Hạc Lai Khuynh Thời

CHƯƠNG 35: HỌC CAO HỌC


8 tháng

trướctiếp

Tết năm nay, gia đình Cố Tri Trạch quyết định về nhà ông bà ngoại ăn Tết. Mai Hoạ Tuyết sinh ra trong một gia đình thuộc dòng dõi thư hương. Cha mẹ bà đều là giáo sư ngôn ngữ và văn học Trung Quốc thuộc khoa tiếng Trung của trường đại học Nam Thành.

Hơn nửa thế kỷ trôi qua, hai vị giáo sư già nua mua một căn biệt thự nhỏ có sân ở ngoại ô Nam Thành, chọn đó làm nơi trú nắng trú mưa nốt quãng đời còn lại của mình.

Mai Hoạ Tuyết thường đưa chồng con về thăm cha mẹ sau giờ làm việc. Hàng năm, cứ vào mùng hai Tết, chỉ cần có thời gian, cả nhà đều về thăm cha mẹ bà. Vậy nên, thật ra Tết Nguyên Đán lần này cũng không phải là lần đầu tiên Cố Thời Khuynh nhìn thấy ông bà ngoại. Trước đây cậu đã từng gặp bọn họ rất nhiều lần. Cố Thời Khuynh rất xinh đẹp, lại rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng rất thông minh nhạy bén. Vì vậy ông bà ngoại cũng rất thích đứa cháu ngoại nhỏ này giống như ông bà nội ở bên ấy. Tết âm lịch năm nay cứ bình lặng trôi qua ở nhà ông bà như mọi khi, không có gì khác thường.

Bữa cơm đoàn viên đêm giao thừa, cả nhà ngồi quây quần với nhau, xem xuân vãn cùng nhau, đốt pháo hoa ngoài sân cùng nhau.

Nếu phải nghiêm túc chỉ ra chỗ nào đó bất đồng thì đó là không khí trong nhà nhà ông bà ngoại, bớt đi một ít sôi nổi náo nhiệt, nhiều thêm vài phần yên lặng.

Ông bà ngoại là người làm công tác văn hoá. Vợ chồng hai người bọn họ sẽ lấy bút lông, mực, giấy đỏ, nghiên mực ra vào mỗi mùng một Tết, sau đó bọn họ sẽ tự viết câu đối xuân. Rồi trong Tết, họ sẽ mua hoa mận đỏ và hoa nhài vàng, quất cam đủ loại mang về đặt khắp nơi trong nhà. Bọn họ sẽ xuất khẩu thành thơ, viết ra những lời ca, tiếng hát, cùng thả đèn Khổng Minh vào ban đêm để cầu phước lành. Những lúc rảnh rỗi, ông ngoại sẽ chơi đàn nhị trong sân, trong khi đó bà ngoại sẽ mặc một bộ sườn xám lộng lẫy, lặng lẽ ngồi đối diện với ông ngoại, là khán giả trung thành nhất của ông.

Cuộc sống của bọn họ ngập tràn những lễ nghĩa để bộc bạch cảm xúc bên trong theo cách trực tiếp nhất.

Tiên đồng ngọc lữ, tự tại vô cùng.

Cả nhà Cố Tri Trạch về đến, mang lại cho căn nhà của ông bà ngoại thêm rất nhiều hơi thở sôi nổi náo nhiệt.

Hai đứa cháu ngoại sẽ thường xuyên quấn quýt quanh người bọn họ, nài nỉ bọn họ kể lại cho chúng nghe về những câu chuyện xưa khi bọn họ còn đi học ở trường đại học Nam Thành. Sau đó chúng sẽ đấm bóp vai cho bọn họ, đứa cháu ngoại nhỏ sẽ khen chữ bọn họ viết sao mà đẹp thế, ông ngoại kéo đàn nhị sao mà hay đến thế, hoa bọn họ trồng sao mà tươi tốt đến nhường này…

Cố Thời Hạc và Cố Thời Khuynh lúc nhàn rỗi sẽ giúp ông bà ngoại tưới tắm cho những bông hoa kia, nhổ cỏ dại dọn dẹp sân bãi và kể đủ loại câu chuyện thú vị để mua vui cho ông bà. Cố Tri Trạch và Mai Hoạ Tuyết phụ trách việc ăn uống trong nhà suốt mấy ngày này.

Một cái Tết thật ấm áp.

Khi quay về nhà mình ở nội thành Nam Thành, Cố Thời Khuynh vẫn còn lưu luyến quãng thời gian ở nhà ông bà ngoại.

“Anh ơi, tình cảm của ông bà ngoại sâu đậm thật đấy. Bảo sao ông bà có thể dạy mẹ thành một người tốt như vậy. Anh ơi, anh nghĩ xem, liệu đến lúc già rồi chúng ta có được như ông bà không?”

Cố Thời Hạc nghe vậy, vươn tay ôm má Cố Thời Khuynh, sau đó ghé sát người vào hôn cậu, đáp: “Được chứ, anh tin chắc là vậy.”

Cố Thời Khuynh nhắm hai mắt lại, rung động đáp lại cái hôn của anh.

Mùa Tết trôi qua, kết quả của kỳ thi sơ bộ dành cho sinh viên sau đại học được đưa ra vào giữa tháng hai. Vì Cố Thời Hạc đã học tập chăm chỉ trong gần một năm nên anh đã vượt qua kỳ thi sơ bộ một cách thuận lợi.

Vào tháng ba, kỳ kiểm tra nghiên cứu sinh lần hai của đại học Nam Thành cũng diễn ra tốt đẹp. Tới cuối tháng ba, Cố Thời Hạc đã thành công nhận được thư mời nhập học nghiên cứu sinh chuyên ngành kỹ thuật và công nghệ máy tính của trường đại học Nam Thành.

Ngay khi biết mình đã "hạ cánh thuận lợi", Cố Thời Hạc hào hứng bế Cố Thời Khuynh lên và xoay người ngay tại chỗ ba vòng. Anh không dừng lại cho đến khi người em trai không cùng huyết thống của mình hét lên: "Em sắp ngất rồi, em sắp ngất rồi.” mới chịu thôi.

Hai người ra ngoài ăn cơm ăn mừng với nhau. Về đến nhà, Cố Thời Hạc lại nhận được một món quà khác từ cha mẹ. Mai Hoạ Tuyết thậm chí còn giăng một tấm biểu ngữ cổ vũ Cố Thời Hạc ở trong phòng khách.

"Bảng vàng đề danh, lấy mộng làm ngựa, sống vì tuổi trẻ. Chúc mừng con trai mẹ đỗ nghiên cứu sinh đại học Nam Thành thành công! - Cố Tri Trạch, Mai Hoạ Tuyết kí tên.”

“... Độc đáo nghệ thuật! Mẹ, con đoán đây là ý tưởng của mẹ phải không?” Cố Thời Hạc bình luận một câu.

“Đúng vậy, câu từ là mẹ nghĩ, tiền treo biểu ngữ là của cha con. Do đó nếu tính nghiêm túc ra thì đều là lời chúc phúc của cha mẹ với con trai.”

“Hay quá trời quá đất, cha mẹ đúng là bản thiết kế vĩ đại, con thích lắm.”

Cứ như vậy, Cố Thời Hạc lại sắp bắt đầu quá trình học hai năm tại đại học Nam Thành.

Đương nhiên l

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp