Gió Nam Hiểu Lòng Tôi

Chương 2: Em bước đi một nửa rồi dừng lại, đợi anh, đợi anh cất tiếng gọi em


9 tháng

trướctiếp

Bởi vì được ai đó nuông chiều nên chúng ta mới để mình trở nên yếu đuối. Nếu như chỉ có một mình, khi gặp phải bất kì chuyện gì, bạn khóc cũng là khóc cho chính bản thân nhìn, không ai lau nước mắt cho bạn và cũng không ai dỗ dành bạn. Chỉ có trở nên mạnh mẽ mới có thể vượt qua được những nỗi đau đó.

Đã qua mùa sương mù, ngày ngắn đêm dài, trời cũng sáng muộn hơn, 6 giờ sáng rồi cả thành phố vẫn chìm trong màn sương trắng mờ ảo.

Lúc Châu Tri Tri đang chuẩn bị bẻ lái vào bệnh viện, "Xoẹt" một chiếc taxi phóng về phía này, bởi vì là sáng sớm cổng bệnh viện vẫn còn rất vắng vẻ nên chiếc taxi đậu rất tùy tiện, che mất cả một nửa lối vào cổng.

Cô cau mày, cô mới lấy bằng lái xe được nửa tháng, kỹ năng lái xe chưa thành thạo nên phải giảm tốc độ chờ, mắt nhìn sang chiếc xe thì thấy một người phụ nữ tóc ngắn mặc áo gió đang xách vali nhét vào cốp xe, khi đóng cốp gương mặt người phụ nữ nghiêng về góc này, Châu Tri Tri sửng sốt, mở to mắt nhìn kĩ hơn thì người phụ nữ kia đã bước vào xe và sau đó chiếc xe taxi lái rời đi.

Châu Tri Tri muốn lái xe đuổi theo nhưng khi xe nổ máy thì cô lại dừng lại, lắc đầu cười, nhất định là mình hoa mắt thôi.

Cô lái xe đi vào bệnh viện.

Cô cầm phích nước bước vào khoa nội trú, buổi sáng mùa thu có chút mát mẻ, cây cỏ trong vườn nhuốm màu sương. Cô ôm bình giữ nhiệt vào trong lồng ngực thật chặt, sau đó cảm thấy hành động của mình có chút buồn cười, không khỏi tự giễu cười, phích nước đâu cần dùng thân nhiệt của cô để giữ ấm.

Khoa nội trú rất yên tĩnh, không có một bóng người, thang máy đi lên tầng năm, y tá trực ban đang nằm ngủ trên bàn.

"Hiểu Mai." Cô bước tới gõ vào bàn.

Hiểu Mai ngủ không sâu giấc nên rất nhanh thức dậy, vốn tưởng là người nhà bệnh nhân, nhìn thấy là cô thì thở nhẹ một hơi: "Chị Tri Tri, sao chị đến sớm vậy?"

Bây giờ mới có 6h hơn, cô nhớ hôm qua 12h đêm Châu Tri Tri mới rời khỏi bệnh viện, hơn nữa hôm nay cô làm ca giữa.

"Nếu như buồn ngủ thì uống trà đặc hoặc là đi pha một cốc cà phê, ngủ lúc đang trực ban mà bị y tá trưởng bắt được thì em sẽ thảm đấy."

Châu Tri Tri chỉ chỉ camera ở góc tường.

Hiểu Mai vừa mới vào bệnh viện không lâu, chưa quen với lịch trực xuyên đêm, mãi mới nói nên lời, "Sau này em sẽ chú ý, thật ra cũng không có ngủ say, buồn ngủ quá nên nằm ra một chút thôi."

Châu Tri Tri cười cười, nhớ đến bản thân lúc mới vào bệnh viện lần đầu tiên trực xuyên đêm cũng như vây, cho dù ban ngày có ngủ thì đêm đến vẫn buồn ngủ không chịu được.

"Đây, bữa sáng." Cô đưa túi giấy trong tay cho Hiểu Mai.

Hiểu Mai hai mắt sáng lên, cầm lấy túi giấy, ngửi thật sâu: "Oa, bánh bao gạch cua mà em thích ăn nhất! Em yêu chị nhất!"

"Tối qua không có chuyện gì chứ?" Cô hỏi.

"Ừ, không có gì. Em có đi xem phòng bệnh mấy lần, Phó tiên sinh nhà chị ngủ rất ngon!" Hiểu Mai vừa ăn bánh bao vừa nháy nháy mắt với cô.

Châu Tri Tri như trút được gánh nặng: "Cảm ơn em, Hiểu Mai."

Hiểu Mai biết, bản thân có thể được ăn bữa sáng mà cô đặc biệt chuẩn bị cũng là nhờ phúc của vị Phó tiên sinh trong phòng bệnh 507. Từ sau khi bệnh nhân 507 vào đó, nửa tháng nay các y tá ở phòng trực đều được hưởng thụ đãi ngộ như cô, mang cho các y tá trực bữa sáng, mua cho bữa trưa và bữa tối cho các y tá trực ca trưa và ca tối, hoa quả đồ ăn vặt các thứ ngập tràn luôn.

Thật ra mọi người đều là đồng nghiệp, chỉ cần cô nói một tiếng thì đều sẽ để ý cho, không cần thiết phải đối đãi như này, nhưng Châu Tri Tri kiên quyết biểu đạt lòng cảm ơn.

Lúc Châu Tri Tri bước vào phòng bệnh thì Phó Vân Thâm cũng đang định lật người đi xuống giường.

"Muốn làm gì?" Cô vội chạy qua, đặt bình giữ nhiệt trên bàn, đưa tay ra đỡ anh.

Anh lại đẩy cô ra, cầm nạng ở bên cạnh cố gắng đứng lên.

"Vân Thâm, cơ thể của anh vẫn còn rất yếu, đừng có cố quá, em giúp anh có được không?"

Cô bước về trước, không quan tâm đến sự vùng vẫy của anh, giữ chặt cánh tay anh và hỏi với giọng lo lắng.

Anh đứng dậy bằng một chân, ống quần bên trái của anh trống rỗng, vừa mới thức dậy, vẫn chưa đeo chân giả vào. Thân thể của anh vẫn còn rất yếu, nếu không dựa vào nạng, chỉ sợ sẽ không đứng vững được.

"Tránh ra."

Phó Vân Thâm liếc nhìn cô, nói nhè nhẹ, trong giọng nói không nghe ra được bất kì cảm xúc gì.

Cô không bỏ ra, ngẩng đầu cố chấp nhìn anh,

"Muốn đi đâu?"

Phó Vân Thâm muốn thoát khỏi cô nhưng không còn cách nào khác, con người nhìn thì có vẻ liễu yếu đào tơ nhưng sức lực lại rất lớn.

Anh cau mày, với tình trạng hiện tại muốn đẩy cô ra cũng không thể làm dược, chỉ là, có khi anh cũng sẽ ngã ra mặt đất thôi.

Hai người im lặng nhìn nhau, một lúc sau, Phó Vân Thâm dời mắt đi, tự giễu cười: "Châu Tri Tri, theo ý cô, tôi vô dụng đến mức ngay cả việc đi vệ sinh cũng phải cần người giúp đỡ sao?"

Gần như ngay lập tức, cô buông tay anh.

"Em không có ý đó... ..."

Anh chống gậy, nhảy một chân bước vào phòng tắm một cách chậm rãi.

Cô thở dài một hơi đầy bất lực.

Cô bước đến cửa chăm chú lắng nghe động tĩnh bên trong, trước nỗi lo lắng thì cảnh tượng xấu hổ này có đáng là gì.

Lúc anh mở cửa phòng đi ra, cô liền hốt hoảng bỏ đi.

Cô mở nắp phích nước ra, hơi nước ấm áp bốc lên, mùi thơm thoảng thoảng bay khắp phòng.

"Nếu anh đã tỉnh rồi thì có thấy đói không? Có muốn uống canh gà không?" Cô cười hỏi anh.

"Em đã đun cả một đêm, bỏ thêm một ít thuốc đông y vào, em đặc biệt đi tìm bác sĩ đông y bốc thuốc, đều là những vị thuốc tốt cho sức khỏe của anh đấy."

Phó Vân Thâm ngồi trên giường lặng lẽ nhìn người con gái đang ngồi xổm bên bàn trà ngước nhìn mình, khuôn mặt của cô ẩn hiện dưới ánh đèn, nhìn không rõ ràng lắm, nhưng anh biết, cô đang nở nụ cười thật tươi với đầy sự kì vọng cùng chút lo lắng bên trong ánh mắt.

Anh thở dài, giọng điệu cuối cùng cũng không còn lạnh lùng như trước đó, "Tri Tri, cô không phải người chăm sóc tôi."

Châu Tri Tri nói: "Anh quên rồi hả, em là y tá của bệnh viện này đấy, chăm sóc anh là trách nhiệm của em."

Anh nói: "Bây giờ cô cũng đâu mặc đồ đi làm."

Cô hơi sửng sốt, rất nhanh nói: "Anh quản em sao, em tự nguyện làm thêm giờ! Cũng không có cần anh trả tiền tăng ca."

"Cô đi đi." Anh nằm xuống, nhắm mắt lại, rất rõ ràng là cự tuyệt.

Châu Tri Tri giữ tư thế ngồi xổm, yên lặng nhìn anh hồi lâu.

Cô đóng nắp phích nước, sau đó bước đến bên giường, giúp anh kéo chiếc chăn thật ra đã được đậy rất chặt, nhẹ giọng nói: "Vậy anh nghỉ ngơi cho tốt rồi dậy uống chút canh. Có chuyện gì thì nhấn chuông, em ở bên ngoài. "

Câu trả lời cho cô là sự im lặng.

Cô vươn tay tắt đèn, xoay người rời đi, cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, tiếng bước chân xa dần.

Đột nhiên chiếc đèn bàn lại được mở ra, Phó Vân Thâm ngồi dậy, quay đầu nhìn về phía cái phích nước trên bàn trà, trông thật cô đơn dưới ánh đèn, giống như bóng lưng của chủ nhân nó khi rời đi.

Anh thở dài một hơi.

Thật ra anh cũng không buồn ngủ, hôn mê mười mấy ngày, nếu còn ngủ tiếp anh sợ là mình sẽ trở nên uể oải mất.

Anh lấy một tập tài liệu từ trong ngăn kéo cạnh giường, lật nó ra xem. Đây là anh bảo thư kí mang đến cho, giấu trong ngăn kéo, không để cho bác sĩ chăm sóc nhìn thấy, nếu không sẽ lại bị mắng.

Khi Khương Thục Ninh đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Phó Vân Thâm đang chuyên tâm xem tài liệu, không biết bà đã nhìn thấy gì, lông mày khẽ nhăn lại.

Bà bước đến bên cửa sổ, "Xoẹt" một tiếng, chiếc rèm cửa dày cộp được kéo ra, ánh nắng chói chang của buổi sáng mùa thu hắt vào, bà lại mở hết cửa sổ ra, làn gió nhè nhẹ thổi vào, không khí trong phòng bệnh lập tức được thông thoáng vài phần.

Phó Vân Thâm ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt bị ánh sáng chói lòa đột ngột làm cho nheo lại, lông mày cau lại thật sâu.

Khương Thục Ninh bất mãn nói: "Y tá trong bệnh viện này sao vậy? Ban ngày ban mặt kéo hết rèm cửa vào, cửa sổ cũng không mở."

"Là con yêu cầu." Anh bỏ giấy tờ xuống, nhéo nhéo mi mắt, mắt xem lâu quá có chút mệt.

"Mẹ, kéo rèm cửa lại đi, chói mắt. Đóng cả cửa sổ nữa, rất ồn."

"Bác sĩ nói rồi, con phải phơi nắng, còn nữa, ở bệnh viện này yên tĩnh như thế, ồn chỗ nào chứ?"

Khương Thục Ninh đi đến bên giường, tắt đèn bàn, cầm lấy chỗ giấy tờ trên đầu gối anh mang đi, liếc mắt nhìn, cau mày nói: "Có vẻ như thư kí Trần không muốn làm nữa!"

Phó Vân Thâm liếc nhìn bà một cái, đột nhiên nở nụ cười: "Vốn tưởng rằng con nỗ lực như thế, mẹ nên thấy rất vui vẻ vừa ý mới phải, đây không phải điều mẹ luôn mong đợi sao."

Khương Thục Ninh giật mình, sắc mặt có chút không tốt, nhưng cảm xúc đó nhanh chóng biến mất, bà cười nói: "Con trai, mẹ bảo dì Lý nấu cho con bát cháo lúa mạch con thích ăn nhất đây, còn hấp bánh bao, đều là do dì tự tay làm, vẫn còn nóng nhanh ăn đi."

Bà quay người đi lấy hộp thức ăn trên bàn mới nhìn thấy bình giữ nhiệt trên đó.

"Ý, đây là Tri Tri mang đến hả?" Bà mở ra, một mùi hương nồng nặc xẹt qua mặt, khen ngợi:

"Thơm quá, tài nấu nướng của cô gái này quả thật không có gì để chê, quan trọng là phần tâm ý này càng hiếm thấy, chắc là đêm qua lại thức trắng rồi." Bà rót một bát canh đưa cho Vân Thâm, "Không ăn cháo nữa, uống canh gà đi con."

Phó Vân Thâm không nhận lấy, nói: "Đưa cháo cho con."

"Canh gà có dinh dưỡng hơn."

"Con muốn ăn cháo."

Khương Thục Ninh đưa bát canh đến trước miệng anh: "Con bé còn cho cả thuốc đông y vào, tốt cho sức khỏe của con."

Anh đưa tay ra chặn lai, cao giọng nói: "Con nói con muốn ăn cháo!"

Bị anh đẩy một cái, tay của Khương Thục Ninh vặn vẹo, một ít canh trào ra ngoài, khăn trải giường màu trắng lập tức bị ố vàng, canh gà vẫn còn hơi nóng, bà tức giận đứng lên nói: "Phó Vân Thâm, sao con lại không biết tốt xấu thế hả?"

Phó Vân Thâm cúi đầu nhìn ga giường bị bẩn, nước súp vàng đang dần loang ra, anh mím môi lạnh lùng.

Khương Thục Ninh hít sâu một hơi, đi vào phòng vệ sinh rửa tay, sau đó bấm chuông gọi.

Châu Tri Tri gần như là chạy vào khu phòng bệnh, lần này cô đã thay đồng phục y tá.

Cô liếc nhìn Khương Thục Ninh đang ngồi trên sô pha vẻ mặt ủ rũ, sau đó nhìn vào bình giữ nhiệt đã mở và tấm thảm trải giường bị bẩn, cô hiểu ra mọi chuyện, trong lòng có chút chua xót.

Cô nhanh chóng thay chăn trải giường sạch sẽ, lúc cầm theo ga trải giường bẩn đi ra ngoài, cô ngồi xổm xuống bên cạnh Khương Thục Ninh, nắm lấy tay bà cười nhẹ nhàng và nói: "Cô à, Vân Thâm đang bị bệnh, cô nhường anh ấy một chút, đừng giận anh ấy nữa nha!"

Vẻ mặt xanh mét của Khương Thục Ninh dần dịu lại, vỗ vỗ tay cô, "Tri Tri à, dạo gần đây cô bận việc công ty hơi nhiều, ở bên này cháu lo liệu giúp cô nhé."

"Vâng, cháu sẽ chú ý ạ. Cô yên tâm đi." Cô gật gật đầu, sau đó đi ra ngoài.

Khương Thục Ninh đứng dậy, để cháo lúa mạch và bánh bao ở đầu giường, rồi đổ ra một ít giấm, cô nhớ Phó Vân Thâm thích chấm giấm khi ăn bánh bao.

Vẻ mặt của Phó Vân Thâm cũng dịu đi, và anh cúi đầu ăn cháo trong im lặng.

Khương Thục Ninh nhẹ nhàng nói: "Tri Tri là một cô gái tốt, cư xử khéo léo, hiểu chuyện, dịu dàng, hai con lớn lên cùng nhau, đều biết gốc rễ của nhau rồi, quan trọng là con bé đối xử rất tốt với con, bên phía ông Châu cũng an tâm, mẹ thấy ... ..."

"Bốp" một tiếng, Phó Vân Thâm lại đặt bát xuống, vẻ mặt lạnh lùng trở lại: "Có định cho người ta ăn không?"

Vẻ mặt và giọng điệu của anh một lần nữa lại khơi dậy cơn tức giận của Khương Thục Ninh, "Con lại thế rồi đấy! Con lúc nào cũng thế này! Tri Tri có chỗ nào không tốt chứ?"

Phó Vân Thâm chễ giễu: "Nếu Châu Tri Tri chỉ là một y tá bình thường trong bệnh viện này, sự khéo léo, hiểu chuyện, dịu dàng của cô ấy có lọt vào mắt mẹ được không?"

Khương Thục Ninh bị đâm trúng chỗ đau, sắc mặt càng lạnh hơn: "Dù muốn hay không, sau khi con ra viện, mẹ sẽ hẹn Châu gia gặp mặt một lần, thương lượng về chuyện kết hôn của hai đứa, chuyện này ông nội con cũng đồng ý."

Phó Vân Thâm cười chế nhạo: "Vậy mẹ từ bỏ đi!"

Khương Thục Ninh tức giận nói: "Phó Vân Thâm! Con đã ba mươi hai tuổi rồi, người ta bằng đấy tuổi con cái đã đi học mẫu giáo rồi đấy. Không nói đến Châu Tri Tri, mấy năm nay, con có nhìn trúng được đứa con gái nào không. Con đừng cho rằng mẹ không biết con đang nghĩ gì nhé, nhiều năm trôi qua vậy rồi, con còn đợi ai hả? Mẹ khuyên con, tốt nhất nên từ bỏ đi."

Sắc mặt của anh hơi thay đổi.

Bà chỉ vào anh, "Sức khỏe của con vì sao lại xấu như vậy? Chính con là người biết rõ rất!"

Nghĩ đến năm đó, lồng ngực của bà liền căng lên, tay nắm chặt như đang cố kiềm chế cơn tức giận của mình, "Mấy năm trước, năm nào con cũng chạy sang Heidelberg, ừ, mẹ tự nhủ là do dì của con sức khỏe không tốt, con đi thăm dì ấy! Nhưng ba năm trước, con đã đến nơi quái quỷ gì đó ở Châu Phi, tự làm cho bản thân nhếch nhác không thể nhìn nổi.

Hai năm nay, con chốc chốc lại bay đi Mỹ. Con ngoan của mẹ, hình như mẹ nhớ là tập đoàn Lăng Thiên của chúng ta không có hoạt động kinh doanh gì bên đó mà, con nghĩ là con giấu rất tốt hả, chỉ là mẹ không nói ra mà thôi chứ không có nghĩa là mẹ không biết."

Trong ánh mắt bình tĩnh của Phó Vân Thâm chợt dâng lên tia tức giận, ngón tay chậm rãi nắm chặt dưới chăn, nghiến răng nói: "Mẹ điều tra con?" Sau đó cười, rất lạnh lùng, "Hừ hừ, đã nhiều năm như vậy rồi, mấy thủ đoạn bẩn thỉu trong bóng tối của mẹ không thay đổi chút nào."

Sự tức giận của Khương Thục Ninh đột nhiên biến thành nỗi buồn sâu sắc khi nhìn thấy ánh mắt thờ ơ và thậm chí là kinh tởm của anh.

Bà muốn nói rằng, là do mẹ lo lắng cho con.

Cơ thể của anh bất tiện, mỗi lần đi công tác, cho dù là thành phố bên cạnh, bà cũng muốn đi cùng anh. Sợ anh giao lưu quá mệt mỏi, sợ anh quên đem theo quần áo, sợ anh quên không ăn cơm.

Nhưng trong mắt của anh, đó lại là khống chế, là giám sát, là can thiệp.

Bà không biết từ bao giờ, quan hệ giữa mẹ con họ đã xấu đến mức đóng băng. Mỗi lần muốn nói chuyện tử tế, đến cuối cùng vẫn là rời đi không vui vẻ.

Kể từ năm đó, giữa họ đã có một nút thắt, cho dù bà có cố gắng như nào cũng không thể cởi bỏ được nó. Bà cảm thấy bất lực và buồn bã, quay người lại, đóng sầm cửa và rời đi.

Phó Vân Thâm yên lặng ngồi một lúc lâu.

Anh nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía chậu bạc hà trên bàn đầu giường, vẻ mặt từ từ dịu đi. Anh lấy bình tưới nhỏ dưới gầm giường, nước vẫn còn hơn một nửa. Dòng nước nhẹ nhàng tưới lên lá bạc hà, trong vắt như sương, từ từ chảy vào đất.

Động tác tưới nước của anh rất tỉ mỉ và dịu dàng, như thể đang chăm sóc một đứa trẻ nhỏ. Anh nhìn những chiếc lá hơi úa vàng vào hôm qua, bởi vì được cung cấp đủ nước mà cuối cùng cũng trở lại màu xanh ngọc.

Một nụ cười yếu ớt ở khóe miệng, và sự lạnh lẽo trên khuôn mặt cũng tan biến.

Khi tỉnh dậy sau một thời gian dài hôn mê, anh nhờ thư ký mang chậu bạc hà từ nhà đến. Thấy những chiếc lá đều úa vàng, thư kí Trần nói: "Anh Phó, anh thích bạc hà hả, cái chậu này có vẻ sắp chết rồi, để tôi đi đến cửa hàng hoa mua giúp anh loại tốt hơn."

Anh cau mày liếc nhìn thư kí Trần, và nói: "Không cần, nó sẽ không chết đâu."

Hơn nữa, trong lòng anh, sẽ không có chậu nào tốt hơn cái này.

Chậu bạc hà nhỏ này anh đã chăm sóc nhiều năm. Nó được đưa từ Heidelberg về Trung Quốc và để trên tủ đầu giường trong phòng ngủ. Thỉnh thoảng anh đi công tác lâu ngày mới về thì lá sẽ ngả vàng, nhưng chỉ cần tưới cho nó một ít nước thì nó ngay lập tức tươi tốt trở lại.

Loại cây này không mỏng manh như vậy và dễ nuôi trồng nhất.

Giống như người đó ... ...

Anh lại nhớ về giấc mơ tối qua, chân thật đến ... ...Dường như là sự thật.

Lần này Chu Cựu ngủ rất say, không hề mơ giấc mơ nào.

Lúc mở mắt ra thì đã là hoàng hôn, ánh mặt trời đang lặn hắt qua ô cửa sổ, ánh sáng bị cắt thành từng dải chiếu trên sàn gỗ cũ, làn gió buổi tối nhẹ nhàng thổi tấm màn trắng bên cửa sổ, vừa mềm mại vừa ấm áp.

Cô cười nhẹ, trong lòng trở nên bình yên vô cùng.

Khung cảnh quen thuộc cho cô biết, đây là ở trong nhà, trong căn phòng của chính mình.

Kể từ khi rời nhà vào năm 17 tuổi, số lần cô về nhà đếm trên đầu ngón tay, nhưng đồ đạc trong căn phòng này vẫn y nguyên như khi cô còn là một nữ sinh.

Cô biết rằng bà ngoại mỗi ngày đều dọn dẹp căn phòng này.

Cô thức dậy, mở cửa bước ra ban công, vươn eo, nhắm mắt hít một hơi dài, mùi thuốc bắc thoang thoảng xộc vào mũi.

Thật là thơm, hương vị quê nhà.

Khi cúi đầu xuống, nhìn thấy mặt trời đang lặn, bà nội đang đứng trước giá gỗ góc sân, thu dọn các loại thuốc bắc khô.

Cô đi xuống lầu, nhẹ nhàng đi tới sau lưng bà, vươn tay che mắt, đổi giọng nói nhỏ: "Đoán xem cháu là ai?"

"Là cháu, nha đầu này!" Bà nội cười lấy tay vắt qua eo của cô, "Sao lớn thế này rồi vẫn còn thích chơi trò lúc nhỏ thế hả."

"Ôi, nhột quá!" Chu Cựu trốn sang một bên, vòng tay qua eo bà, mặt áp vào tấm lưng rộng của bà, hít một hơi thật sâu mùi thuốc bắc thoang thoảng trên người bà, rồi lầm bẩm:

"Cháu là đứa nhóc của bà cả đời này mà."

Giọng điệu và vẻ mặt phụng phịu trông thật giống một đứa trẻ. Chỉ có trước mặt bà nội, cô mới có thái độ như này.

"Được rồi, được rồi, đứa nhóc cả đời này của bà." Bà nội vui vẻ quay người lại, kéo cô đứng thẳng để nhìn, "Chà, cuối cùng cũng trông khá hơn rồi đấy."

Buổi sáng về nhà, sắc mặt rất xấu, mắt thâm quầng và vẻ hốc hác khiến bà nội bàng hoàng, liên tục hỏi có chuyện gì xảy ra.

Cô cảm thấy có chút áy náy, cô biết mình không nên từ bệnh viện về nhà như vậy, cô nên tìm một khách sạn để ngủ bù, sau đó sảng khoái đứng trước mặt bà ngoại.

"Lần sau không được đi chuyến bay đêm nữa, hại sức khỏe lắm cháu ơi." Bà nội xoa mặt cô lẩm bẩm, "Sao gầy thế này, công việc bận quá nên không ăn uống tử tế à?"

Chu Cựu giải thích: "Cháu ăn nhiều lắm bà, chỉ là ăn không béo thôi, thật đó, không tin thì tối bà xem xem, cháu có thể ăn hai bát to đó."

"Buổi tối bà nội sẽ nấu nhiều món ngon cho cháu." Bà nội cười, trong lòng chợt nhớ ra điều gì đó, "À, trong bếp vẫn còn đang hầm nồi canh, bà vào xem xem được chưa. Cháu giúp bà thu dọn mấy vị thuốc này vào tủ thuốc nhé."

Chu Cựu thu dọn từng loại thảo mộc trên giá, sau đó đi vào bếp. Có súp hầm trên bếp, mùi thơm lan tỏa quyện với mùi thuốc bắc thoang thoảng, Chu Cựu biết bà nội đã làm món thuốc bắc mà bà nấu ngon nhất cho mình. Lần nào về nhà, bà nội cũng sẽ cố gắng bồi bổ cho cô, hận không thể nấu hết tất cả những món bổ sức khỏe cho cô.

Cô ngồi xồm xuống để giúp bà nội nhặt rau, nhưng bà lại bảo cô đi siêu thị đầu ngõ mua nước tương.

Bây giờ cũng đã muộn, khu phố nhỏ này là khu dân cư lâu đời nhất ở Liên Thành, các tòa nhà đều đã cũ, phần nhiều là nhà hai hoặc ba tầng, các công trình công cộng trong ngõ cũng cũ kỹ, đèn đường mờ và một số đã hỏng nhưng cũng không có ai sửa.

Hai bên ngõ có rất nhiều cửa hàng nhỏ như cửa hàng tạp hóa gia dụng, cửa hàng trái cây, quầy rau củ, quán ăn, cửa hàng hạt rang, hạt dẻ, ... Giọng nói lộn xộn nhưng Chu Cựu lại cảm thấy thân thiết và ấm áp.

Đây là nơi cô sinh sống từ bé đến lớn, thành phố luôn thay đổi từng ngày nhưng con ngõ Ngô Đồng này dường như chưa hề thay đổi, nó vẫn như vậy.

Ngõ Ngô Đồng, Ngô Đồng ... Đang đi, cô có chút giật mình, và một cuộc trò chuyện dài đột nhiên vang lên bên tai cô.

"Con ngõ này gọi là gì?"

"Ngõ Ngô Đồng, Ngô Đồng trong cây ngô đồng."

Người đó cười nhạt giễu cợt, "Cái ngõ rách này không có cây ngô đồng nào cả."

Cô rất không phục nói: "Hừ, ai quy định phải có cây ngô đồng mới được gọi là ngõ Ngô Đồng vậy."

"Cái tên này không tồi, lấy về dùng vậy. Sau này, nó gọi là Ngô Đồng. Nào, Ngô Đồng, sủa hai tiếng đi." Con chó nhỏ trong lòng cậu dường như nghe hiểu lời chủ nhân mới nói, thật sự sủa "gâu gâu" hai tiếng, cậu cười haha, đặc biệt vỗ đầu con chó, khen nó thật thông minh.

Ngày hôm đó, hình như cũng là một buổi tối như hôm nay, bóng tối vừa bao trùm, đèn đường vừa được bật sáng, giữa những âm thanh hỗn loạn, cô cùng anh sánh bước trong con ngõ này.

Đó là lần đầu tiên hai người gặp mặt, nhiều năm trôi qua như vậy rồi, nhưng lại như vừa mới hôm qua.

Trong lúc ăn tối, Chu Cựu nhìn bà nội vẫn tiếp tục nhặt rau, khuôn mặt tươi cười của bà hiện rõ nếp nhăn dưới ánh đèn, mái tóc bạc trắng chói lóa như thế khiến cho cô chua xót.

Thời gian thúc giục người ta già đi, đây là người thân thân yêu nhất của cô, bà một ngày già đi, vậy mà thời gian cô ngồi xuống ăn cơm cùng bà như này lại ít đến đáng thương.

Cho dù là lễ tết mà người Trung Quốc xem trọng nhất, cô cũng vắng mặt rất nhiều lần.

Buổi tối, cô ôm gối sang ngủ với bà nội.

"Lần này ở mấy ngày vậy cháu?" Giọng của bà có chút không nỡ.

"Cháu xin nghỉ một tuần." Cô dừng lại, ôm lấy cánh tay của bà và làm nũng: "Cháu không đi Mỹ nữa được không, cháu ở lại với bà nhé."

"Cháu đang nói cái gì vậy!" Bà nội đột nhiên nghiêm túc: "Cái con bé này, cháu không chỉ là cháu gái của bà, cháu còn là bác sĩ của rất nhiều người. Cháu phải nhớ, mỗi người sẽ có một vị trí riêng của mình, có việc mà bản thân nhất định phải đi làm."

"Được rồi, cháu nói đùa thôi mà." Chu Cựu vừa chua xót vừa tự hào, đây chính là bà nội cô, người luôn thương yêu cô nhưng chưa từng nuông chiều cô.

Bà từ nhỏ đã dạy bảo cô, dạy cô trở thành một người ngay thẳng, tốt bụng, độc lập, mạnh mẽ và có trách nhiệm.

Khi cô ra nước ngoài du học, cô biết rằng học y rất khó, cũng vì kinh tế eo hẹp cho nên dù đến kì nghỉ cũng khó mà về nhà một chuyến. Vì vậy cô rất lo lắng cho bà nội, nếu cô đi còn mình bà ở nhà.

Trước khi đi tâm trạng cô rất sa sút, thậm chí đêm trước khi đi cô đột nhiên nói với bà rằng không đi nữa, ở trong nước học đại học cũng tốt. Cuối cùng cũng giống như lần này, bị bà nội nghiêm khắc dạy dỗ một phen.

Hai bà cháu thì thầm với nhau rất nhiều điều.

Đêm cũng muộn rồi.

"Cháu gái, có gặp được người... ...Cháu thích không? Giọng bà nội đột nhiên nhẹ hẳn đi.

Chu Cựu nghe được sự cẩn trọng trong lời nói của bà, trong lòng chợt chua xót, mấy năm nay, mỗi lần nói chuyện điện thoại với bà, bà hỏi han dặn dò rất nhiều điều, nhưng chưa từng bao giờ hỏi đến cuộc sống tình cảm của cô.

Cô trầm mặc một lúc, nhẹ giọng trả lời: "Không có."

Bà nội giơ tay vỗ nhẹ lưng cô, không tiếp tục hỏi nữa.

Bà không giống những bậc ông bà cha mẹ khác, cho dù có lo lắng chuyện chung thân đại sự của cô, nhưng cũng chưa bao giờ ép buộc cô. Bà vẫn luôn cho cô sự tự do và sự tôn trọng vô hạn.

Năm đó, cô nhận lời cầu hôn của Phó Vân Thâm và gọi điện cho bà, chuyện lớn như vậy tuy bà rất ngạc nhiên nhưng không trách cô, bà chỉ hỏi cô một câu, cháu gái, cháu có hạnh phúc không? Cô vẫn nhớ câu trả lời của bản thân, bà nội, cháu rất hạnh phúc, rất hạnh phúc ạ.

Bà nội bật cười, nghẹn ngào nói, bà chúc phúc cho cháu, có thời gian thì đưa nó về nhà, bà sẽ ngâm loại rượu bạc hà mà cháu thích nhất, đợi các cháu về uống.

Không có nhiều lời hoa mĩ, nhưng đó là lời chúc phúc chân thật nhất của bà.

Chỉ là, cuối cùng cô cũng không có cơ hội đưa người đó về nhà, uống rượu bạc hà do chính tay bà ngâm.

Khi Chu Cựu lần nữa đi vào khoa nội trú, bước chân không một chút do dự.

Cô cúi xuống nhìn hai tấm ảnh Leo gửi cho cô trong album điện thoại, thắc mắc trong lòng cô cần một lời giải đáp.

Thật ra trong lòng cô biết rõ, có lẽ hai tấm ảnh đó chỉ là một cái cớ cho cô, người đã từng tuyệt vọng dưới sông Neckar vào đêm mùa đông năm đó có thêm chút dũng khí và lí do để lần nữa bước tới trước mặt anh.

Cô nhẹ nhàng mở cửa phòng.

"Ra ngoài!" Một giọng nói lạnh lùng truyền đến.

Cô sững người một lúc rồi bước vào.

"Tôi nói rồi, tôi không uống ... ..."

Âm thanh độ ngột dừng lại.

Thời gian đột nhiên đứng lại, vẻ mặt không kiên nhẫn của anh đông cứng lại, ngẩng đầu nhìn bóng dáng cách đó vài bước, giật mình.

Hồi lâu.

Anh đột nhiên nhắm mắt lại rồi lại mở ra. Ngón tay nhéo thật mạnh vào lòng bàn tay, một cơn đau đớn ập đến.

Ánh nắng chói chang bên ngoài cửa sổ tràn ngập khắp căn phòng, trong ánh nắng, bóng người đó vẫn đang đứng yên lặng nhìn anh.

Hóa ra bóng dáng đêm đó anh nhìn thấy bên giường bệnh không phải là mơ. Nhiều năm qua, anh đã nghĩ biết bao nhiêu lần, khi gặp lại cô, câu đầu tiên anh sẽ nói gì?

Thế nhưng khoảnh khắc này, ngàn vạn lời nói, thật sự một câu cũng không nói ra khỏi miệng được.

Cuối cùng vẫn là cô mở miệng trước.

"Ba năm trước tại sao anh lại đi Sahara?

Cô cứ nghĩ chỉ là một câu hỏi đơn giản, nhưng khi thật sự nói ra, giọng nói của bản thân vẫn không thể bình tĩnh được, những cảm xúc tồn đọng trong lòng cứ rối bời, cứ tuôn trào trong giây phút đó.

Cô từ từ siết chặt các ngón tay của mình, thậm chí thở chậm lại, và sự bồn chồn cũng theo đó mà tăng lên.

Anh nhìn cô, trong mắt anh dường như có ngàn lời nói, lại dường như không có gì cả.

Cô nhìn không ra.

Hai người nhìn nhau, rất lâu.

Căn phòng trở nên đặc biệt yên tĩnh, và thời gian như đứng yên.

Đột nhiên, cô đến gần anh, đưa tấm ảnh trên điện thoại vào mắt anh, chậm rãi cúi người nhìn chằm chằm vào mắt anh, giọng nói trầm thấp nhưng bướng bỉnh: "Nói cho em biết, tại sao? Tại sao?"

Anh vẫn im lặng, đôi mắt khẽ cụp xuống, anh lặng lẽ nhìn mình trong bức ảnh.

Cô quay đi và nhìn vào cây bạc hà trên bàn cạnh giường.

"Tại sao anh vẫn giữ nó, tại sao?" Giọng cô như ướt đẫm sương.

Chậu sứ trắng trồng bạc hà là loại phổ biến nhất, có thể thấy ở bất kỳ cửa hàng hoa nào, nhưng Chu Cựu biết đây là món quà cưới mà cô tặng cho anh hồi đó. Cô dùng dao khắc chữ viết tay dưới đáy khung chậu, giống như nét chữ trên mặt sau của chiếc đồng hồ anh tặng cô.

Cô từng nói đùa rằng, mặc dù món quà của em không giá trị bằng của anh, nhưng mà, anh xem nè, Mint, em đã tặng bản thân mình cho anh rồi đó, anh nhất định phải đối xử tốt với nó đấy!

Lời nói vẫn ở bên tai, nhưng vật còn người lại đổi thay.

Cô đột nhiên ôm đầu anh, bắt anh đối mặt với chính mình, "Hồi đó, tại sao anh lại không nói lời nào mà bỏ đi? Tại Sao?"

Sự bình tĩnh mà cô cố kiềm chế không còn nữa, trong giọng nói của cô có một chút run rẩy và một chút hận ý.

Năm đó, cô đang hấp hối được vớt lên từ dưới sông Neckar, ở trong bệnh viện rất lâu, ngày nào cô cũng đợi anh, từ sáng sớm đến hoàng hôn, từ đêm khuya đến bình minh, sự kỳ vọng trong tim từng chút từng chút một thành sự tuyệt vọng.

Cuối cùng đợi được lại là một bản thỏa thuận ly hôn anh đã ký trước do luật sư gửi đến.

Trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, cô đã gặp phải vô số câu hỏi lớn nhỏ, mà việc anh ra đi không lời từ biệt chính là bí ẩn lớn nhất, cô không hiểu, người từng nói yêu cô, hứa sẽ ở bên cô cả đời, tại sao lại biến thành như vậy.

Cô nhìn anh, muốn nhìn thấy một chút cảm xúc trong đôi mắt lặng im của anh, nhưng không có gì, không có một cái gì, thật bình tĩnh, thật lạnh lùng.

Sau một hồi đối đầu, cuối cùng anh cũng động đậy, anh vươn tay gỡ tay cô ra, trong giọng nói không có một tia cảm xúc nào.

"Chu Cựu, mọi chuyện đã qua rồi."

Đột nhiên cô cảm thấy có chút buồn cười, và thật sự bật cười, "Đều đã qua rồi? Đều đã qua rồi?"

Phó Vân Thâm hơi cúi đầu xuống.

Cô thật sự không thể kiềm chế, cất giọng gần như rống lên: "Phó Vân Thâm, đều đã qua rồi hả? Làm sao anh có thể nói chuyện bình tĩnh như vậy... ..."

"Cô đang làm gì vậy?" Một giọng nói đột nhiên vang lên, có người bước nhanh tới, tức giận nói: "Chị ơi, đây là phòng bệnh, chị không được phép la hét ở đây."

Chu Cựu quay đầu nhìn đám người đang đi tới, người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng cũng đang nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt khó chịu.

"Không cần biết cô là ai, cô đi ra khỏi đây, ngay là luôn!" Ông chỉ ra phía cửa.

Chu Cựu dường như mới nhớ ra hiện tại mình đang ở đâu, cô hít thở sâu, đối diện với "Áo blouse trắng" nói: "Xin lỗi,"

Cô liếc nhìn người đang cúi đầu xuống là Phó Vân Thâm một cái, quay người rời khỏi phòng bệnh.

Cô đi được nửa đường thì dừng lại, đợi anh, đợi anh khẽ gọi cô, giống như anh đã gọi tên cô rất nhiều lần trước đó.

Nhưng anh lại không gọi.

Cô bước vào phòng vệ sinh, dùng nước lạnh rửa mặt, nhìn bản thân trong gương, thở dài một hơi.

Là một bác sĩ, cô đã từng nhắc nhở người khác rất nhiều lần, vậy mà bản thân lại phạm phải.

Nhiều năm qua, cô đã rèn luyện được sự bình tĩnh và tự kiềm chế, được người khác khen ngợi tố chất đó của mình, vậy mà vừa gặp anh thì liền sụp đổ.

Cô chợt nhớ cách đây vài năm cô cùng Quý Tư Lãng tham gia dự án giải cứu của tổ chức bác sĩ không biên giới tại Châu Phi, hai người cùng nhóm đi khắp mọi nơi trên Châu Chi, ngoài điều kiện khó khăn, lâu lâu gặp phải bọn khủng bố, lần nguy hiểm nhất là cô đang ở trong trại phẫu thuật cho một bé gái bị cụt chân, mổ nửa chừng thì trại bị tấn công, bác sĩ và bệnh nhân cùng nhau chạy trốn, trên xe cấp cứu, bên ngoài phát sinh những cái gì cũng đều không thấy, chỉ có thể cúi đầu chuyên tâm cầm máu cho đứa bé.

Sau đó Quý Tư Lãng nói với cô, Mint, anh chưa từng thấy người phụ nữ nào như cô, đến mức đó rồi mà cô cũng không hoảng loạn. Anh thật sự không biết, trên đời này có chuyện gì sẽ khiến em dao động.

Thật ra trước đây cô không hề như vậy, trước đây khi xem phim hơi buồn thì tâm trạng cô đã chán nản rồi. Trong một lần khác, cô vô tình bị bỏng tay khi đang nấu bánh chẻo, đau đến nước mắt lưng tròng, phải để cho anh dỗ dành rất lâu.

Bởi vì được ai đó nuông chiều nên chúng ta mới để mình trở nên yếu đuối. Nếu như chỉ có một mình, khi gặp phải bất kì chuyện gì, bạn khóc cũng là khóc cho chính bản thân nhìn, không ai lau nước mắt cho bạn và cũng không ai dỗ dành bạn.

Chỉ có trở nên mạnh mẽ mới có thể vượt qua được những nỗi đau đó.

Trong những năm gần đây, cô cảm thấy mình đã làm rất tốt, nhưng cho đến khi đứng trước mặt anh, cô mới nhận ra rằng mình vẫn không thể bình tĩnh nói được một câu, đã lâu không gặp. Càng không thể nói với anh, nói với bản thân, đều đã qua rồi.

Đối với cô, không có gì đã qua cả, và những kí ức đó vẫn luôn nằm sâu trong tim. Bí ẩn vẫn còn đó, những vết thương chưa chữa lành, và tình yêu chưa bao giờ chết.

Nhưng cô biết rằng cũng chỉ có một mình mình ghi nhớ mà thôi.

Chu Cựu đi ngang qua khu vườn ở tầng dưới, một người phụ nữ mặc đồng phục y tá đi ngang qua cô và đột nhiên quay lại.

"Chu... ... Cựu?"

Một giọng nói ngạc nhiên và ngập ngừng vang lên sau lưng cô.

Cô quay lại nhìn người đó, một gương mặt vừa lạ vừa quen. Châu Tri Tri đã đi đến, cô nhìn Chu Cựu, như đối mặt với kẻ thù, nhìn cô từ trên xuống dưới.

Ánh mắt trần trụi và thù địch như vậy trùng khớp với một hình bóng trong trí nhớ của Chu Cựu.

"Hóa ra người tôi nhìn thấy ở cổng bệnh viện hai ngày trước thật sự là cô." Châu Tri Tri như nói với cô, lại như đang lẩm bẩm một mình.

Chu Cựu khẽ gật đầu, xoay người rời đi.

Cô và Châu Tri Tri chỉ từng gặp mặt một lần, thậm chí còn không chào hỏi nhau, hiện tại cô cũng không có tâm trạng hàn huyên với cô ta.

Nhưng Châu Tri Tri lại nắm lấy tay cô, nhìn thẳng vào cô, giọng điệu lạnh lùng: "Tại sao cô lại quay về?"

Chu Cựu nghe đến chữ "Tại sao", đột nhiên lại muốn cười. Hôm nay sao vậy, ai cũng đều là một đứa bé hiếu kì?

Cô rụt tay lại, thẳng thừng nói: "Cô Châu, chuyện này hình như không liên quan gì đến cô."

Cô muốn rời đi, nhưng Châu Tri Tri lại chắn trước mặt cô.

"Tại sao cô lại phải xuất hiện trước mặt anh ấy lần nữa?"

Chu Cựu sốt ruột nói: "Tránh ra!"

Cô cao 1m68, Châu Tri Tri thấp hơn cô rất nhiều, lúc hai người đối mặt nhau, Châu Tri Tri hơi ngẩng đầu, khuôn mặt thanh tú dịu dàng, nhưng lúc này lộ ra vẻ tức giận không cân xứng, cô ta cắn chặt môi: "Năm đó cô hại anh ấy thảm như thế, sao giờ còn mặt mũi chọc phá anh ấy lần nữa?"

Chu Cựu sắc mặt thay đổi, từ từ siết chặt ngón tay.

"Đây là chuyện giữa tôi và anh ấy, không liên quan gì đến cô." Cô tức giận đẩy Châu Tri Tri ra, đi thật nhanh như thể có thứ gì đó khủng khiếp phía sau đang đuổi theo cô.

"Chu Cựu, cô không được đến đây nữa, cô cách anh ấy xa xa chút, tôi không cho phép cô lại làm tổn hại anh ấy."

Giọng nói cảnh cáo nghiêm khắc của Châu Tri Tri vang lên từ đằng xa.

Bãi đậu xe dưới lòng đất yên tĩnh, dưới ánh đèn chói lọi, âm thanh đấm đá, chửi bới, chế giễu, khuôn mặt nhợt nhạt chịu đựng của anh, những mảng máu lớn đỏ tươi đổ ra từ khóe miệng và khoang mũi, mắt cô rưng rưng và giọng nói khàn khàn vang vọng cả bãi đỗ xe...

...

"A!"

Chu Cựu đột nhiên trở mình ngồi dậy, thở hổn hển, trên trán toát mồ hôi lạnh.

"Có chuyện gì vậy cháu gái?" Bà nội lo lắng bước vào, thấy dáng vẻ bối rối của cô, vừa lau mồ hôi trên trán vừa vỗ nhẹ vào lưng cô, "Gặp ác mộng hả? Đừng sợ, bà ở đây."

Chu Cựu đảo mắt, phát hiện mình đang ngủ trên ghế sa lông trong hiệu thuốc.

Ngoài cửa sổ, mặt rời đang lặn dần, màn đêm sắp buông xuống, lại là một ngày nữa.

Đã là ngày thứ năm trở về rồi, có lẽ nên đặt vé khứ hồi. Đang suy nghĩ thì nhận được điện thoại của Quý Tư Lãng.

"Em đã đặt vé chuyến về chưa?" Sáng sớm ở San Francisco, anh có lẽ vừa mới ngủ dậy, trong giọng nói còn chút ngái ngủ, có vài phần gợi cảm.

"Vẫn chưa, khi nào đặt xong vé thì nhắn tin cho anh."

Lại nói thêm vài câu, Chu Cựu nói: "Ài, em đang giúp bà nội rửa bát đây, tắt máy nhé."

Cúp điện thoại, quay đầu lại thấy bà nội đang nhìn mình cười cười, ánh mắt sáng ngời.

Khoảng cách gần, chắc bà đã nghe thấy giọng nói bên kia là một người đàn ông, hơn nữa cô cùng Quý Tư Lãng nói chuyện rất thân mật, cũng dễ hiểu khi bà có vẻ mặt này.

"Chỉ là bạn tốt thôi." Cô cười cười, ngăn bà hỏi thêm nữa.

Bà nội không hỏi, chỉ chỉ vào màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ: "Cháu gái, nhìn xem, trời tốt rồi, rất nhanh sẽ sáng lại thôi. Lật lại thì lại là một ngày mới,"

Lời nói của bà sao cô lại không hiểu chứ, chỉ là nói thì dễ làm thì khó.

Cô im lặng, không trả lời.

Đột nhiên, bà nội nhẹ giọng "Ai ya" một tiếng.

"Sao vậy ạ?" Cô lo lắng hỏi.

"Không sao, không sao." Bà nội vừa cúi xuống sắp xếp bát đĩa đỡ bụng đứng dậy xua xua tay.

Chu Cựu nhìn bà đứng dậy vẻ mặt rõ ràng là thoáng hiện lên một tia đau đớn, cô vươn tay ấn vào nơi mà trước đó bà nội đã ấn, "Đau chỗ này ạ?"

Bà nội lắc lắc đầu.

Cô di lên rồi lại di xuống, lại ấn lần nữa, bà nội lập tức "Hự" một tiếng.

"Chỗ này ạ?"

Bà nội ngập ngừng gật đầu.

Khuôn mặt cô hơi thay đổi, chỗ này chắc là... ...Sườn phải.

Cô hỏi: "Bà, gần đây bà có bị đầy hơi không?"

Bà nội suy nghĩ hồi lâu rồi nói: "Gần đây đầy hơi khó tiêu, chắc là vấn đề tiêu hóa, không sao, bà có tự mình bốc thuốc uống. Tuổi cao rồi mà, cơ thể lâu lâu gặp vài vấn đề nhỏ là chuyện bình thường, đừng lo lắng quá." Bà cười nói, "Cháu đừng quên, bà của cháu là một bác sĩ già, còn là một bác sĩ giỏi."

Lúc này Chu Cựu không còn tâm trí để khen nữa, cố gắng hết sức để làm giọng nói như bình thường, "Bà nội, ngày mai cháu đưa bà đến bệnh viện khám, được không?"

Bà nội la lên: "Kiểm tra gì chứ, bản thân là cũng là một bác sĩ, thân thể của bản thân tự mình hiểu rõ nhất, vẫn khỏe mà! Bệnh viện bây giờ đắt lắm, đi kiểm tra một chút cũng mất mấy trăm! Lãng phí số tiền đó làm gì!"

Chu Cựu dỗ bà: "Bà là bác sĩ, vậy bà cũng biết rồi đó, mỗi năm đều phải đi kiểm tra sức khỏe một lần mới tốt."

"Không đi."

Chu Cựu dỗi: "Bà không đi, vậy cháu cũng không quay về đi làm nữa!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp