Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?

Chương 20: Tôi muốn cá mập


9 tháng

trướctiếp

《 Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha TYT》

Hãn Hải là địa bàn của ai?

Sắc mặt Hầu Tuấn cứng đờ, cậu ta nghe thấy giọng nói của mình bị thay đổi: "...Địa bàn của cậu Ung."

So ra, cậu ta gặp Thẩm Diệu Chu nhiều hơn, chưa bao giờ gặp Ung Dương. Nhưng cậu ta đã nghe rất nhiều về tên của Ung Dương. Mất mặt trước mặt Tống Ỷ Thi như vậy khiến cậu ta tức tới mức muốn cắn gãy răng mình. Nhưng cậu ta có thể làm được gì đây? Nghe quá nhiều miêu tả về cậu từ những bạn học xung quanh đã tạo cho cậu ta một nỗi sợ theo bản năng.

Ung Dương tiến lên một bước: "Nếu biết rồi mà cậu còn tới đây làm trò khỉ gì thế? Cậu nghĩ Hãn Hải không có ai à? Cậu là cái thá gì mà dám giương oai ở Hãn Hải? Hả?"

Sắc mặt Hầu Tuấn tái nhợt, cong lưng xuống, tức giận nói: “Cậu Ung nói quá rồi, tôi chỉ là... chỉ là gặp bạn cũ ôn chuyện xưa tí thôi, không tin thì cậu cứ hỏi cô ấy đi, cô ấy từng học chung trường với tôi mà."

Ung Dương trịch thượng nhìn cậu ta: "Cậu từng học chung với cô ấy hay không thì liên quan gì tới ông đây."

Hầu Tuấn nghẹn lại, cậu ta không ngờ Ung Dương lại vô lý như vậy.

Cậu ta đành nặn ra một nụ cười ngượng nghịu: "Thật mà, là bạn học cũ đó. Những gì tôi vừa nói chỉ là đùa thôi."

"Cầm pha lê giả ép người ta nhận. Người ta không nhận thì mở miệng chửi. Cậu ôn chuyện cũ kiểu gì vậy?" Cái kiểu gì mà tôi cho cậu chính là tôi quan tâm tới cậu rồi đấy.

Đây đúng là trò đùa hài hước nhất mà Ung Dương đã thấy trong năm nay.

"...Nó không phải là pha lê giả, hiện tại cái này đang là trend đó."

Ung Dương đưa tay ra nắm lấy cổ áo của cậu ta.

Hầu Tuấn ngẩn ra, lập tức giãy giụa: "Cậu Ung, cậu làm gì vậy? Buông ra! Buông ra..."

Ung Dương kéo cậu ta về phía mình.

Cậu luôn chăm tập thể thao, những đường nét cơ bắp nhìn thì bình thường nhưng sức mạnh lại rất lớn. Hầu Tuấn cố gắng vùng vẫy nhưng không thể thoát ra được.

Ung Dương liếc xuống sợi dây chuyền đeo trên cổ của cậu ta: “Chỉ là một miếng ngọc bội cấp C mà thôi.” Sau đó, cậu nhìn xuống cổ tay của cậu ta: “Đeo một chiếc đồng hồ Apple thôi mà cậu không nhớ bản thân mình là ai luôn đúng không? Cảm thấy bản thân mình là một người giàu có?"

Ở đây có sự phân cấp rất rõ ràng giữa những người giàu có, đặc biệt là ở những nơi như Hãn Hải.

Đối với cảm giác vượt trội không thể giải thích được của Hầu Tuấn, nếu nói với những người ở Hãn Hải có khi còn khiến họ cười nhạo suốt ba ngày ba đêm.

Ung Dương cảm thấy loại IQ thấp này lẽ ra nên chết càng sớm càng tốt, đừng có chạy ra ngoài làm ô nhiễm không khí, bẩn mắt mọi người.

Mặt Hầu Tuấn đổi thành màu gan lợn lan xuống tận cổ.

Cậu ta xấu hổ, phẫn nộ đến mức không thể nói nên lời, làm gì còn dáng vẻ giương oai như lúc nãy đối xử với Tống Ỷ Thi.

“Tôi, tôi không cho nữa là được rồi chứ gì…” Hầu Tuấn khó khăn cất giọng nói.

Giọng điệu trịch thượng và ánh mắt thù địch của Ung Dương khiến Hầu Tuấn khó thở. Đầu óc Hầu Tuấn quay cuồng, trong lúc nhất thời thậm chí cậu ta còn quên mất mình đến đây để làm gì, chỉ muốn bỏ chạy.

Sau khi nói câu này, Ung Dương càng trở nên không vui hơn.

"Cái miệng này của cậu chỉ để đánh rắm thôi à? Cái gì cũng nói được hay sao?"

Đầu óc Hầu Tuấn càng thêm ong ong.

Vậy rốt cuộc là cậu ta nên cho hay không nên cho?

Hầu Tuấn khó khăn nói: "Cậu Ung, tôi biết mình sai rồi. Tôi... Tôi không có ác ý đối với người của Hãn Hải. Thật đó, tôi sẽ không làm gì người của Hãn Hải cả."

Lúc nói chuyện, cậu ta bắt gặp ánh mắt của Ung Dương, bỗng đột ngột thay đổi lời nói: "Tôi không dám làm gì người Hãn Hải hết."

Tính tình Ung Dư�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp