Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?

Chương 49: Quy tắc


9 tháng

trướctiếp

《Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi- Calantha》 Nhóm bạn của Ung Dương không hề tỏ ra vẻ bề trên, ngược lại có phần dễ gần và “thân thiện” quá mức. Tất cả bọn họ nhao nhao giới thiệu bản thân với Tống Ỷ Thi, nhưng cô không nhận được hết mặt mọi người, quanh đi quẩn lại chỉ nhớ đến mỗi hai người bắt chuyện với cô đầu tiên là Tề Kiến Quân và Chu Trấn Hưng. Và còn có cả người họ Dương luôn mỉm cười với cô… hình như tên là Dương Lâm? Tống Ỷ Thi không chắc lắm. “Chúng ta phải lái xe đến đường Bình Ninh ở khu ngoại ô thành phố, ở nơi đó có một ngã ba đường. Sẽ có người đến đón chúng ta, họ đã chuẩn bị sẵn xe rồi.” Dương Lâm nói. Ung Dương thờ ơ gật đầu: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Dương Lâm cũng gật đầu, sau đó quay đầu lại nhìn Tống Ỷ Thi. Cậu Ung có ý gì khi đưa cô gái đó đến đây vậy?
Ánh mắt của Dương Lâm sáng lên. Thì ra cậu Ung cũng thích diễn kịch như vậy. Cảm nhận được có ánh mắt đang soi mói mình, Tống Ỷ Thi không nhịn được mà quay đầu nhìn, vẻ mặt bình thản. Ánh mắt này khiến Dương Lâm hơi kích động. Cậu ta cố gắng hết sức để đè nén cảm xúc trong lòng, dẫn mọi người ra khỏi khách sạn. Giữa một nhóm người nhìn rất giàu sang phú quý, Tống Ỷ Thi trông đặc biệt bắt mắt, bắt mắt tới mức mãi cho đến khi cô bước lên xe, những người trong khách sạn mới hoàn hồn, mấy cô tiếp tân cũng không thể kìm nén nổi, ánh mắt lộ ra vẻ ghen tị: “Cô gái này có phải là bay lên cành cao biến thành phượng hoàng không?” Bên ngoài khách sạn. Tề Kiến Quân mở cửa ghế trước. “Xuống phía sau đi.” Ung Dương nói. Tề Kiến Quân không tức giận, còn cười nói: “Đúng rồi, chỗ này là dành cho em gái Tống.” Cậu ấy vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía Tống Ỷ Thi. Tống Ỷ Thi: … Đủ rồi, ai thích ngồi thì ngồi. Tống Ỷ Thi đặt một tay lên tay nắm cửa hàng ghế sau. Đột nhiên Ung Dương nói: “Cậu gọi cậu ấy là gì?” “Em gái. Cô ấy nhỏ hơn chúng ta, chắc phải kém tầm hai tuổi.” “Em gái cậu đang ở thành phố Kinh.” Ung Dương bình tĩnh nhắc nhở. Tề Kiến Quân hơi dừng lại, sau đó cười nói: “Đúng rồi, con bé đang ở thành phố Kinh. Vậy tôi đổi cách xưng hô nhé? Sau này nên gọi cô ấy như thế nào?” Tống Ỷ Thi hơi sững sờ. Có cần thiết phải tiến hành một buổi thảo luận đặc biệt chỉ để tìm ra cách xưng hô với cô không?
Cô nắm lấy chốt cửa xe, định bật lên… Nhưng Ung Dương giống như có mắt ở sau gáy, đột nhiên nói: “Cậu lại đây, để cậu ấy qua đó.” Tống Ỷ Thi mím môi, mếu máo đi tới ghế ngồi vào. Tề Kiến Quân rất chu đáo mở rộng cửa xe cho cô. Tề Kiến Quân cười nói: “Tôi không có một đứa em gái ngoan ngoãn như vậy, nhà tôi có ba cô em gái, mỗi lần nổi giận đều đánh vào đầu tôi.” Tề Kiến Quân lắc đầu, sau đó đi ra hàng ghế phía sau, còn không quên vẫy Chu Trấn Hưng vào ngồi cùng. Dương Lâm đứng ở bên cạnh nhìn, rất muốn lại gần, nhưng sợ Ung Dương không cho thể diện. Mỗi lần Ung Dương mở miệng thì chưa bao giờ cho người khác mặt mũi cả. Không vui thì bảo là không vui, nếu cậu nói không cho lên xe thì ai cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện được ngồi vào xe của cậu. Dương Lâm nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn đành từ bỏ, tự mình lái xe. Sau khi mọi người lên xe và thắt dây an toàn, Ung Dương bất ngờ giơ tay hạ tấm chắn giữa hàng ghế trước và hàng ghế sau xuống. Tống Ỷ Thi sửng sốt, quay đầu lại nhìn. Ung Dương không thèm quay đầu, nói: “Đừng nhìn, đây là kính một chiều, chống đạn, cách âm.” Tề Kiến Quân và Chu Trấn Hưng ngồi đằng sau cũng sững sờ, đồng thanh kêu lên: “Chết tiệt!” “Anh Dương muốn thì thầm riêng tư cái gì vậy?”
“Chắc là làm nhiều việc khác ngoài nói chuyện riêng tư.”(C a l an t h a - T Y T )
“Mẹ kiếp, nghĩ bậy bạ thế, cẩn thận tí anh Dương đập đầu cậu đấy.” “? Tớ có nói gì đâu, chỉ nói chắc là tính nắm tay hay gì đó thôi…” Hai tên ngốc ngồi ghế sau háo hức mô phỏng xem người ngồi ở đằng trước đang làm gì. Thực ra bầu không khí ở phía trước rất căng thẳng. Tống Ỷ Thi hỏi: “Nhiều người như vậy… đều đi sao?”
“Ừ.” Tống Ỷ Thi cảm thấy toàn thân hơi khó chịu. Phải đi cùng với một nhóm người hoàn toàn xa lạ thì cô thà đợi nhóm Quách Viên còn hơn. “Cậu đang lo lắng gì vậy?” Đột nhiên Ung Dương nói. Tống Ỷ Thi lắc đầu. Ung Dương: “Đưa những người này đi theo so với nhóm Quách Viên còn có ích hơn.” Tống Ỷ Thi vẫn lắc đầu, cô hơi suy nghĩ, nhỏ giọng nói: “Có đôi khi cường long không bằng địa đầu xà (*).” Cũng giống như đạo lý “Huyện quan không bằng hiện quản (**)”. Nhưng có lẽ cô đã nói quá nhỏ. Ung Dương hoàn toàn không nghe rõ. Tống Ỷ Thi khẽ thở dài, cô lấy điện thoại ra xem, có một đoạn tin nhắn QQ mà Tất Hiểu Tuệ gửi cho cô, câu cuối cùng là: [Tuần này tôi lại đến]. Câu nói này quá bắt mắt. Tống Ỷ Thi nhìn đi nhìn lại vài lần, kìm nén sự khó chịu trong lòng. Thực ra, cách thông minh và hợp lý nhất để tự bảo vệ mình chính là giống như Liên Hồng, thậm chí giả vờ rằng chưa từng học ở trường trung học Phong Thủy, đối với những người khác thì coi như không quen biết. Nhưng Tống Ỷ Thi không muốn trở thành một người thông minh theo kiểu như vậy. Cô đã nhìn thấy một đám giòi bọ thối tha đi lại trước mắt, làm sao có thể chịu đựng cơn buồn nôn mà tiếp tục chung sống hòa bình được? Tống Ỷ Thi cất điện thoại, nhỏ giọng nói: “Nhưng vẫn có quá nhiều người…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp