Bạn Gái Cũ Phản Diện Của Nam Chính Truyện Học Đường

CHƯƠNG 21: TÌNH TIẾT CỦA CUỐN TIỂU THUYẾT CHẾT TIỆT NÀY HƠI PHÁT TRIỂN THEO HƯỚNG “BẤT KHẢ KHÁNG”


8 tháng

trướctiếp

Tám thành viên của trường y tế đã bị đánh, còn bị trừng phạt, tự cảm thấy mất mặt xấu hổ, đánh chết cũng không mở miệng, mà Tô Giai Tuệ đã nhận được lời cảnh cáo của bà Tôn, cũng không được nhắc chiến tích đêm đó với bất kỳ ai.

Nhưng không biết ai ăn no rửng mỡ, thế mà dám bẻ cong sự thật bịa đặt ra câu chuyện, nói Tô Giai Tuệ vì Kỷ Cảnh ghen tuông với cô gái nhỏ học trường y tế, đánh trước mặt mọi người, không chỉ ồn ào đến đồn công an, mà còn cậy thế nhà mình có tiền để rút lui hoàn toàn, khiến cho cô gái nhỏ trường y tế phải gánh tội.

Câu chuyện này được bịa như thật, chỉ trong thời gian hai ngày ngắn ngủi liền lan truyền khắp trường cấp ba Hưng Hải, thậm chí còn có người chạy đến hỏi thăm Trình Hướng Tuyết về chi tiết, Trình Hướng Tuyết hoàn toàn bối rối, thầm hỏi Tô Giai Tuệ đánh nhau với người khác tại sao cô ấy không biết.

Tô Giai Tuệ không thể giải thích cho từng người một, nhưng có thể giải thích cho cô ấy.

“Chuyện đã như vậy, ghen tuông cái gì, cậu cũng tin à.”

“Mẹ kiếp… mình nghe bọn họ nói, giống như thật vậy, không tin không được.”

Trong khuôn viên trường học đâu đâu cũng là hoa diếp đắng nhỏ màu vàng, Tô Giai Tuệ ngắt một đóa hoa trên tay, bứt từng cánh hoa, cho đến khi đóa hoa trụi lủi, rồi mời cười nói:

“Rất thần kỳ.”

“Hả?”

Trình Hướng Tuyết khó hiểu nhìn cô:

“Thần kỳ gì?”

Khi nữ chính vừa ra mắt, hình ảnh của cô càng ngày càng gần với nữ phụ độc ác kiêu ngạo ương ngạnh, chẳng lẽ không thần kỳ sao?

Tô Giai Tuệ thực sự không quan tâm hình ảnh của cô trong mắt người khác, chỉ là tình tiết tiểu thuyết chết tiệt này hơi phát triển theo hướng “bất khả kháng”, nếu tiếp tục như vậy, cô thật sự sẽ trở thành kẻ phản diện thứ hai đứng sau Kỷ Hán Hoa, điểm mấu chốt suy cho cùng Kỷ Hán Hoa là bố của Kỷ Cảnh, bị đánh gãy xương đứt gân, kết cục cũng chỉ hơi hối hận sa sút, không giống như cô, liên lụy đến người nhà cùng thê thảm.

“Haizz...”

“Đang yên lành tại sao lại thở dài?”

Trình Hướng Tuyết có lẽ nghĩ rằng cô vì những lời đồn đại vớ vẩn phiền phức kia, lập tức hạ mệnh lệnh:

“Chút chuyện vặt vãnh mà, không đến nỗi vậy chứ, cậu cho mình thời gian ba ngày, mình sẽ bắt được đúng người tung tin đồn ở sau lưng cậu.”

“Cậu nghe ngóng như thế nào?”

“Ôi, mối quan hệ chị đây sâu rộng, ngay cả giáo viên chủ nhiệm của cậu thích mặc quần cộc màu gì mình cũng biết.”

Tô Giai Tuệ bị Trình Hướng Tuyết chọc cười, nghĩ nghĩ rồi nói:

“Cậu có thể giúp mình nghe ngóng về chuyện liên quan đến Quý Mộc Điềm không?”

Trình Hướng Tuyết nhíu mày:

“Quý Mộc Điềm? Cậu nghi ngờ cô ta truyền tin đồn ở sau lưng cậu sao?”

“Không phải, mình...”

Tô Giai Tuệ không tìm ra được lý do hợp lý để nói, nên không nói:

“Dù sao thì cậu cứ âm thầm nghe ngóng đi.”

Tô Giai Tuệ đã mở miệng, Trình Hướng Tuyết chắc chắn có không lý do gì để từ chối:

“Được, chuyện nhỏ, mình thấy gần đây Quý Mộc Điềm cùng với Vưu Niệm Niệm chơi rất thân, Vưu Niệm Niệm là bản tin thời sự đi dạo.”

Mặc dù Quý Mộc Điềm mới chuyển đến Hải Hưng học không lâu, nhưng bởi vì ngoại hình nổi bật, thành tích xuất sắc, thân thế đáng thương, ngoài ra ngày đầu tiên khai giảng còn ồn ào một đoạn kịch tình cảm khiến người khác bàn tán xôn xao, được coi là một nhân vật làm mưa làm gió ở Hưng Hải.

Ngay cả giờ giải lao giữa giờ vô cùng quý giá đối với học sinh lớp 12, Quý Mộc Điềm cũng được nhiều bạn học vây quanh, rất có cảm giác như ngàn vi sao tinh tú vây quanh ánh trăng.

Tô Giai Tuệ nhìn Quý Mộc Điềm tươi cười dịu dàng cách đó không xa, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, loại bỏ “bất khả kháng” ra khỏi thế giới tốt đẹp của mình.

“Đúng rồi.”

Trình Hướng Tuyết đột nhiên hỏi:

“Cậu với Kỷ Cảnh xảy ra chuyện gì vậy?”

“Chuyện gì?”

“Mình thấy hai ngày nay hai cậu không nói chuyện.”

“Có sao?”

“Có, cảm giác kỳ kỳ, sáng hôm nay mình thấy cậu ta đi phía sau cậu, cũng không tiến lên nói chuyện.”

“...Mình không để ý, có lẽ bởi vì chuyện trước đó đánh nhau với Ngô Nhã Bình, chúng ta đều giấu anh ấy, nên mới tức giận.”

Đều này không phải chuyện gì lớn. Trình Hướng Tuyết trêu ghẹo nói:

“Được rồi, anh Cảnh có tiền đồ, muốn nổi dậy khởi nghĩa à.”

Nắng gắt đầu thu cuối tháng chín chưa kết thúc, thời tiết oi bức, khiến người ta bực bội, dưới ánh mặt trời lớn, Tô Giai Tuệ không thể ngồi yên, vươn eo nói:

“Trở về phòng học làm đề đây, nhóm người lớp chọn này xông lên mạnh mẽ, hiện tại mình đang vật lộn để vào top 10, lễ Quốc Khánh cũng không ra ngoài chơi.”

“Ừm! Vậy thì cậu cố lên! Lễ Quốc Khách mình cũng phải đi tham gia huấn luyện, chuyện của Quý Mộc Điềm đợi mình nghe ngóng rõ ràng rồi nói cho cậu biết.”

Tô Giai Tuệ trở lại lầu phòng học, đi ngang qua sân bóng rổ.

Kỷ Cảnh đang thi đấu với một nhóm học sinh lớp 11, rất quyết liệt, rất hăng hái, mồ hôi ướt đẫm một mảng lớn sau lưng, chiếc áo sơ mi trắng mỏng dính trên người, nói mồ hôi đổ như mưa cũng không phải nói quá.

Tô Giai Tuệ dừng chân bên sân bóng rổ, định bụng bảo Kỷ Cảnh cùng cô trở về lớp học, nhưng Kỷ Cảnh liếc nhìn cô một cái, rồi quay lưng dẫn bóng, giống như muốn viết mấy dòng chữ không muốn quan tâm đến cô lên mặt.

Làm cái quái gì vậy.

Tô Giai Tuệ khó có thể lý giải được cảm xúc của Kỷ Cảnh, càng khó hiểu tình tình bí ẩn không nói chuyện thẳng thắn này, thật sự, nếu có ý kiến có thể hỏi tập thể, có thể cùng thảo luận với tập thể, có thì sửa không thì thôi, tại sao phải để người khác đoán già đoán non.

Cần phải nói chuyện với Kỷ Cảnh.

Nhưng mà, trước tiên phải làm xong bài đã.

Thoáng qua khóe mắt nhìn thấy bóng lưng Tô Giai Tuệ đã rời đi, Kỷ Cảnh tùy tiện ném bóng:

“Mệt rồi, không chơi nữa.”

Trần Húc ở bên cạnh đã thấy hết tất cả híp mắt cười đi đến bên cạnh anh:

“Người anh em có chuyện gì vậy, có bản lĩnh lãnh đạo tập thể.”

“Bản lĩnh gì?”

“Bản lĩnh dám coi chị Tuệ như không khí, nào, uống miếng nước đi, từ từ, nghỉ một chút, nói cho tôi biết cậu lấy dũng khí từ đâu.”

Kỷ Cảnh không khỏi nhíu mày, liếc xéo cậu ta:

“Có phải cậu mong đợi tôi đánh nhau cùng với Tô Giai Tuệ, có kịch vui để xem à?”

Trần Húc trịnh trọng lắc đầu:

“Trời đất chứng giám, còn cần song thân cậu vất vả đánh sao? Điều này đã được coi là náo nhiệt rồi.”

Tiếng chuông vào học du dương vang lên ở sân thể dục, nhưng ai cũng không có dự định quay về phòng học.

Kỷ Cảnh trốn vào bóng cây, uống gần hết chai nước mà không nói gì, khiến cho Trần Húc vô cùng nóng vội:

“Nhanh nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tức giận.”

“Nói nhảm, tôi còn không biết tức giận.”

“Đúng vậy, biểu hiện của tôi rõ như vậy, nhưng cô ấy làm như không có chuyện gì.”

Nói đến đây, Kỷ Cảnh khó giấu được thất vọng và chán nản trên mặt mình:

“Cô ấy hoàn toàn không xem tôi là bạn trai cô ấy.”

“Ồ, ý của cậu là, muốn chị Tuệ đến dỗ cậu sao?”

Trần Húc cười nhạo, không một chút kìm nén cười trên nỗi đau của người khác:

“Người ta là nông nô cải đạo ca hát, Dương Bá Lao dưới tay Hoàng Thế Nhân cậu đây giả làm cái gì Quan Công chơi đao lớn.”

“Trần Húc!”

“Này, trước tiên cậu đừng nóng vội, tôi đã nói với cậu nhiều lần rồi, cậu không thể dỗ dành Tô Giai Tuệ giống như bà ngoại, không thể để Tô Giai Tuệ đè đầu cưỡi cổ cậu, nhưng cậu nói thế nào, cậu cam tâm tình nguyện, ngàn tiền cũng không mua được vui vẻ của cậu, tại sao bây giờ lại phàn nàn.”

Kỷ Cảnh nhìn cậu ta, im lặng một hồi lâu, đột nhiên đứng dậy:

“Đúng vậy, tôi cam tâm tình nguyện.”

Trần Húc hơi giật mình:

“Dọa tôi giật mình, tôi cứ tưởng cậu muốn đánh tôi hai cái, hóa ra là muốn tuyên thệ.”

“Tôi đã nghĩ rõ rồi.”

Kỷ Cảnh nhắm mắt lại, hít một hơi sâu:

“Tôi là đang chọc giận chính mình, có lẽ Tô Giai Tuệ không hiểu vẫn là không hiểu, hiện tại cô ấy đang một lòng một dạ tập trung vào học tập.”

“Cho nên?”

“Chờ đợi, tôi đợi cô ấy vào đại học, đợi cô ấy thi nghiên cứu sinh, thi thạc sĩ, tiến sĩ, thi sau tiến sĩ, lúc cô ấy đã hoàn thành xong việc học.”

“Nghiên cứu sinh và thạc sĩ là như nhau...”

“Cậu đừng quản chuyện của tôi!”

Nhìn thấy Kỷ Cảnh thực sự không vui, cuối cùng Trần Húc cũng không cợt nhã nữa:

“Người anh em, đường còn dài, nhỡ như có nhân tố không ổn xông vào cản trở, cậu muốn ôm cây đợi thỏ, mà thỏ lại có chân.”

“Thỏ có chân, tôi không có sao?”

Kỷ Cảnh nghiến răng, nhìn về phía ký túc xác nhận viên ở xa:

“Hôm nay sau khi tan học, cậu cùng tôi tìm phòng gần trường.”

“Tìm phòng? Làm gì?”

“Tôi nghe nói huấn luyện viên đội bóng rổ lớp 11 gần đây yêu đương, muốn chuyển ra khỏi ký túc xá, nhưng vẫn chưa tìm được phòng thích hợp.”

“Cậu muốn giúp anh ta tìm phòng, dọn ra khỏi ký túc xá, để Giang Diên đến ở.”

Trần Húc khoanh tay, lười biếng dựa vào cây:

“Chị Tuệ biết cậu làm những việc nào ở sau lưng, chắc chắn sẽ không vui, lên án cậu đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.”

“Không phải trước đây cậu bảo tôi diệt cỏ tận gốc sao, rút củi dưới đáy nồi sao?”

“Ách... tôi là gợi ý.”

“Cho nên.”

Kỷ Cảnh vỗ vai cậu ta, hơi nhếch khóe miệng:

“Tôi là nghe theo cậu.”

“Mẹ kiếp, khốn nạn, có phải sớm muốn đẩy mọi chuyện lên đầu tôi rồi không?”

Trần Húc giống như trốn dịch bệnh hất tay trên vai xuống, vội vàng nhảy dựng lên:

“Lấy quân sư tế trời, cậu là người sao?”

“Đợi ngày tôi và chị Tuệ kết hôn, nhất định sẽ cho cậu ngồi bàn chính.”

“Phi! Ai thèm!”

Mặc dù Trần Húc ngoan cố chống cự, nhưng vẫn không thể thoát khỏi con tàu cướp này của Kỷ Cảnh, sau khi tan học, hai người cùng nhau đến đại lý gần trường cấp 2 Hưng Hải.

Anh trai môi giới nhìn đồng phục trên người họ thì vui vẻ:

“Bạn học, khai giảng một tháng mới đi tìm phòng thì không dễ đâu.”

“Tiền không thành vấn đề.”

“Thực sự không phải vấn đề tiền nong, khu phòng tốt trong khu liên hợp trường học đều là mỗi củ một hố, củ trước vừa đi, củ sau đúng lúc chen vào, lúc này, chỉ còn lại thuê phòng ở ghép, tất cả là phòng đơn nhỏ, giá tiền cũng không rẻ, muốn thuê phòng lớn, phải đến chỗ Bạch Dương, một là hơi xa Hải Cao, hai là môi trường hơi kém.”

Đường Bạch Dương gần trường dạy nghề và trường y tế, gần đó cũng có các khu phố thương mại và khu phát triển, có đủ các loại hạng người, an ninh cũng không tốt, xe cảnh sát và xe cứu thương chạy tới chạy lui cả ngày, chính vì vậy rất ít học sinh Hải Cao chịu thuê phòng ở Bạch Dương.

Tuy nhiên, những ông lớn vạm vỡ không lo lắng về vấn đề này, gần khu phố thương mại ngược lại là điều tốt.

“Được.”

Trần Húc thay Kỷ Cảnh quyết định:

“Làm phiền anh dẫn chúng tôi đi xem thử, nếu không có vấn đề gì, tối hôm nay có thể ký hợp đồng.”

“Vậy hai người đợi một chút, bên phía Bạch Dương cho thuê bán cũng không ít, nhưng toàn quyền ủy thác giao cho đại lý chúng tôi không nhiều, tôi phải liên hệ với chủ nhà trước.”

Anh trai môi giới kiểm tra phòng vừa lẩm bẩm:

“Đầu năm nay, thực sự kiếm tiền không dễ, mỗi ngày cùng lắm có thể có hai đơn hàng, chạy gãy chân mới miễn cưỡng kiếm đủ tiền ăn, hai người đừng xem phòng xong bỏ qua tôi ký hợp đồng trực tiếp với chủ nhà nha.”

Trần Húc cười:

“Anh yên tâm, chúng tôi thuê xong sau này vẫn phải ủy thác cho anh cho người khác thuê giá thấp, anh có thể kiếm được hai lần phí môi giới.”

Đúng như anh trai môi giới nói, Bạch Dương hầu như đều là tiểu khu nhỏ cũ, hoàn cảnh thực sự tồi tệ, một buổi tối ngày hè không có gió, không khí đầy khói dầu và hơi nước, đừng nhắc đến trong hành lang, tối tăm, bẩn thỉu, xung quanh đều là những thứ linh tinh.

Kỷ Cảnh sống chết không bước chân vào, muốn Trần Húc giúp người thì phải giúp đến cùng, đã thương thì thương cho trót.

Một khi đã bắt đầu thì không có đường quay lại, huống hồ cũng đã đi đến đây rồi. Trần Húc ném một câu “Mẹ kiếp tôi thực sự nợ cậu mà”, không cam tâm đi lên lầu cùng anh trai môi giới.

Tòa nhà chung cư này nhìn bên ngoài có vẻ đổ nát, nhưng bên trong vẫn ổn, trang trí đẹp mắt, có hai phòng ngủ và một phòng khách, quay mặt về phía nam, đồ dùng trong nhà đầy đủ, cách âm hơi kém, ưu điểm là ở chỗ nó cách xa đường phố, cũng xem như yên tĩnh, ngoại trừ giá cả hơi đắt, thì không có điểm xấu nào khác nữa. Trần Húc hoàn toàn không có ý định tiết kiệm tiền cho Kỷ Cảnh, ngay lập tức hoàn tất thỏa thuận với chủ nhà.

Đợi sau khi ký hợp đồng xong rồi lúc cậu ta đi xuống lầu tìm Kỷ Cảnh, nhìn thấy một cô gái nhỏ đứng bên cạnh Kỷ Cảnh không ngừng lau nước mắt.

Đi lại gần xem, thế mà là bạn học cùng lớp:

“Quý Mộc Điềm? Tại sao cậu lại ở đây?”

Quý Mộc Điềm thút tha thút thít, khó có thể mở miệng. Kỷ Cảnh ở bên cạnh nói ngắn gọn:

“Cậu ấy sống ở tiểu khu này, vừa mới có một chàng trai quấy rầy cậu ấy.”

“Quấy rầy?”

Trần Húc nhíu mày hỏi:

“Cậu quen không?”

Quý Mộc Điềm gật đầu, nước mắt càng chảy nhiều hơn, dáng vẻ trông rất đáng thương, thực sự khiến cho người ta đau xót:

“Người đó...là bạn học cấp hai với tôi lúc trước, bởi vì cậu ta, nên tôi mới chuyển đến Hưng Hải học.”

Quý Mộc Điềm lau nước mắt trên mặt, rất bất đắc dĩ nói:

“Sau khi cậu ta bị trường đuổi học, đã cắt đứt liên lạc với người nhà... tôi không biết tại sao cậu ta lại ở đây.”

Trong mắt Kỷ Cảnh hiện lên vài phần chán ghét:

“Sớm biết vậy tôi nên đè cậu ta xuống đất đánh một trận.”

Trần Húc cảm thấy giọng điệu Kỷ Cảnh nói chuyện hiện tại rất giống với Tô Giai Tuệ, không nhịn được mà cười:

“Các cậu đều không động não, sẽ đánh nhau tàn bạo, nếu là người Quý Mộc Điềm quen biết, mà người kia lại ở khu liên trường, muốn tìm cậu ta không phải chuyện khó.”

“Sau khi tìm được thì sao?”

“Bảo cậu ta từ đâu thì cút về đó.”

Dù sao cũng học cùng một lớp, Quý Mộc Điềm gặp rắc rối, bọn họ không thể khoanh tay đứng nhìn. Trần Húc nhớ tên của tên cặn bã đó, lấy một tấm ảnh từ bạn học cấp 2 của Quý Mộc Điềm, gửi vào các nhóm bạn khác nhau giống như lệnh truy nã:

“Hoàn thành.”

“Tôi xem.”

Kỷ Cảnh nghiêng người nhìn lướt qua, chắc là bạn xấu anh và Trần Húc kết giao năm lớp 9:

“Cậu vẫn còn liên lạc với những người này à?”

“Nhiều bạn nhiều đường, chẳng phải vẫn cần đến sao.”

Trần Húc cất điện thoại, nói với Quý Mộc Điềm:

“Khoảng thời gian này cậu vẫn nên cẩn thận một chút, tốt nhất là đến nhà bạn học khác ở nhờ.”

“Ừm, tôi sẽ... cảm ơn các cậu.”

“Khách sao làm gì, chuyện nhỏ thôi mà, tôi nói này, một cô gái như cậu sống ở đây thực sự không an toàn, tại sao không sống ở ký túc xá.”

Câu này của Trần Húc nhiều ít có phần quên đi hoàn cảnh của người khác.

Quý Mộc Điềm cúi đầu, mắt đỏ hoe nói:

“Phí ở ký túc xá quá mắc.”

“Như vậy à, nhưng trường học có trợ cấp cho học sinh nghèo mà, cậu nộp đơn cho trường học chưa?”

“Tôi...”

Quý Mộc Điềm vừa mở miệng, hai giọt nước mắt trong suốt như hạt đậu rơi xuống.

Tình cảnh của cô ta hơi đặc biệt, sau khi bố mẹ qua đời, cô ta được bác nhận nuôi, nhưng nhà bác còn có một cặp con trai gái, thành tích học tập cũng không bằng cô ta, nhưng lúc nào cũng so bì với cô ta, bác gái không thể cho con gái mồ côi của em chồng để lại đi học đại học, nhưng lại bảo con trai con gái của mình học cấp 2, thế nên ném tiền bằng bất cứ giá nào, học bù, học lại, để cho hai đứa con vào được trường tư tốt nhất.

Cứ như vậy, phương diện kinh tế tất yếu sẽ căng thẳng, nhưng điều kiện trong nhà vẫn không coi là nghèo khó, Quý Mộc Điềm không có tư cách để làm đơn học sinh nghèo, cũng ngại gây phiền phức cho bác, chỉ có thể tiết kiệm tiền ăn mặc, thắt lưng buộc bụng.

Trần Húc nghiêm túc nghe nói khó khăn của cô ta, trong lòng vô cùng nhiệt tình muốn giúp cô ta, Trần Húc cũng rất giỏi vận dụng trí óc, ngay lập tức nghĩ đến căn phòng Kỷ Cảnh vừa thuê xong, kéo Kỷ Cảnh sang một bên, nói nhỏ:

“Hai phòng một phòng khách, đủ ở ghép, cậu trở về hỏi huấn luyện viên kia, xem bạn gái anh ta có đồng ý không.”

“Không thích hợp, người ra muốn chuyển ra ngoài ở, còn không phải ý đồ thuận tiện sao?”

“... Cũng đúng.”

Suy nghĩ thất bại, chắc chắn là một sự đả kích đối với người tự cho mình là thông minh chu đáo, Trần Húc lộ ra vẻ tiêu cực, mà sự tiêu sự này trong mắt Kỷ Cảnh thực sự mập mờ.

Kỷ Cảnh thực sự cho rằng Trần Húc có ý với “váy trắng nhỏ”, như thế, cho dù bạn gái và “váy trắng nhỏ” không hợp nhau, thì giờ khắc này cậu ta cũng đã tạm thời quăng ra sau đầu.

“Nếu không, đợi khi giáo viên chuyển ra khỏi ký túc xá, bảo cậu ấy đến ở trước.”

“Vậy còn Giang Diên thì sao?”

Sự việc phân ra nặng nhẹ gấp hay không gấp, Kỷ Cảnh cảm thấy vấn đề của Giang Diên cũng không gấp đến mức tranh thủ thời gian, có thể tạm thời lùi lại sau, cho Trần Húc một cơ hội xum xoe.

Nói ngắn gọn: “Không gấp.”

....

Kỳ nghỉ lễ Quốc Khác kéo dài bảy ngày nhưng đối với học sinh cấp 3 đã rút ngắn lại còn ba ngày, còn là ba ngày xui xẻo thứ sáu thứ bảy chủ nhật.

Dựa vào khái niệm thông thường cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi, Tô Giai Tuệ nên trân trọng kỷ nghỉ số lượng không nhiều, vui vẻ chơi ba ngày.

Tuy nhiên, kỳ thi cuối tháng, thứ hạng của cô tụt sốc nghiêm trọng, vị trí trong top 10 của lớp bị đe dọa, kiểu thụt lùi này rất hiếm gặp ở lớp chọn, khiến giáo viên sợ hãi, liên tục dặn dò cô hãy tập trung vào chuyện học, rõ ràng đã nghe tin đồn cô vì Kỷ Cảnh mà ghen tuông.

Tô Giai Tuệ rất khó chịu.

Cô lớn lên trong thời đại kỷ nguyên mới cá lớn nuốt cá bé, tranh giành hiếu thắng đã trở thành một bản năng, mặc dù sớm đã biết rõ mình không có bao nhiêu thiên phú học tập, nhưng cô không cam lòng đứng sau người khác, chỉ có thể nghiến chặt răng cố gắng trong những quyển sách.

Nhưng làm đề này khó hơn nhiều so với cầm dao chém quái thú biến dị, đặc biệt là toán học, hoàn toàn được gọi là rắc rối phức tạp, rất khó phân biệt, hơi chút mất tập trung là trở thành Vô Tự Thiên Thư*.

(Vô Tự Thiên Thư*: Là quyển sách bí kíp võ công được nhắc tới khá nhiều trong  tình tiết các bộ phim kiếm hiệp, là quyển sách không có chữ, chỉ những người có duyên với nó mới thấy được những hình vẽ võ công.)

Tô Giai Tuệ một tay chống cằm, một tay xoay bút, ánh mắt dần dần ngẩn ngơ nhìn Giang Diên.

“Có phải cậu mệt rồi không?”

Giang Diên mỉm cười đề nghị:

“Nghĩ ngơi chút đi.”

Bị bắt tại trận, Tô Giai Tuệ không thể không thừa nhận mình thực sự hơi phân tâm, nhưng nếu hỏi cô vừa nghĩ gì trong đầu, thì cô cũng không nói ra được, cho nên càng nghĩ càng buồn bực.

Tô Giai Hòa ngồi chéo đối diện đưa cho cô một lon coca, lơ đãng hỏi:

“Kỷ Cảnh hai ngày nay không tìm chị sao?”

Câu nói này thực sự khiến người ta không thoải mái, giống như cô phân tâm là bởi vì Kỷ Cảnh.

Tô Giai Tuệ nhíu mày, cầm lon nước đi lên tầng hai.

Nhiệt độ hôm nay giảm, bên ngoài hơi mưa nhẹ, trên cửa kính mưa lất phất, đọng lại dày đặc những giọt nước. Tô Giai Tuệ ngồi trên ghế sofa bên cạnh cửa sổ uống coca, uống cạn thấy đáy mới cầm điện thoại lên.

Tin nhắn cuối cùng của Kỷ Cảnh gửi đến là vào sáng hôm qua, hỏi cô đang làm gì, cô trả lời, đang làm bài tập, sau đó không có động tĩnh gì nữa.

Lướt lên phía trên, là Kỷ Cảnh xin lỗi cô, nói anh không nên tức giận với cô, nói anh chỉ là nhất thời mộng mị, Tô Giai Tuệ trả lời... biết sai thì sửa, không có gì tốt hơn, tha thứ cho anh.

Không có vấn đề gì.

Nhưng Tô Giai Tuệ dường như bị ám ảnh bí ẩn huyền bí hơn cả toán học, những ý tưởng giải quyết vấn đề cứ quay đi quay lại trong đầu cô, lúc hiện, lúc mất, cô muốn bắt giữ con cá chạch trơn trượt không thể giữ trong tay này, cho nên không thể tập trung vào việc học.

Tô Giai Tuệ bóp nát cái lon, giơ tay lên, ném chuẩn xác vào trong thùng rác, sau đó cúi đầu gửi tin nhắn cho Kỷ Cảnh.

[Đang làm gì vậy?]

[Đang giúp Trần Húc làm việc, sắp xong rồi.]

[Ăn cơm trưa chưa?]

[Đói chết mất]

[Đến nhà em ăn cơm không?]

Kỷ Cảnh trả lời với một hàng chim cánh cụt lượn vòng.

Cũng chỉ trong vòng mười phút, mưa bên ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, trên mặt đất toàn là khói trắng bốc lên, một chiếc xe taxi lao nhanh qua cổng, rồi chậm chậm lùi lại.

Là Kỷ Cảnh? Nhanh vậy sao?

Tô Giai Tuệ vừa chuẩn bị lấy ô đón anh, anh liền đội mưa chạy như bay vào trong sân, áo thun ướt sũng, quần jean cũng bị nước mưa bẩn bắn tung tóe.

“Anh bị ngốc à.”

“Hửm?”

Kỷ Cảnh chà xát đế giày ở bên ngoài cửa, xác nhận đã sạch, ngước mắt nhìn Tô Giai Tuệ, đôi mắt ẩm ướt mà lại trong veo, nhiệt tình phấn khích. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tô Giai Tuệ đột nhiên không nói nên lời, chỉ có thể treo chiếc ô chưa mở ra lên tường, nghiêng người để Kỷ Cảnh đi vào, sau đó tìm đưa cho anh một đôi dép bông dày.

Kỷ Cảnh thay giày, liếc nhìn phòng khách và phòng bếp, thấp giọng hỏi:

“Chú và dì không có ở nhà sao?”

“Nhân kỳ nghỉ dài về nhà ông em rồi, anh từ đâu đến vậy?”

“Bên chỗ trường học.”

Kỷ Cảnh biết Tô Giai Tuệ và Quý Mộc Điềm không hợp nhau, không dám nói anh đến trường học giúp Quý Mộc Điềm ở trong ký túc xá nhân viên, tự nhiên lảng tránh vấn đề này, vẫy tay chào Giang Diên và Tô Giai Hòa.

Nhưng Tô Giai Tuệ lại hỏi:

“Trần Húc đâu, sao không cùng anh đến.”

Nghĩ đến Trần Húc ở một mình với Quý Mộc Điềm, Kỷ Cảnh cười:

“Cậu ta à, đang bận.”

Tô Giai Tuệ cảm nhận được điều gì đó khác thường từ nụ cười của Kỷ Cảnh:

“Hai người đang giấu điều gì?”

“Hai người bọn anh không thể làm người tốt việc tốt sao?”

“Nhìn dáng vẻ của anh, không giống lắm.”

“Anh đói xanh cả mắt, còn có thể giống người tốt sao?”

“Lát nữa mới bắt đầu ăn cơm, ăn một ít bánh quy đi.”

Đồ ăn vặt đều để trong ngăn tủ tivi, Tô Giai Tuệ cúi người tìm kiếm, mái tóc dài xõa xuống che mất tầm nhìn.

Kỷ Cảnh thuận tay lấy câu bút chì trên bàn trà, búi tóc cô lên, cuộn tròn chọc chọc, chỉ trong vài giây đã làm xong một búi tóc lỏng lẻo:

“Ôi, anh thấy người ta làm rất chặt mà.”

“Anh học từ đâu vậy?”

“Ở chợ đêm, có người bán trâm cài.”’

Tô Giai Tuệ đưa bánh quy cho anh, quay người đi vào nhà vệ sinh soi gương.

Kỷ Cảnh cũng đi theo, cầm chiếc gương nhỏ sau lưng Tô Giai Tuệ, vừa chỉnh góc độ, vừa đắc ý:

“Như thế nào? Có phải rất đẹp không?”

“Có lẽ anh đã đầu thai nhầm rồi, kiếp trước anh nhất định là phụ nữ.”

“Vậy còn em, kiếp trước là đàn ông sao? Hậu đậu chính là hậu đậu, giới tính cái gì.”

Tô Giai Tuệ nhìn người trong gương, nhìn mái tóc ướt sũng của anh, nhìn lông mi tỉ mỉ của anh, không khỏi mỉm cười.

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi nói mấy chương phát bao lì xì kia, thế mà không đủ 50 bình luận, khóc đây, các người coi tiền như là rác mà.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp