Khi Vạn Nhân Mê Xuyên Vào Pháo Hôi Truyện Linh Dị

CHƯƠNG 17: CHUYỆN KINH DỊ TRONG KHUÔN VIÊN TRƯỜNG 17: THẬT LÀ MỘT ĐỨA TRẺ NGOAN.


9 tháng

trướctiếp

Lời buộc tội của Thời An không chỉ không làm cho Giải Trình không dừng lại, mà còn khiến cậu ấy càng hưng phấn hơn.

“Biến thái hả?” Môi Giải Trình thì thầm lập lại lời của Thời An: “Tôi cũng không muốn làm như vậy với cậu, nhưng cậu không nghe lời làm tôi rất giận.”

Giải Trình bắt lấy chân của Thời An, tay dùng lực càng ngày càng mạnh, tốc độ càng ngày càng nhanh.

Cậu ấy thở hổn hển, thì thầm vào tai Thời An: “Cậu biết không, tôi từ sớm đã muốn làm như vậy với cậu, dùng hai chân của cậu...”

“Thật lạ, rõ ràng là đàn ông, chân sao lại dài và đẹp như vậy, lại còn thơm đến vậy.”

Thời An thút thít, tiếng khóc càng ngày càng lớn, nhưng Giải Trình lại làm như không hề nghe thấy, thậm chí còn như dùng tiếng khóc để làm nhạc đệm thêm phần vui vẻ, Thời An khóc càng nhiều, cậu ấy càng làm quá đáng.

“Tôi không muốn thấy cậu khóc, tôi luôn nghĩ đến cảm xúc của cậu cho nên tôi mới nhẫn nhịn, nhẫn nhịn những ham muốn đó đối với cậu.”

“Nhưng cậu căn bản không thèm quan tâm đến cảm nhận của tôi, cậu chưa từng để tâm đến lời nói của tôi! Tôi nói với cậu Du Phi Trần không phải người tốt, cậu nói cậu biết rồi, như thế này chính là biết rồi sao?”

Đôi mắt nai của Thời An đỏ bừng ngập tràn nước mắt, cậu rụt rè nhìn Giải Trình, bởi vì giọng điệu của đốii phương vô cùng nghiêm túc giận dữ, cậu không nhịn được mà nhắm chặt mắt lại.

Kết quả là nước mắt lại càng rơi nhiều hơn, hàng lông mi dài giàn giụa nước mắt dán vào nhau.

“Khóc cái gì!” Giọng của Giải Trình giận dữ mang theo sự thiếu kiên nhẫn: “Tại sao tôi làm như vậy cậu lại khóc, Du Phi Trần làm thì cậu không khóc? Du Phi Trần còn làm quá đáng hơn tôi không phải ư?”

“Cậu thích Du Phi Trần đến như vậy sao?”

Giải Trình nói xong, lại đẩy người về phía trước.

Cậu ấy đang dùng chân của Thời An, tư thế này vốn rất lạ, khi cậu ấy đẩy người về phía trước, cả hai chân của Thời An đều gập lại, và áp sát vào người cậu ấy.

Tư thế như vậy ngoài cảm giác hai chân bị sử dụng ma sát đến nóng lên, còn khiến Thời An có cảm giác hai chân như bị xé toạc.

“Mở mắt ra nhìn tôi!”

Hơi thở của Giải Trình càng lúc càng nặng nề, giọng điệu nói chuyện cũng nhấn mạnh.

Thời An không khỏi run rẩy, khẽ mở mắt, liền bắt gặp ánh mắt u ám của Giải Trình.

Đôi mắt cậu đã đầy nước mắt, nhìn người đều thấy mơ hồ, nhưng dù tất cả đều thấy mơ hồ, vẫn y như cũ có thể nhìn thấy ánh mắt u ám của Giải Trình, dường như có thể nhấn chìm người khác bằng đôi mắt sâu thẳm ấy.

Thời An vừa uất ức vừa sợ.

Rốt cuộc cậu lại làm sai chuyện gì, tại sao gặp phải chuyện như thế này...

Động tác của Giải Trình tăng tốc, đột nhiên cậu ấy dừng lại, tiếp theo thở ra một hơi dài đầy nhẹ nhõm.

Thời An cảm thấy lòng bàn chân nhớp nháp, vừa nóng vừa đau, cậu nhịn không được mà co quắp mấy ngón chân lại, cố gắng kìm chế cảm giác đau.

Đột nhiên Giải Trình lùi lại một bước, ngước mắt nhìn Thời An.

Cánh cửa ký túc xá bị mở ra, là kiểu phá bỏ mở tung ra một cách thô bạo, nhưng Thời An không vì cảnh mở biến mất mà mất đi điểm tựa, cậu vẫn đứng vững vàng.

Thời An không hiểu tình hình, không biết tại sao Giải Trình lại đột nhiên lùi lại, tất cả những gì cậu biết là cuối cùng bản thân đã thoát khỏi sự kìm kẹp của Giải Trình, tay và chân của cậu đều được tự do rồi.

Cậu vội vàng cúi đầu xuống chỉnh lại quần áo, cài những chiếc cúc áo bị mở ra.

Về chân...tất bẩn, cậu đáng lẽ nên cởi ra, nhưng cậu không biết sau khi tháo ra khỏi chân, liệu có bị tên biến thái trước mặt giở trò quá đáng hơn không, cho nên cuối cùng không động đến mà chỉ đặt chân xuống đất.

Thời An rất nhanh đã chỉnh lại xong, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Giải Trình vẫn đang nhìn về phía sau lưng cậu, trong ánh mắt dường như có sự...khiêu khích.

Cậu cảm thấy sau lưng ớn lạnh, khẽ quay đầu nhìn lại cảnh tượng này làm cậu giật cả mình.

Cánh cửa ký túc xá cậu dựa vào đã bị dỡ bỏ rồi, không biết vì sao trên hành lang không có ai, chỉ có Du Phi Trần với ánh mắt u ám đang đứng cách đó vài bước nhìn về phía bọn họ.

Đương nhiên, đáng sợ nhất là cánh cửa đã biến mất rồi, nhưng cậu vẫn y như cũ bị kẹt trong phạm vi của ký túc xá.

Giống như có một tấm kính thay cho cánh cửa, tấm kính này còn là loại trong suốt không cách nào đập vỡ được.

Thời An cảm thấy cảnh tượng này vô cùng khó tin, bản thân cậu đang ở trong kết giới sao?

Thời An vừa quay đầu lại thì Giải Trình đã đi đến.

Dường như cậu ấy không hài lòng khi Thời An dành sự chú ý cho người đàn ông khác, động tác lật người Thời An quay lại của cậu ấy rất thô lỗ, sau đó Thời An bị đè lên cánh cửa phía sau, không đúng...là một bức tường trong suốt.

Thời An bị dọa đến ngây người, nghiêng đầu nhìn Giải Trình: “Cậu, cậu muốn làm gì?”

Giải Trình không đáp lại, từ phía sau ôm lấy cậu, một tay đỡ lấy eo của cậu, tay còn lại không chút lưu tình mà thò vào quần áo vừa được chỉnh lại.

Mắt thường cũng có thể thấy được sắc mặt của Du Phi Trần tối sầm lại, hiển nhiên so với vừa rồi sắc mặt còn đáng sợ hơn.

“Cậu nói, nếu Du Phi Trần nhìn thấy cậu bị tôi làm như vậy, có phải sẽ rất tức giận không?”

Câu nói của Giải Trình vô cùng nhẹ nhàng nhưng đủ để khiến Thời An sợ hãi.

Làm như vậy là ý gì? Là giống với vừa nãy sao? Là giống với vừa nãy Giải Trình làm với cậu, hoặc là, ý là làm loại chuyện đó?

Thời An vùng vẫy, Giải Trình liền giữ chặt cậu tại chỗ.

Đúng vậy, chính là dùng thủ đoạn của người phi thường khiến Thời An hoàn toàn đứng im, không thể động đậy.

Trước đây Thời An luôn nghĩ Giải Trình là một con quỷ hung ác, bởi vì cậu luôn bị cậu ấy bắt nạt.

Nhưng cho đến hôm nay cậu mới hiểu rõ, những hành vi trước đây của Giải Trình không hề quá đáng, chỉ là những rắc rối nhỏ mà thôi.

Bởi vì nếu Giải Trình muốn thì cậu có thể sớm đã bị cố định tại chỗ, để cậu ấy làm ra những chuyện càng quá đáng hơn.

Thời An bị dọa sợ đến vô cùng hoảng loạn, cậu chỉ có thể hướng mắt về phía Du Phi Trần cầu cứu.

Du Phi Trần bắt gặp ánh mắt cầu cứu của cậu thì sắc mặt khó coi ban đầu cũng dịu đi phần nào.

“Cậu thật sự không đợi được nữa rồi sao, có phải từ người biến thành quỷ thì những cái lễ nghĩa với liêm sỉ cậu cũng vứt đi rồi à?”

Du Phi Trần nói câu này với Giải Trình: “Mọi lúc mọi nơi đều có thể làm tình, cũng không sợ người nhìn thấy, bản thân cậu không biết xấu hổ thì cũng phải quan tâm đến cảm nhận của Thời An.”

“Cậu xem, cậu ấy bị cậu dọa cho sợ rồi.”

Thời An quay lưng lại với Giải Trình, không thể nhìn rõ biểu hiện của đối phương, nhưng cậu cảm nhận được bàn tay đang luồn lách trên cơ thể mình bỗng khựng lại.

Du Phi Trần tiếp tục nói, nhưng lần này là nói với Thời An: “Cậu xem, tôi đã sớm nói với cậu rồi, lời của quỷ không đáng tin. Mấy ngày trước cậu còn vì cậu ấy mà tránh né tôi, thật sự là ngốc nghếch đáng thương.”

“Đừng sợ, tôi sẽ cứu cậu.”

Không biết câu nói này đã chạm vào điểm nào của Giải Trình, Thời An cảm thấy bàn tay đang luồng trong quần áo mình bị rút ra, sau đó cằm cậu bị véo mạnh, đầu cậu bị nhấc lên.

Giải Trình có dáng cao, rất cao, ít nhất cũng một mét chín.

Bởi vì Thời An chỉ cao một mét bảy mươi lăm, nên chỉ đứng tới cằm cậu ấy.

Thời An ngẩng đầu lên, Giải Trình thì hơi cúi đầu xuống, tư thế kỳ lạ này, một người một quỷ nhìn nhau.

Giải Trình nhìn vào mắt Thời An, cảm xúc trong ánh mắt vô cùng phức tạp, giữa sự tức giận và ham muốn mãnh liệt, dường như có pha chút...hối hận.

“Cậu sợ tôi sao?”

Giọng của Giải Trình trầm thấp khàn khàn, lúc hỏi câu này trên khuôn mặt cậu ấy dường như lướt qua một ít đau khổ.

Thời An đương nhiên sợ, cậu sợ chết đi được, chỉ là cậu không biết Giải Trình muốn câu trả lời như thế nào, cho nên không nói gì.

Nhưng cách biểu đạt cảm xúc có rất nhiều, không chỉ là cách nói, mặc dù cậu không nói nhưng Giải Trình có thể nhìn thấy rõ ràng sự sợ hãi trong ánh mắt của Thời An, lúc bị hỏi câu hỏi này, Thời An không khỏi run rẩy.

Giải Trình nhìn cậu một lúc lâu, họng của Thời An rất đau rồi, Giải Trình mới buông cậu ra.

Thời An cảm thấy sự ngột ngạt đã biến mất, quay đầu nhìn lại thì thấy Giải Trình đã đứng ra xa, cậu không kìm chế được mà co rút người sang một bên.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Giải Trình nhìn thấy hành động này của cậu hiện lên trong mắt, khóe môi căng thẳng, một lúc sau cậu ấy đưa mắt nhìn lên người Du Phi Trần đang đứng đối diện mình.

“Cậu cũng đừng quá đắc ý, tôi sẽ đợi đến một ngày nào đó cậu ấy thấy sợ cậu.”

Giải Trình biến mất rồi, Thời An thậm chí còn không chú ý tới việc cậu ấy rời đi như thế nào, chỉ là không còn nhìn thấy con quỷ đó nữa.

Ánh đèn bên ngoài lập lòe vài cái, hành lang ban đầu không có ai lại trở về náo nhiệt như bình thường, hóa ra trong hành lang có rất nhiều bạn học, chỉ bởi vì Giải Trình đã tạo ra một không gian khác cho nên vừa nãy mới không nhìn thấy người nào.

Bốn người bạn cùng phòng cũng đã trả về, nhìn thấy Thời An ngồi một góc dáng vẻ như hồn bay phách lạc thì ai nấy đều kinh ngạc, vội vàng đến hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, còn tiến tới đỡ lấy cậu.

Nhưng có người tốc độ còn nhanh hơn bọn họ.

Du Phi Trần khoác áo cho Thời An,  kéo người cậu vào lòng: “Đừng sợ, đừng sợ, cậu ấy đi rồi, sẽ không có ai ức hiếp cậu nữa, tôi sẽ bảo vệ cậu, đừng sợ.”

Trong lòng Thời An hiểu rõ, Du Phi Trần cũng không phải là người có thể hoàn toàn tin tưởng, nhưng không thể không nói chuyện đêm nay dọa cậu sợ thật rồi.

Cho nên bây giờ được Du Phi Trần ôm vào lòng vỗ nhẹ vào lưng là điều khiến cậu cảm thấy rất an toàn.

Bốn người còn lại nhìn thấy cảnh này cũng không theo hỏi nữa, nhường không gian yên tĩnh lại cho hai người họ, nhẹ nhàng thay phiên đi tắm rửa.

Đương nhiên lý do quan trọng để bốn người bọn họ nhanh chóng rời đi chỗ khác là vì họ không dám làm cho Du Phi Trần không vui.

Lúc đèn sắp tắt, hai người ở trong góc cuối cùng cũng đứng dậy.

Không phải nói chứ trái tim của Thời An quá mỏng manh, thật sự cần phải ngồi xổm ở đó lâu như vậy thì cảm xúc mới bình tĩnh lại, cậu hít vài hơi thật sâu, tâm trạng dần điều chỉnh lại được.

Nhưng dường như Du Phi Trần thích cảm giác Thời An cuộn tròn trong vòng tay mình, cho nên luôn ôm lấy cậu, Thời An nhớ lại có vẻ như cậu ấy dùng một số thủ đoạn không mấy vinh quang gì để điều khiển người không đứng dậy.

Bốn người bạn cùng phòng đã lên giường rồi, chỉ còn hai người họ ở dưới, hai người nhanh chóng đi tắm rửa rồi đi ngủ trước khi đèn tắt.

Thời An muốn về ngủ trên giường của mình, Du Phi Trần kéo cậu lại: “Cậu có chắc muốn ngủ một mình không? Con quỷ đó có bản lĩnh như thế nào cậu cũng biết rồi, cậu ngủ một mình trên giường sẽ không an toàn.”

Thời An cảm thấy Du Phi Trần nói có lý, nhưng cậu nghĩ tới nỗi đau hai chân lúc nửa đêm trước đó.

Vết thương ở vị trí rất xấu hổ, cậu có lẽ cũng đoán ra được đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì.

Cho nên ngủ với Du Phi Trần cũng có thể ngăn chặn chuyện Giải Trình đối với cậu....đối với cậu....

Nhưng nếu Du Phi Trần muốn bắt nạt cậu không phải cũng sẽ thuận tiện hơn.

Hay là thôi đi!

Bị Thời An từ chối, nhưng Du Phi Trần vẫn y như cũ không buông tay cậu ra.

Cậu ấy cúi mắt xuống, lặng lẽ nhìn Thời An, thấy Thời An có chút không thoải mái, cậu ấy mới nói: “Cậu có biết không, Giải Trình và tôi đã từng có một giao ước”

“Không biết” Thời An lắc đầu, “Giao ước gì?”

“Tổ tiên nhà tôi từ thời nhà Minh đều là quốc sư tính mệnh quốc gia cho Hoàng Đế, trải qua nhiều thế hệ, mãi cho đến thời đại gần đây mới dần dần lui về ở ẩn.”

Du Phi Trần nói: “Mặc dù theo sự phát triển của thời đại, các đại gia tộc huyền học đều làm việc rất khẽ tiếng, nhưng lưu truyền kế thừa huyền thuật không bị thất lạc, mỗi một gia tộc huyền học đều y như trước gánh vác sứ mệnh bảo vệ hòa bình của nhân gian.”

“Gia tộc họ Du là gia tộc huyền học lớn nhất ở tỉnh Vân, tôi là hậu duệ của gia tộc, tôi đến ngôi trường này là vì Giải Trình.”

“Đồng thời gia tộc cũng giao cho tôi một nhiệm vụ, ít nhất tôi phải làm cho tin tức về chuyện kinh dị của trường trung học cao cấp tỉnh Vân biến mất, cũng chính là nói, nếu tôi không thể khiến Giải Trình biến mất thì ít nhất cũng phải khiến cậu ấy không thể hại người.”

“Nhưng cậu cũng thấy rồi, vốn dĩ Giải Trình cũng chỉ là một con quỷ bình thường, trước khi chết cậu ấy là một người rất tốt, quỷ mạnh hay không do là khi cậu ấy còn sống quyết định, bởi vì lúc còn sống Giải Trình rất giỏi, cho nên ngày đầu tiên Giải Trình biến thành quỷ, cậu ấy đã là một con quỷ có năng lực mạnh phi thường.”

“Hơn nữa cộng thêm oán khí trên người cậu ấy quá mạnh, cho nên từ khi cậu ấy trở thành quỷ thì đã thuộc diện có rủi ro gây nguy hiểm rất cao.”

“Ba năm nay tôi luôn chú ý đến tòa nhà trường học cũ, cũng đã dùng nhiều cách, nhưng kết quả cậu cũng thấy rồi, video kinh dị đó đã được lan truyền khắp nơi.”

“Nhưng tại sao gia tộc họ Du không cử người mới đến đây, bởi vì bọn họ hiểu rõ, nếu ngay cả tôi cũng không thể khiến Giải Trình hồn bay phách tán thì không ai khác có thể làm được.”

“Giải Trình rất nguy hiểm, tôi cũng hy vọng cậu ấy có thể mãi yên ổn, không đến làm hại người, cho nên hôm đó lúc Giải Trình đến tìm tôi làm giao ước, trong lòng tôi rất hỗn loạn, nhưng tôi vẫn đồng ý.”

“Nội dung giao ước chính là, cậu ấy muốn tôi làm ra chuyện gây hại đến cậu làm cậu chán ghét, đồng thời phải khống chế người khác làm hại cậu để cậu phiền chán, sau đó cậu ấy xuất hiện và biểu hiện như yêu thương không làm hại cậu, cho nên khiến cho cậu sinh ra cảm giác suy nghĩ con người còn tệ hơn quỷ, như vậy cậu sẽ lao vào vòng tay của cậu ấy.”

“Lúc đầu tôi đồng ý là vì nhiệm vụ của mình, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của cậu sợ hãi như vậy, bị vướng vào bẫy, thật sự bị cậu ấy lừa, tôi lập tức hối hận rồi.”

“Tôi không nên vì cái gọi là an toàn cho thầy trò trong trường mà hy sinh cậu, nếu tôi hoàn thành nhiệm vụ còn cậu lại bị quỷ lừa, tôi thà nguyện ý để mình không hoàn thành nhiệm vụ.”

Nghe đến đây, Thời An hoàn toàn chết lặng.

Cậu không nghĩ đến việc cậu cho rằng bản thân mình vướng vào Giải Trình và Du Phi Trần ai là người tốt ai là người xấu chỉ là muộn phiền vô lý, nhưng lại thật là...có lý.

Nhưng, đến nỗi như vậy sao? Là vì cậu sao? Vì cậu mà phát sinh ra nhiều rắc rối vậy sao?

Giải Trình lại vì cậu mà đồng ý cả đời làm một con quỷ không hại người chứ?

Không phải nói tất cả oán khí của quỷ đều là vì muốn báo thù sao? Cậu ấy thật sự không hại người, cũng không phải muốn báo thù, như vậy có đáng không?

“Tôi là người vi phạm giao ước trước, giao ước đó đương nhiên bị hủy bỏ.”Du Phi Trần lại nói: “Cho nên cậu cũng thấy rồi, Giải Trình lan truyền video kinh dị đó đến tay các bạn học sinh trong trường.”

“Tôi đã từng nói với cậu, nỗi sợ của con người sẽ khiến cậu ấy ngày càng mạnh hơn, cậu ấy của bây giờ có đủ sức mạnh để phá hủy toàn bộ ngôi trường.”

“Nhưng càng đáng sợ hơn là, quỷ là thứ không có tình người, càng huống hồ oán khí của quỷ sẽ ảnh hưởng đến lý trí của bọn chúng, quỷ có thực lực càng mạnh thì càng sẽ dễ mất lý trí.”

Du Phi Trần hơi cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt của Thời An: “Tôi biết cậu là người mềm lòng, có thể sẽ cảm thấy ý định của Giải Trình mặc dù quá đáng nhưng điểm xuất phát là vì cậu, cũng không phải không thể tha thứ được.”

“Nhưng cậu phải biết, bây giờ cậu ấy không còn lý trí, cậu ấy rất có thể sẽ làm ra chuyện quá đáng hơn với cậu.”

“Lạm dụng, hãm hiếp, giết, thậm chí biến cậu thành một vật mẫu, tất cả những chuyện này đều có khả năng.”

 “Cậu ấy đối xử với cậu như vậy, cậu còn cảm thấy có thể tha thứ cho cậu ấy sao?”

Câu cuối cùng, Du Phi Trần thì thầm vào tai Thời An, từng chữ từng chữ một thốt ra.

Như trong mong đợi, Thời An rùng mình một cái.

Môi Du Phi Trần hơi cong lên, sau đó lùi lại, nghiêm túc hỏi: “Cho nên, cậu có muốn ngủ cùng tôi không?”

“Tôi thừa nhận, tôi cũng có suy nghĩ đó đối với cậu, nhưng ít nhất tôi còn bị tính người ràng buộc, cho dù thật...không, tôi sẽ quan tâm đến cảm nhận của cậu, sẽ không làm chuyện cậu không thích.”

Du Phi Trần nhìn thấy sự bối rối trên khuôn mặt của Thời An, nhưng cậu ấy không nói gì thêm, bởi vì cậu ấy biết Thời An nhất định sẽ đồng ý.

Quả nhiên, ngay khi đèn tắt, căn phòng đột nhiên chìm vào bóng tối, giọng nói rụt rè của Thời An truyền đến tai cậu ấy.

“Được rồi, vậy tôi, tôi ngủ cùng giường với cậu vậy.”

Trong đêm tối, Du Phi Trần không còn che giấu nụ cười của mình.

“Thật là một đứa trẻ ngoan.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp