anh lại luôn không thể kìm lòng được.

Kể từ khi cô bước vào cuộc sống của anh một lẫn nữa, anh cảm thấy mình như đang bị chia rẽ nhân cách, trong lòng anh đang có hai người, một người đẩy cô ra, người kia cố gắng đến gần hơn, ngày nào cũng đấu tranh với nhau.

Anh nghe cô nói với những người khác về sự tồn tại đặc biệt của bố mẹ mình, anh không khỏi chua xót và có chút mất mát.

Anh biết Lục Giang Xuyên, lâu lâu ở trong phòng bệnh anh nhìn thấy Chu Cựu đi dạo cùng anh ta dưới lầu, trò chuyện rất vui vẻ. 

Thỉnh thoảng khi ăn cơm trong nhà ăn của bệnh viện, anh lại bắt gặp cô và Lục Giang Xuyên cùng nhau ăn cơm. 

Anh giả vờ vô tình hỏi cô y tá chăm sóc mình, y tá là một cô gái nhỏ, nói rất nhiều, nhắc đến bác sĩ Lục thì cười nói không dứt, cuối cùng chua xót nói, thật tiếc cho các chị em ở trạm y tá của chúng tôi không có cơ hội, bác sĩ Lục nhìn qua thì rất hiền lành dễ gần, nhưng thật ra cũng không dễ gần, trong bệnh viện cũng chỉ thân với bác sĩ Chu thôi, nghe nói bọn họ gặp nhau khi còn học ở nước ngoài. Cuối cùng, cô y tá nhỏ nói thêm, nhưng mà, tôi cảm thấy bác sĩ Lục và bác sĩ Chu rất hợp nhau!

Ngoại hình, học thức, gia cảnh, tính tình đều tốt, lại còn cùng nghề, hai người có cùng chủ đề với nhau, ngày đêm gặp mặt nhau, lại là người quen lâu năm. Nghe thì cũng có vẻ rất hợp.

Anh chợt nghĩ đến một bóng dáng khác, cũng là một bác sĩ và là một người đàn ông xuất sắc không kém. 

Sau đó, anh hỏi thăm được, người đó họ Quý, tên Quý Tư Lãng, quốc tịch Mỹ. Hai năm trước, anh gặp Quý Tư Lãng một lần tại một nhà hàng ở San Francisco, đó là sinh nhật của cô ấy, cô cùng Quý Tư Lãng tổ chức ăn mừng, uống rượu và trò chuyện vui vẻ, dường như có vô số chủ đề để nói, Quý Tư Lãng không biết đã nói gì mà khiến cho cô cười thích thú, hòa thuận đến như vậy.

Nụ cười khiến anh ghen tị, trong lòng lại có chút an ủi.

Ghen tị nụ cười vừa chân thật vừa đẹp đẽ từng thuộc về anh mà giờ lại thuộc về người khác, cũng vui mừng may mà trên đời này còn có người có thể khiến cô cười như vậy.

Giống như khoảnh khắc này, anh đứng ngoài cửa, vừa ghen tị vì cô đang nói về bố mẹ với một người khác, và anh cũng biết ơn vì ai đó có thể mở rộng trái tim cô.

Sự mâu thuẫn và nỗi đau có thể giết chết người ta.

Bàn tay định gõ của cuối cùng cũng hạ xuống.

Quay người, rời đi.

Chỉ cần cô không sao là anh yên tâm.

Vì sự lên tiếng ủng hộ của Lục Giang Xuyên, cuối cùng chủ nhiệm Lý cũng đồng ý để Chu Cựu làm bác sĩ phụ trách cho cô bé Mông Mông.

Chu Cựu ngay lập tức làm thủ tục nhập viện cho con bé và tiến hành kiểm tra một cách chi tiết lần nữa, tình trạng của Mông Mông tồi tệ hơn cô nghĩ. 

Cô bé chưa đầy ba tuổi, các cơ quan quan trọng của cơ thể chưa phát triển hoàn toàn và các mô còn non nớt, bé lại còn gầy hơn những đứa trẻ cùng tuổi. Giống như những gì chủ nhiệm Lý đã nói, trong tình trạng này mà làm phẫu thuật thì rủi ro rất cao. Nhưng nếu như chỉ dùng thuốc thì đứa trẻ này chắc chắn sẽ chết. Ca phẫu thuật là cơ hội duy nhất để con bé sống sót.

Cô nói sự thật về tình hình của đứa trẻ với ba mẹ nó, không phóng đại cũng không che giấu, để cho họ tự đưa ra lựa chọn.

Gia đình Mông Mông suy nghĩ một ngày, sau đó đồng ý làm phẫu thuật.

Trong lòng cô vẫn không thể thờ phào nhẹ nhõm, chỉ có áp lực nặng nề.

Đặc biệt là khi mẹ của Mông Mông nắm chặt tay cô vừa khóc vừa nói: "Bác sĩ Chu, xin cô nhất định phải chữa khỏi cho Mông Mông nhà tôi, phải khó khăn lắm tôi mới có nó... ...Tôi còn chưa kịp ở bên cạnh nó được bao lâu... ...Cô nhất định nhất định phải cứu lấy nó!"

Bố của Mông Mông nói: "Bác sĩ Chu, hãy sử dụng thuốc tốt nhất có thể, chúng tôi có thể bán nhà, nếu như vẫn chưa đủ thì chúng tôi sẽ đi vay."

Chu Cựu biết rằng gia đình nhỏ giữa thị trấn này khó khăn như nào, tất cả nguồn thu nhập đều là do hai vợ chồng trẻ đi làm thuê bên ngoài. Vì để chữa bệnh cho Mông Mông, bọn họ đã bán cả căn nhà của tổ tiên.

Đây là tình yêu giản dị và sâu sắc nhất của cha mẹ dành cho con cái.

Họ đặt tất cả kỳ vọng vào cô nhưng cô không thể cho họ một sự đảm bảo, điều duy nhất cô có thể làm là cố gắng hết sức.

Thời gian phẫu thuật là vào nửa tháng sau.

Cô lên phòng bệnh xem đứa trẻ, Mông Mông vừa tiêm xong, mới tỉnh dậy từ cơn hôn mê, mặt tái mét. Con bé ngồi dựa vào đầu giường chơi với một con chó bông, chó bông màu vàng có chút cũ rồi nhưng có thể thấy cô bé rất thích nó, đang cúi đầu trò chuyện với chú chó nhỏ.

"Mông Mông." Chu Cựu ngồi xuống bên cạnh con bé, nhẹ nhàng hỏi: "Cháu đang nói chuyện gì với chú chó nhỏ vậy?"

"Cháu chào bác sĩ Chu." Mông Mông ngẩng đầu, dùng giọng nói non nớt để chào cô xong mới nhẹ giọng đáp: "Tiểu Tiểu Bì nói với cháu, nó không thích mùi của bệnh viện." Bé dừng một chút, cúi đầu, "Cháu bảo nó, cháu cũng không thích mùi của bệnh viện."

Chu Cựu cảm thấy trong lòng chua xót, bé gái nhỏ trước mặt này vừa ngoan ngoãn vừa lễ phép lại thông minh, ông trời thật sự rất tàn nhẫn.

"Bác sĩ Chu, cháu nhớ bà nội rồi, cháu nhớ Tiểu Bì, cháu muốn về nhà." Mông Mông ôm con chó bông vào trong lòng, ngẩng đầu đôi mắt ngấn nước nhìn Chu Cựu.

Chu Cựu xoa đầu cô bé: "Tiểu Bì không phải đang ở cạnh cháu sao?"

Manh Manh lắc lắc đầu. "Đây không phải là Tiểu Bì, Tiểu Bì là con chó mà bà nội mua cho cháu, nó biết sủa."

Đột nhiên Chu Cựu không biết phải nói gì, cô nhìn đứa trẻ, khi cô còn nhỏ cũng giống với cô bé, cũng là ở bên cạnh bà nội từ bé. Bố mẹ của Mông Mông đi ra ngoài làm thuê lúc con bé mới tròn một tuổi, để con bé cho bà nội chăm sóc, con bé là một đứa trẻ bị bỏ rơi* điển hình ở thị trấn nhỏ. (*: "những đứa trẻ bị bỏ rơi" là những đứa trẻ nông thôn có cha mẹ phải kiếm sống bằng nghề lao động nhập cư ở các vùng đô thị xa xôi, nhưng không đủ khả năng để đưa gia đình lên ở cùng.)

Cô rất muốn nói với Mông Mông, cháu ngoan ngoãn điều trị, khỏi bệnh rồi thì có thể về nhà chơi với Tiểu Bì. Nhưng cô biết, đứa trẻ tuy nhỏ nhưng lại hiểu rất nhiều chuyện. Cô đối mặt với Mông Mông, thật sự không thể nói bất kì câu an ủi chắc chắn nào.

Chu Cựu đã phải chịu rất nhiều áp lực, thật ra từ khi vào nghề này, cô cũng gặp qua rất nhiều ca phẫu thuật phúc tạp và rủi ro cao, nhưng chưa lần nào giống lần này.

Có thể là vì đứa trẻ đó thật sự còn quá nhỏ, cũng quá đáng yêu khiến cho cô sinh lòng yêu mến và không nỡ.

Quán cà phê mới mở ở quảng trường gần bệnh viện, cà phê xay thủ công tại quán rất hợp khẩu vị của Chu Cựu, buổi trưa mỗi ngày ăn xong cô sẽ đi mua một cốc.

Hôm đó cô mua xong cà phê và vô cùng ngạc nhiên khi thấy quán có một chiếc bánh bạc hà mới ra lò, bởi vì là sản phẩm mới nên có thể ăn thử miễn phí. Cô nếm thử, vị mềm và không quá ngọt, bà nội nhất định sẽ rất thích. Cô lại mua thêm vài cây kẹo mút mạch nha, bao bì rất trẻ con và dễ thương. Cô định tặng nó cho Mông Mông.

Đang xách đồ đi qua khu vườn của quảng trường, đột nhiên có một đồ vật to lớn lao về phía cô, cô bất giác choáng váng, ngây ngốc đứng tại chỗ. Trong giây tiếp theo, vật to lớn đó tiến lại gần cô, dựng lại chân trước lên nhảy lên người cô, le lưỡi nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt to như đang nở nụ cười ngạc nhiên.

"Ngô Đồng!" Chu Cựu ngạc nhiên kêu lên.

Chú chó màu vàng đồng "Gâu gâu" hai tiếng, phản hồi lại cô.

Cô ngồi xuống, vòng tay qua cổ con chó và nhẹ nhàng chạm vào đầu nó ba lần.

Đây là nghi lễ gặp mặt chỉ thuộc về cô và nó.

"Ngô Đồng, đã lâu không gặp, mày có khỏe không?" Cô xoa xoa đầu nó, thật sự đã rất lâu rất lâu không gặp. Cô nhìn nó, từ ánh mắt và thân thể của nó cũng có thể nhìn ra được vết tích của thời gian.

Ngô Đồng dường như hiểu lời cô, nghiêng đầu và nọ nọ vào tay cô.

"Gặp được mày vui quá!"

Nó lại cọ cọ tay cô.

Sau đó nó quay lại và bước đi, bước được vài bước lại dừng lại quay đầu nhìn, thè lưỡi hướng về phía cô.

Cô hiểu ý nó, nó muốn cô đi theo.

Nó đưa cô đến bãi cỏ của khu vườn tại quảng trường, nắng rất đẹp, thời tiết ấm áp, lại là ngày cuối tuần, trên bãi cỏ có rất nhiều người đang ngồi tắm nắng và cũng có người đang dắt chó đi dạo.

Phó Vân Thâm nhìn Ngô Đồng đã bỏ chạy đột nhiên quay lại, anh mỉm cười vẫy tay gọi nó, khi nhìn thấy người đứng sau nó, anh sửng sốt, nụ cười theo đó mà biến mất, nghĩ trong lòng, con chó này, có lẽ không phải họ Phó, là họ Chu mới đúng.

Thảo nào nó đột ngột chạy đi không để ý đến tiếng gọi của anh, hóa ra nó ngửi thấy một mùi quen thuộc.

Giống như ở Heidelberg ngày xưa, mỗi lần cô đến, mặc dù vẫn còn cách xa thì nó đã chạy từ trong phòng ra khỏi nhà, xuống dưới núi đón cô.

Xa cách nhiều năm như vậy mà nó vẫn còn nhớ cô ấy, chạy về phía cô vui vẻ như thế.

Con chó này nhớ người cũ, giống như anh vậy.

Anh ngồi trên bãi cỏ và nhìn theo hình dáng vui đùa của một người một chó. Ngô Đồng đã mười lăm tuổi rồi, dáng đi càng ngày càng già, tinh thần cũng không dược như trước. Đã rất lâu rất lâu rồi nó không vui vẻ như vậy. Và cô ấy, với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, chơi với nó thật vui vẻ.

Thực sự giống như hai đứa trẻ đang chơi đùa. Khóe miệng anh tươi cười, trong lòng lúc này ấm áp như ánh mặt trời.

"Ngô Đồng này, mày nói nhỏ cho tao biết, những năm tao không ở đây, mày có giúp tao trông nhà tốt không?" Chơi đùa mệt rồi, cô ôm lấy con chó thì thầm thân mật, nhưng giọng nói lại vừa vặn cho anh nghe thấy, còn vô tình liếc nhìn anh.

Anh ngừng cười, rõ là cô cố ý nói cho anh nghe.

Anh lại nhớ đến những gì cô đã từng nói với Ngô Đồng. Một người một chó ngồi xổm trong vườn, đối mặt nhau, như thể đang đàm phán. 

Cô chỉ vào mình một cách rất nghiêm túc và nói với nó, Ngô Đồng, mở to mắt của mày để nhìn cho rõ nhé, tao mới là nữ chủ nhân duy nhất của mày! Tao, Mint! Sau này, nếu như tao không ở đây, chỉ cần có người phụ nữ nào vào gần căn phòng này, hoặc là vào gần bố của mày, thì mày hãy cắn cho tao! Cắn chết cô ta! 

Vừa nói vừa làm động tác cắn người một cách hung ác trước mắt Ngô Đồng. Ngô Đồng như là hiểu lời cô nói, liên tục sủa những tiếng đầy tức giận. Cô bày tỏ sự hài lòng, bắt tay nó cười cười, đóng dấu. Anh ở bên cạnh xem, cười đến lăn ra mặt cỏ.

Sau đó, chỉ cần người phụ nữ nào bước vào nhà anh hoặc cố tỏ ra ưu ái với Ngô Đồng, bất kể già hay trẻ đều bị tiếng sủa hung dữ của nó dọa sợ.

Anh thực sự nghi ngờ con chó mà mình nuôi thật ra là gián điệp do cô phái đến bên anh.

Ngô Đồng sủa hai tiếng và dùng lưỡi liếm bàn tay cô.

"Ôi, có cố gắng trông nom hả! Ngoan quá đi!" Cô vuốt ve nó như một phần thưởng. "Mint mua cho mày thịt ăn nhé!"

Anh nhắm mắt lại, hình ảnh này, dường như lại quay về nhiều năm trước, khi họ vẫn còn đang sống trong ngôi nhà lưng chừng núi ở Heidelberg.

Năm tháng cứ thế êm đềm trôi qua, không có biến cố sau đó, chỉ có anh, cô và nó, mỗi một ngày trôi qua đẹp như cơn gió chiều tà khẽ thổi bên bờ sông Neckar buổi tối mùa thu.

Trong nhiều ngày sau đó, khi Chu Cựu mua cà phê vào buổi trưa, Ngô Đồng lúc nào cũng lao về phía cô một cách vui vẻ và kéo cô đi chơi cùng.

Ba ngày trước khi Mông Mông phẫu thuật, Chu Cựu thấy trạng thái con bé rất tốt, thời tiết bên ngoài lại rất đẹp, được sự đồng ý của bố mẹ bé, cô đã đưa Mông Mông đến quảng trường để chơi với Ngô Đồng.

Quả nhiên, khi Mông Mông nhìn thấy Ngô Đồng liền vô cùng thích nó, cứ dùng tay vuốt ve lông của nó, còn tặng Tiểu Tiểu Bì cho nó chơi.

Chắc là do có Chu Cựu bên cạnh nên là Ngô Đồng cũng rất thoải mái với Mông Mông.

Chu Cựu ngồi bên cạnh Phó Vân Thâm, nhẹ giọng nói: "Vân Thâm, cảm ơn anh."

Cô biết mấy ngày nay là do anh cố ý, mỗi buổi trưa giống như là đã hẹn trước mà đợi và bầu bạn cùng cô. Cho dù anh chỉ yên tĩnh ngồi đó nhìn cô và Ngô Đồng vui đùa, không nói gì nhiều, cũng không động viên cô giống như những đồng nghiệp khác. Nhưng mỗi ngày mười mấy phút ngắn ngủi lại khiến cho trái tim cô được thư giãn, áp lực và lo lắng cũng được giải tỏa phần nào.

Anh luôn là người hiểu cô nhất, dùng cách thức mà cô thích để an ủi cô.

Anh vẫn không nói gì, chỉ vươn tay đặt lên vai cô vỗ nhẹ.

Đôi khi, sự đồng hành trong im lặng lại có sức mạnh hơn cả ngàn lời an ủi.

Cô đưa Mông Mông và Ngô Đồng đến bên mình, một trái một phải giữ lấy cả hai, Phó Vân Thân ngồi cạnh Ngô Đồng.

"Nắng đẹp quá, chúng ta chụp tấm ảnh đi."

Cô lấy điện thoại di động ra "cạch" một cái, dưới ánh mặt trời, bốn khuôn mặt sát vào nhau đứng hình dưới ánh nắng.

Cách đó không xa, Châu Tri Tri đang cùng mẹ đi dạo nói chuyện, đột nhiên dừng lại, dán mắt vào cảnh tượng trên bãi cỏ.

Cô nhìn thấy Chu Cựu đang sờ con chó mà mỗi lần nhìn thấy cô nó liền sủa, con chó đó còn lại gần cô ấy một cách trìu mến, thè lưỡi. Chu Cựu lấy điện thoại đi động ra, sau đó khoác vai Phó Vân Thâm, một nam một nữ, một đứa trẻ và một con chó túm tụm chụp ảnh.

Cô nhìn thấy Chu Cựu ôm con chó tên là Ngô Đồng đó, nó còn lăn lộn trên mặt đất và kêu lên một cách vui sướng.

Cô nhìn thấy Phó Vân Thâm khi nhìn chằm chằm Chu Cựu, khóe miệng nở nụ cười, một nụ cười khác với nụ cười nhạt và hờ hững mỗi khi nhìn thấy cô hay bất cứ ai khác, đó là nụ cười hạnh phúc từ đáy lòng anh, từng đường từng cung đều mềm mại như thế.

"Này, đó không phải là Phó Vân Thâm sao?" 

Giọng nói bên tai của người mẹ kéo cô trở lại trạng thái bàng hoàng.

"Vâng... ..."

"Người phụ nữ bên cạnh nó là ai thế? Mặc áo blouse trắng, người của bệnh viện các con hả?"

"Vâng... ..."

"Bác sĩ?"

"Vâng... ..."

"Con chó kia! Con chó chết tiệt kia vậy mà không sủa cô ta, còn chơi vui như thế!" Mẹ Châu Tri Tri cau mày chán ghét nói. Bà rất sợ hãi tiếng sủa dữ dội của Ngô Đồng, bà rất ghét nó.

"Vâng... ..."

"Con bé kia tên là gì? Ở khoa nào?"

"Vâng... ..."

"Châu Tri Tri! Con bị ngốc à hay sao đấy, chỉ biết vâng vâng vâng!" Mẹ Châu Tri Tri vươn tay nắm lấy cánh tay con gái, cao giọng nói.

"Vâng, Chu Cựu, ở khoa ngoại." Châu Tri Tri lơ đãng.

Mẹ Châu Tri Tri liếc nhìn Chu Cựu và khuôn mặt dịu dàng của Phó Vân Thâm, lại nhìn sang đứa con gái thất thần chết lặng của mình, bà thất vọng và chửi bới thậm tệ: "Thật là vô dụng! Nhiều năm như thế, đến một thằng tàn tật cũng không cưa được! Còn suốt ngày lẽo đẽo theo sau đít nó, đúng là mất mặt!"

"Mẹ!" Châu Tri Tri gay gắt nói: "Đừng có nói về Vân Thâm như vậy!"

Mẹ Châu Tri Tri càng thêm tức giận, chỉ về hướng Phó Vân Thâm nói: "Châu Tri Tri, con mở mắt ra mà xem cho rõ! Con ở đây lớn tiếng với mẹ, bệnh vực nó, nó đã từng nhìn thẳng vào con chưa? Con gái của nhà họ Châu chúng ta, có loại đàn ông nào mà con không xứng với nó? Con lại cứ như bị bỏ bùa chạy theo nó!"

"Mẹ, đừng nói nữa!" Sắc mặt Châu Tri Tri rất khó coi, cắn chặt môi, cố gắng kiềm chế cơn nóng nảy.

Cô biết nếu không chủ động bình tĩnh, cô sẽ có một trận cãi vã gay gắt nữa với mẹ. Trong những năm qua, chỉ cần nhắc đến Phó Vân Thâm, mẹ liền có thái độ như vậy. Cho dù là vì sức mạnh của ông nội nên bà không còn phản đối cô với Phó Vân Thâm, nhưng bà vẫn không thích anh.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp