Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?

Chương 14: Anh trai! Anh trai ơi!


9 tháng

trướctiếp

《 Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha TYT》

Đôi mắt của Tống Ỷ Thi mở to, cô lùi lại sau một bước.

Giống như một con thú nhỏ sợ sệt co mình vào trong hang.

Sở Nghệ Niên nhìn thấy vẻ mặt và động tác của cô, đáy lòng anh như bị ai đó chạm nhẹ, cảm thấy hơi ngứa ngáy...Khóe miệng anh tự dưng cong lên, hỏi lại: "Hả? Hỏi em đó, sao cả người ướt nhẹp hết vậy? Em đưa ô của anh cho người khác sao?"

Tống Ỷ Thi lắc đầu liên tục, cô giơ chiếc ô đang cầm bên trái lên: "Không phải...là bị người ta cướp mất tiêu! Một bạn học mới vô cùng hung dữ đã giật mất cái ô của em! Em vất vả lắm mới giật lại được cái ô đấy..."

Thẩm Diệu Chu xoay người đi về phía cửa. Cậu ấy mở cửa nhìn về phía lối đi bên ngoài, đúng lúc nghe được câu nói này.

Thẩm Diệu Chu: "..."

Tống Ỷ Thi: "..."

Tôi thấy hình như mấy người muốn tôi chết thì phải!

Sở Nghệ Niên nghe thấy tiếng mở cửa, anh xoay đầu liếc mắt nhìn, lúc đôi mắt hai người vô tình chạm nhau, người này nhìn thấy rõ vẻ lạnh lùng trong mắt người kia.

Tống Ỷ Thi vội vàng nép người sang bên nhường đường cho cậu ấy vào, cô nói: "Có gì muốn nói thì vào trong mà nói, đừng đứng ở bên ngoài, lỡ có người nhìn thấy..."

Tống Ỷ Thi còn chưa nói xong, Thẩm Diệu Chu đứng bên ngoài thản nhiên nói: "Ừm, là tôi cầm ô của cậu đó."

Ngay lập tức, Tống Ỷ Thi cảm thấy cái đầu mình như bị phình to gấp đôi.

Sắc mặt Sở Nghệ Niên trở nên lạnh lùng hơn. Anh nhận ra được người kia là ai.

"Là cậu Thẩm sao?"

Thẩm Diệu Chu nhàn nhạt chào hỏi: "Cậu Sở, chào anh."

Nụ cười dịu dàng trên khóe miệng Sở Nghệ Niên hoàn toàn biến mất, giọng nói hơi lạnh lùng, lúc nói chuyện cũng không giữ vẻ lịch sự nữa: "Sao cậu Thẩm lại tự dưng đi giật đồ của cô gái nhỏ vậy?"

Sao anh có thể cho phép người khác chạm vào đồ vật mà anh đã cho cô chứ?

"Anh nói đúng." Thẩm Diệu Chu trả lời xong liền xoay người mở cửa ra ngoài.

Dù thế nào đi nữa, lúc thấy cậu ấy ra ngoài, Tống Ỷ Thi bỗng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng vừa mới hít một hơi, cánh cửa bên kia lại mở ra. Thẩm Diệu Chu chậm rãi đi tới, tay trái cầm khăn tắm, tay phải cầm hộp thuốc.

"Khăn lông đó, mau lau nước đi, còn cái này là thuốc phòng cảm lạnh." Thẩm Diệu Chu đưa cho Tống Ỷ Thi, dừng một chút, cậu ấy nói tiếp: "Tôi đã cầm ô của cậu, cho nên tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm."

"..." Đầu óc Tống Ỷ Thi suýt chút nữa nổ tung.

Cô cảm thấy Thẩm Diệu Chu nhất định đã ghi thù cô! Nhất định cái tên này đang trả thù cô! Chắc chắn là vậy rồi!

Trong phút chốc, cả Sở Nghệ Niên và Thẩm Diệu Chu đều nhìn thẳng vào cô, rõ ràng ánh mắt của họ cực kỳ lạnh lùng nhưng lại khiến Tống Ỷ Thi cảm thấy cực kỳ áp lực.

Tống Ỷ Thi hít một hơi, vươn tay, cẩn thận đi lấy hộp thuốc.

Ngay khi ngón tay cô vừa chạm vào nó, Sở Nghệ Niên liền lên tiếng nói: "Mấy thứ này trong phòng con bé đều có đủ cả."

Tay của Tống Ỷ Thi như bị đóng băng giữ

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp