Bạn Gái Cũ Phản Diện Của Nam Chính Truyện Học Đường

Chương 3: Có lẽ đây là tình yêu


8 tháng

trướctiếp

Biệt thự của nhà họ Tô rất giống nhà tự xây ở nông thôn, rộng rãi, trống trải, trang hoàng lộng lẫy nhưng lại không có gì đáng nói, thậm chí còn phải mua lò hơi đốt than để sưởi ấm, so với ngôi nhà hàng trăm năm tuổi kiểu châu Âu của nhà họ Kỷ đúng là một trời một vực.

Suy cho cùng, gia cảnh hai người vẫn khác nhau, nhà họ Tô thuần túy mới nổi, năm đó, ông Tô thuận theo thời đại, nhờ buôn bán tiểu thương và đồ gia dụng nhỏ mà kiếm được hũ vàng đầu tiên, thấy kiếm tiền dễ dàng như vậy, ông ấy không nói một lời mà mở rộng quy mô, chọn địa điểm xây dựng nhà máy, lên kế hoạch tự sản xuất và tiêu thụ, thành lập công ty, tạo dựng thương hiệu.

Nhưng những bước tiến này quá lớn, tài chính trở thành một vấn đề, ông Tô cầm một đơn đặt hàng lớn trong tay nhưng không thể giao hàng, không những thế còn phải đối mặt với khoản vi phạm hợp đồng và đang mấp mé bên bờ vực phá sản.

Trong lĩnh vực kinh doanh không nói chuyện tình cảm, không ai sẵn sàng giúp ông ấy xoay chuyển tình thế, họ chỉ muốn nhân cơ hội nuốt chửng nhà máy của ông ấy với giá thấp.

Đúng lúc này, ông Tô gặp bà Tôn, bà Tôn Sun yêu ông ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, bà cũng phải lòng chàng trai trẻ tự lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng này. Việc phá dỡ tốn rất nhiều chi phí, vì vậy, bà Tôn mang theo 500 vạn tiền phá dỡ kết hôn với ông Tô, việc này không chỉ giải quyết khó khăn tài chính của ông Tô mà còn sinh ra một cặp song sinh kháu khỉnh. Ông Tô cũng là người coi trọng tình cảm, ông ấy rất cảm kích năm đó bố vợ đã giúp đỡ mình, không những thế, ông Tô càng cảm kích bà Tôn đã sinh con cho mình, tuy rằng ông ấy và bà Tôn không thể nói chuyện cùng nhau, nhưng ông ấy vẫn luôn cố gắng hết sức để trở thành một người chồng tốt, hoàn toàn tôn trọng thói quen sống hơi nông thôn của bà Tôn, bao gồm cả việc nấu rượu trong nhà để sưởi ấm.

Nhìn lại nhà họ Kỷ, không thể không kể đến mẹ của Kỷ Cảnh, Tống Sơn Tình.

Tổ tiên ba đời của Tống Sơn Tình đều là nhân vật trong sách giáo khoa tiểu học, gia đình có học và dòng máu quý tộc, ngôi nhà kiểu châu Âu đó chỉ là một phần không đáng kể trong của hồi môn của Tống Sơn Tình, bà kết hôn với Kỷ Hán Hoa hoàn toàn là một cuộc hôn nhân khập khiễng.

Vì thế, bà mới chán ghét Kỷ Hán Hoa, lén lút ngoại tình với một người nước ngoài, Kỷ Hán Hoa không dám nói lời nào, vì vậy ông ta chỉ có thể trút giận lên Kỷ Cảnh, và hơn ai hết, Kỷ Hán Hoa mong đợi Kỷ Cảnh sẽ trở thành một người sa đọa, một thiếu gia hoang dâm tiêu tiền như nước, miễn là Kỷ Cảnh được dạy hư, ông ta có lý do chính đáng để kiểm soát tài sản mà Tống Sơn Tình để lại cho Kỷ Cảnh.

Tô Giai Tuệ thà chết chứ không để Kỷ Hán Hoa được như ước nguyện.

Ăn sủi cảo xong, cô kéo Kỷ Cảnh vào phòng: “Hôm nay anh đã nhớ từ vựng tiếng Anh chưa?”

Kỷ Cảnh ném mình lên giường bạn gái, uể oải nói: "Đêm nay nhớ rồi, no quá, anh muốn ngủ."

"Một, hai."

"Nhớ nhớ nhớ, anh không thể nhớ được sao?"

"Anh đã đồng ý nhớ hai mươi từ mỗi ngày! Sao có thể nhớ kịp vào ban đêm chứ!"

Tô Giai Tuệ ném cuốn sách từ vựng cho anh, cô ngồi xuống bàn làm đề thi.

Bản thân Kỷ Cảnh không thích học, nhưng anh chưa bao giờ làm phiền Tô Giai Tuệ, anh tìm một vị trí thoải mái và nằm xuống giường, cau mày và im lặng đọc thuộc lòng.

Một lúc sau, Tô Giai Hòa mở cửa đi vào, ủ rũ nói: "Chị, mẹ định chở dì Giang đi siêu thị mua chăn gối cho cháu trai, hỏi chị có muốn mua gì không."

"Nhà mình còn sữa chua không? Mua sữa chua đi."

Tô Giai Hòa quay đầu và hét xuống dưới lầu: "Sữa chua!"

Bà Tô ở dưới lầu: "Ờ" một tiếng.

Tô Giai Hòa hoàn thành nhiệm vụ cũng không rời đi, cậu ấy khoanh tay dựa vào khung cửa: "Chị, tại sao chị lại muốn cháu trai của dì Giang ở trong nhà chúng ta? Bất tiện quá."

“Bất tiện chỗ nào”.

"Lò nấu rượu ở đâu vào mùa đông?"

“Em đốt đi.” Cuối cùng Tô Giai Tuệ cũng ngẩng đầu lên: “Dù sao 200 điểm của em cũng không vào được đại học, cho nên ở nhà đốt lò đi.”

"... Chị cũng giống như mẹ, tôn thờ bằng cấp học vấn, vừa nghe thành tích của người ta cái là không thèm để ý gì hết, không tốt đâu.". Tô Giai Hòa tìm kiếm đồng minh: "Hơn nữa, dù sao cậu ấy cũng là đàn ông, chii không sợ anh Cảnh ghen à."

Tô Giai Tuệ sờ ngón chân, xoay ghế về phía giường: "Kỷ Cảnh, anh có để ý không?"

Kỷ Cảnh đương nhiên để ý, nhưng anh cũng biết, bình thường, quyết định của bạn gái không có chỗ để bàn cãi, lúc này liên minh với em vợ sẽ chỉ chọc tức bạn gái: “Khụ, anh Cảnh tự tin chuyện này. Chị Tuệ căn bản không vừa mắt người bình thường."

Tô Giao Hòa chán ghét Kỷ Cảnh đến cực điểm, cậu ấy cảm thấy rất vui khi làm khó Kỷ Cảnh: "Đó không phải là người bình thường, đó là thiên tài chưa bao giờ học thê."

Khuôn mặt của Kỷ Cảnh cử động một chút, sau đó anh nhìn Tô Giai Tuệ với ánh mắt đau khổ.

"Này, em có thời gian rảnh lo lắng cho người khác, sao không làm một bộ đề đi."

"..."

Giống như một đứa con ngậm đắng nuốt cay lớn lên, sau khi cưới vợ trong nháy mắt đã quên mất mẹ, Tô Giai Hòa bước đi với vẻ mặt sa sầm như bị đòn nặng.

Kỷ Cảnh bĩu môi cười khúc khích, lại bị bạn gái bắt được: "Mau đọc thuộc lòng đi, lát nữa em kiểm tra."

"Được rồi…"

Thật ra nằm trên giường này rất khó tập trung, Kỷ Cảnh liếc nhìn cuốn sách từ vựng, sau đó ngước mắt nhìn bạn gái đang quay mặt đi chỗ khác.

Tóc buộc đuôi ngựa cao, hơi xoăn nhẹ, giống như dải lụa mềm, óng ả.

Trước khi yêu Tô Giai Tuệ, Kỷ Cảnh hoàn toàn không chú ý đến mái tóc của con gái, chứ đừng nói đến việc ngứa tay chạm vào. Nhưng Kỷ Cảnh không muốn trở thành kẻ xấu, vì vậy khi bạn gái của anh còn trẻ và không biết gì về yêu, anh đã sử dụng danh nghĩa bạn trai để chiếm tiện nghi.

Rất khó chịu.

Khi nào mới lớn?

Sau khi Tô Giai Tuệ làm xong một bộ đề, khi cô quay lại, Kỷ Cảnh đã nằm trên giường và ngủ thiếp đi. Anh cao hơn 1,8 mét, ôm một con gấu bông thỏ, ngủ say như một đứa trẻ, Kỷ Cảnh ôm chặt cuốn sách từ vựng, cảnh này khiến Tô Giai Tuệ khó lòng có thể tức giận.

Tô Giai Tuệ đắp cho anh một chiếc chăn điều hòa mỏng rồi rón rén đi xuống lầu.

Xe của bà Tôn dừng ở trong sân, cốp xe mở toang, bên trong là đống đồ dùng hàng ngày nằm ngổn ngang.

"Mẹ?"

"Đây rồi."

Từ trong căn phòng nhỏ, bà Tôn ló đầu ra, mí mắt cong cong cười nói: “Dì Giang nói cháu trai dì tối nay sẽ xuống tàu, nếu thu dọn đồ đạc sớm thì sẽ không phải đến nhà chen chúc với bố mẹ cậu ấy nữa mà nhà của bộa mẹ cậu ấy cũng không chứa cậu ấy được."

Ngoài việc nấu ăn cho bọn nhỏ, mười ngón tay bà Tôn cũng không chạm vào nước, thế nhưng lần này, bà lại đeo tạp dề và đeo găng tay nilon để giúp dì dọn dẹp.

Tô Giai Tuệ nghi ngờ nhìn, cô chưa kịp nói gì, bà Tôn đã cảm thấy áy náy kéo con gái sang một bên thì thầm: “Dì Giang hỏi tiền thuê nhà một tháng bao nhiêu, mẹ làm gì muốn tiền thuê nhà, có mù mới không sử dụng tài nguyên tốt như vậy, vì vậy, mẹ chỉ thuận miệng nói nhờ cháu trai của dì Giang dạy thêm cho Giai Hòa làm tiền thuê nhà."

"A... Không được, mẹ nói như vậy người ta cũng không từ chối được. Chương trình học của học sinh cấp ba rất nặng, làm sao có thời gian dạy kèm cho người khác? Hơn nữa, bản thân học giỏi chưa chắc đã dạy được cho người khác, mẹ thấy rồi đấy, không phải con cũng không dạy không được Gia Hoà sao.”

"Vậy chúng ta nên làm gì đây? Giai Hòa sẽ không thể vào đại học nếu cứ tiếp tục như vậy. Chúng ta cũng không thể để no đi du học. Nếu nó trượt học thì sao?"

"Tinh thần hy sinh người khác để hoàn thiện bản thân của mẹ thật đáng phê phán."

"Mẹ, mẹ..." Ý thức công bằng của Tô Giai Tuệ luôn khiến bà Tôn xấu hổ không nói nên lời, sau khi kìm nén một lúc lâu, bà nói: "Chúng ta cứ xem thử đã, nếu cậu ấy cảm thấy khó khăn thì bỏ qua, nếu cậu ấy dạy được, cùng lắm thì mẹ trả tiền dạy thêm. À, Tiểu Cảnh đâu?"

"Đang ngủ trong phòng."

"Con không được bật điều hòa quá thấp, đừng để cảm lạnh."

Bà Tôn không hề lo lắng chuyện gì sẽ xảy ra khi trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, thứ nhất,, bà tin tưởng vào tính cách của Kỷ Cảnh. Trái với bề ngoài cậu chủ ngỗ ngược của anh, thực ra, anh là người rất nghe lời, thứ hai, con gái của bà... Tô Giai Tuệ lần đầu tiên đưa Kỷ Cảnh về nhà, bà còn nghĩ hai đứa trẻ này là anh em chí cốt.

Tô Giai Tuệ căn bản vẫn chưa hiểu rõ.

“Con đắp chăn cho anh ấy rồi, không sao đâu.” Tô Giai Tuệ duỗi người nói: “Có cần con giúp không?”

Dì Giang vừa lúc từ trong phòng nhỏ đi ra, nghe thấy những lời này, vội vàng nói: "Xong rồi, dì rất muốn thay Tiểu Giang cảm ơn con, Tuệ Tuệ."

"Không có gì, đúng rồi, trong phòng không lắp điều hòa, có lẽ sẽ nóng. Trong nhà kho có quạt, dì lấy ra dùng đi."

"Ôi! Dì còn đang nghĩ sẽ mua nó sau, con còn nhỏ mà chu đáo quá."

Bà Tôn nói: "Thiếu cái gì thì bà cứ nói. Những đứa trẻ học cấp ba rất vất vả. Là người lớn, chúng ta không thể giúp chúng trong việc học hành thì ít nhất cần phải làm tốt công việc hậu cần."

Dì Giang lại xua tay: "Không thiếu gì nữa đâu, bà yên tâm, thế này đã rất tốt rồi, so với nhà ở quê còn tốt hơn."

Căn phòng tuy nhỏ nhưng đầy đủ nội thất, trong góc có một chiếc giường đơn, một tấm ga trải giường mới tinh, bên cạnh giường là chiếc bàn làm việc cũ của ông Tô, đối diện với cửa sổ, mặt kính bóng loáng, ánh hoàng hôn rọi xuống sàn gỗ, rất ấm áp và thoáng đãng.

Dì Giang thực sự hài lòng, rơm rớm nước mắt: “Anh trai và chị dâu tôi đều đang làm việc ở công trường, vì tiết kiệm tiền nên chỉ ở trong nhà kho, một chiếc giường kéo rèm cũng coi như một ngôi nhà, làm gì có chỗ cho đứa trẻ đâu."

Bà Tôn an ủi và nói: “Bà sợ cái gì? Đứa trẻ đó sẽ không lo lắng về tương lai của nó. Vài năm nữa, mọi khó khăn sẽ kết thúc.”

Dì Giang tỏ ra khiêm tốn hiếm thấy, gật đầu hai cái: "Ừm, đúng vậy, tôi rất mong chờ ngày đó."

Đang nói chuyện, một chiếc Mercedes-Benz màu đen chậm rãi lái vào, ông Tô mặc âu phục bước xuống xe, dang rộng vòng tay hướng về phía Tô Giai Tuệ.

“Bố…"

"Con gái yêu của bố!"

Hai bố con ôm nhau như thể đoàn tụ sau một thời gian dài xa cách.

Nhưng trong giây tiếp theo, ông ấy liền trở mặt.

"Bố, Kỷ Cảnh đang ở nhà chúng ta, tối nay anh ấy có thể ngủ ở đây được không bố?"

 "Không được!"

  "Thôi mà bố."

"Không được là không được, bảo nó mau cút nhanh đi."

Mối bất hòa giữa ông Tô và Kỷ Cảnh bắt đầu từ lần Tô Giai Tuệ suýt nữa đã đập chai rượu vang đỏ vào đầu Kỷ Hán Hoa.

Kỷ Hán Hoa bị bạn gái nhỏ của con trai chỉ vào mũi chửi rủa, ông ta lại còn bị cô đập thẳng chai rượu vang đỏ vào đầu, làm sao có thể nuốt được cơn tức này. Vì vậy, Kỷ Hán Hoa đã điều tra lý lịch của Tô Giai Tuệ, thật trùng hợp, một công ty con của nhà họ đã từng hợp tác với công ty của ông Tô, nhờ công việc kinh doanh này, ông Tô kiếm được không ít tiền.

Ngay khi sự việc này xảy ra, Kỷ Hán Hoa lập tức chấm dứt hợp tác khiến ông Tô chịu tổn thất lớn, ông Tô không biết chuyện, đặc biệt tổ chức tiệc chiêu đãi Kỷ Hán Hoa để cứu vãn công việc kinh doanh, nhưng cuối cùng, Kỷ Hán Hoa đã nổi giận với ông ấy trước mặt nhiều người trên bàn ăn, đem ông Tô như trò đùa, đại khái là con gái của ông ấy đã dụ dỗ con trai ông ta, thèm muốn tài sản của nhà bọn họ…

Điều này khiến ông Tô rất tức giận, từ đó đến nay, ông ấy luôn mặt nặng mày nhẹ với Kỷ Cảnh, nếu không phải Tô Giai Tuệ cũng cứng đầu như bố cô, ông ấy đã bắt Tô Giai Tuệ và Kỷ Cảnh chia tay từ lâu rồi.

Kỷ Cảnh cũng sợ ông Tô, khi nhìn thấy ông Tô, anh sẽ đi dọc theo bức tường như một con chuột hay một con mèo.

Mỗi lần Tô Giai Tuệ nhìn thấy Kỷ Cảnh như vậy, cô cảm thấy rất đau lòng, cô nghĩ, có lẽ đây là tình yêu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp