Khi Vạn Nhân Mê Xuyên Vào Pháo Hôi Truyện Linh Dị

CHƯƠNG 27: CHUYỆN KINH DỊ TRONG KHUÔN VIÊN TRƯỜNG 27: “CANH MỘT”


8 tháng

trướctiếp

Thực hiện: Clitus x T Y T

Một chiếc xe kinh doanh màu đen, bên trong có một người đàn ông trung niên đang ngồi ở ghế sau nghe điện thoại, có lẽ là nhận được tin xấu từ phía bên kia của điện thoại nên sắc mặt của ông ta vô cùng khó coi.

Sau khi nghe đối phương báo cáo xong, ông ta hỏi lại lần nữa với giọng bình tĩnh: “Cậu có chắc những gì cậu nói đều là sự thật chứ.”

“Dương tổng, chuyện này đều được đăng lên báo chí rồi, nếu như ngăn chặn chậm chút nữa thì toàn bộ người của thành phố Vân đều biết cả rồi.”

Người đàn ông trung niên nghe thấy vậy thì hít thở một hơi thật sâu, rất lâu sau ông ta mới nói: “Được, tôi biết rồi, cậu tiếp tục theo dõi, nhớ kỹ đừng để chuyện cái chết của thầy hiệu trưởng bị lộ ra ngoài.”

“Vâng, tôi biết rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, người đàn ông trung niên liền mở danh bạ ra và bấm gọi cho một số điện thoại khác.

Đầu bên kia điện thoại nhấc máy, âm thanh trong điện thoại rất ồn ào, hình như có rất nhiều người đang tụng kinh cùng nhau.

“Alo, Dương tổng hả?”

Dương Thượng Lâm không thèm chào hỏi ông ta, tiếp theo đó là một tràng câu hỏi.

“Tháng trước không phải ông đi kiểm tra tòa nhà trường học cũ ư, nói phong ấn không xảy ra vấn đề gì mà đúng không?”

“Đúng là không có vấn đề gì.” Người bên kia đầu dây điện thoại dường như đã thay đổi địa điểm, tiếng ồn ào bên trong cũng dần nhỏ đi: “Sao vậy? Không phải là con quỷ đó lại xuất hiện chứ?”

“Chuyện này không thể nào, tôi cùng với gia chủ của hai gia tộc khác đến xem qua rồi, trận pháp phong ấn con quỷ đó không hề xảy ra vấn đề gì, nó không thể nào chạy ra ngoài được.”

Tỉnh Vân từ trước đến này đều khá bí ẩn, trên thực tế ở đây cũng khá dễ dàng để phát triển huyền thuật.

Huyền thuật được thế giới công nhận tổng cộng có ba gia tộc, cả ba gia tộc này đều xuất thân từ tỉnh Vân, trong đó gia tộc họ Du đứng đầu trong ba gia tộc này.

Gia chủ của cả ba gia tộc này đều tham gia phong ấn Giải Trình.

Dương Thượng Lâm cười lạnh lùng rồi nói: “Không thể sao? Chi bằng bây giờ ông tự đi tới trường học cũ xem đã xảy ra chuyện gì rồi!”

“Không đúng, Dương tổng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ông cứ nói rõ.”

“Thầy hiệu trưởng đã bị con quỷ không yên phận kia giết chết rồi.”

“Cái gì! Chuyện, chuyện này không thể nào!” Giọng nói của chủ gia tộc họ Du cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc: “Chuyện này xảy ra vào lúc nào? Ông xác nhận ông ta thật sự là bị quỷ giết sao? Có khi nào đó là tai nạn ngoài ý muốn không?”

“Ông tự mình đi đến trường cấp ba thực nghiệm kiểm tra đi, tiện thể bắt lấy một học sinh bất kỳ nào đó hỏi rõ về cái chết đột ngột của thầy hiệu trưởng, ông cứ nghe những gì bọn họ nói thì sẽ biết lời tôi nói là thật hay giả.”

Giọng nói của Dương Thượng Lâm mang theo sự tức giận: “ông Du à, mỗi tháng tôi đều chi mấy trăm triệu vào tài khoản của ông, ông lại làm việc cho tôi kiểu này ư?”

Du Chấn Hoa im lặng một lúc rồi xin lỗi nói: “Dương tổng, tôi vô cùng xin lỗi, nếu thầy hiệu trưởng thật sự vì Giải Trình mà chết, bây giờ tôi sẽ lập tức liên hệ với gia chủ của hai gia tộc còn lại đi đến đó xem, tôi chắc chắn sẽ cho ông câu trả lời trong hôm nay.”

Cúp điện thoại, Dương Thượng Lâm ném điện thoại sang một bên, mệt mỏi vuốt chân mày.

Người đàn ông trung niên đã ngoài năm mươi, da mặt nhăn nheo, mái tóc cũng đã bạc, có thể nhìn ra bình thường ông ta đã chăm chỉ làm việc đến thế nào.

Trợ lý ngồi ở ghế trước hơi nghiêng đầu nhìn về phía sau, nhìn thấy sắc mặt của Dương Thượng Lâm cũng không quá khó chịu, đắn đo một hồi liền báo cáo tình hình của Dương Trạch.

“Dương tổng, cậu chủ Dương Trạch gửi tin nhắn đến nói máy bay đã hạ cánh.”

Ban đầu sắc mặt của Dương Thượng Lâm cũng không quá đáng sợ, nhưng khi nghe tới cái tên Dương Trạch thì liền tức giận cầm điện thoại bên cạnh ném xuống nền xe.

“Cái đồ phế vật đó còn mặt mũi để trở về sao, sao không chết ở nước ngoài cho rồi!”

Trợ lý sờ sờ mũi, không nói nên lời.

Không biết vừa nãy người nào còn đang vui vẻ cười nói vì con trai sắp trở về, bây giờ nghĩ về lỗi lầm của người ta thì lại mong người ta bỏ mạng ở nước ngoài.

Nói đi nói lại cậu chủ thành ra như vậy, không thể trách người khác được, ai bảo người làm ba như ông lại quá cưng chiều con chứ?

Giết người còn có thể bịt miệng, có người ba giỏi giang như ông ta, cậu ta còn chuyện gì mà không dám làm?

Mặc dù Dương Thượng Lâm mắng rất khó nghe, nhưng chuyến đi ra sân bay đón con trai của ông ta không hề thay đổi lộ trình.

Dù đứa con trai này của ông ta rất vô dụng không biết cố gắng, nhưng cậu ta lại chính là đứa cháu đích tôn duy nhất của nhà họ Dương, trên người chảy dòng máu của nhà họ Dương bọn họ, rất quý giá, dù phạm phải lỗi lầm gì thì cũng có thể thay đổi trắng thay đen.

Lúc Dương Thượng Lâm đến sân bay thì Dương Trạch đã đứng đợi ở cổng ra vào được nửa tiếng đồng hồ.

___ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T___

Thấy xe của nhà mình đã đến, Dương Trạch cũng không thèm quan tâm đến hành lý túi lớn túi nhỏ bên cạnh, lập tức đi về hướng chiếc xe kinh doanh.

Nhìn thấy Dương Thượng Lâm, câu đầu tiên của Dương Trạch là oán trách: “Ba, sao ba lại đến muộn như vậy, con đợi ba nửa tiếng rồi.”

Đây là lần đầu tiên Dương Thượng Lâm nhìn thấy cậu ta về nhà nhưng thái độ chào đón lại lạnh lùng, thậm chí ông ta còn không bước xuống xe, để tài xế và trợ lý phụ xách hành lý.

Lạnh lùng đến cùng cực.

Người được cưng chiều từ nhỏ như Dương Trạch chưa từng bị đối xử như vậy, sự bất mãn tủi thân vì phải chờ đợi lâu bây giờ liền trở thành khóc lóc um sùm.

“Ba, con không dễ dàng gì mới tốt nghiệp trở về nhà, tại sao ba lại phớt lờ con vậy!”

Dương Trạch ở cửa ra vào của sân bay hét lớn, thu hút sự chú ý của những người qua đường, Dương Thượng Lâm bị cậu ta hét vào mặt thì thái dương liền đập thình thịch.

“Đừng hét nữa! Không biết xấu hổ đúng không!”

Dương Trạch run lên vì la hét thì bỗng im lặng ngay lập tức.

Hành lý đã được đặt lên xe, tài xế và trợ lý cũng trở vào xe ngồi.

Dương Trạch mím môi, vẻ mặt oan ức rồi miễn cưỡng vào xe ngồi.

Dương Thượng Lâm nhìn thấy biểu cảm của cậu ta thì thấy càng đau đầu hơn.

Ban đầu ông ta muốn làm gì đó làm bước đệm rồi mới nói chuyện quan trọng, để con trai mình có thể chuẩn bị tâm lý, nhưng nhìn bộ dạng này của Dương Trạch, ông ta cũng không muốn làm nữa.

“Thầy hiệu trưởng của trường trung học đã chết rồi.”

Chỉ một câu nói này, giống như sấm sét giáng xuống đầu, trong nháy mắt tất cả vẻ bất mãn trên mặt của Dương Trạch đã hoàn toàn biến mất.

“Cái gì? Hiệu trưởng Trương chết rồi ư?” Trong mắt cậu ta lộ ra vẻ sợ hãi: “Tại sao lại chết? Có phải…có phải là vì…?”

“Con nghĩ thế nào?” Dương Thượng Lâm nói: “Hiệu trưởng Trương bị dọa sợ chết ở ngay trong văn phòng, tại hiện trường không hề có dấu vết đánh nhau, cửa sổ cũng không có dấu hiệu bị đập phá, camera giám sát ở hành lang thì bị hỏng.”

“Còn nữa, bức ảnh chụp rất rõ nét hiện trường cái chết của ông ta cùng lúc đó đã được tất cả học sinh của trường nhìn thấy rồi, con cảm thấy là ai làm?”

Sắc mặt của Dương Trạch liền tái nhợt.

Con ngươi của cậu ta hiện rõ vẻ sợ hãi, qua một lúc sau cậu ta nắm lấy cánh tay của Dương Thượng Lâm, đôi môi run rẩy nói: “Ba, ba, ba phải giúp con, con là người duy nhất kế thừa hương hỏa của nhà họ Dương chúng ta, con không thể xảy ra chuyện được.”

Nhắc tới hai chữ hương hỏa, sắc mặt của Dương Thượng Lâm cải thiện hơn rất nhiều, ngay cả nhìn vào đứa con trai vô tích sự này của mình ông ta cũng cảm thấy vui mắt.

Ông ta dịu giọng an ủi: “Con yên tâm, gia chủ của ba gia tộc kia đã tới trường học kiểm tra rồi, con là con trai của ba, ba nhất định sẽ không để con xảy ra chuyện.”

“Nhưng sau này con cũng phải nhớ kỹ, đừng gây ra chuyện khó giải quyết như vậy nữa.”

Dương Trạch liên tục gật đầu: “Con biết rồi, con biết rồi, cảm ơn ba, sau này con nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”

Hai ba con ngồi ở hàng ghế sau vừa nói chuyện xong, trong xe đang im lặng, đột nhiên thân xe run chuyển, làm cho mọi người trong xe kể cả tài xế đều giật mình.

Nếu không thắt dây an toàn thì e rằng đã bị va đập gãy xương rồi.

Dương Trạch vốn vì chuyện cái chết của hiệu trưởng Trương mà thấp thỏm không yên, lúc nãy lại bị dọa sợ, bỗng không kìm được cơn giận.

Cậu ta không dám quăng sự bực tức lên người Dương Thượng Lâm, đương nhiên ngọn lửa bực tức đó tự nhiên quăng lên người của tài xế.

“Má, cậu lái xe kiểu gì vậy hả? Kiếm một con chó tới lái còn giỏi hơn cậu, cậu không muốn làm nữa thì cút!”

Thân xe rung lắc dữ dội như vậy không phải lỗi do cậu ta, tài xế cũng không vui khi bị mắng như vậy.

Cậu ta vừa định giải thích vài câu thì cảm giác như xe đang tăng tốc độ đột ngột.

Nhưng cậu ta không hề đạp ga.

Cảnh tượng bên ngoài xe chuyển động nhanh hơn, càng ngày càng nhanh, gần như là trở thành ảnh nhòe, tốc độ của xe đã vượt quá mức tốc độ quy định của luật giao thông.

Dương Trạch ngồi ở ghế sau điên cuồng hét lên: “Cậu điên rồi hả? Mau dừng xe lại, cậu muốn chết có đúng không!”

Tài xế cũng hoảng loạn, run run nói: “Không thể dừng lại được, không dừng lại được, phanh xe không có phản ứng.”

Với tốc độ này nhảy khỏi xe là chuyện không thể, nhảy khỏi xe còn nguy hiểm hơn là ngồi trong xe.

Lúc đứng giữa sự sống và cái chết, não của con người khó có thể nghĩ đến những chuyện khác, chỉ còn sót lại bản năng muốn được cứu sống.

Cho nên ai cũng không phát hiện ra, ở trên đường đông đúc xe cộ và người qua lại, với tốc độ nhanh như thế này của chiếc xe, tại sao lại không tông trúng ai?

Chiếc xe cứ đi thẳng về phía trước, dường như đã rời khỏi thành phố đi ra vùng ngoại ô.

Ngay lập tức phong cảnh trước mắt lại thay đổi, con đường phía trước dường như đã kết thúc, phía trước là một vách đá.

Dương Trạch không nhịn được nữa hét lớn lên, vì bản thân sắp mất mạng mà hét lên.

Đương nhiên Dương Thượng Lâm cũng không khá hơn bao nhiêu, ông ta nắm chặt lấy dây an toàn, đôi mắt đục ngầu đầy hoảng sợ, ông ta thở hổn hển nặng nề, giống như một bệnh nhân bị hen suyễn đang cận kề cái chết.

Chiếc xe lao thẳng về phía vách núi, trước một giây khi nó sắp rơi xuống vách núi, hệ thống phanh xe đột nhiên hoạt động, chiếc xe đột ngột dừng lại.

Theo lý mà nói trước đó tốc độ xe vô cùng nhanh, muốn dừng lại cũng phải cần có thời gian, nhưng rất kỳ lạ là chiếc xe lại dừng lại đột ngột.

Mặc dù rất nhiều chi tiết không khỏi đắn đo suy nghĩ, nhưng bốn người ngồi trong xe đều rất vui mừng vì vẫn sống sót sau tình huống vừa rồi.

Nhưng bọn họ còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy một tiếng nổ vang lên, kính cửa xe đã bị vỡ.

Một dấu tay lớn đẫm máu in trên kính phía trước xe.

Ngay cả thở cũng thở rất nhẹ, tất cả mọi người đều ngây người nhìn chằm vào dấu tay nhuốm máu.

Một lúc sau, một mùi tanh lan tràn vào khắp trong xe, Dương Trạch phản ứng lại kẹp chặt hai chân, có chút xấu hổ cậu ta kéo vạt áo xuống, cố gắng che chắn vị trí xấu hổ.

Cậu ta tè ra quần rồi.

Mùi vị kỳ lạ khiến cho thần kinh của bốn người họ thả lỏng hơn một chút, Dương Thượng Lâm có chút chán ghét nhìn đứa con trai vô dụng của mình, nhưng vì có người ngoài ở đây nên ông không nói gì.

Dương Trạch không biết là vì ý thức được bản thân quá xấu hổ hay là vì quá sợ hãi nên cúi đầu xuống không nói lời nào, hoàn toàn không còn dáng vẻ kiêu ngạo vừa rồi.

Tâm trạng của mấy người bọn họ cứ như tàu lượn siêu tốc, cứ lên rồi lại xuống, xuống rồi lại lên, không dễ gì mới bình tĩnh lại một chút, kết quả có một tiếng cười vang lên làm cho thần kinh bọn họ lại rơi vào căng thẳng.

Âm thanh này không phải truyền đến từ một hướng nhất định nào đó, mà là từ mọi hướng.

Mà âm thanh này cũng rất quen thuộc.

Giải Trình.

Nghe thấy tiếng cười này, ngoại trừ tài xế thì tất cả mọi người đều hiện rõ vẻ sợ hãi trên khuôn mặt.

Đặc biệt là Dương Trạch, cơ thể không ngừng run lên, giống như một cái xúc xắc.

“Sao lại có mùi khó chịu như vậy? Ai da, thì ra là có người tè ra quần.” Tiếng của Giải Trình tràn đầy sự chế giễu: “Không phải chứ, kẻ đã từng giết người, nhìn thấy dấu tay đẫm máu lại sợ hãi, chậc chậc…tệ thật.”

Lời nói đầy sự khiêu khích, giễu cợt và khinh thường, nhưng Dương Trạch lại không dám tức giận dù chỉ một chút.

Bây giờ cậu ta sợ đến chết khiếp rồi, căn bản không có thời gian quan tâm người khác nói gì về mình.

“Đây chỉ là mới bắt đầu, những ngày tháng sau này còn dài, các người phải nắm bắt cơ hội rèn luyện lá gan của mình, mới khởi động một tí đã sợ tè ra quần, nếu tôi thật sự làm ra chuyện gì, các người không phải sẽ giống ông đầu hói kia, sợ đến chết tại chỗ đó chứ?”

Giải Trình vừa dứt lời, mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì khung cảnh ngoài xe bắt đầu vặn vẹo, giống như ảo ảnh đã biến mất, ngay sau đó bọn họ lại đã trở về trên đường.

Chiếc xe vẫn đang chạy với tốc độ bình thường, tốc độ giống với trước khi xảy ra chuyện kinh dị vừa rồi, nhưng bởi vì vừa rồi bọn họ rơi vào ảo ảnh, cho nên không chú ý đến đèn đỏ, đợi khi tài xế phát hiện ra thì bọn họ đã vượt đèn đỏ rồi.

Bởi vì vượt đèn đỏ một cách quá ngang nhiên nên đã tông vào xe khác, đã tạo ra một vụ tai nạn không hề nhỏ, cho nên cảnh sát đã đuổi kịp bắt bốn người bọn họ lên đồn cảnh sát.

Do phản ứng của Dương Trạch quá bất thường, toàn thân run lẩy bẩy, khuôn mặt vô cùng sợ hãi, miệng không ngừng lẩm bẩm “Anh ấy đến báo thù rồi, anh ấy đến báo thù rồi” cho nên cảnh sát dẫn cậu ta đi xét nghiệm nước tiểu.

Sắc mặt của Dương Thượng Lâm khó coi đến vô cùng, một mặt ông ta căm ghét Giải Trình xuất hiện làm hỗn loạn cuộc sống của bọn họ, mặt khác lại sợ rằng Giải Trình sẽ tìm bọn họ báo thù.

Cũng không biết ba người gia chủ của ba gia tộc kia đi đến trường trung học thực nghiệm kiểm tra ra sao rồi.

Du Chấn Hoa nhận được tin tức liền liên lạc với gia tộc họ Trần và họ Lý.

Bởi vì từ khi kết thân với cái cây hái ra tiền Dương Thượng Lâm, cả ba nhà bọn họ đều rất ít nhận đơn hàng khác, bởi vì chi phí làm việc cho Dương Thượng Lâm cũng đủ để nuôi sống tất cả mọi người của ba gia đình bọn họ, còn dư tiền để gia chủ của ba gia tộc này hưởng thụ cuộc sống.

Lúc gia chủ của nhà họ Trần và họ Lý nghe điện thoại thì đang ở trong quán karaoke.

Điều này hoàn toàn nằm trong dự đoán của Du Chấn Hoa, ông ta biết hai lão già kia rất không chính chắn, có thời gian là sẽ đến mấy nơi như vậy để ăn chơi hưởng thụ.

Vừa mới nhận được điện thoại, gia chủ Trần gia vẫn còn tâm trạng để giỡn với Du Chấn Hoa, nói ông ta cũng nên đến nơi như này để cảm nhận một chút, có thể tìm lại được cảm giác hào hùng của tuổi trẻ.

Kết quả nghe thấy lời của Du Chấn Hoa, nụ cười tục tĩu trên khuôn mặt ông ta lập tức biến mất.

Thấy người đàn ông giàu có ngồi cạnh bỗng đứng lên, cô gái ăn mặc hở hang bên cạnh cũng biết điều ngồi xuống, không dính lấy bọn họ nữa.

Hai người đàn ông già không chính chắn này cũng biết điều còn để lại một xấp tiền, nhặt áo khoác lên, lao thẳng đến trường trung học thực nghiệm.

Du Chấn Hoa đã hẹn xong với bọn họ là sẽ gặp nhau ở cửa chính của trường trung học thực nghiệm, sau khi gọi điện xong ông ta cũng đi ra khỏi cửa, lúc ra bắt xe thì thấy Du Phi Trần từ bên ngoài trở về.

Du Chấn Hoa chặn cậu ấy lại hỏi: “Phi Trần, sao con lại trở về? Con đã biết chuyện của hiệu trưởng trường các con chưa? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Mối quan hệ của Du Phi Trần và gia đình cũng không được tốt cho lắm, hôm nay lại vì chuyện của Thời An mà tâm trạng không tốt, cho nên cậu ấy chỉ đáp lại cho có lệ: “Có thể xảy ra chuyện gì, con quỷ đó báo thù.”

Du Chấn Hoa nhìn thấy thái độ này của cậu ấy thì sắc mặt liền trở nên lạnh lùng.

“Con nói chuyện với ba của con như vậy hả? Có được giáo dục không?”

“Có giáo dục hay không không phải đều do các người dạy ra sao?” Du Phi Trần không chút nể tình mà thẳng thắn mà đáp lại.

“Con….”

“Ba không cần tức giận với con.” Du Phi Trần ngắt lời ông ta muốn nói: “Lúc mới bắt đầu phong ấn con đã nói rồi, phong ấn thì được nhưng không cần phải khiến cho Giải Trình mỗi ngày đều trải qua cảm giác lặp lại cái chết, như vậy chỉ làm tăng thêm oán hận của cậu ấy, ba lại không nghe.”

“Sau này Giải Trình phá vỡ phong ấn xuất hiện, chuyện kinh dị trong khuôn viên trường lại được lan truyền khắp các trường trung học, con nói với ba đừng buông thả, phải tăng cường phong ấn, ba cũng không nghe.”

“Ba đi vào trường trung học kiểm tra phong ấn, con bảo ba phải nghiêm túc kiểm tra không được sơ hở, ba cũng không nghe, làm việc cẩu thả.”

“Xảy ra chuyện như ngày hôm nay là chuyện sớm muộn không phải hay sao?”

Lòng ngực Du Chấn Hoa phập phồng mấy cái: “Ý của con là do ba sai suất nên con quỷ đó mới ra ngoài được ư?”

“Nếu không thì còn sao nữa? Không trách ba với hai gia chủ kia tự cao tự đại thì không lẽ trách con ư?”

Tâm trạng Du Phi Trần không tốt, thật sự không thèm để ý tới ông ta, nói xong, cậu ấy vẫy tay rồi đi vào phòng.

Cậu ấy trở về nhà cũng không phải là nhớ nhà hay gì, mà vì ở nơi này có một số thứ cậu ấy cần trở về để lấy.

Thật ra lúc mới bắt đầu khi gia đình nhận đơn phong ấn Giải Trình, cậu ấy đã tìm hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện nên cũng có chút đồng tình với Giải Trình.

Cậu ấy đứng ở góc độ của Thượng Đế cảm thấy thương xót cho những chuyện đã xảy ra với Giải Trình, có điều chỉ có một điểm đồng tình mà thôi, cậu ấy vốn không vì điểm đồng tình đó mà từ chối mối kinh doanh của gia đình.

Nhưng bây giờ cậu ấy chỉ hận tại sao lúc đầu không để Giải Trình nếm trải nhiều đau khổ hơn.

Nếu như sự tra tấn đủ mạnh, oán hận của Giải Trình không chắc sẽ tăng mạnh hơn, mà có thể trực tiếp chết trong sự đau đớn lặp đi lặp lại mỗi ngày ấy.

Như vậy, Thời An chỉ thuộc về một mình cậu ấy.

Du Chấn Hoa sắp bị thái độ của Du Phi Trần làm cho tức chết, nhưng đứa con trai này của ông ta là đứa giỏi nhất, được sự bảo vệ của tất cả những người lớn trong gia tộc, ngay cả bản thân ông ta là ba ruột cũng không thể tức giận quá đáng với Du Phi Trần.

Ông ta đứng ở đó mắng Du Phi Trần vong ân bội nghĩa vài lần, trong lòng cũng đỡ bực hơn phần nào rồi mới bắt đầu lái xe đi đến trường trung học thực nghiệm.

Nhưng trên thực tế cho dù bây giờ gia chủ của ba gia tộc có đến trường trung học thực nghiệm, có thể cũng không có tác dụng gì.

Bởi vì bây giờ trong tòa nhà trường học cũ không có con ác quỷ khiến bọn họ sợ hãi, chỉ có một cậu học sinh đáng thương thôi.

Giải Trình đi ra ngoài rồi, đi tạo ra cảnh kinh dị để hù hai cha con Dương Trạch đã về nước, khiến bọn họ hoảng sợ.

Thời An bị nhốt trong lớp học âm nhạc của tòa nhà trường học cũ.

Trên mặt đất cạnh đàn piano có rất nhiều đồ ăn nhẹ, trái cây và đồ uống, đàn piano đã đóng lại, trên nắp có đỡ một chiếc điện thoại di động đang phát một bộ phim.

Một bóng hình nhỏ bé đang ngồi co ro trên ghế đàn piano, cậu học sinh trung học ôm chân, co người lại thành một quả bóng, đầu cậu đặt nhẹ lên đầu gối, miệng vô thức mím lại, trông vô cùng tủi thân.

Tại sao lại xảy ra tình huống như thế này, là bởi vì Thời An đã từ chối yêu cầu của Giải Trình.

Một giờ trước, Giải Trình ngồi xuống, tay đặt lên đầu gối và dỗ dành Thời An: “Chỉ cần cậu luôn ở bên cạnh tôi, tôi sẽ không giết người vô tội.”

Thời An rất hiếm khi thông minh, vừa nãy được xem là một lần.

Cậu cảm thấy khó hiểu nói: “Đúng là tôi hy vọng cậu sẽ không giết người vô tội, nhưng tại sao tôi phải dùng bản thân mình ra để đổi lấy sinh mạng của người vô tội? Tôi đâu phải là đấng cứu thế?”

“Hơn nữa, cách để ngăn cậu sát hại người vô tội có rất nhiều mà, hoặc chi bằng tìm một tu sĩ đắc đạo làm gì đó siêu độ cho cậu cũng được.”

“Thật ra tôi cũng không hiểu lắm, nhưng nếu cậu báo thù được rồi, oán khí trong lòng cũng tiêu tan đi không ít, tới lúc đó siêu độ cho cậu chắc cũng không có gì khó.”

“Ừm, tôi cảm thấy cậu đi chuyển kiếp đầu thai, mới là cách tốt nhất để những người vô tội không bị hại.”

Thời An cảm thấy bản thân mình thật thông minh, lại phản ứng nhanh như vậy trước những kẽ hở trong lời nói của Giải Trình.

Nhưng cậu thông minh cũng chỉ thông minh một nữa, cũng không nên đem những suy nghĩ nên giấu đi của mình nói thẳng ra như vậy, khiến cho sắc mặt Giải Trình đột nhiên lạnh lùng.

Sau khi Thời An nhận ra rằng những suy nghĩ này nên giấu ở trong lòng thì đã muộn rồi.

Chỉ thấy Giải Trình liền đứng dậy, bởi vì ngược sáng nên Thời An không thể nhìn rõ biểu cảm của cậu ấy, chỉ có thể nhìn thấy khóe môi thẳng của cậu ấy.

Cậu ấy nói: “Nếu cậu đã nghĩ vậy thì tôi cũng không cần thương lượng với cậu nữa, cậu cứ ở đây bên cạnh tôi đi.”

Thời An lắc đầu, Giải Trình lại mỉm cười nói: “Bây giờ tôi phải đi ra ngoài một chuyến, rất nhanh sẽ quay lại, cậu ngoan ngoãn ở đây chờ tôi.”

Nói xong, cậu ấy tùy ý búng tay một cái, đủ loại đồ ăn vặt trái cây thức uống bày la liệt dưới đất, một chiếc điện thoại đang phát một bộ phim cũng được đặt trên nắp đàn piano.

Sắp xếp xong mọi chuyện, Giải Trình rời đi rồi.

Thời An vốn không muốn động vào mấy thức ăn đó, cũng không muốn xem phim, cậu chỉ muốn rời khỏi đây.

Nhưng khi đi tới cửa cậu mới phát hiện bản thân không thể nào đi ra ngoài được.

Đứng bên trong lớp học nhìn ra ngoài mọi thứ vẫn rất ổn, nhưng khi cậu nhấc chân bước vào hành lang thì bên ngoài bốc lên một ngọn lửa cao giống như một con người.

Ngọn lửa đó nói không phải là giả thì cũng không đúng, bởi vì khi chạm vào sẽ cảm nhận được đau, nhưng nói là thật thì cũng không đúng, bởi vì nó không gây ra vết thương cho người, mà hơn nữa cũng không để lại dư âm cơn đau, chỉ là lúc chạm vào đau, sau đó liền không đau nữa.

Đây chỉ đơn thuần là ngăn chặn không cho cậu đi ra ngoài mà thôi.

Cậu cũng đã hỏi hệ thống nên làm thế nào, hệ thống cũng lấy ra một ít đạo cụ để cậu thử xem sao, nhưng có lẽ vì hệ thống của bia đỡ đạn tương đối vô dụng, ngay cả mấy công cụ đưa cho cậu cũng là đồ vô dụng, nói tóm lại không có đạo cụ nào có thể giúp cậu thoát khỏi đây.

Thời An thử mấy lần đều không có kết quả, đã từ bỏ ý định ra ngoài, chán nản ngồi xuống ghế đàn piano, thu mình lại như một quả bóng.

Càng nghĩ về cuộc nói chuyện vừa nãy, cậu càng cảm thấy bản thân mình là một tên ngốc, cậu thậm chí còn tức giận tự đập đầu mình.

Sao lại ngốc như vậy chứ! Còn đắc ý đem những suy nghĩ đó nói thẳng thừng ra, chả trách cậu lại bị nhốt.

Thời An bực bội một lúc, lại bắt đầu nghĩ nếu Giải Trình quay về cậu nên nói như thế nào để đối phương trả lại tự do cho cậu.

Đang suy nghĩ, đột nhiên tiếng động bên ngoài cửa khiến cho cậu chú ý.

Bên ngoài hình như có tiếng bước chân, lúc mới đầu cậu còn nghĩ bản thân mình nghe nhầm, sau đó nghe kỹ mới phát hiện tiếng bước chân đó ngày càng gần, tuyệt đối không phải nghe nhầm.

Thời An căng thẳng đứng lên.

Là Giải Trình sao? Không đúng, Giải Trình sẽ trực tiếp xuất hiện, sẽ không đi cầu thang.

Đó là Du Phi Trần ư? Du Phi Trần quay lại tìm cậu sao?

Thời An đoán rất nhiều người, thậm chí đoán cả cảnh sát, cậu vốn cho rằng mình đã chuẩn bị tâm lý, nhưng người xuất hiện ở cửa lại khiến cậu giật mình.

Cậu không thể nào có thể ngờ rằng người xuất hiện lại chính là…Kha Càn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp