Khi Vạn Nhân Mê Xuyên Vào Pháo Hôi Truyện Linh Dị

CHƯƠNG 49: MA CÀ RỒNG 6: “THỜI AN VẪN CÒN SỐNG”


8 tháng

trướctiếp

Thực hiện: Clitus x T Y T

Chân trời xa xôi đã chuyển sang màu trắng bạc, cuối cùng Khảo Phách cũng đã hoàn thành tất cả cuộc kiểm tra của ngày hôm nay, chuẩn bị trở về lâu đài.

Bước chân của Thời An có chút thẫn thờ đi theo phía sau hắn.

Suốt mấy ngày hôm nay Thời An đã ăn các món bổ máu, theo lý mà nói cũng không bị Khảo Phách hút máu liên tục, nhưng hôm nay không biết Khảo Phách bị làm sao, lúc hút máu cậu để ăn trưa đặc biệt ra sức hút mạnh, kết quả thành như bây giờ, bước đi cũng không thể đi vững, phải bế lên mới được.

Khảo Phách bế Thời An lên xe ngựa, Thời An không còn chút sức lực tựa đầu vào vai hắn.

Trước khi xe ngựa khởi hành, Thời An uể oải ngước mắt lên, muốn nói có chút lạnh bảo Khảo Phách đóng cửa sổ lại, kết quả bắt gặp ánh mắt của tướng quân.

Tướng quân đứng ở cách đó không xa, ánh mắt thâm sâu nhìn chằm vào cậu.

Thời An đã có kinh nghiệm ở hai thế giới trước, đã biết được ánh mắt đó biểu thị điều gì.

Là sự nặng nề, có thể nhấn chìm người khác bằng dục vọng.

Nhìn một hồi lâu, Thời An không chịu được nữa nên thu ánh mắt lại.

Đợi xe ngựa đi được khá xa, Thời An lặng lẽ thò đầu nhìn ra ngoài, hình bóng của tướng quân và một nhóm binh lính nhỏ dần rồi không còn nhìn thấy rõ nữa, nhưng cậu vẫn cảm nhận được rõ ánh mắt của tướng quân.

Đối phương vẫn đang nhìn cậu.

Thời An đang phân tâm thì đột nhiên có người véo má cậu, đầu của cậu bị lật lại, cửa sổ của xe ngựa cũng bị đóng lại rồi.

Bên tai truyền đến âm thanh không hài lòng của Khảo Phách: “Nhìn gì vậy? Sao lại mê hoặc người khác như vậy? Tùy tiện ra ngoài một chiến mà đã hốt hồn của vị tướng quân mạnh nhất bên cạnh ta rồi, lẽ ra nên nhốt ngươi lại ở trong phòng ta.”

Khuôn mặt của Thời An bị véo nên môi cũng bĩu ra, không tiện nói chuyện, không thể cau mày, chỉ lẩm bẩm một câu gì đó không biết.

Khảo Phách không nghe rõ, có điều không ảnh hưởng gì, hắn cúi đầu ngậm lấy môi của Thời An trong miệng, dùng cách này để trút bỏ sự không hài lòng của mình.

Trở về lâu đài, mặt trời cũng ló dạng.

Khảo Phách ôm lấy Thời An cả người đã mềm nhũn, nhanh chóng bước xuống xe đi vào trong.

Thời An vốn dĩ còn có chút sức lực nhưng kết quả ở trên xe lại bị hành hạ một trận, bây giờ ngay cả tay cũng không nhấc lên nỗi, chỉ có thể bị Khảo Phách bế đi.

Trở về phòng, quản gia đã chuẩn bị sẵn nước ấm trong phòng tắm, Khảo Phách cùng Thời An đi vào trong nước ấm.

Đầu của Thời An mềm nhũn tựa vào một bên trên bồn tắm, Khảo Phách lấy chiếc khăn lông giúp cậu tắm rửa.

Nước ấm khiến cho khuôn mặt của Thời An đỏ bừng, bởi vì mệt mỏi mà đôi mắt đã rũ xuống, sự hung dữ trước đây cũng không còn nữa, nhìn vừa ngoan vừa nũng nịu.

Khảo Phách không kìm được mà nuốt nước bọt yết hầu lăn lên lăn xuống, động tác trên tay cũng dần chậm lại, cuối cùng hắn đặt chiếc khăn lông xuống, lấy ra một chiếc áo choàng sạch sẽ, rồi bế Thời An ra khỏi bồn tắm.

Thời An vẫn còn hơi choáng váng, khi bị ném lên giường mới hoảng hồn.

Cậu nhìn thấy con ma cà rồng cao lớn đang đè lên trên người mình, trên mặt lộ ra vẻ mơ màng, không hiểu rõ ràng đã đến giờ đi ngủ rồi, chẳng lẽ ma cà rồng còn muốn ăn thêm một bữa nữa hay sao?

Khảo Phách không có ý giải thích, hắn cắn môi của Thời An, đồng thời bàn tay cũng không yên ph

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp