Khi Vạn Nhân Mê Xuyên Vào Pháo Hôi Truyện Linh Dị

CHƯƠNG 9: CHUYỆN KINH DỊ TRONG KHUÔN VIÊN TRƯỜNG 9: GHEN TUÔNG


9 tháng

trướctiếp

Câu nói này của Giải Trình không phải là để thỏa thuận với Thời An, mà là thông báo.

Nói xong, cậu ấy hoàn toàn phớt lờ việc Thời An có đồng ý trao đổi với mình hay không, trực tiếp đặt một tay sau gáy Thời An, ấn người cậu vào người mình.

Thời An cảm thấy đây là lúc cậu phản ứng với tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời mình.

Cậu dùng hai tay đẩy ngực Giải Trình ra, đầu quay sang một bên và buột miệng nói: “Cậu nói đến Du Phi Trần ư?”

Cảm nhận được lực của cậu có tác dụng với Giải Trình, Thời An lại nói: “Nếu cậu nói người có vấn đề bên cạnh tôi là Du Phi Trần, vậy tôi cảm nhận được rồi...cậu, cậu ấy là một người rất bí ẩn, huống hồ tôi cũng chưa thân thiết với cậu ấy lắm.”

Thời An không thể tiết lộ rằng mình có hệ thống, không tiện trực tiếp nói ra thân phận của Du Phi Trần, chỉ có thể miêu tả Du Phi Trần có vấn đề từ một khía cạnh khác.

Huống hồ cậu cũng không nói dối, không phải cậu chủ động tiếp cận Du Phi Trần mà là Du Phi Trần tiếp cận cậu.

Giải Trình thấy dáng vẻ bối rối căng thẳng của cậu thì không khỏi bật cười khúc khích.

Thời An đặt tay lên ngực cậu ấy, cũng cảm nhận rất rõ ràng tay mình cũng đang run cùng nhịp với ngực của cậu ấy.

Cậu không nhịn được mà cong mấy ngón tay lại, rồi thu tay về.

“Xem ra cậu cũng không ngốc như tôi nghĩ.” Giải Trình chậm rãi nói.

“Đúng vậy, cho nên tôi không cần cậu nói với tôi nữa, cậu mau thả tôi ra, không cho cậu hôn.” Thời An nói, sau đó lại lùi về sau, hai chữ kháng cự hiện rõ từ cả người từ đầu đến chân anh.

Nhưng mà Giải Trình không những không buông cậu ra mà còn chạm vào gáy đẩy cậu tiến về phía trước, hơi thở của hai người một nóng một lạnh, hơi thở quyện vào nhau không thể nào phân biệt được.

“Không cần tôi nói cậu cũng phải cho tôi hôn.” Giải Trình nói: “Vừa nãy trong lớp học, cậu tưởng dựa vào bản thân cậu có thể phản kháng lại cái người có vấn đề đó sao? Nếu không phải là tôi, thì bây giờ người ngồi cùng bàn bên cạnh cậu đã đổi thành Du Phi Trần rồi.”

Thời An nhớ lại khoảnh khắc cậu tỉnh táo lại vừa rồi, là bởi vì một cơn gió thổi qua.

“Vậy cơn gió đó...chính là cậu sao?”

“Cậu nghĩ thử xem?” Giải Trình lại nghiêng người về phía trước, Thời An mấp máy môi chưa kịp nói thì cậu ấy nói: “Đương nhiên là tôi rồi.”

“Du Phi Trần vốn ở cùng ký túc xá với cậu, bây giờ lên lớp cũng muốn ngồi chung với cậu, một người bí ẩn như cậu ấy...cậu nói xem tại sao lại khăng khăng bám lấy cậu như hình với bóng không chịu tách rời chứ?”

“Cậu còn chưa biết nhỉ, gia đình của Du Phi Trần là Khiêu Đại Thần, người của gia tộc này sinh ra ít nhiều gì đều có điểm không bình thường, bọn họ thích nhất là làm một số thí nghiệm trên người sống bằng da bằng thịt, chẳng hạn như...luyện xác sống.”

“Cậu nói xem cậu ấy dính lấy cậu như vậy, liệu có phải muốn lấy cậu ra để luyện xác sống không?”

Thầy diệt quỷ xuất thân từ gia tộc huyền học bị nói thành một Khiêu Đại Thần, vốn dĩ Thời An có chút nói không nên lời với cách miêu tả của Giải Trình, nhưng nghe thấy những lời Giải Trình nói lúc sau thì từ nói không nên lời chuyển sang sợ hãi.

Nói tóm lại cậu cũng cảm nhận được Du Phi Trần luôn cho người ta cảm giác không thoải mái, rõ ràng trông rất dịu dàng nhưng luôn cảm thấy sự dịu dàng này chỉ là vẻ bề ngoài, khiến người ta không thể nhìn rõ bên dưới vẻ dịu dàng ấy là con người như thế nào.

Lẽ nào Du Phi Trần thật sự muốn đem cậu đi luyện xác sống ư?

Đáng sợ nhất là khi Thời An hỏi khẽ hệ thống, đáp án mà hệ thống đưa ra là: “Cũng không chắc chắn.”

Du Phi Trần xuất thân từ gia tộc huyền học là thật, có khả năng diệt quỷ luyện xác cũng là thật, cậu ấy quan tâm quá mức đến Thời An cũng là thật, nói không chừng Du Phi Trần thật sự muốn đem Thời An đi luyện thành một mẫu vật sống biết đi cũng không chừng.

Giải Trình cúi mắt xuống quan sát sự thay đổi cảm xúc của Thời An, thấy vẻ hoảng sợ trên mặt cậu, khóe môi cậu ấy bỗng hơi cong lên.

“Những người xuất thân từ gia tộc Khiêu Đại Thần kia chẳng có cái gì tốt đẹp cả, cậu sợ mấy chuyện kỳ dị siêu nhiên này thì thay vì đi gặp cậu ấy, chi bằng tìm kiếm sự bảo vệ từ tôi.”

Thời An chớp chớp mắt bĩu môi: “Bọn họ có xấu đến đâu thì cũng là con người, cậu, cậu, ngay cả người cũng không phải.”

“Bản thân cậu chính là một thứ kỳ dị rồi, cậu càng không đáng tin.”

Chỉ thấy nụ cười trên mặt Giải Trình đông cứng lại, ngay sau đó Thời An cảm thấy hai má mình bị véo, miệng cứ bĩu ra không kiểm soát được, cũng không thể ngậm lại.

“Không biết tốt xấu.” Tiếng Giải Trình càu nhàu vang lên bên tai: “Phải, tôi không phải người, vậy cậu nghĩ kỹ lại xem, tôi đã từng hại cậu chưa? Cậu đếm xem chúng ta gặp nhau mấy lần, có lần nào tôi làm gì bất lợi cho cậu chưa?”

“Cậu đột nhập vào trường học cũ làm ồn không gian yên tĩnh của tôi, tôi cũng chưa từng làm hại tới cậu, còn cái tên Du Phi Trần kia thì sao? Cậu ấy là người, nhưng lại điều khiển suy nghĩ của cậu không dưới một lần, ai tốt ai xấu cậu không phân biệt được rõ sao?”

Thời An chau mày định nói điều gì đó nhưng Giải Trình không cho cậu cơ hội nói.

Cậu ấy cúi đầu xuống, không do dự mà cắn môi của Thời An.

Thời An chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ trong miệng truyền vào cơ thể, rất nhanh, toàn cơ thể chìm trong giá lạnh.

“Thịch...”

Đây là lần thứ hai Thời An hôn nhau với cái thứ không phải con người.

Cậu cũng không biết có phải vì Giải Trình không phải là con người cho nên đầu lưỡi dài, hay là lúc còn sống đầu lưỡi của đối phương đã dài như vậy, dù sao cậu cũng chỉ cảm thấy mình sắp nghẹt thở vì nụ hôn này.

Trong miệng tràn đầy thứ gì đó lành lạnh ẩm ướt, nhưng thứ đó vẫn cứ cựa quậy nước bọt không kịp nuốt xuống cứ thế tràn ra khóe miệng.

Thời An không chịu được nữa muốn đẩy Giải Trình ra, nhưng lại càng bị con quỷ trước mặt ôm chặt hơn.

Đối phương dễ dàng dùng một tay để khống chế hai tay của cậu, Giải Trình đang đứng trước mặt cậu lại chiếm ưu thế về chủng tộc, sự phản kháng của cậu giống như một con mèo đang gãi ngứa, chỉ có thể cố gượng chịu đựng nụ hôn sâu lạnh người này.

“Ngoan...” Giải Trình áp môi lên môi cậu, nhẹ nhàng nói: “Hôn lại lần nữa.”

“ Hu hu...Không...”

Lời từ chối của Thời An bị đập tan thành từng mảnh.

Không biết là qua bao lâu, cuối cùng Giải Trình cũng buông cậu ra, Thời An cảm thấy từ đầu lưỡi đến môi mình đều bị tê rồi.

Vì nụ hôn vừa rồi mà cả người cậu như choáng váng, hai chân có chút run, phải vịn vào thành bồn rửa mặt mới đứng vững.

Sương mù xung quanh càng ngày càng mỏng, nhiệt độ hình như cũng tăng lên, không còn lạnh như vừa nãy.

Lúc này khung cảnh kỳ lạ cũng biến mất.

Tiếng chuông vào học vang lên, lúc này Thời An mới tỉnh táo lại.

Ngẩng đầu lên nhìn mới thấy khung cảnh nhà vệ sinh đã khôi phục lại như bình thường, hình bóng của Giải Trình ở phía sau cũng biến mất rồi, có thể thấy vài bạn học sinh mặc đồng phục đang tranh thủ đi ngang qua phòng vệ sinh trở về lớp học.

Thời An không nhịn được mà nuốt nước bọt rồi quay lại nhìn vào gương.

Mắt cậu đỏ hoe, vẫn còn nước mắt chưa khô, miệng cũng sưng lên, chỉ nhìn sơ qua cũng khiến người ta phải suy nghĩ.

Lại bị quỷ lợi dụng.

Tức chết tôi rồi!

“Yên tâm, sẽ không hôn vô ích.”

Tiếng của Giải Trình đột nhiên vang lên, Thời An giật mình nhìn xung quanh nhưng không thấy ai.

Cậu chờ câu nói tiếp theo của Giải Trình, kết quả đợi cả nửa ngày cũng không thấy hồi âm, nhìn có vẻ như đối phương đã quay về trường học cũ rồi.

A! Lợi dụng xong còn trêu chọc người ta, đúng là càng tức hơn.

Lại còn không hôn vô ích, không hôn vô ích vậy cũng có thể hôn có ích sao?

Cảm nhận được tâm trạng Thời An trầm xuống, hệ thống không nhịn được mà lên tiếng an ủi: “Không sao, hệ thống chúng tôi có chức năng chặn tự động, tôi không thể nhìn thấy dáng vẻ cậu lúc bị ức hiếp.”

Thời An: “...”

Thời An kéo đôi môi còn đang tê dại của mình rồi nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn mày an ủi, nhưng tốt hơn mày đừng lên tiếng.”

Hệ thống: “...”

Thời An dùng nước lạnh rửa mặt, sắc mặt trở lại bình thường liền trở lại lớp học.

Cũng may đây là tiết anh văn, giáo viên này cũng không quá nghiêm khắc, mặc dù trễ nhưng vẫn cho cậu vào lớp.

Thời An lo lắng dáng vẻ của mình sẽ bị người khác nhìn thấy, cho nên cúi đầu đi thẳng về chỗ ngồi lấy sách ra xem mới hơi ngẩng đầu lên.

Nhưng cho dù là như vậy, Du Phi Trần cũng nhìn ra được bộ dạng lúc này của cậu.

Sự thanh tú và quyến rũ đó, dường như vừa bị ai đó thưởng thức.

“Lắc rắc” một tiếng, là tiếng bút bi bị bẻ gãy, âm thanh nhỏ như vậy không thu hút nhiều sự chú ý trong lớp, chìm vào trong tiếng giảng bài của giáo viên.

Du Phi Trần ném chiếc bút mà cậu ấy vừa vô thức bẻ gãy với vẻ mặt trống rỗng, rồi lấy một chiếc bút mới ra.

Không sao, chỉ là một con quỷ thôi, có gì phải sợ.

Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày cậu ấy khiến cho thứ không sạch sẽ đó biến mất.

Hôm qua vừa mới làm bài kiểm tra về tác phẩm văn cổ nên tiết học hôm nay chủ yếu là ôn bài lại.

Đối với văn cổ, Thời An đã trả lại hết kiến thức cho giáo viên ngay khi cậu tốt nghiệp trung học.

Cậu cảm thấy nội dung hôm nay rất quan trọng, muốn theo dõi giáo viên giảng bài, nhưng rất nhiều lần vẫn không thể nào tập trung được, tự đánh mất sự tập trung, bắt đầu thất thần.

Còn một năm nữa mới đến kỳ thi đại học, đến lúc đó cho dù hiệu suất làm việc trên cục có thấp đến đâu thì cũng nên để cậu rời khỏi đây rồi nhỉ, cho nên không học cũng không sao.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Thời An tay trái chống cằm, tay phải cầm bút vô thức vẽ lên giấy, đợi đến khi cậu tỉnh táo lại thì phát hiện trên giấy nháp đã viết đầy tên của Giải Trình và Du Phi Trần.

Khi cậu phản ứng lại thì trong lòng có chút hổ thẹn lén nhìn Du Phi Trần từ phía sau, sau đó rất cẩn thận xé vụn tờ giấy ấy ra, vo tròn lại ném vào thùng rác.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng vừa nãy cậu thực sự đang nghĩ đến hai người này...không đúng, là một người một quỷ.

Theo lý mà nói cậu nên sợ Giải Trình hơn, nhưng đúng thật như tất cả những gì Giải Trình đã nói, đối phương chưa từng làm qua chuyện gì gây hại đến cậu.

Ngay cả học sinh thể hình bạo lực Kha Càn cũng đã mấy lần lớn tiếng mắng mỏ cậu, điều quá đáng nhất mà con quỷ kia làm chỉ là lợi dụng cơ thể cậu.

Hừm, còn có cách mà cậu ấy xuất hiện có chút dọa người.

Mặc khác còn Du Phi Trần, đã rất nhiều lần điều khiển suy nghĩ của cậu, cậu cũng đã chính mắt nhìn thấy Du Phi Trần điều khiển suy nghĩ của người khác.

Là người xuất thân từ gia đình huyền học, lại sở hữu năng lực như vậy thật khiến người khác không nhịn được mà phát sinh ra cảm giác sợ hãi.

Du Phi Trần...thật sự sẽ đem người khác luyện thành xác sống sao?

Cậu ấy là nhân vật chính đại diện cho công lý, có lẽ sẽ không làm như vậy nhỉ?

Thời An mắng hệ thống một tiếng: “Thế giới này có kết cục là như thế nào vậy? Là Du Phi Trần thu phục Giải Trình sao?”

“Tôi không có cách nào biết được hết cốt truyện, nhưng “Tiếng Đàn Lúc Nửa Đêm” thuộc tiểu thuyết kinh dị loại A, kết cục của thể loại này thường có hai loại, một là nhân vật chính cảm hóa được quỷ, hai là nhân vật chính sẽ tiêu diệt quỷ.”

“Nếu như kết quả là cảm hóa thì nhân vật chính sẽ trong quá trình tiến hành làm nhiệm vụ,  sẽ tìm hiểu những gì liên quan đến lúc còn sống của quỷ, hóa giải oán niệm của quỷ, còn nếu kết quả là tiêu diệt thì sau khi xuất hiện tình tiết quỷ hung ác giết hại rất nhiều người, nhân vật chính sẽ thông qua những vụ án để tìm kiếm dấu vết và điểm yếu của quỷ sau đó tiêu diệt nó.”

“Trước mắt xem ra không có xuất hiện chuyện quỷ hung ác giết hại nhiều người, theo như những gì đang diễn ra ở thế giới này thì tôi nghiêng về hướng cốt truyện cảm hóa hơn.”

“Nhưng tất cả những chuyện này điều không chắc chắn, chuyện hung ác giết hại người có thể sau này sẽ xảy ra.”

“Ồ...”

Thời An hỏi hệ thống rất nhiều câu hỏi liên quan đến kịch bản của thế giới này, nhưng 5223 cũng chỉ là hệ thống của bia đỡ đạn, kiến thức của nó cũng có hạn chế nên Thời An không thể thu thập được nhiều thông tin có ích.

Kết thúc tiết ngôn ngữ, vừa hay đang là giữa giờ nghỉ lao, học sinh trong lớp đều lần lượt ra ngoài sân chơi.

Thời An phải trực nhật nên vẫn còn ở lại trong lớp.

Thật trùng hợp, hôm nay còn có Du Phi Trần trực nhật cùng.

Bây giờ Thời An không thể nào dùng tâm tư bình thường để đối xử với Du Phi Trần được, cho nên có hơi cố ý giữ khoảng cách với cậu ấy, nhưng Du Phi Trần dường như nhìn không hiểu được dáng vẻ đang né tránh của cậu, đi thẳng đến đứng bên cạnh cậu.

Thời An không còn cách nào khác mà đối diện trực tiếp nhìn vào mắt của Du Phi Trần hỏi cậu ấy có chuyện gì.

Du Phi Trần nhìn chằm vào mắt Thời An rồi hỏi: “Lúc nghỉ giữa giờ trước tiết ngôn ngữ cậu đi đâu vậy? Đã làm gì vậy?”

Thời An cảm nhận được đối phương đang nhìn cậu với ánh mắt rất kỳ lạ, mỗi lần trước khi ý thức bị khống chế, Du Phi Trần đều sẽ dùng đến ánh mắt này.

Nhưng rất lạ, lần này cậu không cảm thấy suy nghĩ của mình bị khống chế nữa.

Hai người im lặng nhìn nhau một hồi, có lẽ Du Phi Trần cũng ý thức được vấn đề này, nụ cười giả tạo trên khuôn mặt cũng nhạt dần.

Cậu ấy đưa mắt nhìn ngực của Thời An, chau mày, rất nhanh sau đó lại nở nụ cười lịch sự rồi giải thích: “Vì vừa nãy tiết ngôn ngữ cậu vào trễ, nên tôi sợ cậu gặp phải khó khăn gì nên muốn hỏi một chút thôi.”

Thời An vô thức ôm lấy ngực rồi lắc đầu: “Không có.”

Cậu phát hiện trên ngực mình xuất hiện thêm một mặt dây chuyền.

“Không có thì tốt.” Du Phi Trần lại liếc nhìn ngực cậu một cái sau đó quay người đi.

Thời An quay người đi, rút từ trong cổ áo của mình ra mặt dây chuyền thừa đó.

Đó là một viên đá pha lê hình giọt nước, phát sáng màu lam nhạt, rất đẹp, sờ vào có cảm giác lạnh.

Du Phi Trần liếc nhìn vài lần, chính là nhìn vào mặt dây chuyền này ư? Mặt dây chuyền này khiến cho ý thức của cậu không bị đối phương khống chế ư?

Mặt dây chuyền này là Giải Trình cho cậu sao?

Trước khi cậu rời khỏi nhà vệ sinh, Giải Trình đã nói rồi, không hôn vô ích, là bởi vì cho cậu mặt dây chuyền này có thể không tránh bị người khác điều khiển ý thức sao?

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp