Khi Vạn Nhân Mê Xuyên Vào Pháo Hôi Truyện Linh Dị

CHƯƠNG 23: CHUYỆN KINH DỊ TRONG KHUÔN VIÊN TRƯỜNG 23: “CẬU CẢM THẤY GIẤC MƠ ĐÓ LÀ THẬT SAO?”


8 tháng

trướctiếp

Thực hiện: Clitus x T Y T

Thời An bị giữ trong vòng tay của Giải Trình với tư thế vô cùng xấu hổ.

Giống như đang bế một đứa trẻ, một tay của Giải Trình giữ lấy hông của cậu, tay còn lại đỡ lấy phía sau lưng cậu, khiến cậu không thể nào cử động được.

Hai bắp chân của cậu kẹp hai bên eo của Giải Trình, hai tay đặt trên trên ngực Giải Trình, cựa quậy mấy lần vẫn không có kết quả mà ngược lại khiến cho chỗ đó của Giải Trình cứng lên, Thời An thấy vậy cũng không dám cử động nữa.

Toàn bộ khuôn viên trường được bao phủ trong lớp sương mù dày đặc, không thể nhìn thấy tòa nhà trường học, cũng không thấy bóng người, không nghe thấy âm thanh, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của Giải Trình.

Không biết đi mất bao lâu, cuối cùng cũng đến nơi cần đến.

Trong màn sương mù dày đặc xuất hiện một cánh cửa, Thời An nhận ra đó chính là cánh cửa cửa lớp học âm nhạc.

Trên đường đi họ cứ đi thẳng mà không gặp bất cứ lối rẽ hay cầu thang nào, nhưng bọn họ đã đi từ nhà vệ sinh trên lầu một của tòa nhà trường học mới rồi tới lớp học âm nhạc trên lầu bốn của tòa nhà trường học cũ.

Đi tới cửa, Giải Trình buông cánh tay đang đặt sau lưng Thời An ra, cầm tay nắm cửa, khẽ vặn nhẹ, cánh cửa được mở ra.

Khi đi vào phòng học thì lớp sương mù dày đặc đã biến mất, bên ngoài từ từ lộ ra cầu thang bẩn của tòa nhà trường học cũ.

Giải Trình đặt Thời An ngồi lên ghế của đàn piano, Thời An muốn lập tức đứng dậy ngay khi vừa đặt mông xuống ghế nhưng đột nhiên bốn phía xuất hiện dây xích sắt.

Xích sắt giống như có ý nghĩ riêng của nó, nó trói chặt Thời An lại và giữ cố định cậu trên ghế của đàn piano.

Lúc này sự bất an trong lòng Thời An đã đạt tới cực điểm, cậu cử động tay của mình nhưng khi vừa cử động thì sợi dây xích sắt lại siết chặt hơn.

Cậu hoảng loạn nhìn Giải Trình đang ở trước mắt mình: “Giải Trình, cậu đừng, đừng như vậy, cậu thả tôi ra.”

Giải Trình cởi chiếc áo khoác của bộ âu phục trên người xuống, để lộ ra chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh bên trong.

Thân hình của cậu ấy rất chuẩn, dáng người hình tam giác ngược, vai rộng eo thon, dáng người cao chân dài, còn đẹp hơn cả người mẫu, ai nhìn thấy cũng phải trầm trồ.

Nhưng bây giờ Thời An không còn tâm trạng để thưởng thức.

Cảm nhận được ánh mắt của Thời An, Giải Trình di chuyển tay của mình chậm rãi hơn.

Cậu ấy từ từ gấp chiếc áo khoác lại ngay ngắn, đặt nó lên trên ghế, rồi nhìn xung quanh căn phòng học mà cậu ấy đã rất quen thuộc, sau đó mới quay người lại.

Hốc mắt của cậu học sinh nhỏ lại giàn giụa nước mắt rồi, đôi đồng tử màu nâu nhạt đã được nước mắt rửa sạch trong suốt như pha lê, giống như những viên đá thủy tinh quý giá.

Thời An lo lắng nhìn con quỷ đang đứng trước mặt mình, ánh mắt theo sát cậu ấy, Giải Trình ở hướng nào, Thời An sẽ nhìn theo hướng đó.

Trong mắt chỉ có một mình cậu ấy.

Trong lòng Giải Trình dâng lên một cảm giác thỏa mãn của sự bệnh hoạn.

Như thế này mới đúng, chính là muốn giống như bây giờ, không có cái kẻ thầy pháp đáng ghét kia, cũng không có tên học sinh thể hình ngu ngốc, trong lòng và trong mắt Thời An chỉ có một mình cậu ấy.

Chỉ ỷ lại vào cậu ấy.

Thấy Giải Trình chậm rãi tiến về phía mình, Thời An khóc sụt sịt: “Giải Trình, cậu thả tôi ra có được không, cậu đừng, đừng như vậy, tôi sợ lắm.”

Bởi vì vừa mới khóc, nên mũi của cậu rất nghẹt khiến cho giọng nói như đang làm nũng, cậu sợ đến mức nói cũng nói không nên lời, lắp bắp từng chữ.

Mắt của Giải Trình hơi nhíu lại.

Cậu ấy đang đứng yên trước mặt Thời An, từ trên cao nhìn xuống đối phương.

Bởi vì ánh mắt của Thời An luôn hướng về phía người cậu ấy, cho nên ở khoảng cách như vậy Thời An phải ngửa đầu lên.

Chiếc cổ trắng nõn nà thon thả duỗi thẳng, yết hầu nhỏ nhắn xinh đẹp cứ dao động lên xuống vì sợ hãi, hàng mi ướt đẫm nước mắt khẽ run lên.

Thời An lặp lại lần nữa: “Tôi….cậu có thể thả tôi ra không?”

Đột nhiên Giải Trình bật cười, một nụ cười rất thuần khiết.

Cậu ấy giơ tay lên nhẹ nhàng đặt lên má của Thời An, dùng ngón tay cọ nhẹ vào môi của Thời An rồi nói: “Chỉ có lúc như thế này, cậu mới chỉ nhìn một mình tôi.”

Thời An không biết nên nói cái gì, chỉ có thể bất lực lắc đầu.

“Cả đời này cậu ở đây cùng tôi có được không?” Giải Trình cúi người xuống, dùng ánh mắt quét sơ qua biểu hiện của Thời An, không sót một chi tiết nào.

___ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T___

“Chỉ có hai chúng ta thôi, nếu cậu cảm thấy phòng học này quá thô sơ, tôi có thể sửa lại nơi này giống như cậu mong muốn.”

“Cậu thích ăn cái gì, thích làm cái gì, thấy phòng học này nhỏ vậy thôi nhưng nó có thể mở rộng không gian rất nhiều, cậu muốn cái gì tôi đều sẽ giúp cậu thực hiện.”

“Ở bên cạnh tôi nha.”

Thời An lắc đầu càng dữ dội hơn: “Cậu bình tĩnh lại đi, cậu bình tĩnh lại một chút, cậu đừng…”

Bị từ chối không thương tiếc khiến cho nụ cười trên mặt của Giải Trình vừa nãy đã biến mất.

Tay cậu ấy dùng lực véo cằm của Thời An: “Tại sao không đồng ý? Nhất định phải là cái tên Điêu Đại Thần kia mới được đúng không?”

“Không phải, không phải, tôi với Du Phi Trần không phải là kiểu quan hệ đó…”

Giọt nước mắt của Thời An lăn xuống má, rồi rơi xuống mu bàn tay của Giải Trình.

Giải Trình nhìn thấy giọt nước mắt đó thì không nhịn được giơ tay còn lại lên, nhẹ nhàng lau giọt nước mắt đi.

“Giấc mơ đêm hôm đó, cậu cảm thấy là thật sao?” Đột nhiên Giải Trình hỏi.

Giọng nói của cậu ấy rất nhỏ, đôi mắt vẫn đang nhìn chằm vào giọt nước mắt đã nhòa đi.

Một lúc sau Thời An phản ứng lại thì mới hiểu ra giấc mơ mà Giải Trình hỏi đến là gì.

Chính là đêm hôm đó cậu đứng ở góc nhìn thứ ba nhìn thấy những chuyện mà Giải Trình đã trải qua trong quá khứ.

Thời An dùng sức hít mũi, vừa nói vừa nức nở: “Là thật, tôi cảm thấy là thật.”

Giải Trình nghe thấy vậy thì ngước mắt lên.

Dáng vẻ cậu ấy trông vẫn rất đáng sợ nhưng hình như đã tỉnh táo hơn một chút, vẻ u ám trong ánh mắt đã dịu đi phần nào.

“Du Phi Trần nói không sai, là tôi khống chế giấc mơ của cậu, cậu mơ thấy gì đều là do tôi quyết định, như vậy, cậu còn cảm thấy đó là sự thật không?”

Giải Trình nhìn chằm vào ánh mắt của Thời An, không bỏ qua bất cứ biểu hiện gì trong ánh mắt của cậu.

Thời An gật đầu, gật đầu rất mạnh.

Không hề nói dối.

Lần trả lời này khiến cho sắc mặt của Giải Trình tốt lên rất nhiều.

Quả thực như cậu ấy nghĩ, căn bản Du Phi Trần không có cơ hội nói xấu cậu ấy bên tai của Thời An, nhưng cậu ấy vẫn nên không để cho Du Phi Trần và Thời An có cơ hội ở cùng nhau.

Rất kỳ lạ, điều mà cậu ấy cố chấp muốn biết chính là lúc cậu ấy không ở bên cạnh Thời An, Thời An nghĩ gì về cậu ấy, thái độ đối với cậu ấy như thế nào, rốt cuộc có muốn tin cậu ấy khi cậu ấy để cho Thời An biết vết thương lòng của mình.

Vốn tưởng rằng bản thân có thể kiên trì quan sát được lâu, nhưng dáng vẻ sáng nay của Thời An, thở phào nhẹ nhõm khi thấy người đứng phía sau là Du Phi Trần đã khiến cậu ấy rất tức giận.

Tại sao từ khi bắt đầu đã sợ đến vậy, là cảm thấy chuyện đánh úp từ phía sau chỉ có cậu ấy mới có thể làm ra hay sao?

Rồi tại sao nhìn thấy Du Phi Trần rồi thì lại thở phào một hơi, là bởi vì Du Phi Trần là người khiến Thời An có thể tin tưởng ư?

Vì sao lại tin tưởng Du Phi Trần? Rõ ràng Du Phi Trần cũng không phải loại tốt đẹp gì, chỉ bởi vì cậu ấy là người cho nên mới tin tưởng cậu ấy sao?

Giải Trình bị sự ghen tuông lấn át lý trí, cậu ấy không muốn núp trong bóng tối âm thầm quan sát phản ứng của Thời An nữa.

Không có ý nghĩa gì, thật sự không có ý nghĩa gì, mặc kệ Thời An có phản ứng gì, mặc kệ trong lòng cậu có ai, chỉ cần trói giữ cậu ở lại đây là được rồi chẳng phải sao?

Dù sao cậu ấy cũng có rất nhiều cách có thể khiến Thời An ở bên cậu ấy cả đời.

Vốn dĩ cậu ấy đã từ bỏ mọi hy vọng rồi, cậu định chấm dứt kế hoạch trả thù lúc đầu, chính là vì muốn cùng Thời An trải qua những ngày tháng sau này ở lớp học âm nhạc này, căn phòng nhỏ nơi đã chấm dứt mạng sống của cậu ấy.

Nhưng không ngờ đến Thời An lại nói như vậy, Thời An thật sự tin vào cậu ấy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp