Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?

Chương 121: Giết tôi.


8 tháng

trướctiếp

《 Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha TYT》

Ung Dương đại khái chưa từng hôn qua người khác nên động tác có hơi thô lỗ, hung bạo không kiên nhẫn, giống như chó con vậy, gặm gặm, cắn cắn, liếm liếm mút mút đôi môi của người con gái trước mặt.

Sau lưng Tống Ỷ Thi đều toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Cô cảm giác mình thở không nổi, chân có chút mềm nhũn....…

Không phải chứ, lượng oxi trong phổi người này nhiều như vậy sao?

Tống Ỷ Thi thử đẩy Ung Dương.

Cảm xúc Ung Dương lúc này tràn ngập bi thương cũng phẫn nộ nên sức lực lớn đến kinh người, căn bản muốn đẩy cũng đẩy không ra.

Cô khó khăn vươn cánh tay, cố gắng nâng lên nắm mũi Ung Dương.

Được rồi, xem ai nghẹn chết trước. C a l an t h a - T Y T

Ung Dương:...

Cậu đột nhiên buông lỏng vòng tay ra, giống như một con sư tử bị thua, một tay chống lên cửa tủ một tay vẫn ôm lấy con mồi không thả, hơi thở trầm thấp, cậu bây giờ phải dùng từ thở hổn hển để hình dung.

Lý trí đang đi nghỉ mát thì bị kéo trở về một cách chậm rãi, nhưng hai mắt cậu vẫn bị tơ máu đỏ phủ kín.

Tống Ỷ Thi cũng không khác là bao, mặt đỏ, lỗ tai đỏ, cổ cũng đỏ.

Cô chậm rãi buông tay.

Sau đó chợt nghe thấy Ung Dương trầm giọng nói: "Cậu giết tôi đi."

Tống Ỷ Thi: ???

"…… Đây là một xã hội để pháp luật lên cao. Hơn nữa tôi cũng không muốn giết người."

"……"

Bầu không khí có chút lúng túng.

Ung Dương bình tĩnh lại, dùng giọng nói âm trầm đặc biệt của bản thân: "Tống Ỷ Thi, tôi thích cậu. Thích đến chết sống lại. Tôi không biết cậu có thích tôi hay không, nhưng nếu cậu thích người khác... Không, cho dù chỉ là nghĩ đến, giống như cái tên ngốc của đội bơi vừa rồi. Nếu như những người khác tỏ tình với cậu, cậu lại nhẹ nhàng gật đầu một trong số họ, tôi sẽ nổi điên ngay lập tức. Tôi sẽ hận bản thân không thể giết những người đó. Hận không thể giết cậu."

"Nhưng tôi lại không nỡ làm như thế với cậu."

"Thay vì như vậy..."

Ung Dương nắm lấy tay của Tống Ỷ Thi rồi đặt ở ngực của mình để bàn tay của cô có thể cảm nhận được rõ ràng trái tim đang đập của cậu.

Mạnh mẽ, dồn dập, thình thịch thình thịch thình thịch.

"Không bằng cậu cứ giết tôi trước."

"Chỉ có như vậy, tôi mới không thời thời khắc khắc mang suy nghĩ muốn có được cậu, mỗi ngày sẽ không phải nghĩ nát óc, nghĩ mình phải thủ tiêu Sở Nghệ Niên cùng Thẩm Diệu Chu như thế nào để cậu không biết, sẽ không có tình huống một ngày nào đó bởi vì không chiếm được cậu mà nổi điên giết người......"

Bầu không khí ảm đạm.

Cậu nhìn cô chằm chằm, giống như sau một lát nữa sẽ hắc hóa rồi xé nát cô.

Anh bạn ơi, lời tỏ tình này của cậu bất ổn quá đấy, dọa người vãi cả ra.

Cái đáng sợ này có thể so sánh với cái ngu ngốc của người trong đội bơi lội mà cậu vừa nhắc tới đấy. À mà không, đáng sợ hơn nhiều. ┭┮﹏┭┮

Tống Ỷ Thi nuốt nước bọt: "Nhưng... Nhưng tôi vừa rồi cũng không đồng ý với cậu ta a."

"……"Vẻ mặt Ung Dương cứng lại.

Tống Ỷ Thi nghi hoặc hỏi: "Cậu còn chưa nghe xong đã vụng trộm trốn đi?"

"……" Lại là một khoảng không yên lặng xấu hổ nữa.

Tống Ỷ Thi mở to mắt nhìn một chút: "Vì vậy... Chuyện này có thể coi như chưa từng xảy ra không?"

"……"

Tống Ỷ Thi tránh khỏi cánh tay của Ung Dương, bây giờ cô có chút hoảng, thậm chí còn cảm thấy đôi chân của mình đang mềm nhũn, ngay cả tim cũng đập thình thịch không ngừng.

"Ách, tôi đây.... Đi trước."

Cô liếm môi dưới.

Đôi môi có chút tê dại, còn có chút nóng, phảng phất còn lưu lại hơi thở Ung Dương.

Ế!

Sao mình lại nghĩ đến hai chữ dục vọng và tình yêu chứ.

Ô ô ô, sao trong đầu cô lại bắt đầu xuất hiện những chuyện đồi trụy nữa rồi.

Hừ! Đáng ghét!

Tại sao cô lại nhìn thấy nhiều thứ không lành mạnh như vậy trước khi xuyên không chứ?

Tống Ỷ Thi càng không dám quay đầu lại nhìn người đằng sau, cô nhanh chóng vọt tới cạnh cửa, cánh cửa vừa mở ra.

Lúc này, sau lưng cô vang lên giọng nói nặng nề của Ung Dương: "Nhưng mà, sẽ có một ngày, một ngày mà cậu sẽ hứa với người ta một điều gì đó."

Tống Ỷ Thi quay đầu lại.

Cửa mở một nửa, nửa bên mặt Ung Dương bị ánh mặt trời bao phủ, một nửa khác chui vào trong bóng tối.

Cậu nhìn cô, trên gương mặt đẹp kia mang theo một chút xám xịt cùng một chút khổ sở, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo không thôi: "Nếu cậu không giết tôi, cậu chắc chắn sẽ hối hận."

Tống Ỷ Thi hít một hơi thật sâu, lòng bàn chân như bôi dầu, cô dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đi.

……

Bố mẹ Tống Tình Tình biết con gái mình bị bắt thì đã là chuyện ngày hôm sau.

Bằng Nguyệt Quyên nghe xong thì sợ tới mức hôn mê bất tỉnh.

Sắc mặt của bố Tống Tình Tình cũng trắng bệch không còn giọt máu, nhưng ông ta vẫn miễn cưỡng duy trì được tinh thần của mình ổn định, thằng cha này còn không biết thời thế đã thay đổi mà còn đến chỗ Tống Nghĩa Dũng để cầu xin.

"Chú không phải nói bản thân hiện tại rất lợi hại sao? Chú mau nghĩ biện pháp đi chứ, Tình Tình bị bắt rồi, thậm chí còn phải ngồi tù nữa...... Chờ tới khi ngồi tù xong đi ra, cả đời của con bé đều bị hủy không còn gì!"

Tống Nghĩa Dũng hiện tại hoàn toàn quay lại dáng vẻ phô trương như ngày xưa, chỉ có mình ông ta biết bản thân vẫn là thùng rỗng kêu to, ông ta hiện tại vừa nhớ tới vệ sĩ hà họ Sở liền cảm thấy cả người đều đau nhức không thôi.

Nhưng bố Tống Tình Tình rất nhanh tìm đến những người thân khác trong nhà để cùng nhau nghĩ biện pháp. Những người được gọi là họ hàng thân thích này, tất cả bọn họ đều dùng ánh mắt hoài nghi mà nhìn ông ta......

Tống Nghĩa Dũng cắn răng một cái, sau đó chỉ có thể đáp ứng.

"Tôi sẽ đi tìm cậu Sở, chính là, chính là người anh họ dễ lợi dụng của Thi Thi, nhà họ Sở các người biết chứ? Nhà họ Sở rất lợi hại......" Tống Nghĩa Dũng ngoài miệng thì nói như hát hay, nhưng trong lòng lại không chắc chắn.

Hết lần này tới lần khác, những người này luôn nháo lên, nói muốn cùng ông ta đi cầu xin cậu Sở.

Tống Nghĩa Dũng suy nghĩ một chút, trước mặt nhiều người thân họ hàng như vậy, nơi này mỗi người đều là trưởng bối của Tống Ỷ Thi, con nhỏ Tống Ỷ Thi kia cũng không thể không cho bố ruột một chút mặt mũi đâu nhỉ? Cho dù Tống Ỷ Thi không biết xấu hổ, Vu Tú cũng nhất định cũng biết xấu hổ!

Bên này, cả nhà họ Tống hùng hổ đi về phía nhà họ Sở.

Bên kia, Tống Ỷ Thi ngồi ở trong xe Sở Nghệ Niên trở về, không khí có chút căng thẳng.

Sắc mặt Sở Nghệ Niên âm trầm, gương mặt rồi khí chất ôn hòa mà mọi người đều biến mất sạch sẽ. Sau một lúc lâu, anh tựa như mới ổn định được nỗi lòng của bản thân, quay đầu lại hỏi: "Người kia, tên là Dương Gia đúng không?"

"…… Hình như là vậy?"

Lúc này, trong đầu Tống Ỷ Thi vẫn còn đang suy nghĩ, miệng của cô không sưng đúng chứ?

Sở Nghệ Niên hẳn là sẽ không phát hiện đi?

Mô phật, thật khó để giấu mà, cảm giác mình giống như là đang chơi ở chế độ địa ngục vậy!

Đầu bên này nghe thấy câu trả lời tràn ngập sự không chắc chắn, sắc mặt Sở Nghệ Niên nhất thời dễ nhìn hơn không ít.

Ít nhất nói rõ, Tống Ỷ Thi cùng tên đó cũng không phải dạng quen biết.

Chuyện hôm nay xảy ra hoàn toàn chỉ là ý tưởng riêng của thằng nhóc đó.

Nhưng cho dù là như vậy, Sở Nghệ Niên cũng không hài lòng thêm dù chỉ một chút. Bởi vì lần công khai tình cảm bất thình lình này mà anh suýt nữa đã mất kiểm soát, vấn đề này thoáng cái đã đem chuyện vốn chôn vùi từ lâu kéo ra ngoài, khiến Sở Nghệ Niên phải đối mặt trực tiếp với nó- -

Tống Ỷ Thi sẽ yêu đương với người khác.

Suy nghĩ này như ném một quả bom nguyên tử xuống não bộ và tâm trí của Sở Nghệ Niên.

Làm thế nào cô có thể yêu người khác? Làm sao cô có thể thích người khác hơn anh chứ?

"Thi Thi…"

"Dạ?" Giọng nói của của Tống Ỷ Thi cũng không tự giác mà trở nên nhẹ nhàng hơn.

Bởi vì giờ khắc này, cô cảm thấy Sở Nghệ Niên nhìn qua có chút không đúng lắm, anh giống như muốn nói, tôi đối với cô ấy tốt như vậy, chẳng lẽ người cô ấy yêu không nên là tôi sao?

Sở Nghệ Niên nắm chặt bàn tay.

"Vậy em có thích cậu ta không? Sở Nghệ Niên nhỏ giọng hỏi.

Não bộ của Sở Nghệ Niên hôm nay bị làm sao vậy? Cô đã biểu hiện như vậy rồi mà còn không biết có thích hay không nữa, đùa à, dĩ nhiên là không thích rồi!

Tống Ỷ Thi lắc đầu, giọng nói chắc như đinh đóng cột: "Không thích."

Sở Nghệ Niên rốt cục hỏi ra vấn đề sau khi làm nền: "Vậy em thích người như thế nào?"

Thời điểm lời nói này ra khỏi miệng, cổ Sở Nghệ Niên liền cứng lại, thân ảnh của anh chiếu ở trên cửa sổ hình thành cái bóng mờ mờ, đen kịt.

Bầu không khí dường như trở nên áp lực hơn sau câu hỏi vừa rồi.

Tống Ỷ Thi ngửa người ra sau, kéo xa khoảng cách giữa bản thân và anh một chút: "Bộ dáng đẹp chăng?" Không không, ba nam chính đều rất đẹp mà.

Bổ sung một điều: "Phẩm học kiêm ưu*......"

*Phẩm chất và học tập đều rất ưu tú.

Ách, Thẩm Diệu Chu hình như cũng được coi là người phẩm học kiêm ưu thì phải.

Tống Ỷ Thi ngay lập tức thêm một điều nữa: "Những người phù hợp với ba quan điểm của em và có cùng mục tiêu với em… Kiểu kiểu thế..."

"Ba quan điểm...?"

"Ừm…" Tống Ỷ Thi nhỏ giọng bổ sung thêm: "Ví dụ như, nếu em thích ăn rau thơm mà người đó lại không thích loại rau đó, nhất định coi đó là đồ ném đi. Vậy thì phải làm sao?"

"Lại thêm thí dụ nữa cho anh hiểu nè,

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp