Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?

Chương 123: Chính văn xong


8 tháng

trướctiếp

《 Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha TYT》

Đoàn người đón tân sinh viên đại học mới đến cửa, mặt trời chói chang trên cao, cho dù có cầm ô che nắng cũng không có tác dụng gì.

Các đàn anh đàn chị đang không ngừng lau mồ hôi trên trán, sau đó thấp giọng nói chuyện: “Năm nay có một nữ sinh khoá dưới tên Tống Ỷ Thi ghi danh đúng không?”

“Hình như có.”

“Cậu không nhìn kỹ danh sách à?”

“Mỗi năm học sinh ưu tú, thần đồng vào trường chúng ta nhiều như vậy, ai lại nhìn kỹ làm gì?”

“... Không giống nhau mà! Đó là Tống Ỷ Thi đó! Không lẽ ngay cả Tống Ỷ Thi cậu cũng không biết?”

“Ai?”

“Lúc trước thường xuyên lên tin tức!”

“Vậy à, nghe có vẻ rất lợi hại …” Đàn anh thiếu hứng thú trả lời, đồng thời giơ tay đẩy mắt kính xuống.

Vừa lúc này một trận tiếng còi xe hơi tới gần.

Đàn anh vừa nhấc đầu, xe dừng lại, cửa xe mở ra, từ ghế điều khiển phụ bước ra một thiếu nữ độ tuổi thanh xuân. Mặc một cái váy dài phục cổ màu vàng, vòng eo nhỏ dài, trong nháy mắt ngước mắt lên, kinh diễm đến mức làm hô hấp phải ngừng lại.C a l an t h a - T Y T

“Đó là tân sinh viên à?” Đàn anh ngơ ngác hỏi.

Mà đàn chị bên người anh ta đã đột nhiên đứng lên, khó nén kích động: “Đó là Tống Ỷ Thi!”

Nói xong, cô ấy bắt đầu nhìn xung quanh: “... Còn có anh Sở nhà tôi đâu? Anh Sở nhà tôi chắc chắn ở gần đây! Hu hu hu khóc, lâu lắm rồi không nhìn thấy anh Sở…”

Đàn anh căn bản không cẩn thận nghe cái gì anh Sở hay không anh Sở, lực chú ý của anh ta tập trung toàn bộ trên người thiếu nữ ấy.

Lúc này, một đoàn xe đi sau lục tục dừng lại.

Lúc này đàn anh mới nhận ra, những chiếc xe này đều là đi theo thiếu nữ đến đây..

Đàn anh khó hiểu lên tiếng: “Trong nhà nữ sinh khoá dưới này rất có tiền à?”

Anh ta ở chỗ này, chưa từng nhìn thấy thế trận như vậy!

Ngay sau đó, đàn anh đã biết trong nhà nữ sinh khoá dưới này, đến tột cùng có tiền hay không...

“Đó không phải Tổng giám đốc Ung của kỹ thuật Đại Vũ sao?” Đàn anh ngạc nhiên nói.

Hồi trước còn đến trường học bọn họ, từng mở buổi thuyết trình nữa.

Theo sau, còn chưa có xong.

“Người kia là… Khoảng thời gian trước xuất hiện trong tin tức… bà Y Mỹ Tâm?”

Trong nhất thời, các đàn anh đàn chị phụ trách tiếp đãi tân sinh viên ở cổng trường nhìn không kịp, thậm chí còn không tin được hai mắt của mình, sao đột nhiên lại đến cùng lúc nhiều đại lão như vậy.

“Hôm nay trường học có hoạt động gì đặc thù à?”

Lúc bên này đang nghị luận, Tống Ỷ Thi bên kia đã chạy đến chỗ báo danh.

Bọn họ nhận được vô số ánh mắt đánh giá, rất nhanh đã xử lý xong thủ tục nhập học và thủ tục dừng chân.

“Thật ra vẫn là ở nhà chúng tôi sẽ thuận tiện hơn.” Y Mỹ Tâm lên tiếng nói.

Vu Tú vội vàng xua tay: “Vậy, như vậy sao được? Các cô đến đưa Thi Thi cũng đã rất làm phiền rồi.”

“Này có sao đâu? Nhà chúng tôi đều rất thích Thi Thi, quan hệ giữa Thi Thi và Dương Dương cũng rất tốt, trợ giúp đối với thành tích học tập của Dương Dương lại lớn như vậy… Nhà chúng tôi vừa hay là người thành phố Kinh, chiếu cố Thi Thi, vốn dĩ là lễ nghĩa người địa phương chúng tôi nên làm…” Y Mỹ Tâm dăm ba câu đã đánh mất sự ngượng ngùng của Vu Tú, thuận tiện còn khen Tống Ỷ Thi một phen.

Vốn Vu Tú đang hối hận thời gian qua quan tâm Tống Ỷ Thi quá ít, lúc này đương nhiên nghe rất nghiêm túc, hai người nói chuyện không bao lâu, Vu Tú đã coi Y Mỹ Tâm là tri kỷ.

Tống Ỷ Thi âm thầm lắc đầu.

Vu Tú đúng là quá dễ dỗ dành rồi.

Nhưng mà nói chuyện vui vẻ với Y Mỹ Tâm, dù sao cũng tốt hơn nói chuyện vui vẻ với Vu Mẫn!

Chỉ khi Vu Tú có càng nhiều bạn bè, mới càng thêm ý thức được, cuộc hôn nhân với Tống Nghĩa Dũng thật sự là không đáng giá.

Chỉ là… người đưa cô đi học, đúng thật là hơi nhiều.

Haizzz.

Tống Ỷ Thi khẽ thở dài.

Ngày đầu tiên Tống Ỷ Thi vào đại học, đã trở thành nhân vật phong vân toàn trường.

Đồng thời ảnh chụp của cô bị đăng lên diễn đàn trường và Weibo. Lúc mọi người đang thảo luận nhiệt tình, Tống Ỷ Thi đã vào trong ký túc xá.

Ký túc xá đều là thống nhất phân phối sau khi trúng tuyển, nếu không có nguyên nhân đặc thù, bốn năm chắc chắn sẽ không đổi.

Tống Ỷ Thi không may mắn lắm bị phân đến phòng sáu người. Phải biết rằng trường học này còn có phòng hai người càng thoải mái hơn.

Bạn cùng phòng mới của cô mở cửa, chào mừng cô đi vào.

Cha mẹ của bạn cùng phòng mới cũng đang ở đây, đang giúp con gái trải giường chiếu, sửa sang lại đồ dùng sinh hoạt, trong miệng còn nhắc mãi những việc cần chú ý. Trong đó một cô gái nhịn không được nhỏ giọng nói: “Con biết, con biết rồi… Như vậy không tốt lắm, như kiểu con cái gì cũng không biết. Làm thế trận lớn như thế làm gì? Mọi người nhanh đi đi…”

Giọng nói còn chưa hết, bên này đằng sau Tống Ỷ Thi theo vào càng nhiều người nữa.

“Tôi trải giường cho Thi Thi nhé?”

“Cô biết sao?”

“Cô đừng coi thường người khác, nếu tôi không biết… Vậy để vệ sĩ nhà tôi đến làm không được à!”

Mấy người tuổi không nhỏ, thế nhưng vì chút việc nhỏ lông gà vỏ tỏi như vậy tranh nhau.

Trong phòng ngủ lập tức an tĩnh lại.

Cô gái vừa rồi còn đang oán trách thế trận cha mẹ làm quá lớn, nhìn thế trận đằng sau Tống Ỷ Thi, mắt hơi choáng váng.

Bên mình đã coi là cái gì?

Đằng này… Đằng này thậm chí còn để giám đốc xí nghiệp Thành Thụy trải giường chiếu! Lại vừa nhìn người bận việc �

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp