Khi Vạn Nhân Mê Xuyên Vào Pháo Hôi Truyện Linh Dị

CHƯƠNG 21: CHUYỆN KINH DỊ TRONG KHUÔN VIÊN TRƯỜNG 21: “THẦY HIỆU TRƯỞNG CHẾT RỒI!”


9 tháng

trướctiếp

Thực hiện: Clitus x T Y T

Người mình đang ôm trong lòng lại đang vùng vẫy kịch liệt khiến cho Diệp Phi Trần bừng tỉnh khỏi ảo tưởng, cảm thấy phần dưới của cơ thể có sự thay đổi nên cậu ấy liền buông Thời An ra một chút.

Cậu ấy cũng không ngại để Thời An biết được phía dưới cơ thể của mình đang thay đổi, nhưng bây giờ chưa phải lúc.

Chuyện này sẽ khiến Thời An bỏ chạy mất dép.

“Vừa nãy cậu gặp ác mộng, dáng vẻ cậu lúc đó làm người ta sợ chết đi được, tôi cũng không biết phải vỗ về cậu như thế nào nên chỉ đành ôm cậu thôi.”

Diệp Phi Trần định giải thích về cái ôm thất lễ vừa nãy.

Thực tế Thời An không hề bị mắc kẹt trong cơn ác mộng, cậu chỉ là đang cảm thấy đau lòng cho những gì Giải Trình đã trải qua.

Cậu là một người có khả năng đồng cảm vô cùng mạnh mẽ nên rất dễ cảm thấy đau lòng vì chuyện của người khác, vừa nãy cậu vì đồng cảm với Giải Trình nên cảm thấy như những chuyện đó xảy ra với bản thân mình, thấy vô cùng đau lòng mà thôi.

Có lẽ do cảm xúc của cậu dao động quá mãnh liệt, chắc có lẽ vì nằm mơ mà rơi cả nước mắt cho nên khiến người khác hiểu nhầm là cậu bị kẹt trong cơn ác mộng nhỉ?

Thời An xem như chấp nhận được cách nói này của Diệp Phi Trần: “Ờ, tôi không sao đâu, cảm ơn.”

Nhưng cậu vốn dĩ không hề buông bỏ sự cảnh giác, vừa nãy cậu đã thật sự nghe rất rõ câu nói “thơm quá” của Diệp Phi Trần.

Diệp Phi Trần đeo chiếc kính đặt kế bên gối lên rồi hỏi: “Vừa nãy mơ thấy gì vậy, có phải giấc mơ đáng sợ lắm không?”

Thời An lắc đầu: “Không phải…chỉ là một giấc mơ khiến tôi vô cùng cảm động.”

Mặc dù Giải Trình luôn ức hiếp cậu nhưng cậu rất hy vọng Giải Trình có thể báo thù, những người đó đối xử với cậu ấy quá tệ rồi.

Mà hơn nữa nếu như Giải Trình báo được thù rồi thì sẽ không còn oán hận nữa, nói không chừng có thể kết thúc cốt truyện của thế giới này, bản thân cậu cũng có thể thoát khỏi đây.

Nói mới nhớ lâu lắm rồi không hỏi 5223 xem lỗi bug của cậu đã xử lý đến đâu rồi, có điều nếu 5223 không nói chuyện với cậu thì có lẽ cũng không có tin tức gì mới.

Chao ôi, thật là khó quá.

“Nội dung đại khái của giấc mơ là gì?” Du Phi Trần lại hỏi: “Có phải có liên quan đến Giải Trình không?”

Thời An ngẩng đầu nhìn cậu ấy, đang suy nghĩ xem có nên nói sự thật hay không thì Du Phi Trần lại nói: “Tôi đoán là có liên quan đến Giải Trình.”

Thời An không nhịn được mà mím môi dưới.

“Cậu biết tại sao tôi biết không?”

Thời An lắc đầu.

Du Phi Trần nói: “Bởi vì vừa nãy tôi đã đánh nhau với Giải Trình, bây giờ cậu ấy vẫn còn ở gần ký túc xá.”

“Bây giờ thực lực của Giải Trình rất mạnh, muốn khống chế giấc mơ của một người là chuyện quá đơn giản, cảnh tối nay cậu mơ thấy không cần biết nội dung là gì cũng là thứ mà cậu ấy muốn để cậu mơ thấy.” 

Thời An hơi chớp mắt, dường như không có phản ứng gì.

“Ý cậu nói những thứ mà tôi mơ thấy có thể là không tồn tại, chỉ là vì Giải Trình muốn tôi mơ những điều này nên tôi mới mơ thấy đúng không?”

Diệp Phi Trần gật đầu, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, cậu ấy giữ lấy vai của Thời An và cảnh báo nói: “Bây giờ Giải Trình là một con quỷ dữ, không ai biết tiếp theo cậu ấy có thể làm ra chuyện điên rồ gì, tôi đã thông báo với gia đình bảo họ phái thêm người đến để giải quyết chuyện bên này.”

“Khoảng thời gian này cậu nhất định phải theo sát tôi, nhất định không được ở một mình, hôm nay chỉ là một giấc mơ ảnh hưởng đến cậu, nhưng lần sau không biết được cậu ấy sẽ làm ra chuyện gì với cậu nữa.”

Thời An có chút không dám tin.

Là giả sao?  Những chuyện trong giấc mơ lại là giả sao? Sao có thể chứ?

Rõ ràng nó rất chân thật.

Chỉ khi có chuyện cần tới thì Thời An mới nhớ đến hệ thống vừa ngu ngốc vừa vô dụng giống như cậu.

Cậu hỏi 5223: “Điều Du Phi Trần nói là thật sao?”

“Tôi không có năng lực đánh giá tâm lý của nhân vật giống như hệ thống của nhân vật chính, cho nên tôi cũng không biết.”

Thời An không giao tiếp nhiều với hệ thống, mỗi lần nói chuyện đều là đặt ra câu hỏi, kiểu đáp án như thế này cậu cũng quen rồi.

Nghe thấy câu trả lời của hệ thống, thậm chí cậu còn có loại cảm giác quả nhiên là sẽ trả lời như vậy.

Không có cách nào mở khóa vấn đề này từ chỗ hệ thống, vậy cậu chỉ có thể tự mình phán đoán.

Thật sự cậu cũng không biết là nên tin ai? Nhưng cậu luôn cảm thấy cảnh trong mơ vừa nãy không phải là giả.

Cảm xúc của cậu chân thật đến như vậy thì sao có thể là giả chứ?

Không nhận được câu trả lời từ Thời An, Du Phi Trần thúc giục hỏi thêm lần nữa: “Có nghe thấy những gì tôi nói không? Chuyện này rất nghiêm trọng, cậu phải xem xét cho kỹ.”

“Ừm…” Thời An trả lời lại một tiếng: “Biết rồi.”

Bây giờ mới ba giờ, giấc mơ đó tưởng như đã diễn ra rất lâu nhưng thực tế Thời An chỉ mới ngủ được hơn ba tiếng đồng hồ.

Diệp Phi Trần lại giải thích cho Thời An thêm một số chi tiết, lặp đi lặp lại những lời đó, ý nói Giải Trình tuyệt đối không phải là thứ tốt đẹp gì, nhất định phải ở cạnh cậu ấy mới được.

Thời An cũng nhẹ nhàng từ tốn đáp lại từng câu một.

Sau nửa đêm lại ngủ thiếp đi, Thời An lại mơ tiếp, giấc mơ vẫn là những chuyện quá khứ mà Giải Trình đã trải qua.

Nhưng lần này không phải bị dẫn dắt vào giấc mơ, mà là cậu tự mơ thấy.

Không cần biết là thật hay giả, giấc mơ vừa nãy thật sự để lại ấn tượng rất sâu sắc cho Thời An.

___ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T___

Lần thứ hai ngủ, Thời An đã ngủ một giấc dài cho tới khi chuông báo thức reo lên. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Du Phi Trần không phải kiểu người ngủ nướng hay vật vã với việc rời khỏi giường, thậm chí không cần đến đồng hồ báo thức cậu ấy vẫn có thể thức dậy vào một thời gian cố định, sau đó tỉnh táo bước xuống giường.

Nhưng sáng hôm nay bởi vì có Thời An nằm ngủ bên cạnh cho nên cậu ấy quan sát rất kỹ, ở khoảng cách rất gần ngắm nhìn dáng vẻ Thời An buồn ngủ lăn lộn trên giường vào buổi sáng.

Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ của Thời An ửng hồng, chân mày nhíu lại, mắt mở không lên, trong vô thức miệng phát ra tiếng lẩm bẩm “nên thức dậy rồi”, thấy cảnh này làm cho trái tim Diệp Phi Trần sắp tan chảy rồi.

Diệp Phi Trần gần như mê mẩn ngắm nhìn bộ dạng ngủ nướng của Thời An, và đương nhiên cũng nằm “nướng” trên giường thêm một lúc.

Mãi cho tới khi Thời An thức dậy thì Diệp Phi Trần mới bước xuống giường.

Bốn bạn cùng phòng còn lại cũng thức dậy rồi, đang xếp hàng chờ vệ sinh cá nhân, thấy Diệp Phi Trần và Thời An cùng trên một chiếc giường bước xuống thì cả bốn người đều sửng sốt.

Thời An có chút ngại khi bị bọn họ nhìn chằm vào, cậu cúi đầu nhanh chóng thu dọn đồ đạc và thay quần áo, Diệp Phi Trần thì vẫn điềm đạm như mọi ngày, thậm chí còn có chút tự hào.

Bầu không khí trong ký túc xá rất kỳ lạ, mọi người đều sợ Du Phi Trần, cho dù có muốn nói gì cũng không dám nói trước mặt Du Phi Trần.

Vì vậy ở một nơi mà Thời An không nhìn thấy được, bốn người bọn họ bắt đầu giao tiếp với nhau bằng ánh mắt hớn hở.

“Sao hai người bọn họ lại ngủ chung giường? Du Phi Trần hạ gục được người ta rồi sao?”

“Ai biết, có điều nếu Thời An và Du Phi Trần đều tự nguyện vậy thì…cũng không có gì lạ đúng không?”

“Chậc chậc, thật là ngưỡng mộ, khuôn mặt đẹp lại nhà giàu, lại khác người như vậy, cậu xem dù nam hay nữ đều tình nguyện dựa vào cậu ấy, đâu giống như chúng ta.”

“Đúng vậy, lần trước Cao Vũ đến gần một chút mà Thời An đã không vui rồi, cậu xem đổi là là Du Phi Trần lại có thể ngủ chung một giường, thật là quá ngưỡng mộ.”

Du Phi Trần bắt gặp ánh mắt giao tiếp của mấy người bọn họ nhưng lại giả vờ như không nhìn thấy.

Cậu ấy vốn không tức giận vì bị mấy người này đem ra bàn tán, thậm chí còn rất thích người khác nói sau lưng như thế này, dùng giọng điệu không cam tâm và ghen tị để bàn luận, Thời An đi theo cậu ấy rồi.

Bọn họ càng ghen tị càng tốt, như vậy có thể nói rõ hơn được sự thân mật giữa Thời An và cậu ấy. 

Bởi vì ngủ nướng trên giường cho nên Thời An và Du Phi Trần là hai người rời khỏi ký túc xá sau cùng.

Bốn người khác đều đã đi trước rồi, cuối cùng hai người họ cùng nhau tới lớp học.

Bắt đầu từ sáng ngày hôm qua, đoạn video kinh dị của trường học cũ đã trở thành chủ đề nóng hổi toàn trường.

Theo lý mà nói nhóm học sinh cấp ba không có gì giải trí đáng lẽ nên lấy chủ đề này ra làm thú vui tinh thần, mỗi ngày đều đem vấn đề này ra bàn luận.

Nhưng sáng hôm nay trong lớp lại yên tĩnh một cách lạ thường, cho dù có người chán không muốn học đem chuyện phiếm ra nói thì cũng là nói về mấy chuyện thường ngày.

Không có ai nhắc đến chuyện ở tòa nhà trường học cũ.

Thời An nghiêm túc nghiên cứu bài học buổi sáng, đến khi ngẩng đầu lên thì thấy trong lớp học cũng không có ai nhắc đến chuyện tiếng đàn nửa đêm ở tòa nhà trường học cũ, không nhịn được mà chạm vào bạn học kế bên rồi hỏi: “Sao hôm nay không có ai nói về chuyện trường học cũ có quỷ vậy?”

Bạn học nghe thấy lời của Thời An thì đột nhiên sắc mặt thay đổi, tiến đến gần cậu, đặt ngón trỏ lên miệng mình rồi suỵt một hơi dài.

“Cậu còn dám nói tới chuyện này ư! Cẩn thận bị đuổi học đó!”

Thời An chớp mắt: “Hả?”

“Tối qua giáo viên đã thông báo trong đêm, trong trường không được phép nhắc đến chuyện này, cậu không xem tin tức sao?”

Cậu bạn này cũng là học sinh nội trú, lén mang điện thoại lên lớp học, cậu ta nói xong thì lén đưa điện thoại ra.

Giáo viên đã gửi một thông báo vào trong nhóm chát của lớp, nói sau này trong trường nghiêm cấm tung tin đồn tâm linh, nếu không sẽ bị xử phạt bằng việc đuổi học.

“Nghe đồn khi hiệu trưởng nghe thấy trong trường bàn luận chuyện này thì đã tức giận đến mức đập phá đồ đạc trong văn phòng.” Bạn học đó thì thầm nhiều chuyện về tin đồn bản thân nghe ngóng được: “Thông báo này được gửi vào nửa đêm hôm qua, các giáo viên vốn đã đi nghỉ ngơi cả rồi, nhưng hiệu trưởng lại cho tập hợp bọn họ đến trường mở cuộc họp.”

Thời An nhớ lại giấc mơ tối hôm qua, hiệu trưởng hiện tại chính là người hiệu trưởng bốn năm trước đã nhận tiền hối lộ để che giấu cái chết của Giải Trình.

Vội vàng hoảng loạn muốn dập tắt dư luận về video kinh dị như vậy, rốt cuộc là vì tôn thờ chủ nghĩa vật chất hay là vì có tật giật mình?

Thời An trả lại điện thoại, bạn học kia nhìn xung quanh một lượt, nhìn thấy giáo viên không có ở đấy mới lướt điện thoại để làm mới vòng bạn bè trên mạng xã hội.

Cậu ta vốn dĩ định xem có tin tức gì mới hay không rồi cất điện thoại đi tiếp tục học bài, nhưng không ngờ tới lại nhận được một tin tức đáng sợ gấp mười lần video kinh dị tiếng đàn lúc nửa đêm.

“Ôi trời đất ơi! Thầy hiệu trưởng chết rồi!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp