Khi Vạn Nhân Mê Xuyên Vào Pháo Hôi Truyện Linh Dị

CHƯƠNG 22: CHUYỆN KINH DỊ TRONG KHUÔN VIÊN TRƯỜNG 22: “VẬY THÌ ĐI ĐẾN CHỖ CỦA TÔI ĐI!”


9 tháng

trướctiếp

Thực hiện: Clitus x T Y T

Buổi tự học buổi sáng vẫn chưa kết thúc, theo lý mà nói lúc này ai nói chuyện la hét lớn tiếng sẽ bị những bạn học sinh nghiêm túc mắng cho một trận.

Nhưng nội dung từ tiếng hét của bạn học này lại thật sự quá kinh khủng, cho nên không bị ai mắng mà ngược lại còn nhận lại tiếng hét “ôi trời ơi” của hết bạn học này đến bạn học khác.

Chuyện thầy hiệu trưởng chết được phát trên bảng tin tức của nhà trường.

Không biết là bắt đầu từ khi nào, trường học lại lưu hành ứng dụng trí tuệ nhân tạo, thực tế có một bạn học sinh quản lý tài khoản, hàng ngày nếu học sinh trong trường có việc gì thì có thể đóng góp về tài khoản này, sau đó bạn học quản lý tài khoản sẽ đăng bài lên.

Một phút trước tài khoản này đã đăng tải thông tin thầy hiệu trưởng qua đời.

Động thái của bài đăng này vô cùng kỳ lạ, kỳ lạ ở chỗ nó đính kèm một bức ảnh có độ nét cao về hiện trường cái chết của thầy hiệu trưởng.

Trong văn phòng lộng lẫy, thầy hiệu trưởng với cái bụng phệ, đầu hói một mảng lớn đang nằm xoàng ra dưới nền nhà, tay chân ngửa ra, trong văn phòng không có dấu vết đánh nhau, trên mặt đất cũng không có máu, nhưng có thể nhìn ra được hiệu trưởng thật sự đã chết.

Bởi vì biểu hiện của ông ta.

Đôi mắt của ông ta trừng trừng giống như nhãn cầu sắp lọt ra khỏi hốc mắt, cái miệng há to đến nỗi có thể nhét cả quả trứng vào, khuôn mặt há hốc kinh ngạc, dường như đã nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ.

Ông ta chính là bị dọa sợ đến chết.

Mà sự thật cũng chính xác là ông ta bị dọa sợ chết, bởi vì bài đăng trên mạng có ghi tựa đề: Thầy hiệu trưởng bị dọa chết.

Các bạn học lần lượt đặt những việc đang làm dang dở xuống, bắt đầu lấy điện thoại ra xem, những ai không mang theo điện thoại thì đi đến chỗ bạn học sinh lén mang điện thoại vào lớp để xem ké.

Cả lớp học nhốn nháo.

Bởi vì khoảng cách quá gần nên Thời An đã nhìn thấy trạng thái bài đăng từ chỗ bạn học vừa nãy, hình ảnh đó thật sự là quá rõ nét, cậu bị dọa đến giật cả mình.

Cậu cảm thấy chuyện này là do Giải Trình làm.

Bao gồm cả dòng trạng thái của bài đăng đó, có lẽ cũng là do Giải Trình làm.

Thời An đang suy nghĩ thì bị vỗ vai hai cái, không nhẹ cũng không mạnh.

Cậu nhát gan lại vừa xem bức ảnh đáng sợ đó cho nên hai cái vỗ nhẹ này xém chút tiễn cậu đi bán muối rồi, cậu giật mình kéo ghế rồi bước một bước lớn về phía trước, sau đó mới quay lại nhìn.

Phía sau lưng chính là vẻ mặt sửng sốt của Du Phi Trần.

Đây là lần đầu tiên Thời An nhìn thấy biểu cảm này như này trên mặt cậu ấy, cậu ấy có chút không tin nhìn đi nhìn lại vào tay mình, dường như cậu ấy không ngờ rằng bản thân chẳng qua không dùng lực chỉ vỗ nhẹ hai cái cũng có thể gây hại lớn đến Thời An như vậy.

Thời An nhìn thấy đó là cậu ấy thì thở phào một hơi.

Không phải thở phào nhẹ nhõm vì thấy người vỗ vai mình là Du Phi Trần mà là vì cậu đã nhìn thấy đây là người quen, cho dù bây giờ người ở sau lưng là Giải Trình cũng sẽ khiến cậu thấy yên tâm hơn.

Cậu chỉ đơn thuần là đột nhiên bị người ta vỗ vai cho nên bị dọa sợ.

Nhưng trong ánh mắt của Du Phi Trần đó lại là sự tin tưởng, sự tin tưởng đối với cậu ấy.

Mà Thời An cũng không nhận ra dường như gió ở hành lang thổi mạnh hơn.

“Cậu không sao chứ?” Du Phi Trần hỏi.

Thời An lắc đầu: “Chỉ là bức ảnh kia có chút đáng sợ dọa người.”

Du Phi Trần kéo chiếc ghế trống ở phía sau đến ngồi cạnh Thời An, lúc cậu ấy ngồi xuống, ghé sát tai nói nhỏ với Thời An: “Có lẽ cậu cũng thấy rồi nhỉ, bức ảnh rõ nét như vậy chỉ có thể là được chụp ở khoảng cách gần ngay tại hiện trường.”

“Vừa nãy tiếng bước chân ở trong hành lang có lẽ cậu cũng nghe thấy rồi, các giáo viên đang vội vàng báo cảnh sát và mở cuộc họp, cảnh sát chưa tới hiện trường thì bức ảnh này lấy đâu ra chứ?”

Giọng điệu hù dọa trong lời nói của Du Phi Trần có hơi lộ liễu, rõ ràng một người ngốc như Thời An cũng có thể phát hiện ra chuyện này mà.

Cậu nhẹ chau mày, muốn nói “nói không chừng cái chết của hiệu trưởng là chuyện đương nhiên”, còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy tiếng của chủ nhiệm vang lên ở cửa.

“Tất cả học sinh giao nộp điện thoại, nghiêm túc học hành đi, không được đi lung tung, phải tin chắc vào chủ nghĩa duy vật, không tin vào những lời đồn thổi, lớp trưởng, em quản lý nghiêm khắc vào.”

Câu cuối cùng là nói với Du Phi Trần.

Có lẽ sau khi các giáo viên đã thương lượng đưa ra phương án ứng phó khẩn cấp thì đã đến để trấn an học sinh, nhưng họ vẫn đến muộn rồi, những gì nên xem tất cả học sinh đều đã xem xong rồi.

Hơn nữa lời này của cô ta giống như lạy ông tôi ở bụi này, vốn dĩ mọi người có thể còn chưa tin vào bài đăng trạng thái hiệu trưởng qua đời quá mức chân thật này, lời giải thích hiện giờ của giáo viên lại rất nghiêm trọng như vậy, thì giống như chuyện đó thật sự xảy ra rồi.

Du Phi Trần đáp lại một tiếng rồi nhìn theo giáo viên đã vội vàng rời đi, cậu ấy đứng dậy chậm rãi thu điện thoại của mọi người.

Trước khi rời khỏi chỗ ngồi, cậu ấy xoa đầu của Thời An bảo cậu đừng sợ.

Thời An không thể né tránh, mái tóc mềm của cậu bị rối tung, cậu đưa tay lên chỉnh sửa lại từng chút một cho giống với lúc ban đầu, vẻ mặt không vui cho lắm, giống như đang phàn nàn Du Phi Trần đã làm rối tóc của cậu.

Du Phi Trần nhìn thấy biểu hiện này của cậu thì không nhịn được mà bật cười ra tiếng.

Buổi tự học buổi sáng kết thúc, những học sinh có tinh thần buôn chuyện cuồng nhiệt cuối cùng cũng nhận được tiếng còi thông báo sự tự do, tiếng chuông tan học mười phút ít ỏi vang lên, tất cả học sinh trong lớp đều ồ ạt đi ra khỏi lớp, không còn một ai ở lại lớp học.

Bọn họ vừa mới nghe thấy còi báo của cảnh sát.

Thời An cũng ra ngoài rồi, cậu đứng rất xa, nhìn thấy vẻ kinh ngạc và phấn khích của các bạn học sinh, rồi hỏi hệ thống: “Thế giới này, có phải sắp kết thúc rồi không?”

“Không chắc, thế giới linh dị loại A đều đến khi quỷ biến mất mới kết thúc, bây giờ quỷ chỉ mới bắt đầu làm chuyện ác thôi.”

Thời An không thích việc hệ thống sử dụng từ “làm chuyện ác” để mô tả hành động của Giải Trình.

Nếu như những gì Giải Trình trải qua là sự thật, thì hành động của cậu ấy cũng chỉ là trừng trị kẻ ác để báo thù mà thôi.

Đột nhiên đám đông đang xếp hàng ở phía trước xôn xao, bạn học đứng phía sau liền hỏi đã xảy ra chuyện gì, thông tin được truyền từng lớp một, Thời An đại khái cũng biết được đã xảy ra chuyện gì.

Cảnh sát từ chỗ tòa văn phòng khiêng ra một thi thể, từ góc độ hình dáng thì người chết chính là hiệu trưởng.

Giáo viên quát học sinh nhanh chóng trở về lớp, các bạn học sinh miễn cưỡng rời khỏi hiện trường, cứ đi được vài bước là ngoái lại nhìn.

Nhưng ngay sau đó họ đã phát hiện ra một điểm mới để hóng chuyện, người quản lý tài khoản trên mạng xã hội của trưởng đang bị tra hỏi ở văn phòng.

Người quản lý tài khoản là một nữ học sinh có ngoại hình nhỏ nhắn, có lẽ cô ta đã bị chuyện hôm nay dọa cho ngốc, không ngừng khóc, giáo viên vốn nghiêm khắc nhưng thấy cô ta như thế này cũng phải ăn nói nhỏ nhẹ.

Theo như nữ sinh đó nói thì đúng là tài khoản đó là do cô quản lý, nhưng hôm nay lúc cô đăng nhập vào tài khoản trang giải bày thú tội của sinh viên trong trường thì bất luận thế nào cũng không đăng nhập được.

Dòng trạng thái đó là cô ta nhìn thấy được trên điện thoại của bạn học, sau khi nhìn thấy cô đã điên cuồng đăng nhập muốn xóa bỏ dòng trạng thái đó nhưng vẫn y như cũ không đăng nhập được, đổi thiết bị khác cũng không được.

Cảnh sát đã lấy điện thoại của cô để đăng nhập thử, rất lạ, lần này lại đăng nhập được nhưng dòng trạng thái đã bị xóa rồi.

Bạn học nữ thấy như vậy thì càng khóc to hơn.

___ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T___

Các bạn học xem cảnh người quản lý tài khoản bị tra hỏi một hồi thì lại bị giáo viên đuổi trở về lớp.

Lần này có lẽ là sợ học sinh lại trốn ra hóng chuyện nên chủ nhiệm mỗi lớp liền vào lớp ngồi và theo dõi học sinh không để bọn họ chạy lung tung.

Thời An nghĩ vẫn chưa vào giờ học nên không biết gì cứ thế đi vào nhà vệ sinh.

Trong đầu cậu vẫn đang trò chuyện với hệ thống.

“Mày nói trong thế giới này, oán hận của Giải Trình biến mất hoặc cậu ấy biến mất thì cốt truyện mới hoàn thành, nhưng sao tao nhìn thế nào đi nữa cũng thấy chuyện này không có khả năng, người duy nhất có thể đấu với Giải Trình chỉ có nhân vật chính là Du Phi Trần, tao cứ cảm giác Du Phi Trần không phải đối thủ của Giải Trình.”

“Nếu như Giải Trình cứ mãi không bị khống chế thì sẽ như thế nào?”

“Cụ thể trở thành cái gì tôi cũng không quá rõ, nhưng dựa theo hệ thống của nhân vật chính nói, nếu năng lực của quỷ ngày càng mạnh, có thể nó không thể khống chế được bản thân mà đi giết người hàng loạt.”

“Tôi đoán nếu để mọi chuyện phát triển tự nhiên, có thể Giải Trình sẽ giết người hàng loạt, thậm chí tạo thành…”

Đột nhiên tiếng của hệ thống dừng lại, Thời An đang rửa tay, cậu cho rằng là do tiếng nước chảy lấn át tiếng của hệ thống, vì vậy tắt nước rồi hỏi: “Tạo thành cái gì?”

“Đi mau! Mau rời khỏi chỗ này!”

Thời An không biết tại sao, nhưng giọng nói lo lắng của hệ thống khiến cậu hoảng loạn.

Cậu nhanh chóng tắt van nước chuẩn bị rời khỏi nhà vệ sinh, nhưng vẫn muộn một bước.

Lối ra vào nhà vệ sinh đã bị chắn bởi một màn sương mù.

Cậu cũng không biết tại sao giọng nói của hệ thống lại lo lắng như vậy.

Giải Trình đang đứng trong màn sương mù dày đặc, giống như quỷ đang nhốt linh hồn con người.

Không đúng, cậu ấy là…

Trước đây mỗi khi Giải Trình xuất hiện khóe miệng lúc nào cũng hơi cong lên một chút, muốn cười nhưng không cười, khiến người ta có cảm giác rất xấu xa.

Nhưng hôm nay trên mặt cậu ấy lại không hề có cảm xúc, bởi vì không còn chút tính người, da của cậu ấy trắng hơn, con người cũng đen hơn, trong vẻ đẹp đó toát ra một cảm giác đáng sợ, lại thêm ánh mắt u ám của cậu ấy càng khiến người ta kinh sợ hơn.

Thời An bị bộ dạng của cậu ấy dọa sợ, không tự chủ được mà lùi về phía sau hai bước.

Giải Trình thấy vậy thì khóe môi cong lên biểu hiện sự giễu cợt.

Dáng vẻ của cậu ấy đáng sợ đến vậy sao? Sợ đến vậy ư? Chỉ nhìn sơ thôi mà đã thụt lùi về sau rồi.

Thôi đi, Thời An sợ mình cũng không phải chuyện ngày một ngày hai nữa, không phải đã sớm biết rồi sao?

Không sao, không thành vấn đề, sợ thì cũng sợ rồi, sợ hãi cũng được, bị cưỡng ép cũng được, không thật lòng cũng được, chỉ cần người ở bên cạnh cậu ấy, thì mấy chuyện này có là gì chứ?

Nghĩ như vậy, biểu hiện trên mặt Giải Trình càng lúc càng lạnh lùng.

Chân cậu ấy cao và dài, cậu ấy tiến lên một bước Thời An lùi hai bước, lại thêm vào việc bị bao phủ bởi sương mù dày đặc, Thời An lùi lại đến mép tường thì không dám động đậy, chẳng mấy chốc khoảng cách giữa hai người đã được rút ngắn lại.

Thời An mấp máy môi, định nói gì đó nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đã bị Giải Trình túm lấy khuôn mặt.

“Có phải rất bất ngờ không? Không ngờ tới đi cùng với cái tên Điêu Đại Thần kia mà còn bị tôi bắt được đúng không?”

Sau một lúc phản ứng lại Thời An mới hiểu Điêu Đại Thần mà Giải Trình nói chính là Du Phi Trần, cậu mới lắc đầu biểu thị không phải.

Cậu không có ở cạnh Du Phi Trần, bọn họ không phải là mối quan hệ đó.

Nghĩ tới Du Phi Trần, Thời An mới nhớ lại Du Phi Trần có nói hiện nay Giải Trình có thể sẽ rất biến thái, rất có khả năng sẽ lợi dụng, hãm hiếp rồi giết chết cậu.

Những lời này vừa nãy hệ thống cũng có nói.

Sắc mặt cậu đột nhiên không kiềm chế được mà tái nhợt.

Mặc dù cậu hy vọng Giải Trình sẽ dùng năng lực của mình để đi báo thù, khiến kẻ ác bị trừng phạt, nhưng cậu chỉ hy vọng kẻ ác bị trừng trị, không muốn gây ảnh hưởng đến người vô tội.

Càng không muốn chính mình trở thành con cá trong chậu tai ương.

Giải Trình không biết trong lòng Thời An đang nghĩ gì, tất cả những gì cậu ấy thấy là Thời An vì bị cậu tiếp cận quá gần mà sắc mặt trở nên tái nhợt.

Sự chế giễu càng hiện lên nhiều hơn trong ánh mắt của cậu ấy.

“Sợ cái gì? Sợ tôi làm chuyện đó với cậu sao?” Trán của Giải Trình áp nhẹ vào trán của Thời An, nhẹ nhàng nói: “Tôi thật sự có ý đó, cậu muốn làm ở chỗ nào, hả?” 

Cậu ấy vừa nói, tay phải không thành thật nhào tới sờ lên mông của Thời An, không nhẹ cũng không mạnh cào vài cái vào mông.

Thời An tránh về phía trước thì lao vào vòng tay của Giải Trình, khoảng cách giữa hai người thật sự rất gần, lúc này Thời An lao vào vòng tay Giải Trình khiến cho cơ thể hai người họ dán chặt vào nhau.

Cơ thể của Giải Trình rất lạnh, lạnh như thể vừa bước ra từ tủ đông lạnh.

Có lẽ tất cả những người ở nơi lạnh giá sẽ theo bản năng tiếp cận sự ấm áp, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể bé nhỏ của Thời An lúc lao vào vòng tay mình, Giải Trình không kiềm được mà ôm Thời An chặt hơn.

“Xem ra cậu cũng không chờ được nữa.” Giọng của Giải Trình để lộ ra ý cười cợt.

“Tôi không có!” Thời An cố gắng phủ nhận.

Rõ ràng Giải Trình bắt lấy cậu trước, còn bắt ở ngay chỗ đó, cậu né tránh không phải là chuyện rất bình thường ư?

Giải Trình không thèm quan tâm Thời An nói gì, cậu ấy ôm người ta vào lòng rồi đi vào trong màn sương dày đặc.

“Vậy thì đến chỗ của tôi đi, chịu khó tí đi, bảo đảm sẽ làm cho cậu thoải mái.”

“Hu hu…tôi không muốn!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp