Hạc Lai Khuynh Thời

CHƯƠNG 4: BƠI LỘI


9 tháng

trướctiếp

Cố Thời Hạc bắt cóc Cố Thời Khuynh về nhà xong, lập tức bỏ bê việc làm tình nguyện ở viện phúc lợi. Anh mượn danh nghĩa phải ở nhà chăm sóc cho em trai thật tốt.

“A Khuynh dậy rồi. Em rửa mặt xong chưa? Được rồi, mau tới đây ăn sáng đi, tới đây nếm thử mì anh làm xem.” Vì cha mẹ thường phải bận rộn với công việc nên hằng ngày Cố Thời Hạc hay tự nấu cơm cho mình ăn, nấu đi nấu lại cũng rèn được kỹ năng nấu ăn rất nghệ.

Sợi mì vàng có một ít hành thái nhỏ lẫn vào đó, ăn cùng rau xanh thanh mát và thịt băm hồng nhạt khiến người ta vừa nhìn đã muốn động đũa.

Cố Thời Khuynh cầm đũa lên, gắp một đũa mì nhỏ do Cố Thời Hạc làm. Sợi mì dai, nhai rất ngon, mùi vị cũng vừa miệng. 

“Thế nào?” Cố Thời Hạc hỏi với vẻ mặt mong chờ.

“Anh làm ngon quá.”

“A Khuynh thích là được. Về sau anh sẽ thường xuyên làm cho em ăn, được không?”

“Dạ được.”

Ăn sáng xong, Cố Thời Hạc đưa Cố Thời Khuynh ra ngoài đi dạo. Ngoài khu phố có một hồ nhân tạo lớn, thích hợp để đi bộ.

Cố Thời Hạc nắm tay Cố Thời Khuynh, chậm rãi bước bên nhau. Cố Thời Khuynh cảm giác nắm được bàn tay này như đang nắm lấy cả thế giới.

Lòng bàn tay anh ấm quá… Cố Thời Khuynh thầm nghĩ.

“A Khuynh, thật ra anh không phải là người khéo giao tiếp, cũng không có bạn bè gì. Em ở cạnh anh có thấy nhàm chán quá không?” Hai người đang lẳng lặng cất bước thì Cố Thời Hạc bỗng hỏi một câu không đầu không đuôi.

Tuy rằng Cố Thời Hạc là người dịu dàng, nhưng chỉ giới hạn trong những người mà anh yêu thích mà thôi. Mặc dù ngoại hình của anh khôi ngô tuấn tú, nhưng anh không quá khéo nói chuyện, bởi vậy nên từ nhỏ tới giờ anh không có bạn bè thân thiết gì.

“Không đâu, em rất hạnh phúc khi ở cạnh anh.”

‘Sao lại cảm thấy nhàm chán được? Gặp được anh, quen biết anh, quả thực đã là điều may mắn nhất trong suốt chín năm cuộc đời của em.’ Cố Thời Khuynh thầm nói trong lòng.

Cố Thời Khuynh đi dạo quanh hồ một vòng với Cố Thời Hạc rồi trở về nhà. Về đến nhà, bọn họ ngồi trên sô pha xem TV cùng nhau, không phải là những bộ phim hoạt hình như Bears, SpongeBob SquarePants hay Chibi Maruko mà bọn trẻ thích xem, mà là bản tin buổi sáng nghiêm túc của CCTV. Khi Cố Thời Hạc còn nhỏ có một khoảng thời gian Cố Tri Trạch và Mai Hoạ Tuyết bận bịu với công việc, không có thời gian chăm sóc con nhỏ, đành gửi anh về nhà ông bà ở quê. Nhờ có phúc được sống cùng ông, Cố Thời Hạc đã hình thành thói quen xem bản tin buổi sáng. Sao anh cảm thấy thói quen sinh hoạt của mình hơi giống người già nhỉ? Ôi, thôi kệ đi…

Đang xem nam dẫn chương trình có giọng nói cuốn hút trên CCTV, bỗng Cố Thời Hạc cảm giác trên vai trùng xuống. Thì ra là cậu nhóc kia đã thiếp đi từ lúc nào không hay rồi. Cố Thời Hạc không nhịn được bật cười, xem bản tin sáng nhạt nhẽo đơn điệu cùng anh, đúng là làm khó cậu… Cố Thời Hạc lấy tay xoa đầu Cố Thời Khuynh, anh chợt phát giác lông mi Cố Thời Khuynh thật dài. Ánh nắng buổi sớm ấm áp chiếu vào lấp lánh ánh vàng thật đẹp, giống như một con bướm đang dang rộng đôi cánh nhỏ của mình…

Cố Thời Hạc lấy điều khiển giảm âm lượng của TV nhỏ xuống một chút, sau đó mặc cho Cố Thời Khuynh dựa vào vai mình ngủ say…

Khoảng hơn một tiếng sau, Cố Thời Khuynh từ từ tỉnh lại. Cố Thời Khuynh phát giác ra mình đang xem TV cùng anh vậy mà lại ngủ quên mất, còn dựa vào vai anh để ngủ! Cậu sớ tới mức vội vàng bật thẳng người dậy.

“Dậy rồi à?” Anh mỉm cười nhìn cậu.

“Sao em lại… ngủ mất…” Có điều vì được dựa sát anh, vừa rồi Cố Thời Khuynh vẫn luôn ngửi được mùi đàn hương dễ chịu cả trong giấc ngủ, dịu dàng sâu sắc, hương vị thanh nhã. Mùi hương trên người anh… thật dễ ngửi.

“Có lẽ là bản tin xem chán quá, sau này chúng ta sẽ không xem bản tin nữa.”

Buổi trưa cả nhà ăn cơm rồi nghỉ ngơi. Sau khi nghỉ trưa xong, anh dẫn cậu đi đến phòng đọc của thư viện thành phố, xem một số tạp chí mới phát hành.

“Sau này A Khuynh muốn đọc sách thì nói với anh, anh có thẻ mượn sách ở đây, anh sẽ dẫn em tới mượn sách.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Dạ vâng.”

Cố Thời Khuynh lật bừa cuốn tạp chí học thuật cậu đang cầm trong tay, cuốn tạp chí cậu vừa lấy trên giá sách. Thật ra cậu đang lén nhìn người bên cạnh cậu. Mặt mày như hoạ, đôi môi hồng hào, sống mũi cao thẳng…

Anh cậu… cũng đẹp trai quá.

Lần này chắc do Cố Thời Hạc đọc sách quá nhập tâm nên không phát hiện ra Cố Thời Khuynh đang nhìn lén mình.

Lúc về nhà, Cố Thời Hạc mua hai cây kẹo bông gòn ở ven đường, đặc biệt chọn cây kẹo màu xanh lam, đưa một cây cho Cố Thời Khuynh, một cây cầm trong tay ăn. Tay còn lại của ăn nắm tay Cố Thời Khuynh. Cố Thời Khuynh rất thích được Cố Thời Hạc nắm tay. Nắm tay anh, nắm chặt lấy, sẽ không giờ muốn buông ra nữa.

Lúc rảnh rỗi, việc duy nhất để giải trí không phải là ngồi ngơ ngẩn trong một góc phòng… có anh chơi cùng cậu…

Tốt quá.

Tới giờ ngủ buổi tối, Cố Thời Hạc bê một ly sữa bò ấm tới: “A Khuynh, uống sữa bò rồi đi ngủ đi.”

“Cảm ơn anh.”

Cố Thời Khuynh uống một ngụm sữa bò, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Cố Thời Hạc bằng vẻ mặt chờ mong: “Anh, em có nụ hôn chúc ngủ ngon không?”

Nụ hôn chúc ngủ ngon…

Nhưng hôn chúc ngủ ngon buổi tối chẳng phải là do cha mẹ hôn con cái của mình sao? Cố Thời Hạc hơi sửng sốt, sau đó nói với  đôi mắt hấp háy nụ cười: “Đương nhiên, những bạn nhỏ khác có, Tiểu A Khuynh của chúng ta cũng có.”

Dứt lời, anh hơi khom người, ngón tay thon dài gạt tóc mái trên trán Cố Thời Khuynh ra, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống trán cậu.(Ngọc Anh x T Y T)

“Chụt ~”

“Sau này cũng thế chứ ạ?” Hôn xong, Cố Thời Khuynh chớp cặp mắt long lanh, vẻ mặt vừa chờ mong vừa thấp thỏm, giọng nói mềm mại tinh tế hỏi.

Cố Thời Hạc sắp bị dáng vẻ của Cố Thời Khuynh nhân hoá moe* đến nơi. Anh nhẹ giọng dỗ cậu: “Như em muốn. Đến giờ đi ngủ rồi, ngủ ngon, mơ đẹp.”

“Anh ngủ ngon.”

Cố Thời Khuynh hài lòng đắp chăn chỉnh tề, nhắm mắt chìm trong ngọt ngào ngủ.

Mấy ngày sau, vào lúc cả nhà đang ăn cơm, Cố Tri Trạch đột nhiên nói: “Thời tiết nóng bức, chiều mai đưa Thời Khuynh đến thế giới nước chơi đi.”

Mai Hoạ Tuyết vừa gắp đồ ăn cho Cố Thời Khuynh vừa nói: “Em không đi đâu. Em đã có hẹn đánh mạt chược với mấy đứa bạn thân rồi. Ba cha con anh đi thôi, nhớ là phải chơi thật vui. Nào, Thời Khuynh ăn nhiều lên, con xem con kìa, gầy quá…”

“Cảm ơn mẹ. Nhưng mà.. cha, con không biết bơi đâu.”

“Không sao, con dùng phao là được mà.” Cố Tri Trạch cũng gắp một đũa, không quan tâm lắm nói.

Gió mùa hè ấm áp lướt qua tóc rồi đến tai. Giữa tháng tám, công viên thế giới nước đón rất nhiều du khách tới chơi. Trước cổng công viên thế giới nước có rất nhiều loại cây cọ, tràn ngập không khí của đại dương nhiệt đới.

Cố Thời Hạc đưa Cố Thời Khuynh đi mua quần bơi. Cố Thời Khuynh chọn một chiếc màu trắng. Ba cha con vào phòng thay đồ thay quần bơi xong thì đi ra. Lúc Cố Thời Hạc ra ngoài, ánh mắt của Cố Thời Khuynh nhìn anh chằm chằm. Dáng vóc của anh cũng rất đẹp. Dôi chân thon dài thẳng tắp, đường nhân ngư ở vùng bụng như ẩn như hiện, làn da trắng nõn tựa màu trắng của gốm sứ…

Xung quanh thế giới nước có thể nhìn thấy du khách mặc quần bơi và bikini ở khắp nơi. Giữa biển người trong những bộ quần áo sặc sỡ, cảm tưởng như họ đã bước vào thắng địa của một khu nghỉ dưỡng nhiệt đới.

Cha con ba người đi thung lũng sóng biển đầu tiên. Đây là một hồ tạo sóng lớn có thể cung cấp nhiều chế độ tạo sóng khác nhau, khiến người ta có cảm giác như đang chìm trong vùng biển động với những con sóng lớn.

"A Khuynh, em không biết bơi, mặc áo phao vào trước đi." Cố Thời Hạc dịu dàng nói với Cố Thời Khuynh, đồng thời mặc áo phao vào giúp cậu.

Vừa tiến vào thung lũng sóng biển, làn nước lạnh lẽo lập tức tràn vào cơ thể. Cố Thời Khuynh thoải mái thở ra một hơi: "Thoải mái quá..."

Dưới sự hỗ trợ của áo phao, Cố Thời Khuynh chậm rãi di chuyển lên phía trên. Trong lúc cơn sóng nước đang đưa đẩy cậu nổi lơ lửng trên mặt thung lũng sóng biển thì đột nhiên, một cơn sóng lớn ập vào người cậu.

"Rào rào!" Cậu chìm trong nước, sau đó lại nổi lên trên nhờ sự trợ giúp của áo phao. Tuy không kịp đề phòng, uống phải một ngụm nước, nhưng loại cảm giác này rất mới, rất kích thích.

Cố Thời Khuynh chợt nhận ra cậu đã "bơi" lạc mất anh. Khắp nơi đều là người mặc quần bơi, bikini, nhưng cậu không thấy anh ở đâu. Cậu hơi luống cuống, anh, anh ở đâu rồi…

Một đợt sóng khác ập đến, vào lúc Cố Thời Khuynh đang bị sóng đánh đến choáng váng, cậu bỗng cảm thấy một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy tay cậu và kéo cậu đang chìm nghỉm trong nước lên: "Bắt được em rồi." Cố Thời Khuynh vùng vẫy trên mặt nước, thấy Cố Thời Hạc đang tươi cười nói chuyện với cậu.

"Anh, em còn tưởng không tìm thấy anh..."

"Nào, anh đưa em đi bơi." Nói xong, Cố Thời Hạc ôm lấy thắt lưng Cố Thời Khuynh, dẫn cậu bơi về phía trước.

Cố Thời Khuynh cảm thấy có bàn tay đang ôm chầm lấy thắt lưng của cậu, cảm nhận được da thịt đang tiếp xúc chặt chẽ với nhau, cảm giác ấm áp từ làn da khiến trái tim Cố Thời Khuynh không hiểu sao lại đập loạn lên…

Sóng biển đánh mạnh tới, Cố Thời Hạc ôm Cố Thời Huynh vào trong ngực rồi cùng chìm xuống làn nước…

Sau khi một đợt sóng qua đi, Cố Thời Hạc kéo Cố Thời Khuynh trồi lên mặt nước: "Em không sao chứ?"

"Anh, em không việc gì."

"Vậy thì tốt rồi."

Sau đó mọi người lại kéo nhau đi chơi cầu trượt, chèo thuyền vượt ghềnh thác trên sông, đường đua cầu vồng, phòng âm nhạc trên nước, cầu trượt nước, phiêu lưu đường sông, tàu cướp biển, đua thuyền trên nước, trượt ván lướt sóng, cây cối trong thuỷ trại, tiểu phẩm hí thuỷ, ném bóng nước...

Có một số môn, khi chơi Cố Thời Khuynh nhảy từ trên cao, để cơ thể "rơi" xuống nước, cậu cảm giác cơ thể mình không trọng lượng. Sau khi rơi xuống nước, sẽ luôn có một bàn tay giữ chặt cậu, đưa cậu lên khỏi mặt nước.

Chơi mệt rồi, ba cha con đi đi dạo trên bãi biển lát đá nhân tạo, gió thổi vi vu, rất thoải mái: "Các con có muốn ăn sinh tố đậu xanh không?" Cố Tri Trạch hỏi hai đứa con: "Dạ có, cha, mua mau đi cha! Này, A Khuynh, em muốn ăn không."

"Tất nhiên rồi ạ."

"Cha, cha nghe rồi đó, mau đi thôi ~"

"Cái thằng này..." Cố Tri Trạch biết Cố Thời Hạc thích ăn ngọt, không kiêng dè gì mỉm cười, đi mua sinh tố đậu xanh.

Cố Tri Trạch mua ba cốc sinh tố đậu xanh, mỗi người một cốc vừa uống vừa chơi tiêos.

Ba người đi vào một bể suối nước nóng. Cố Tri Trạch và Cố Thời Hạc xuống nước bơi rất vui, Cố Thời Khuynh ngồi xổm trên bồ suối nước nóng. Nước trong hồ hơi sâu, lại không có phao nên cậu không dám xuống nước, chỉ biết đợi trên bờ.

Lúc này, có mấy đứa trẻ trạc tuổi cậu đi tới: "Chào cậu, cậu muốn đi chơi cùng chúng tớ không? Có mấy trò phải đủ số người mới được chơi, chúng tớ chỉ còn thiếu một người." Cậu bé dẫn đầu nhóm tủm tỉm cười nói với Cố Thời Khuynh.

"Xin lỗi, tớ phải chờ anh tớ, không chơi được với các cậu. Các cậu đi tìm người khác đi." Cố Thời Khuynh lễ phép từ chối.

"Ừm, vậy thôi." Mấy đứa nhóc đành ngượng ngùng rời đi.

"A Khuynh, xuống dưới đi, anh dẫn em bơi. Một lát sau, Cố Thời Hạc bơi lại phía bờ, nói với Cố Thời Khuynh.

Nghĩ đến vừa rồi da thịt kề cận ấm áp, hai má Cố Thời Khuynh nóng lên: "Dạ vâng."

"Hôm nay A Khuynh chơi có vui không?"

"Anh, hôm nay em rất vui." Ngày nào được ở bên anh thì ngày đó là một ngày vui vẻ.

Tác giả có lời muốn nói: Tác giả không biết bơi nơi không biết có thể vừa bơi vừa dắt theo người khác hay không. Để cho A Hạc dẫn A Khuynh bơi chỉ là theo yêu cầu cốt truyện, nhưng tôi nghĩ trên thực tế muốn vừa dắt theo người khác vừa bơi vẫn là việc rất khó khăn -_-


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp