Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?

Chương 22: Đầu hỏng rồi


9 tháng

trướctiếp

  Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha TYT 

Dưới đài tiếng vỗ tay như sấm động.

 

Trên đài, Tống Ỷ Thi mặc váy đồng phục lộ rõ vòng eo không được một nắm. Nhìn qua thì cô vẫn nhỏ bé gầy yếu như cũ, nhưng dường như đã hoàn toàn thoát khỏi những sắc thái ảm đạm kia, một lần nữa khoác lên mình ánh sáng rạng rỡ như kim cương.

 

Truyền thông ở hiện trường không ngừng vận dụng hết công suất của camera trong tay, hoặc là quay lại gương mặt của Tống Ỷ Thi, hoặc là điên cuồng chụp hình.

 

Thiếu nữ có thành tích học tập tốt, bộ dáng ngoan ngoãn nhỏ bé, lớn lên lại xinh đẹp, bản thảo tin tức được đăng lên mạng chỉ cần hơi xào một chút, là có thể lập tức xào ra được hình ảnh của một thiếu nữ vừa xinh đẹp vừa tài năng!

 

Lúc Tống Ỷ Thi đi xuống đài, ống kính vẫn luôn đi theo cô từ đầu tới cuối.

 

Gương mặt Sở Nghệ Niên không tự giác nhiễm ý cười.

 

Trợ lý ở một bên nhìn chằm chằm gương mặt đầy ý cười của Sở Nghệ Niên, không biết vì sao cảm thấy da đầu tê dại.

 

Trợ lý nhỏ giọng nói: "Bây giờ tâm trạng của anh rất tốt sao?"

 

Sở Nghệ Niên ngừng lại.

 

Anh vừa cười sao?

 

Anh thu liễm biểu cảm trên mặt, theo bản năng bước gần đến chỗ Tống Ỷ Thi một bước.

 

Cô là cháu gái của Vu Mẫn, trên danh nghĩa là em họ của anh. Quả thật không làm cho anh mất mặt.

 

Ngay sau đó Sở Nghệ Niên thấy Tống Ỷ Thi xoay người, đi về phía Thẩm Diệu Chu.

 

Sở Nghệ Niên: "..."

 

Lúc này Sở Nghệ Niên quay đầu nhìn về phía trợ lý, cuối cùng anh trả lời vấn đề của trợ lý: "Hiện tại không tốt lắm."

 

Trợ lý trơ mắt nhìn biểu cảm thay đổi liên tục trên mặt của Sở Nghệ Niên, nuốt nước miếng, tự giác không lên tiếng, không cẩn thận vuốt phải râu hổ.

 

Phía bên này, Thẩm Diệu Chu giọng điệu bình tĩnh tán thưởng: "Chúc mừng, biểu hiện không tệ."  Lời khích lệ như cho có hình thức.

 

Tống Ỷ Thi nhìn thấy cậu ấy như thế, ngược lại yên tâm.

 

Cách nói cho có hình thức như vậy.

 

Vậy cho thấy, cô đối với cậu ấy mà nói, chỉ là một người bạn học bình thường, không có khác biệt gì so với người khác.

 

"Nếu như lọt vào vòng thi tiếp theo, thì cậu còn phải chuẩn bị một bản thảo diễn thuyết nữa." Thẩm Diệu Chu lại nói.(C a l an t h a - T Y T )

 

Tống Ỷ Thi lập tức cảnh giác nói: "Được rồi, cảm ơn, không cần cậu lại viết cho tôi, chính tôi sẽ tự viết."

 

Bắt người tay ngắn.

 

Lại bắt thêm mấy lần nữa, thì không khác gì lấy mất cả cánh tay của cô! Sẽ mất mạng mất!

 

"..." Thẩm Diệu Chu vô thức mím môi.

 

Cậu ấy đưa bản thảo diễn thuyết cho cô, chỉ là vì trả ơn hôm đó cậu ấy "Đoạt" dù của cô từ sân bay đến khách sạn, với cô nấu nước nóng cho cậu ấy, giúp cậu ấy giảm bớt đau đớn nóng sốt lúc bị cảm.

 

Thẩm Diệu Chu lạnh lùng nói: "Ngay từ đầu tôi cũng không có ý định lại chuẩn bị cho cậu thêm một lần nữa."

 

Nói thì nói như thế, nhưng mùi vị bị người đoạt nói ra trước... Rất không dễ chịu.

 

Cậu ấy không có ý định cho cô.

 

Hóa ra căn bản cô cũng không muốn nhận.

 

Chẳng lẽ bản thảo diễn thuyết của mình viết không tốt sao?

 

Lần đầu tiên Thẩm Diệu Chu hoài nghi trình độ của mình.

 

Tống Ỷ Thi ngược lại vô cùng vui vẻ, cười đến hai mắt híp lại, đuôi mắt cong cong, giống như là hóa thành cái móc nhỏ, dễ dàng câu lòng người từng chút một.

 

Cô nói: "Vậy là quá tốt rồi! Tôi muốn tự lực cánh sinh..."

 

Thẩm Diệu

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp