Khi Vạn Nhân Mê Xuyên Vào Pháo Hôi Truyện Linh Dị

CHƯƠNG 29: CHUYỆN KINH DỊ TRONG KHUÔN VIÊN TRƯỜNG 29: “DỰA VÀO CÁI GÌ LẠI GHÉT TÔI NHẤT?”


8 tháng

trướctiếp

Thực hiện: Clitus x T Y T

Miệng Kha Càn thì bảo Thời An đặt đồ ăn nhưng hành động lại có ý không muốn buông cậu ra một chút nào, mà còn ôm cậu chặt hơn.

Không biết từ lúc nào tư thế lại thay đổi rồi, trở thành Kha Càn ngồi trên giường, Thời An quay lưng lại, ngồi trong lòng của cậu ta.

Kha Càn tựa đầu vào cổ của Thời An, hơi thở ấm áp phà vào cổ khiến người ta không kìm được mà rùng mình.

Đương nhiên điều mà Thời An xấu hổ nhất chính là vị trí mà cậu đang ngồi lên.

Cứng ngắc, muốn di chuyển cũng không dám.

Kha Càn hít một hơi thật sâu, chóp mũi tràn ngập mùi hương cơ thể của Thời An, cậu ta không kìm được mà phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.

Cậu ta hơi ngẩng đầu lên, nhìn cậu trai trẻ đang bị mình ôm cứng ngắt trong vòng tay, thúc giục nói: “Mau đi, cả ngày nay cậu chưa ăn gì, nếu còn muộn sẽ không tốt cho bao tử.”

Thời An khẽ di chuyển cánh tay của mình, chỉ là lần này còn bị Kha Càn giữ chặt hơn.

“Đừng cử động.” Cậu ta không hài lòng: “Như vậy sẽ không ảnh hưởng cậu xem điện thoại.”

Cảm thấy chỗ mình ngồi ngày càng cứng, Thời An không dám cử động nữa, ép bản thân đặt sự chú ý lên điện thoại.

Cậu cảm thấy vô cùng bị dày vò, chỉ muốn nhanh chóng đặt đồ ăn rồi sau đó nghĩ cách thoát khỏi vòng tay của Kha Càn, cậu tùy ý nhấp vào danh sách đồ ăn của cửa hàng đầu tiên.

Tình cờ là của Mcdonald's.

Thời An cứ đặt đại một món ăn, suy nghĩ một chút sau đó quay đầu lại hỏi Kha Càn: “Cậu có ăn không?”

Kha Càn cười khẽ, nói bên tai cậu: “Người đẹp ở trước mắt, tôi còn có thể ăn gì đây?”

Hai tai của Thời An đỏ bừng, nói không nên lời chỉ đành quay đầu đi, yên lặng đặt đồ ăn.

Thời An cảm thấy đợi đến khi đồ ăn nhanh được mang đến, Kha Càn có lẽ sẽ buông cậu ra, hơn nữa từ trong lời nói có thể nghe ra được Kha Càn rất quan tâm đến việc cả ngày hôm nay cậu vẫn chưa ăn gì, tư thế như thế này thực sự không tiện để ăn cơm.

Không dễ gì mới đợi được đồ ăn nhanh giao đến, Thời An mới phát hiện ra bản thân mình đã nghĩ nhiều rồi.

Kha Càn mang thức ăn vào phòng ngủ, sau đó một tay ôm Thời An ngồi lên đùi của mình, Thời An cảm nhận được cảm giác cứng từ dưới lưng đến đùi trái.

Kha Càn tháo đồ ăn ra, cũng không để cho Thời An cầm, mà tự mình cầm lấy để Thời An cắn thức ăn từ trong tay mình.

Thời An cố gắng đưa tay cầm lấy nhưng Kha Càn lại né đi chỗ khác.

Kha Càn cứ khăng khăng muốn đút cho cậu ăn.

Thời An cũng thực sự đói rồi, cũng không còn cách nào khác chỉ đành vươn đầu ra cắn lấy thức ăn trong tay của Kha Càn.

Tóc của Thời An rất mềm, màu tóc nhạt hơn so với màu tóc của người bình thường.

Dáng vẻ cúi đầu xuống cắn lấy thức ăn trong tay của cậu ấy khiến cho Kha Càn cảm thấy bản thân như đang cho một con thú cưng bé bỏng ăn vậy.

Có lẽ là vì dáng vẻ quá ngoan ngoãn của Thời An, khiến Kha Càn cảm thấy có chút ý muốn xấu xa, cậu ta muốn chọc ghẹo con thú cưng bé nhỏ này.

Sau khi Thời An nhai xong một miếng, lúc đang chuẩn bị cắn thêm một miếng từ trong tay cậu ta, Kha Càn lại rút tay ra và đưa thức ăn ra xa một tí.

Thời An khó hiểu nhìn cậu ta, Kha Càn hơi nhướng mày nhẹ, rồi lại đưa chiếc hamburger lại gần, lúc Thời An đang chuẩn bị cắn thì cậu ta lại né ra.

Thời An vốn dĩ không vui vì bị mất tự do, vị trí mà cậu đang ngồi cũng khiến cậu xấu hổ, trong lòng thấy uất ức đến cùng cực, lúc này Kha Càn lại chọc ghẹo cậu, khiến cậu thật sự không nhịn được nữa.

Đợi đến lúc chiếc bánh hamburger được đưa gần lại miệng, cậu quay đầu sang một bên nói không ăn nữa.

Kha Càn lại thử đưa đồ ăn tới bên miệng của cậu: “Đừng giận, ngoan ăn đi.”

Thời An càng nghiêng đầu quay đi, không đáp lại.

Kha Càn yên lặng nhìn cậu một hồi lâu, đem đồ ăn nhét vào trong tay cậu: “Được rồi, không ghẹo cậu nữa, ăn đi.”

Nói là để cậu ăn nhưng Kha Càn chỉ là đưa đồ ăn cho cậu, vẫn chưa đặt cậu xuống, không chỉ không buông cậu ra mà hai bàn tay rảnh rỗi còn hành động quá đáng hơn.

Đường viền lỏng lẻo của chiếc áo len bị kéo dãn ra, hai bàn tay không yên phận thò vào trong nhào nặn eo của cậu.

Thời An bị véo nên hơi rùng mình, xém chút nữa đã ném đồ ăn ở trong tay xuống, Kha Càn chỉ nhanh chóng bắt lấy đồ ăn bằng một tay.

“Ăn cho đàng hoàng.” Giọng của Kha Càn trở nên nghiêm túc: “Đừng lãng phí.”

Hai tay của Thời An cố gắng dùng lực, cố gắng xua đi bàn tay không yên phận kia của Kha Càn, nhưng sức mạnh của học sinh thể hình người bình thường không thể so bì được, cậu có dùng hết sức cũng không cách nào động đến được Kha Càn, mà còn bị Kha Càn giữ lấy eo, ôm chặt hơn.

“Đừng nhúc nhích.” Kha Càn lại nhét chiếc hamburger mới cắn được vài miếng vào tay cậu: “Mau ăn đi.”

Thời An đột nhiên không kìm được sự uất ức cậu dùng tay dùng hết lực đẩy Kha Càn ra, đồ ăn trong tay rơi xuống đất, lăn vài vòng rồi dừng lại ở cửa.

“Tôi nói rồi tôi không muốn ăn, cậu ôm như vậy, chỗ…chỗ đó còn cộm vào tôi, ai mà ăn cho nổi.”

Thời An nổi giận xong thì mới cảm thấy sợ hãi trong sự muộn màng.

Kha Càn sẽ không đánh cậu một trận chứ?

Bọn họ tập luyện thể hình mạnh như vậy, chỉ đấm một cái thôi cũng nhất định rất đau.

Kha Càn vẫn đang duy trì động tác tay cầm đồ vừa rồi, qua một lát mới thu tay về.

Thời An cúi đầu, cảm nhận được cánh tay của Kha Càn động đậy, nhịn không được mà cúi đầu xuống sâu hơn, hai vai co rúm lại.

“Xin lỗi.”

Kha Càn nhẹ giọng nói một câu xin lỗi, một tay bế cậu ra khỏi đùi rồi đặt xuống giường.

Thời An không khỏi mở to mắt nhìn.

Cậu tưởng rằng mình sẽ bị đánh, kết quả lại nghe được câu xin lỗi này.

Thời An khẽ ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy trên mặt Kha Càn xuất hiểu biểu hiện đau khổ.

“Tôi không cố ý, cậu đừng…đừng giận tôi, cậu cứ ăn từ từ, tôi đi ra ngoài.”

Kha Càn nói xong thì quay người chuẩn bị rời đi, lúc đi tới cửa đột nhiên cậu ta cúi người xuống ôm ngực.

Những tiếng rên rỉ đau đớn truyền ra từ miệng cậu ta, hình như cậu ta cố gắng hết sức để kiềm chế tiếng của mình, nhưng cơn đau quá mức khiến cậu ta không nhịn được nữa.

Thời An vẫn luôn quan sát cậu ta từ phía sau, thấy cảnh này Thời An từ từ bước xuống giường, từng bước nhỏ đi về phía cậu ta, tò mò hỏi: “Cậu sao vậy? Cậu không sao chứ?”

Dáng vẻ của Kha Càn thật sự rất dọa người, gân xanh trên người cậu ta nổi lên, vẻ mặt vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo, con ngươi cùng lòng trắng hòa làm một, toàn bộ biến thành màu đen, dường như có thứ gì đó đang cào bới dưới da cậu ta.

Cảm nhận được Thời An đang đến gần, cậu ta bắt lấy tay của Thời An.

Có thể cậu ta đã cố gắng hết sức kiềm chế sức mạnh của bản thân, nhưng Thời An vẫn cảm thấy cổ tay mình sắp bị gãy đến nơi.

Thời An bất lực nhìn cậu ta: “Rốt cuộc cậu sao vậy? Tôi có thể giúp gì cho cậu không?”

Kha Càn không trả lời, dường như cậu ta không để ý đến sự đau đớn trên cơ thể, chỉ nhìn chằm vào Thời An rồi nói: “Lúc bọn họ ức hiếp cậu, cậu cũng chán ghét họ ư? Cậu cũng giận đến cơm cũng không thèm ăn ư? Hay là nói, cậu chỉ đối xử với tôi như vậy?”

“Giải Trình, con quỷ dữ đó, cậu cũng chán ghét cậu ấy ư?”

Thời An không nghĩ vào lúc này mà Kha Càn còn hỏi về mấy chuyện không liên quan đó.

Cậu cố gắng vùng ra khỏi cánh tay của Kha Càn: “Trông cậu không được khỏe, tôi giúp cậu gọi xe cấp cứu nha.”

“Không cần.” Kha Càn không tự chủ được mà đẩy Thời An xuống đất.

Ánh mắt của cậu ta càng đen hơn, nhìn vào Thời An một cách không tập trung: “Cậu trả lời tôi, cậu có chán ghét Giải Trình không? Lúc Giải Trình đối xử với cậu như thế này, cậu cũng tức giận như vậy ư?”

___ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T___

Hai tay của Thời An bị áp lên tai, không thể nào động đậy được.

Dáng vẻ này của Kha Càn thật sự quá đáng sợ và rất kỳ lạ, phản ứng cũng quá kịch liệt, Thời An không dám nhắc đến chuyện gọi điện thoại, thuận theo câu hỏi của cậu ta mà trả lời: “Tôi có tức giận, tôi cũng không thích Giải Trình ức hiếp tôi, cũng không thích Du Phi Trần ức hiếp tôi, đều không thích…”

Kha Càn cau mày lại, biểu cảm trên khuôn mặt càng vặn vẹo hơn, lời nói giận dữ nặng nề: “Nhưng cậu lại không ghét bọn họ như ghét tôi, thậm chí cậu còn nói đỡ cho Giải Trình…”

“Mức độ ghét cũng không giống nhau đúng chứ? Cậu ghét tôi nhất có đúng không?”

“Tại sao? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì cậu lại ghét tôi nhất?”

Dường như Kha Càn đã lấy lại được bản tính cáu kỉnh của mình, bắt đầu mất bình tĩnh dù là sự bất đồng nhỏ.

Thời An không nhịn nổi mà nhắm mắt lại, vốn cho rằng Kha Càn lại làm gì đó với mình, nhưng sức mạnh giam cầm hai tay cậu đã biến mất.

Sau đó một âm thanh va chạm rất lớn vang lên.

Thời An run rẩy hàng mi mở mắt ra nhìn về phía phát ra âm thanh đó.

Trong phòng xuất hiện thêm một người nữa, người đó đã đá bay Kha Càn.

Giải Trình.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp