Cuộc sống của năm học cấp ba thật nhàm chán, ngoài học ra
thì cũng chỉ toàn là học.
Trường học nghiêm túc cấm mang theo các thiết bị điện tử,
ngay cả học sinh nội trú cũng phải giao nộp điện thoại di động trước khi lên
lớp.
Lần trước đi đến trường học cũ lấy được điện thoại là do
Thời An quay về ký túc xá trước, nói cần gọi điện cho phụ huynh mới thành công
lấy lại được điện thoại từ tay quản lý ký túc xá.
Điều này cũng giống như sống khép kín với thế giới bên
ngoài, cho nên những tin đồn trong trường học trở thành trò tiêu khiển duy nhất
của học sinh.
Hôm qua nhà trường đã đem chuyện đám người Thời An xông vào
trường học cũ phê bình lên trên bảng thông báo, sáng hôm nay cả trường cấp ba
đều biết đến chiến tích của bọn họ, cho nên kết thúc buổi sáng tự học dường như
tất cả học sinh đều tập trung xung quanh Thời An hỏi cậu mấy chuyện phiếm liên
quan đến trường học cũ.
Tòa nhà trường học cũ thật sự có quỷ sao?
Lớp học âm nhạc thật sự có tiếng piano vang lên lúc nửa đêm
sao?
Trong tòa nhà trường học cũ rốt cuộc như thế nào? Thiết kế
kết cấu có khác gì với trường học mới không?
Một mình đi đến trường học cũ có sợ không?
Rõ ràng tám người cùng nhau cá cược đều có mặt trong lớp
này, nhưng mọi người như hẹn ngầm với nhau đều chỉ đến hỏi Thời An những câu
hỏi này, hoàn toàn phớt lờ mấy người khác.
Lúc đầu Thời An đều trả lời câu hỏi của mọi người, nhưng
người hỏi ngày càng nhiều, thậm chí có người còn lợi dụng đám đông để động chạm
vào người cậu, dần dần cậu không chịu đựng được nữa.
Chính vào lúc cậu không biết phải làm sao đang chuẩn bị trốn
đi vệ sinh, thì các bạn học xung quanh đột nhiên im lặng, trên mặt mọi người
đều hiện lên vẻ ngơ ngác sau đó trở về vị trí của mình.
Đám đông giải tán mới lộ ra người đứng ở bìa ngoài cùng
chính là Du Phi Trần.
Du Phi Trần đi về phía Thời An nhìn thấy dáng vẻ đang ngẩn
ra của cậu thì nhịn không được mà xoa tóc của cậu rồi nói: “Sao lại ngẩn ra như
vậy?”
Thời An nghiêng đầu, tránh khỏi tay của Du Phi Trần.
Cậu đều nhìn thấy rồi, sự thay đổi kỳ lạ của những bạn học
vừa nãy, một giây trước còn đang hào hứng thì một giây sau đã im lặng lẽ quay
về chỗ ngồi của mình.
Dáng vẻ giống như bị thao túng.
Quá đáng sợ, con người này của Du Phi Trần thật quá đáng sợ.
Thời An quay đầu đi, Du Phi Trần không thể quan sát được
biểu cảm của cậu, nhưng cậu ấy cũng có thể từ hành động của cậu mà đoán được
suy nghĩ.
Ánh mắt của Du Phi Trần nhất thời trầm xuống, rồi ngồi xuống
bên cạnh cậu: “Bây giờ là thời điểm rất áp lực, trường học quản lý rất nghiêm
khắc, không có cách nào để giải tỏa căng thẳng nên mọi người buôn chuyện là
bình thường.”
“Không phải cậu không giỏi cự tuyệt người khác sao? Hay là
như vậy, tôi đổi chỗ ngồi cùng bàn với cậu, sau nay tôi ngồi cùng bàn với cậu
rồi nếu có ai đến làm phiền cậu, tôi sẽ giúp cậu đuổi bọn họ đi.”
“Không cần đâu!” Thời An không chút nghĩ ngợi mà từ chối.
Nhìn thấy sắc mặt Du Phi Trần sượng cứng, cậu cũng ý thức
được mình phản ứng như vậy quá kịch liệt, liền hạ giọng giải thích: “Ý của tôi
là, bạn cùng bàn của tôi có thể sẽ thích vị trí hiện tại hơn, sẽ không muốn đổi
chỗ đâu.”
Nói xong cậu lại nghĩ đến năng lực trái đạo trời của Du Phi
Thiên, lại nói thêm một câu: “Tôi cũng quen ngồi với bạn cùng bàn này rồi, nếu
như đổi người tôi sẽ không quen.”
Thời An cẩn thận ngước mắt nhìn Du Phi Trần, chỉ thấy nụ
cười trên mặt Du Phi Trần đã hoàn toàn biến mất, lúc này đang nhìn cậu với
khuôn mặt không chút cảm xúc.
Trong lòng Thời An có chút hoảng loạn, sau đó cảm thấy chóng
mặt, đầu óc choáng váng như thể có thứ gì đó đang nằm ngoài tầm kiểm soát của
cậu.
Vừa nãy cậu đang nghĩ gì vậy? Đúng, cậu không muốn đổi chỗ
ngồi, nhưng tại sao lại không muốn đổi chỗ ngồi nhỉ?
Cậu không biết từ chối mấy câu hỏi nhiều chuyện kia, nếu có
một người giúp cậu ngăn chặn mấy người kia thì tốt biết mấy…
Ánh mắt của Thời An trở nên vô thức, muốn đồng ý yêu cầu của
Du Phi Trần nhưng tiếp đó có một cơn gió lạnh từ cửa sổ thổi đến, thổi thẳng
vào trong tâm trí của cậu.
Giống như một dòng suối trong vắt chảy qua, trong nháy mắt
Thời An thấy ý thức của mình tỉnh táo trở lại.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T
Y T____
Vừa nãy cậu đang nghĩ cái gì? Cậu không muốn đổi chỗ ngồi.
Nhìn vào ánh mắt của Du Phi Trần, Thời An bị dọa sợ liền
đứng bật dậy.
Chiếc ghế ma sát vào mặt đất tạo ra âm thanh chói tai, vô
cùng chói tai.
Du Phi Trần nhìn thật sâu vào ánh mắt của Thời An thì bỗng
dưng gương mặt đầy vẻ kinh hãi, sau đó đưa mắt nhìn ra cửa sổ rồi cau mày đầy
buồn bực.
Cậu ấy giống như đang nhìn ra cửa sổ, cũng giống như đang
nhìn vào thứ gì đó đang ở bên ngoài cửa sổ.
Tiếng chuông đến giờ học vang lên, giáo viên cũng bước vào
lớp, phá vỡ tình hình bế tắc trong lớp học.
Đi theo sau giáo viên còn có mấy bạn học sinh, trong đó có
bạn cùng bàn với Thời An.
Thời An liếm môi rồi hít một hơi thật sâu nói với Du Phi
Trần: “Vào, vào học rồi, cậu nên về chỗ đi.”
Du Phi Trần nhìn thấy những hành động nhỏ trong ánh mắt của
Thời An, không nói gì mà quay về chỗ ngồi của mình.
Sau khi bạn cùng bàn ngồi xuống, đưa mắt nhìn theo Du Phi
Trần đã rời đi rồi lại nhìn Thời An, hóng chuyện hỏi: “Lớp trưởng vừa nãy đến
tìm cậu làm gì vậy?”
Du Phi Trần chính là lớp trưởng của lớp bọn họ.
Thời An lắc đầu nhìn xuống sách, hiển nhiên là không muốn
trả lời câu hỏi này.
Bạn cùng bàn cũng không phải là không nhìn thấy điều này,
thấy Thời An không muốn trả lời thì cũng không theo hỏi nữa.
Trong giờ học tâm trạng cứ bồn chồn, Thời An cũng không biết
giáo viên nói gì cho đến khi hết tiết học.
Sau khi kết thúc tiết học, cậu cũng không dám tiếp tục ở
trong lớp học nữa mà chạy đến nhà vệ sinh.
Thế giới tâm linh rõ ràng chỉ có một con quỷ, nhưng Thời An
lại cảm thấy những người mà cậu đã gặp, dù là quỷ hay là người, đều không phải
là thứ dễ đối phó.
Thời An ở trong nhà vệ sinh, càng nghĩ càng uất ức, càng
nghĩ càng cáu, nhịn không được mà xoắn tay áo lên rửa mặt thật mạnh thật nhanh.
Nước chảy ra từ ống nước trong nhà vệ sinh của trường luôn
lạnh, nhiệt độ lạnh kích thích vào làn da, nó khiến Thời An bình tĩnh lại được
một chút.
Thời An thở dài một hơi rồi ngẩng đầu lên, bị cảnh tượng
trước mặt làm cho giật mình.
Chỉ nhìn thấy phòng vệ sinh vừa nãy còn đang náo nhiệt nhưng
bây giờ lại không còn ai, xung quanh chỉ có sương mù chỉ còn một mình cậu trong
không gian yên ắng vắng vẻ ấy.
Thời An nhất thời hoảng loạn, cậu không dám quay đầu vì sợ
quay đầu lại sẽ nhìn thấy cảnh tượng máu me gì đó.
Nhưng dù cậu không quay đầu lại, thì thứ gì nên đến cũng đã
đến không buông tha cho cậu.
Trong gương từ từ hiện ra một bóng người.
Là Giải Trình.
Thời An hít một hơi thật sâu, không nhịn được mà lùi về phía
sau, cậu liền cảm thấy bản thân như tựa vào một vật gì đó lạnh lẽo.
Sợ đến mức cậu vội vàng tiến lên phía trước một bước.
“Chậc” tiếng cười giễu cợt vô tình từ phía sau lưng truyền
đến: “Nhát gan thật.”
Thời An cắn chặt môi, có phần không phục.
Người nhìn thấy quỷ thì sợ hãi, đó không phải là chuyện bình
thường ư!
Giải Trình như giống như nhìn hiểu được tâm tình của cậu, từ
phía sau đưa tay ra véo cằm của Thời An, buộc Thời An phải nhìn mình trong
gương.
“Sao, tôi nói sai à? Cậu không nhát gan sao? Nhát gan cũng
thôi đi, còn ngốc nữa, không phân biệt được ai tốt ai xấu, kết thân với người
mà mình cho là người tốt, ngay cả bị đem đi bán cũng không biết.”
“Kết thân với người mà mình cho là người tốt ư?” Thời An
không hiểu: “Ý anh là gì?”
“Muốn biết không?”
Giải Trình liếm môi dưới rồi nghiêng người về phía trước
Thời An, lúc này có hơi lạnh phả vào tai của Thời An.
Tiếp theo đó giọng nói trầm thấp của Giải Trình lọt vào tai
cậu.
“Để tôi hôn một cái, tôi sẽ nói cho cậu biết.”