Bạn Gái Cũ Phản Diện Của Nam Chính Truyện Học Đường

Chương 6: Người đẹp tám điểm chuyển đến


8 tháng

trướctiếp

Trường cấp ba Hưng Hải trước kia là trường cho con em y tế Hưng Hải, sau đó y tế Hưng Hải đóng cửa, cấp ba Hưng Hải trở thành trường cấp ba tư thục dân lập, thành lập được 50 năm, không ít học sinh từ Thanh Bắc, tỷ lệ nhập học cao nhất toàn tỉnh.

Vì vậy những học sinh có thể học ở trường Hải Hưng, một là thành tích cực kỳ nổi bật, hai là gia thế cực kỳ ưu việt. Nhưng hiện nay chuyện nhà nghèo sinh ra quý tử không thấy nhiều, bình thường thành tích tốt gia cảnh cũng sẽ không tệ, đa phần bố mẹ dân trí thức cao, chí ít cũng vượt qua ngưỡng cửa khá giả của xã hội.

Thứ hai khai giảng, ngoài cổng trường đậu đầy những chiếc siêu xe.

Ông Tô lái một chiếc Maybach, không phải để so bì với các bậc bố mẹ khác, mà chủ yếu là, Maybach tương đối rộng rãi.

Ông ấy nhìn ba thanh niên ngồi cạnh nhau qua kính chiếu hậu, không hiểu sao tuổi còn nhỏ, tại sao chân đều dài như vậy, sáng hôm nay từng người một bước chân lên chiếc Mercedes-Benz, chen chúc không có nơi đặt chân.

“Giai Hòa, con xuống trước đi, tự mình đi một đoạn, không cần phải kẹt lâu như vậy.”

“Hả...”

Ông Tô gãi mày, đưa cho cậu ấy năm mươi tệ.

Kể từ khi Tô Giai Hòa lên cấp 2, cách xa chị gái, tiền tiêu vặt hết lần này đến lần khác bị rút lại nhiều, trước đây năm mươi tệ rơi trên mặt đất cậu ấy cũng lười nhặt, thế nhưng bây giờ lại rất hài lòng:

“Cảm ơn bố!”

“Không có gì, mau cút đi!”

Tô Giai Hòa mang balo chạy nhảy, khi cậu vừa xuống xe, Kỷ Cảnh như trút được gánh nặng xê dịch sang bên kia. Mặc dù Maybach có rộng như nào, chật thì vẫn chật.

Tô Giai Tuệ ngồi ở ghế phụ, nhìn dòng xe cộ xếp hàng dài trước mặt:

“Bố, nếu không bọn con cũng đi bộ nha, không xa lắm đâu.”

“Không vội, không thấy cảnh sát giao thông phía trước đang sơ tán sao, lát nữa sẽ không kẹt nữa, đến lúc đó bố sẽ dừng đậu xe trong trường, tiện đường gặp giáo viên chủ nhiệm của các con.”

Ông Tô vỗ vỗ vô lăng, ánh mắt rơi vào người Giang Diên qua gương chiếu hậu:

“Tiểu Giang biết mình phân vào lớp nào không?”

“Giáo viên giám thị bảo con buổi sáng đến văn phòng đợi thông báo.”

“Tối hôm qua chú gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm của Tuệ Tuệ, mặc dù cô ấy không nói rõ, nhưng con vào lớp chọn chắc là không có vấn đề gì, chú bảo cô ấy chuẩn bị cho con một bộ đồng phục, con đừng cảm thấy có gánh nặng, đây là quà nhập học của chú và dì con tặng cho con.”

Đồng phục Hải Cao là mô phỏng theo hình dáng của các trường cấp ba quốc tế, có váy theo kiểu phương Tây, giày da và nơ đồng bộ, đồng phục xuân hè, đồng phục thu đông, quần áo thể thao mùa hè, giày thể thao mùa hè, quần áo thể thao mùa đông, giày thể thao mùa đông, cùng với áo khoác lông vũ mùa đông, cả bộ lên tới gần 5000 nhân dân tệ.

Có nhiều đồng phục và giày chất lượng cao như vậy, 5000 thật sự không không đắt, ý định ban đầu của trường học thực sự là muốn dùng phương thức ăn mặc thống nhất để tránh cho học sinh so bì, nhưng hễ có ưu thì cũng sẽ có nhược, gia đình bình thường rất khó có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua đồng phục trong một lần, chỉ có thể mua một bộ đồng phục trước, rồi lại mua quần áo thể thao, đặt mua từng cái một, vì vậy không ít học sinh vừa chuyển cấp và học sinh chuyển trường giữa chừng trước khi khai giảng một tháng không thể tham gia các tiết học thể dục.

“Cảm ơn chú.”

Giang Diên thẳng thắn tiếp nhận lòng tốt của ông Tô và bà Tô, đây là xuất phát từ lòng tin của cậu ta đối với tương lai:

“Đợi khi con tìm được công việc, nhất định sẽ trả tiền lại cho chú.”

Ông Tô khá thích Tiểu Giang, cảm thấy cậu ta không tự ti cũng không kiêu ngạo rất giống mình khi còn trẻ, gia cảnh không tốt cũng không sao, dựa vào năng lực cũng có thể đột phá thiên hạ.

Ngược lại, cậu chủ đang chờ thừa kế tài sản kia quá không xứng đáng.

Ông Tô mỉm cười với Giang Diên trước, sau đó lại trừng mắt với Kỷ Cảnh, có thể nói rằng những suy nghĩ của ông đều được viết trên mặt.

Tô Giai Tuệ nhìn thấy rõ mọi việc, quay đầu nói với chuyện với Kỷ Cảnh, vừa an ủi anh, vừa giảm bớt sự lúng túng:

“Đồng phục của anh đâu, Trần Húc mang lên giúp anh sao?”

“Ừm, cậu ấy gởi tin nhắn nói đã đến phòng học rồi, anh vào trường học thay là được.”

“Có thể đi vào sao?”

“Ngày đầu tiên khai giảng, có nhiều người không mặc đồng phục, bên cạnh anh cũng có một người, lẻn vào theo là được.”

Ông Tô châm chọc:

“Hiệu trưởng muốn lẻn vào cũng không dễ dàng.”

Kỷ Cảnh hơi ngồi thẳng dậy:

“Chú, hiệu trưởng gì vậy, toàn là do chúng con đùa thôi.”

Sau năm phút, dòng xe cộ đông đúc bên ngoài cuối cùng cũng thông thoáng, ông Tô đưa ba đứa trẻ đến cổng trường, rồi quay đầu đi vào bãi đậu xe nhân viên của trường, ông Tô kinh doanh đồ điện, biết con gái nhà mình cũng không phải chủ trương an phận thủ thường, ban đầu khi Tô Giai Tuệ nhập học đặc biệt tài trợ cho trường học 100 chiếc máy điều hòa, vì vậy có giấy thông hành trong trường.

Đúng như Kỷ Cảnh nói, hôm nay có rất nhiều học sinh không mặc đồng phục, giám sát phòng giáo vụ cũng không quá nghiêm ngặt, Kỷ Cảnh mượn Giang Diên làm vật che chắn, lẻn vào trường một cách dễ dàng.

“Chị Tuệ! Chị Tuệ!”

“Cam đập lớn!”

Đối với Tô Giai Tuệ mà nói, cuộc sống tươi đẹp nên thực hiện theo từng bước một, giống như những bộ phim học đường mà cô đã xem trước đây, học tập chăm chỉ, tiến bộ mỗi ngày, cùng kết bạn với một cô bạn thân có thể cùng nhau tay trong tay đi vào nhà vệ sinh.

Trình Hướng Tuyết chính là bạn thân của cô.

“Huhu chị Tuệ, mình nhớ cậu muốn chết!”

“Mình cũng nhớ cậu! Cậu về quê lúc nào vậy!”

“Mới hôm qua, ôi mẹ ơi, đừng nhắc nữa, ở Cáp Nhĩ Tân mưa lớn, tất cả các chuyến bay đều bị hủy, mình về bằng tàu hỏa, cái tàu đó lạch cạch lạch cạnh, suýt chút nữa lạch cạch chết mình luôn, về nhà nằm cả một ngày, nếu không hôm qua mình đã tìm cậu đi chơi rồi.”

Trình Hướng Tuyết cứ nói cứ nói, ánh mắt rơi vào Giang Diên, bất chợt trở nên ngượng ngùng, ngón tay chọc vào eo của Tô Giai Tuệ:

“Đây là ai vậy, cậu không giới thiệu với mình à.”

“Hừ, ai cũng không liên quan đến cậu! Kỷ Cảnh, anh dẫn Tiểu Giang đến văn phòng đi, tôi có chuyện muốn nói với quả cam.”

“Biết rồi.”

Trình Hướng Tuyết vừa bị Tô Giai Tuệ kéo đi, vừa quay lại vẫy tay với Kỷ Cảnh:

“Anh Cảnh bái bai...”

Giống như Tô Giai Hòa ghét Kỷ Cảnh, Kỷ Cảnh cũng không thích Trình Hướng Tuyết cho lắm, gật đầu cho có lệ, nói với Giang Diên:

“Đi thôi, tôi dẫn cậu đến văn phòng.”

“Ừm, cảm ơn.”

Giang Diên mặc quần jean đã giặt đến phai màu và đi giày vải bạt, tay áo ngắn chất bông đã hơi biến dạng, mặc dù sạch sẽ tinh tươm, nhưng hơi thở mộc mạc ập vào mắt này vô cùng lạc quẽ trong khuôn viên trường học, đặc biệt là khi đứng bên cạnh cậu ta là Kỷ Cảnh luôn rất bắt mắt.

Trên đường đi vô số ánh mắt lén nhìn hai người, thầm đoán mối quan hệ của bọn họ, nhưng không có một ai dám đi lên hỏi. Bởi vì Kỷ Cảnh không có Tô Giai Tuệ ở bên cạnh không thích để ý đến bất kỳ ai, nói chuyện với anh thường sẽ bị ngó lơ, nên ai cũng không muốn tự làm khó mình, lấy mặt nóng dán vào mông lạnh.

Trần Húc là ngoại lệ, cậu ta là bạn học cùng lớp kiêm hàng xóm của Kỷ Cảnh, bố mẹ ly hôn, mỗi người đều kết hôn, chỉ để lại cậu ta sống cùng bà nội, điển hình là không thiếu tiền, nhưng lại thiếu tình cảm, cũng xem như là cùng cảnh ngộ với Kỷ Cảnh, cho nên ăn ý với nhau, trở thành anh em tốt.

“Tiểu Cảnh.”

Giống như Kỷ Cảnh không thích Trình Hướng Tuyết mấy, Trần Húc cũng... không, Trần Húc ghét Tô Giai Tuệ:

“Tôi vừa thấy Tô Giai Tuệ và ai đó lén la lén lút chạy vào phòng phát thanh, đây mới là ngày đầu tiên khai giảng, lại kìm nén cái gì..... ô? Đây là ai?”

“Giang Diên.”

Kỷ Cảnh dừng lại một chút, rồi nói:

“Người thân của nhà chị Tuệ, vừa mới chuyển đến học, tôi phải đưa cậu ấy đến văn phòng.”

“Chậc chậc chậc, cậu đây là ở rể à, cũng rất tận tâm nha.”

Trần Húc thân mật như bằng hữu lâu năm, ôm lấy bả vai Giang Diên:

“Xin chào, tôi là Trần Húc, tôi dẫn cậu đi đến văn phòng nha. Này, mau thay đồng phục được, hôm nay lão Triệu đi khắp nơi bắt người đấy, kia chính là đầy tớ của bố cậu.”

Mặc dù Kỷ Cảnh rất muốn đối nghịch với Kỷ Hán Hoa, nhưng nếu lần này gây ra chuyện, nhất định sẽ chọc giận Tô Giai Tuệ, Tô Giai Tuệ sẽ gặp rắc rối nếu thực sự sẽ chạy đến công ty Kỷ Hán Hoa úp sọt:

“Ừm, lát nữa gặp ở lớp.”

Trần Húc bá vai Giang Diên đi ra một khoảng xa, mới hỏi cậu ta:

“Cậu là người thân như thế nào với Tô Giai Tuệ vậy?”

“Không phải người thân, cô của tôi đang giúp việc trong nhà chú Tô.”

“Ồ, chẳng trách, vậy cậu nhờ mối quan hệ của giám đốc Tô để vào Hải Cao sao?”

“Theo đường đi bình thường để chuyển vào học.”

“Rất tốt, tôi chính là thích cậu như vậy, ừm...thanh niên không a dua nịnh bợ.”

Trần Húc rút tay lại, cười híp mắt nói:

“Này, đến văn phòng rồi nè.”’

Vừa dứt lời, cửa văn phòng bị đẩy ra từ bên trong, mắt Trần Húc vô thức sáng lên.

Cô gái mặc chiếc váy liền trắng tinh, mái tóc dài đen nhánh được thắt bím, lông mày thanh tú, đôi mắt ẩm ướt, cười lên có má lúm đồng tiền xinh đẹp, ngây thơ đáng yêu, khí chất mạnh mẽ, giống như mối tình đầu.

“Ồ.”

“Cậu ồ cái rằm, đến đây làm gì?”

“Ách, đưa học sinh chuyển trường đến.”

“Người đã được nhận, nhanh biến đi.”

Chủ nhiệm lớp chọn lớp 12 có quyền hành tuyệt đối ở trong ngôi trường này, ngay cả Trần Húc cũng không dám lỗ mãng, rời đi nhanh như chớp. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Trở lại phòng học, lập tức truyền thông tin lại cho các anh em:

“Chuyển đến là một người đẹp tám điểm! Đang ở văn phòng! Tôi thấy lão Lý cho dù che chắn bảo hộ như thế nào, thì hơn phân nửa là lớp của chúng ta!”

“Thật hay giả? Tôi nghe nói học sinh chuyển trường là nam mà.”

“Dù sao tôi cũng đã nhìn thấy ở văn phòng, váy trắng nhỏ, tóc thắt bím, đôi mắt ngấn nước.”

Nhìn thấy Kỷ Cảnh đang cúi đầu ở một bên nghịch điện thoại, Trần Húc vội vàng đẩy anh một cái:

“Có tin tức nội bộ gì sao?”

“Không.”

Kỷ Cảnh nhíu mày, ngón tay gõ nhanh trên bàn phím.

Trần Húc không cần nhìn cũng biết anh đang gởi tin nhắn cho Tô Giai Tuệ:

“Này, có nghe tôi nói gì không vậy.”

Kỷ Cảnh thả lỏng lông mày, nhưng vẫn không ngẩng đầu, lơ đãng nói:

“Ừm, nghe rồi.”

“...Được rồi, đời này của cậu nhất định là làm rể rồi.”

Một tay Trần Húc nâng mặt, thở dài:

“Khi đó khi hai chúng ta quen nhau, Kỷ Cảnh cậu cũng là một nhân vật vang dội, nhưng hiện tại thì tốt rồi, đi theo Tô Giai Tuệ giống như cháu trai.”

“Tôi mới quen biết cậu mấy năm.”

“Cậu đúng là cái đồ thấy sắc quên bạn!”

Kỷ Cảnh đột nhiên ngẩng đầu, cất điện thoại, nghiêm túc nhìn Trần Húc:

“Chị Tuệ được xem là “sắc” sao? Cậu thừa nhận cậu ấy xinh đẹp sao?”

Trần Húc hoàn toàn không phát hiện xung quanh yên tĩnh bao nhiêu so với vừa nảy, tự biên tự diễn nói:

“Chính là như vậy, trên thang điểm mười, cậu ấy nhiều nhất chỉ được sáu điểm, cậu không cảm thấy cậu ấy có chút răng thỏ sao? Hai cái răng cửa lớn, mỗi khi cười tôi đều muốn đưa cà rốt cho cậu ấy ăn.”

“...”

“Kỷ Cảnh, bố cậu, cậu đừng nói là cậu ấy đang ở phía sau tôi nha.”

Tô Giai Tuệ siết chặt lấy cổ Trần Húc, thì thầm vào tai cậu ta:

“Lúc nói xấu sau lưng người khác, cũng nên nghĩ đến kết cục này chứ.”

Tác giả có lời muốn nói:

Bởi vì cuốn này tương đối phổ biến, nên tiết tấu sẽ hơi chậm một chút, chương sau chị Tuệ mới biết mình là xuyên sách, chương 22 chia tay, về sau đều là vui tai vui mắt, hehe.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp