Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?

Chương 17: Trung học Ninh Sơn


9 tháng

trướctiếp

《 Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha TYT》

Mạc Tiếu Phàm nói muốn để ý tới cô, còn theo chân cô suốt quãng đường lên lầu.

Tới khi ra khỏi phòng, Tống Ỷ Thi đặt một tay lên nắm đấm cửa, sau đó quay đầu nhìn về phía Mạc Tiếu Phàm: Tôi về phòng rồi, chẳng lẽ cậu cũng muốn theo tôi vào phòng sao?"

"Muốn chứ."

Tống Ỷ Thi nghiêng đầu hỏi: "Nhưng tôi muốn về phòng để ngủ đấy, cậu cũng muốn theo đến tận đó luôn à?"

Ngủ...ngủ sao?

Mạc Tiếu Phàm lùi lại phía sau một bước lớn.

Mạc Tiếu Phàm cảnh giác nhìn Tống Ỷ Thi, nói: "Không phải cậu đang đợi hội trưởng sao? Cậu ấy hẹn cậu ba giờ chiều..."

Tống Ỷ Thi chớp chớp mắt: "Nhưng ngày hôm qua nghỉ ngơi không tốt, bây giờ tôi muốn đi ngủ... Từ đây đến ba giờ chiều còn sớm chán."

Vẫn còn sớm ư? Phải rồi, vẫn còn sớm... Nghe cô nói vậy, Mạc Tiếu Phàm hoài nghi nhìn lại chính bản thân mình, trông chẳng khác đi hù dọa người khác cả.

Mạc Tiếu Phàm kiên định nói: "Không được, tôi không thể theo cậu vào trong được, cậu đi ngủ đi."

Tống Ỷ Thi làm động tác tạm biệt với cô ấy rồi quẹt thẻ mình để vào phòng.

Cánh cửa nhanh chóng đóng lại trước mặt Mạc Tiếu Phàm, hành lang bỗng chốc trở nên yên tĩnh, Mạc Tiếu Phàm đứng đó cảm thấy hụt hẫng, như thể mình đã bị thứ gì đó bỏ rơi vậy.

Tuy cô ấy cũng là một thành viên của Hội học sinh, nhưng Thẩm Diệu Chu rất ghét mọi người đến gần mình. Bình thường mỗi khi cậu ấy xử lý mấy công việc của Hội học sinh đều rất "công tư phân minh" (tức là việc công và việc tư luôn phân biệt rạch ròi).

Từ lâu cậu ấy đã là một biểu tượng của Hội học sinh, tất cả các thành viên trong Hội học sinh đều vô thức chia bản thân và cậu ấy thành hai thế giới khác nhau, cho nên nếu không có việc gì sẽ không tự dưng đến làm phiền cậu ấy.

Đối với Mạc Tiếu Phàm cũng y như vậy.

Có lẽ chỉ bằng cách đi theo Tống Ỷ Thi, cô ấy mới có thể thuận lợi đến gần cậu ấy được.

Nghĩ đến đây, Mạc Tiếu Phàm trợn to hai mắt, tức giận đá chân vào tường. Hừ... Lẽ ra mình nên hăm dọa Tống Ỷ Thi nhiều hơn mới đúng! Cần quái gì phải cảm thấy áy náy hay xấu hổ chứ?

Nhưng bây giờ tỉnh táo lại thì cũng đã muộn mất tiêu rồi.

Mạc Tiếu Phàm nhìn chằm chằm vào cánh cửa cho đến khi đôi mắt cay xè, nhưng cũng chỉ là làm chuyện dư thừa, chẳng có tác dụng gì cả.

Cửa thang máy ở đầu hành lang bên kia mở toang, một nam sinh đeo kính gọng đen từ trong thang máy đi ra, đúng lúc nhìn thấy Mạc Tiếu Phàm đá chân vào tường.

Mạc Tiếu Phàm nghe thấy tiếng động, cô ấy liếc mắt nhìn về phía nam sinh kia.

Cậu nam sinh dừng bước chân lại, cậu ta cứng ngắc cười gượng với Mạc Tiếu Phàm: "Hình như đi sai đường rồi..."

Mạc Tiếu Phàm chửi: "Đồ thần kinh..."

Không đi hay đi sai cũng không liên quan quái gì đến cô ấy cả!

Mạc Tiếu Phàm đứng yên tại chỗ, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại. Cô ấy muốn hỏi xem còn học sinh nào trong tầng ký túc xá này hay không.

Chỉ vài phút sau, mấy nữ sinh lớp mười ùn ùn bước ra nghênh đón cô ấy.(C a l an t h a - T Y T )

Vì khối lượng kiến thức và bài vở của lớp mười hai rất nặng nề nên hầu hết những người đến cổ vũ cho cuộc thi là những học sinh lớp dưới.

"Chị Mạc à, có muốn đến phòng chúng em chơi game một lát không?"

"Chị Mạc à, em có mua bánh kem này, chị có muốn ăn không?"

Mạc Tiếu Phàm nhanh chóng được chào đón nồng nhiệt.

Cậu nam sinh quay lại chỗ thang máy, thấp giọng lẩm bẩm: "Chẳng trách, thì ra Mạc Tiếu Phàm ở đây, mình không dám đi qua đâu... Cái cô gái này nhìn hung dữ quá đi mất."

Cậu ta không muốn bị người khác nhìn thấy, cho nên sau khi ngẫm nghĩ hồi lâu, cậu ta quyết định ấn nút thang máy quay trở lại tầng của mình trước, còn cái chỗ này chắc để lần sau vậy.

Sau khi Tống Ỷ Thi trở về phòng, điều đầu tiên cô làm là rút lấy đề thi và bút từ trong cặp ra, sau đó lấy cái bình giữ nhiệt của mình. Tiếp theo cô đun sôi nước, ngồi xuống và bắt đầu giải các câu hỏi trong bài. Bên ngoài vang lên tiếng mưa rơi lách tách, trong lúc này đó là tiếng động tự nhiên nhất đến từ thiên nhiên.

So với các cuộc thi như vật lý và toán học, các cuộc thi tiếng Anh không quá khó.

Nhưng để không phạm sai lầm và có thể vững vàng đứng ở vị trí học sinh xuất sắc, Tống Ỷ Thi cảm thấy mình nên càn quét thêm vài ba bộ đề nữa.

Lúc mới bước vào thế giới này, Tống Ỷ Thi rất khó để hòa nhập với nơi đây. Nhưng sau khi đọc truyện smut gốc qua một lượt, cô nhận ra lý tưởng sống của cô chính là học hành, đầu óc chỉ toàn bài vở mà thôi.

Một khi đắm mình trong đó sẽ không dễ bị phân tâm bởi chuyện khác.

Sau khi Tống Ỷ Thi hoàn thành xong đề thi, cô rút điện tho�

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp