Khi Vạn Nhân Mê Xuyên Vào Pháo Hôi Truyện Linh Dị

CHƯƠNG 12: CHUYỆN KINH DỊ TRONG KHUÔN VIÊN TRƯỜNG 12: LÀ CẬU TỰ VẶN NÓ RA.


9 tháng

trướctiếp

Lúc Thời An về đến ký túc xá lớp tự học buổi tối đã kết thúc rồi.

Tối hôm nay dường như cậu đã hỏi hết các cửa hàng cũ ở gần trường rồi, nhưng hình như không hỏi ra được chuyện gì đặc biệt, huống hồ có nhiều cách nói khác nhau nên cậu cũng không biết phiên bản nào là sự thật.

Tuy nhiên những cách nói này cũng có phần trùng lặp trong đó, cậu cảm thấy phần nào mà đều được mọi người cùng nhắc đến có lẽ sẽ là thật.

Năm đó Giải Trình là một nhân vật rất nổi tiếng ở trong trường, mười môn toàn năng, không chỉ thành tích xuất sắc mà còn có sự nghiệp riêng của mình vào năm mười tám tuổi.

Nhưng gia đình cậu ấy hình như có chút phức tạp.

Cậu ấy có một người em trai cùng cha khác mẹ, em trai học cùng trường với cậu ấy, nếu so với thành tích xuất sắc của cậu ấy thì em trai vẫn còn kém xa.

Vân Cao chính là điểm quan trọng của tỉnh, năm đó trong kỳ thi tuyển sinh trung học cậu ấy đạt điểm cao nhất trong thành phố, còn em trai phải lót tiền để được vào.

Theo lý mà nói Giải Trình có thành tích xuất sắc lại có tài, ở nhà họ Giải nên cưng chiều Giải Trình hơn mới đúng, nhưng sự thật ngược lại, nhà họ Giải lại cưng chiều em trai Giải Trình hơn.

Giải Trình ở nhà phải sống như thế nào, chuyện đó không ai biết được, nhưng mọi người đều nói ở nhà Giải Trình không được yêu thương cưng chiều.

Hôm đó Giải Trình xảy ra chuyện, đó là ngày mà kết quả của kỳ thi thử đầu tiên trước kỳ thi tuyển sinh đại học được công bố, Giải Trình đã đáp ứng được sự kỳ vọng của mọi người, đứng thứ nhất trong toàn thành phố.

Các giáo viên trong trường đều rất vui mừng, nghe nói hiệu trưởng còn tìm cậu ấy nói chuyện, bàn bạc về chuyện nỗ lực thi vào hai trường đại học nổi tiếng.

Kết quả không ai ngờ tới, ngay sau khi vừa mới kết thúc bàn bạc về tương lai tươi sáng tràn đầy hy vọng, tối hôm đó Giải Trình đã xảy ra chuyện.

Hệ thống báo cháy luôn được đặt ở mỗi phòng học trong tòa nhà trường học, bình chữa cháy cũng được đặt ở những vị trí cố định, phạm vi của đám cháy ngày hôm đó không rộng nên nhanh chóng được khống chế, lẽ ra sẽ không xảy ra chuyện thương vong.

Nhưng kết quả lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Giải Trình chết rồi, chỉ có một mình Giải Trình chết, những học sinh khác ngay cả bị thương cũng không có.

Có người nói Giải Trình là bị giết hại, cậu ấy bị mắc kẹt trong lớp học âm nhạc, nhưng rốt cuộc là ai giết, động cơ là gì, có nhiều cách nói khác nhau.

Thực hư chuyện sát hại chẳng qua là một trong số rất nhiều sự suy đoán, vốn không phải sự thật, bởi vì cảnh sát điều tra ra là sự cố ngoài ý muốn.

Không biết tại sao Thời An luôn cảm thấy cái chết của Giải Trình không đơn giản, cậu cảm thấy Giải Trình là bị giết hại và có liên quan đến gia đình của cậu ấy.

Nhất là sau khi hệ thống nói câu “Không có oán niệm sẽ không thành quỷ”.

Nếu Giải Trình thật sự là vì sự cố ngoài ý muốn mà chết, cho dù không cam tâm đến đâu thì đỉnh cao sẽ trở thành linh hồn lang thang, chứ sẽ không thành quỷ.

Ác quỷ có oán khí càng nặng, thì thực lực càng mạnh, Giải Trình có thể tùy ý xuất hiện vào ban ngày, thậm chí còn có thể tạo ra Quỷ Đả Tường, có thể nói rõ thực lực của cậu ấy rất mạnh.

Có thể có được thực lực mạnh như vậy, nỗi oán hận và oán khí trong lòng chắc chắn không nhỏ.

Không phải bị giết hại thì lấy đâu ra oán khí mạnh như vậy chứ?

Thời An quay trở lại ký túc xá với một mớ hỗn độn trong đầu, lúc cậu quay về thì các bạn cùng phòng khác đang nói chuyện.

Họ đang nói về Kha Càn, Kha Càn lại bị thương rồi.

“Các cậu biết Kha Càn ở lớp thứ nhất không? Chính là cậu học sinh thể hình đạt thành tích xuất sắc kia đó.”

“Biết rồi biết rồi, sao thế?”

“Hôm nay cậu ta lại bị ngã nữa!”

“Hả? Không phải bị ngã hai ngày trước rồi sao? Ý cậu là hôm nay lại bị ngã ư?”

“Đúng, trong giờ giải lao vừa hay tôi đang đánh bóng rổ, chính mắt tôi chứng kiến quá trình cậu ta té ngã mà. Trời ơi, tôi nói với cậu nha, đến tôi còn rất ngạc nhiên, cậu ta có vẻ choáng váng, cái chân còn đang bó bột mà cậu ta đi thẳng ra sân bắt đầu chạy.”

“Phía bên kia sân có một bồn hoa nhỏ đó, cái bậc thang chỗ đó khá cao, vậy mà Kha Càn cứ chạy không ngừng rồi té vào trong đó.”

“Khí thế lúc đó, giống như là đi tự tử vậy, tôi thấy cậu ta chắc không muốn dấn thân vào lĩnh vực thể thao nữa rồi.”

“Hả? Sao lại vậy chứ? Các giáo viên đều nói cậu ta chơi thể thao rất giỏi, thành tích khoa văn hóa cũng tốt, rất có tiền đồ.”

“Ai mà biết được chứ, nổi loạn chăng? Cũng có thể, đây là thời điểm nổi loạn của tuổi mới lớn mà nhỉ?”

Thời An vào nhà vệ sinh, chậm rãi vệ sinh cá nhân, cửa nhà vệ sinh mở nên những gì các bạn học nói đều lọt hết vào tai cậu.

Cậu rất không thích Kha Càn, khi nghe thấy Kha Càn bị thương nặng hơn, cậu cũng không có cảm giác hả hê nhưng vẫn cảm thấy có chút vui.

Kha Càn lại bị thương rồi, thì sẽ không còn thời gian đến làm phiền cậu.

Đây cũng có thể coi như là một tin vui trong đêm nay.

Nhưng...

Nghe thấy những gì bọn họ miêu tả chuyện Kha Càn tự ngã vào bồn hoa giống như có chút mất kiểm soát nhỉ? Có chút giống như bị ai đó điều khiển, giống như là do Du Phi Trần làm vậy.

Cậu cảm thấy dùng từ choáng váng để miêu tả rất đúng, người bị Du Phi Trần khống chế thực sự sẽ bị choáng váng hành động mất kiểm soát.

Du Phi Trần...trong lòng Thời An thầm niệm cái tên này.

Hệ thống nói Du Phi Trần là nhân vật chính của thế giới này, nhưng tại sao càng ngày cậu ấy lại càng giống vai phản diện.

Đặc biệt là sau khi tìm hiểu về chuyện của Giải Trình.

Sau khi Thời An đi ra khỏi nhà vệ sinh, tiếng bàn luận nhỏ hơn một chút, cậu cảm giác ánh mắt của bốn người bọn họ đang nhắm vào mình, có chút thấy khó chịu.

Cậu quay đầu nhìn lại, bốn người lập tức chuyển ánh nhìn đi chỗ khác, người thì vò đầu bứt tóc, nhìn điện thoại rồi lại nhìn điện thoại, như thể vừa rồi không nhìn cậu.

Thời An mím môi vừa muốn quay đầu lại, thì đột nhiên người vừa rồi nói chuyện lại nhìn cậu.

Bốn mắt chạm nhau, mặt người đó đỏ ửng, sau đó bạo dạn hỏi cậu một câu: “Thời An, cậu cũng ở lớp thứ nhất mà, cậu có biết Kha Càn lớp các cậu lại bị té ngã không?”

Thời An gật gật đầu: “Vừa nghe thấy các cậu nói rồi.”

Nghe Thời An nói vậy, người đó dường như tìm được đề tài nói chuyện, rất hưng phấn kéo ghế đến ngồi cạnh Thời An, dáng vẻ như muốn buôn chuyện: “Cậu có thân với cậu ta không? Cậu cảm thấy cậu ta là người như thế nào? Rất nổi loạn đúng không? Hôm nay hành động tự xông vào bồn hoa của cậu ta đúng là khiến tôi kinh ngạc.”

Cậu ta có vẻ như rất quan tâm đến Kha Càn, nhưng khi nói chuyện ánh mắt lại chăm chú vào Thời An, không thể che giấu được sự si mê trong ánh mắt.

Thời An không lên tiếng, giữ khoảng cách với cậu ta.

Cậu không thích ánh mắt bạn cùng phòng nhìn mình, nhưng vì lịch sự cậu vẫn đáp trả câu hỏi của đối phương: “Tôi không thân với Kha Càn, tôi cũng không giỏi đánh giá người khác, nhưng...có thể thật sự nổi loạn mới tự xông vào bồn hoa.”

Bạn cùng phòng nghe thấy giọng nói của Thời An ấm áp như vậy, dường như nhận được thêm sự khích lệ, trực tiếp đứng lên, vịn vào cái bàn của cậu ta rồi tiếp cận rất gần với Thời An.

“Ai da, sao cậu lại nghiêm túc vậy chứ? Nói gì nói, tôi thấy cậu ta hung dữ như vậy, bình thường ở trong lớp chắc cậu ta cũng ức hiếp người khác nhỉ?”

Khoảng cách giữa hai người rõ ràng là đang vượt quá khoảng cách giao tiếp bình thường, Thời An cũng không thèm quan tâm đối phương có xấu hổ hay không, trực tiếp lùi lại một bước lớn.

“Tôi thật sự không thích bàn luận sau lưng người khác, không thể trả lời câu hỏi của cậu được, còn nữa cậu nói chuyện thì nói chứ đừng đến gần tôi như vậy.”

Trên mặt bạn cùng phòng lộ ra vẻ ngượng ngùng, còn định nói gì đó thì bị tiếng mở cửa ngắt lời.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Du Phi Trần trở về rồi.

Du Phi Trần nhìn Thời An, sau đó lại liếc nhìn người đứng cạnh Thời An, giơ nhẹ tay đẩy kính, không nói lời nào.

Có cảm giác bản thân sắp bị nghiền nát nếu làm gì đó sai trái, bạn cùng phòng ngượng ngùng trở về chỗ của mình.

Du Phi Trần trở về dường như đã nhấn vào nút tắt tiếng của ký túc xá,  mọi người giống như đều rất sợ cậu ấy, câu chuyện phiếm cũng dừng lại, mọi người bắt đầu vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị đi ngủ.

Thời An đã tắm rửa xong, cậu cũng không muốn phải nói chuyện với Du Phi Trần nên vội vàng lên giường.

Một tràng tiếng ồn trong nhà tắm trôi qua đi, vừa hay cũng đến lúc tắt đèn, sáu người trong ký túc xá đều đã lên giường.

Tối nay Thời An ra ngoài chạy một vòng nên rất mệt, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm, toàn bộ khuôn viên đều chìm vào yên tĩnh, lúc này, mỗi một chuyển động nhỏ đều phát ra tiếng rất lớn.

Trong ký túc xá, ngay cả tiếng hít thở cũng thay phiên nhau vang lên, đột nhiên có một tiếng động vang lên phá vỡ sự yên tĩnh.

Là âm thanh của tấm ván giường cọ vào nhau.

Ngay sau đó một bóng người từ trên giường leo xuống.

Đôi mắt của Du Phi Trần rất tỉnh táo, căn bản không giống dáng vẻ vừa ngủ được một giấc.

Cậu ấy nhìn cửa sổ, rồi lại nhìn cửa lớn, giơ tay ném hai lá bùa qua, cửa sổ và cửa ra vào đang có ánh trăng mờ ảo lập tức tối đen như mực.

Xác nhận ký túc xá đã được phong tỏa, không ai có thể làm phiền cậu ấy mới nhấc chân leo lên giường của Thời An.

Thời An ngủ rất ngon, nằm ngửa, chăn đắp lên đến vai, đầu hơi nghiêng một bên, hít thở đều đều.

Nhẹ nhàng vén chăn lên có thể thấy hai bàn tay của Thời An đặt rất nghiêm túc chấp lên nhau trên bụng.

Du Phi Trần lặng lẽ chiêm ngưỡng tư thế ngủ của cậu một lát, sau đó đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt lên mặt của Thời An.

“Ngoan quá...” Cậu ấy nhẹ giọng nói: “Tại sao lúc tỉnh lại không thể ngoan ngoãn như vậy chứ?”

“Tại sao luôn phải đi quyến rũ đàn ông? Cậu rất thích người khác vì cậu mà lâm vào cảnh si mê không lối thoát sao?”

“Vừa rồi Cao Vũ đứng gần cậu như vậy tại sao cậu không né tránh? Mấy tên dê xòm trong ký túc xá chúng ta mà cậu cũng để mắt đến ư?”

Giọng của Du Phi Trần rất nhỏ, nhỏ đến mức gần như là thì thầm, ngay cả người đang thức cũng không thể nghe thấy, càng huống hồ là Thời An đang ngủ rất say.

Nhưng may mắn thay, cậu ấy cũng không cần câu trả lời của Thời An, giống như đang trách móc Thời An để trút giận, cậu ấy nhẹ nhàng cúi người xuống, đè lên người Thời An, ánh mắt lướt qua khuôn mặt tinh tú của Thời An ngắm nhìn tỉ mỉ, trong ánh mắt hiện lên sự si mê cuồng nhiệt không thể che giấu được.

Du Phi Trần nhìn một hồi, dường như cảm thấy vẫn chưa đủ, cậu ấy dùng tay bóp nhẹ má Thời An, buộc cậu phải mở miệng, sau đó đưa ngón trỏ vào miệng cậu.

Đầu ngón tay từng li từng tí lướt nhẹ qua hàm răng trắng sáng của Thời An, bởi vì không chú ý nên suýt nữa đã bị những chiếc răng sắc nhọn làm xước.

Đây rõ ràng là lỗi của cậu ấy, nhưng cậu ấy cũng muốn đổ lỗi cho Thời An vì sự bất cẩn của chính mình.

Cậu ấy giống như đang trừng phạt, dùng ngón trỏ khuấy động trong miệng của Thời An, cái lưỡi nhỏ mềm mại của Thời An bị quấy rầy nên cũng chuyển động theo.

“Ưm...”

Dường như Thời An cảm thấy có vật gì lạ trong miệng, khẽ rên một tiếng, biểu thị sự khó chịu.

Tiếng rên rỉ quyến rũ như tiếng mèo con lọt vào tai của Du Phi Trần, càng quyến rũ hơn.

“Ngay cả lúc ngủ cũng không thành thật.” Du Phi Trần hung ác nói.

Du Phi Trần rút ngón trỏ ra, một sợi tơ bằng nước mỏng manh cũng chui ra nhưng rất nhanh đã bị đứt.

Thấy ngón trỏ của mình ướt át dính đầy nước bọt của Thời An, cậu ấy đưa ngón trỏ vào miệng và thưởng thức một cách cẩn thận.

Du Phi Trần chưa từng gặp qua một người như Thời An, rõ ràng là con trai nhưng cơ thể lại thơm như vậy, cơ thể rất thơm, trong miệng còn thơm hơn.

Không chỉ thơm, còn mềm, rõ ràng là gầy như vậy nhưng da dịt lại rất mềm, ôm vào rất thoải mái.

Ngay sau đó Du Phi Trần cảm thấy không hài lòng khi thưởng thức Thời An qua ngón tay của mình, cậu ấy bóp má Thời An, hạ người xuống, đặt nụ hôn lên đôi môi khiến cậu ấy ngày đêm thương nhớ.

Vốn dĩ cậu ấy chỉ muốn nếm thử, nhưng Thời An ngon đến mức khiến cậu ấy không thể kiểm soát được bản thân.

“Hưm..ư...”

Thời An giống như vô cùng khó chịu, tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn, cơ thể vặn vẹo.

Du Phi Trần gõ nhẹ vào thái dương Thời An, Thời An lập tức bình tĩnh lại chìm vào giấc ngủ sâu.

Du Phi Trần ngẩng đầu lên, cậu ấy vốn dĩ chỉ muốn hôn Thời An để giải tỏa lòng ham muốn, nhưng hành động vừa rồi của đối phương khiến cơ thể cậu ấy phản ứng lại.

Cậu ấy đưa tay xuống sâu hơn, xuyên qua bộ đồ ngủ của Thời An, đưa tay lòn vào siết chặt vòng eo của Thời An, sau đó vén áo lên.

“Là cậu tự vặn nó ra.” Cậu ấy thì thầm vào tai Thời An: “Không thể trách tôi được.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp