Khi Vạn Nhân Mê Xuyên Vào Pháo Hôi Truyện Linh Dị

CHƯƠNG 2: CHUYỆN KINH DỊ TRONG KHUÔN VIÊN TRƯỜNG 2: NHIỆM VỤ CỦA TÔI THẤT BẠI RỒI Ư?


9 tháng

trướctiếp

Con người khi sợ hãi đến cực điểm sẽ không thể phản ứng được gì, ví dụ như lúc này.

Thời An sợ đến cực điểm rồi, cậu muốn hét lớn nhưng không thể nào mở miệng được.

Bàn tay lạnh lẽo đó không ngừng sờ vào eo cậu, dường như cảm thấy vẫn chưa đủ, nó còn chậm rãi sờ lên phía trên.

Thời An cảm thấy áo mình đang bị kéo lên, phần eo của cậu đều bị lộ ra hết rồi.

Lạnh quá đi, có thể đừng sờ nữa được không…

Thời An muốn nói như vậy nhưng cậu không cách nào mở miệng nói được.

Hơi lạnh quanh cổ dần bớt đi, nhưng dường như đang di chuyển lên má cậu, rồi dừng lại ở môi.

Thời An vô thức hé môi một chút, nhưng lại bị đối phương nắm bắt cơ hội để tấn công.

“Hà...”

Hơi lạnh đó tiến vào bên trong miệng cậu, Thời An cảm thấy vô cùng sợ hãi nhưng cũng dần cảm thấy nhẹ nhõm.

Hình như quỷ sẽ hút tinh khí của con người, cuối cùng chuyện đó cũng đến rồi sao? Cậu sẽ bị hút sạch tinh khí, sau đó hoàn thành nhiệm vụ bia đỡ đạn của mình.

Tuy nhiên kết quả lại không giống với những gì cậu tưởng tượng.

Cảm giác lạnh lẽo không xâm nhập vào cơ thể cậu mà chỉ quẩn quanh ở môi và lưỡi, nó rất bá đạo, nó kéo căng môi của Thời An ra, thậm chí còn để lại tí nước bọt nơi khóe miệng chưa kịp nuốt, thêm một ít sự mập mờ.

Con quỷ này thay vì muốn giết cậu thì nó lại quấy rối cậu.

Thời An nhận ra được điều này thì trong lòng bắt đầu cảm thấy nóng như lửa đốt.

Cậu cảm thấy rất tức giận.

Một tiếng trước, chính là vì bạn học tỏ tình với cậu không thành cho nên từ yêu mà sinh ra thù hận đã đâm cậu một nhát dao, cho nên cậu mới bị kéo vào cảnh đáng sợ như thế này.

Bây giờ cơ thể ở thế giới thực bị người ta tự tiện lợi dụng cũng thôi đi, đến thế giới tâm linh này còn bị quỷ sàm sỡ, nhìn cậu giống dễ bị ức hiếp đến vậy sao?

Thời An cũng không biết bản thân lấy đâu ra được dũng khí, rõ ràng vừa nãy sợ đến nỗi không thể nhúc nhích mà lúc này lại vươn tay đẩy nó ra.

Nhưng nó cũng không có hình dạng cụ thể, cho nên cú đẩy này không thể đẩy nó ra.

Chỉ là, dường như nó cũng cảm nhận được sự tức giận của Thời An, đẩy ra được một chút rồi nhưng hơi lạnh vẫn còn đọng lại xung quanh, những thứ trong miệng Thời An đã thoát ra ngoài.

Lúc này Thời An mở mắt ra rồi nhìn vào không khí trước mặt mà nói: “Thà chết vinh còn hơn sống nhục! Mày, mày muốn giết tao thì cứ giết, đừng sàm sỡ tao!”

Nhưng vừa nãy cậu vì bị xâm phạm môi nên mắt đỏ hoe, giọng nói cũng vì sợ hãi mà run lên một chút, dáng vẻ này dù nhìn thế nào cũng không cảm thấy đang đe dọa kẻ khác.

Quả nhiên, cái con ác quỷ này chỉ cười khẽ, cười còn vui vẻ hơn lúc nãy.

“Tức giận rồi sao?” Giọng nói của nó vang lên bên tai của Thời An: “Đừng động vào cậu sao? Cậu làm phiền sự yên tĩnh của tôi, tôi còn chưa tức giận với cậu.”

“Vậy thì mày cũng không thể cứ sờ mó sàm sỡ tao!”

Nghe thấy Thời An tức giận phản kháng nó lại cười, còn cười khoái chí hơn vừa nãy.

Ngay sau đó, Thời An cảm thấy hơi lạnh vừa nãy tiến vào miệng cậu bây giờ lại tiếp xúc vào má rồi di chuyển đến bên tai cậu.

Tai là nơi nhạy cảm nhất của Thời An, dái tai lại rơi vào tay của con quỷ không nói đạo lý kia, cơ thể cậu run lên nhè nhẹ, tiếng rên nhẹ không thể không phát ra từ miệng của cậu.

Thời An sắp bị con quỷ này làm cho tức chết rồi.

Đã nói không được sờ nữa nhưng cứ sờ.

Chính vào lúc này, cách đó không xa, tiếng chuông đồng hồ vang lên.

“Boong, boong, boong.”

Tiếng chuông vang ra nhẹ nhàng nhưng có lực, giống như cố ý muốn làm thủng màng nhĩ của người ta.

Con quỷ đang làm những hành động ngang ngược kia lúc này nghe thấy âm thanh đó thì đột ngột dừng lại, nó mím môi có chút khó chịu, miễn cưỡng buông Thời An ra.

Thời An cảm thấy hơi lạnh đó càng ngày càng tản ra xa, gió bên cửa sổ cũng yếu đi, rất nhanh mọi thứ trở lại vẻ yên tĩnh như lúc đầu.

Nó biến mất rồi sao?

Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Thời An thì hệ thống đã cho cậu đáp án: “Qủy biến mất rồi, cậu an toàn rồi.”

Thời An lúc này mới thả lỏng, hai chân mềm nhũn, dựa người vào cánh cửa phía sau rồi trượt xuống theo cánh cửa ngồi bệt xuống nền nhà.

Cậu thở hồng hộc, qua một lúc sau tim mới đập lại được bình thường, lúc này cậu mới phát hiện cơ thể đã đổ mồ hôi lạnh.

Chiếc áo thun mùa hè lúc này đã ướt đẫm mồ hôi.

Sau khi lấy lại được chút sức lực, Thời An chống vào nền nhà mà đứng dậy, lúc này tâm trạng cậu đã ổn định nhưng đôi chân vẫn còn đang run rẩy.

Cậu nhìn xung quanh lớp học âm nhạc kỳ lạ này thì luôn cảm thấy nơi này so với lúc cậu vừa bước vào có gì đó hơi khang khác, nhưng cậu cũng không thể nói chính xác sự khác biệt ở đây là gì.

Thời An bước ra khỏi lớp học thì bức tường chắn ngang cầu thang lúc nãy đã biến mất.

Chiếc điện thoại bị rơi đang nằm trên cầu thang, điện thoại có tín hiệu lại rồi, vì mọi người không ngừng gửi tin nhắn đến nên màn hình điện thoại chớp sáng liên tục.

Thời An cầm điện thoại lên, để điện thoại tự nhận diện khuôn mặt rồi mở khóa, nội dung tin nhắn cũng hiện ra.

Đó là một nhóm được tạo tạm thời, tên nhóm là “Nhóm thám hiểm trường học cũ” Trong nhóm có tổng cộng tám người, ngoại trừ cậu thì bảy người còn lại là những học sinh nam vừa rồi xuất hiện trong cuộc gọi video.

Trưởng nhóm là một học sinh lớp mười hai, bạn học của cậu ta đương nhiên cũng là học sinh lớp mười hai, mấy người đó gọi video với cậu nên cũng thấy được cảnh kỳ lạ xảy ra vừa nãy.

Dù sao cũng là một nhóm thanh niên mới lớn, vẫn còn đang ngồi trên ghế nhà trường chưa bước ra xã hội, nhìn thấy một trận cá cược lại biến thành tai nạn đương nhiên ai nấy đều hoảng cả rồi.

Sau khi cuộc gọi video bị tắt ngang, bảy bạn học đánh cược với cậu luôn gửi tin nhắn cho cậu, hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì rồi, tin nhắn mới nhất nói rằng bọn họ đã đến đứng dưới tòa nhà trường học cũ.

Thời An tắt điện thoại, không định trả lời bọn họ, nhưng cậu vừa ấn nút tắt thì điện thoại lại rung lên.

Có một người tên “K” đang gọi đến.

Thời An nhớ người này là một trong những người đã đánh cược với cậu thì phải?

Cậu mím môi ấn nút kết thúc rồi đút điện thoại vào túi, nhanh chóng bước xuống lầu.

Mặc dù nguy hiểm đã không còn nhưng vẫn nên nhanh chóng rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Ra khỏi tòa nhà, Thời An thấy mấy học sinh nam đang đứng ở cổng.

Bảy người này có lẽ là vội vàng đi đến đây, trên người chỉ mặc quần cộc, bộ dạng y như lúc đang ngủ trong ký túc xá, có hai người còn tệ hơn, chân chỉ xỏ dép lê.

Bảy người đó vẻ mặt đều lo lắng và đang thảo luận gì đó, nghe thấy tiếng động liền lập tức quay lại nhìn, nhìn thấy Thời An khập khiễng bước ra bọn họ đều lộ rõ vẻ sửng sốt trên khuôn mặt.

Thời An liếc sơ qua bọn họ, rồi cúi đầu nhìn xuống đôi chân yếu ớt còn đang run bước từng bước xuống bậc thang.

Người phản ứng đầu tiên chính là một học sinh nam với cơ thể rắn chắc cơ bắp phát triển, cậu ta đỡ lấy Thời An rồi căng thẳng hỏi: “Cậu sao rồi, tại sao lúc nãy không nghe điện thoại?”

Thời An nhìn cậu ta, hệ thống lập tức phát ra tiếng giải thích.

“Đây chính là cậu học sinh đã đánh cược với cậu ở trên lớp, Kha Càn.”

Nghe hệ thống giải thích xong, Thời An hơi cau mày rồi rút cánh tay ra khỏi cậu ta.

Mặc dù nói đánh cược là chủ ý của hai bên, nhưng cậu không phải là nguyên chủ, càng không phải là người đã đánh cược, cậu thật sự không có cảm tình với mấy đứa trẻ này, nửa đêm lại để bạn học của mình đơn độc đi vào chỗ nguy hiểm như vậy.

Nhưng đáng tiếc thân hình cậu lại nhỏ bé chẳng hề hấn gì so với Kha Càn đang đứng trước mặt, cậu đã cố dùng lực nhưng cánh tay vẫn đang bị giữ chặt trong tay của Kha Càn.

Đương nhiên Kha Càn cảm nhận được sự chống cự của Thời An, tay cậu ta dùng lực có chút khó chịu rồi bĩu môi nói: “Ai mà biết trong tòa nhà này thật sự có… tôi mà biết rõ tôi nhất định đã không đánh cược với cậu rồi. Hơn nữa chuyện đêm nay cũng không phải hoàn toàn là lỗi do tôi, ai bảo cậu đánh cược với tôi làm gì chứ!”

Thời An lại ngẩng đầu nhìn cậu ta, ánh mắt không chút cảm xúc.

Người này thật sự rất cao, cao hơn cậu hẳn một cái đầu, mỗi lần nhìn cậu đều phải ngẩng đầu lên.

Kha Càn nhìn vào ánh mắt của cậu, không biết đã thấy gì, chỉ thấy vẻ mặt của cậu ta hiện lên sự kinh ngạc, ngay sau đó cậu ta liền đưa mắt nhìn đi chỗ khác, bên tai lại ửng đỏ.

“Tôi không có nói chuyện hôm nay là lỗi của cậu, tôi chỉ không thích cậu kéo tay tôi.”

Thời An nói, cũng rút tay mình ra khỏi tay của Kha Càn.

Thời An dựa theo chỉ dẫn của hệ thống mà đi về ký túc xá, mới đi được hai bước thì cánh tay lại bị người khác nắm chặt.

Kha Càn đuổi theo.

“Cậu mau buông ra.” Thời An nhẹ nhàng quở trách.

Kha Càn “Hừ” một tiếng: “Đi còn không vững thì cố gượng làm gì? Để tôi đưa cậu về.”

Thời An muốn tránh xa cậu ta thì đã bị Kha Càn trực tiếp bế lên rồi vác lên vai.

Mặt cậu ta không giữ được bình tĩnh mà xin lỗi Thời An: “Được rồi được rồi, tôi xin lỗi cậu, là tôi sai, được chưa, tôi xin lỗi.”

Nói xong thì cậu ta quay đầu nhìn sáu người còn lại, quát lớn: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Thấy nên ở lại chỗ này hay sao?”

Sáu người kia cũng bừng tỉnh liền chạy theo Kha Càn.

Vốn dĩ Thời An bị dọa sợ nên thấy không thoải mái, bây giờ bụng lại áp vào vai Kha Càn khiến cậu không thể không buồn nôn, cậu không nhịn nôn được mà kêu Kha Càn đặt mình xuống.

Nhưng Kha Càn không biết là do sợ Thời An không để cậu ta giúp đỡ hay là vì lý do gì mà giả vờ như không nghe thấy, tới dưới lầu ký túc xá mới đặt cậu xuống.

Thời An đứng xuống, điều đầu tiên làm là lao vào bụi cây nhỏ để nôn, nhưng cậu vẫn chưa ăn gì nên nôn mãi mà chẳng nôn ra thứ gì.

Kha Càn đứng yên tại chỗ, vẻ mặt ngơ ngác, dường như không nghĩ đến bản thân tốt bụng muốn giúp Thời An yếu ớt trở về ký túc xá nhưng không ngờ lại khiến cậu khó chịu đến như vậy.

Nhưng vẻ mặt ngơ ngác này lập tức biến mất khi Thời An run rẩy đứng dậy, Kha Càn che giấu cảm xúc của mình, không nhịn được mà nói với Thời An: “Thật yếu ớt.”

Thời An sắp tức chết rồi.

Vốn dĩ cậu đã nói có thể tự đi được nhưng Kha Càn cứ nhất quyết cõng, cậu nôn là vì Kha Càn mà bây giờ đối phương lại cắn cậu một cái nói cậu yếu ớt.

Tuổi trẻ sao lại tệ đến vậy cơ chứ.

Ký túc xá mười một giờ đã tắt đèn rồi, bảy người bọn họ ra ngoài như vậy đương nhiên là làm ồn đến người khác.

Quản lý ký túc xá.

Chú quản lý ký túc xá đang ngủ bị bảy người bọn họ làm thức giấc vốn không khó chịu, nhưng bảy người bọn họ lúc ra ngoài ồn ào, lúc về càng làm ồn hơn, khiến chú ấy không thể kìm nén được cơn giận.

Chú ấy đứng ở cửa chắp tay sau lưng, nhìn Kha Càn, Thời An và sáu bạn học còn lại trở về muộn thì tức giận nói: “Mấy đứa qua đây! Điền số điện thoại phụ huynh và tên lớp vào đây.”

Mấy người bọn họ đều biết bản thân mình làm sai, mặc dù không muốn nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo để điền vào danh sách.

Thời An nhìn vào cơ thể vạm vỡ đang đứng cạnh, vốn dĩ thầm nghĩ là với tính khí này của Kha Càn chắc chắn sẽ không hợp tác với quản lý ký túc xá, không ngờ lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy, giống như mọi đều xấu xa chỉ hướng về phía một mình cậu ấy.

Nghĩ đến đây, Thời An càng giận hơn.

Điền tên xong, quản lý ký túc xá liền đưa tám người bọn họ vào ký túc xá rồi đóng cửa lớn lại.

Cuối cùng mấy người bọn họ cũng có cơ hội thở phào một hơi, sáu người đi ra ngoài cùng Kha Càn lúc này đều nhìn chăm chú vào Kha Càn, dường như đang hỏi cậu ta bây giờ nên làm gì.

Kha Càn đưa mắt nhìn lên người Thời An, dường như định nói điều gì nhưng còn chưa kịp mở miệng thì nhìn thấy Thời An mệt mỏi xua tay: “Mau đi đi, tôi trở về ký túc xá trước, các cậu tự tính toán đi.”

Nói xong cậu lê lết tấm thân mệt mỏi mềm nhũn đi lên lầu.

Kha Càn luôn nhìn theo bóng lưng của cậu, đợi đến khi cậu đi khuất rồi Kha Càn mới thu lại ánh nhìn, cậu ta “hừ” một tiếng rồi đá mạnh vào tường.

“Tức giận cái gì chứ?”

Sáu người bọn họ biết Kha Càn đang nói đến Thời An, nhưng lúc này bọn họ cũng không mắng mỏ theo cậu ta.

Lý do thứ nhất là vì bọn họ đã thông qua video mà thấy được những gì vừa nãy Thời An đã đối mặt trong tòa nhà trường học cũ, bọn họ lạnh toát cả mồ hôi khi chỉ nhìn qua màn hình, càng đừng nói là Thời An một mình đứng ở nơi đó.

Hai là… bọn họ không biết vì sao họ luôn cảm thấy Thời An hôm nay không giống với thường ngày, bọn họ cũng không biết được là khác ở chỗ nào mà chỉ cảm giác được thế thôi.

Bọn họ cũng không nỡ nặng lời với Thời An.

Bên này Thời An cũng đã trở về tới ký túc xá, những bạn cùng phòng khác đều đã ngủ rồi, cậu nhẹ tay nhẹ chân lau người rồi leo lên giường.

Chỉ đến khi đầu cậu đặt lên gối, dây thần kinh luôn căng thẳng của cậu mới được thả lỏng.

Một đêm kinh hoàng khiến Thời An vô cùng mệt mỏi, dường như khi vừa nằm xuống cậu đã ngủ thiếp đi.

Nhưng vừa nhắm mắt còn chưa được bao lâu, cậu đã đột ngột ngồi dậy.

“Hệ thống, vừa nãy tao không chết ở trường học cũ, chẳng lẽ nhiệm vụ của tao thất bại rồi sao?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp