Xuyên Thành Vợ Sau Của Thiếu Gia Hào Môn

Chương 4


9 tháng

trướctiếp

Đỗ Trạch Thần quyết định giữ yên lặng quan sát tình hình, chờ đến lúc Thẩm Ấu Dao bị sỉ nhục rồi lúc đó anh ra mặt cũng không muộn.

“Action!” Sau khi bảng quay phim đập xuống, Mao San San tràn đầy sức lực xông lên, lúc này dáng vẻ cô ta hoàn toàn không giống một vận động viên võ thuật chuyên nghiệp mà có nét giống với cô nhóc hay đánh lộn ngoài đường.

Nhưng có điều cô nhóc này có hơi tầm thường, cô ta vừa phi đến trước mặt thì bị Thẩm Ấu Dao tung một quyền nhắm thẳng vào mặt, Mao San San nhờ quán tính né được rồi tiếp tục xông về phía trước, Thẩm Ấu Dao đuổi kịp theo sau tung tiếp một quyền, cuối cùng thực hiện động tác "KO" hạ gục đối phương bằng một đòn vô cùng chuẩn xác.

Hai tiếng "bịch, bịch" vang lên, Mao San San ngã ngửa mặt xuống đất, chỉ trong chớp mắt mọi người ai nấy đều thấy cô ta bị đánh đến nỗi hai chân bay khỏi mặt đất rồi bị ngã lộn ra ngoài.

Lúc này bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường, tất cả mọi người theo bản năng che một nửa mặt mình lại có cảm giác đau thay cho Mao San San.

Mất một lúc lâu sau đó, Mao San San bấy giờ nằm trên mặt đất ổn định lại được tinh thần bỗng la hét thất thanh.

“San San!” Vương Hạo là người phản ứng đầu tiên, anh ta vội xông lên phía trước, theo sau anh ta là đám nhân viên công tác cũng ba chân bốn cẳng chạy tới.

“Máu! Là máu, nhan sắc của tôi bị huỷ rồi!” Mao San San nhìn thấy máu tươi dính trên tay vội hoảng loạn gào thét.

Vương Hạo vội vàng nhìn mặt Mao San San, anh ta thấy trên một bên khoé miệng của cô ta bị rách, nửa bên má cũng có dấu hiệu đang sưng tấy lên, anh ta ngẩng đầu lên quát Thẩm Ấu Dao: “Cô đang làm cái gì vậy?!”

Thẩm Ấu Dao thấy vậy không biết phải làm gì, trong vô thức cô nắm chặt tay lại, cô bày ra vẻ mặt vô tội nói: “Đạo diễn Vương, không phải trước đó ngài bảo đánh thật sao?”

Vương Hạo gào lên: “Là cô ấy đánh cô, chứ không phải cô đánh cô ấy! Cô đang đóng vai nhân vật phản diện hiểu không?”

Thẩm Ấu Dao đáp lại: "Chẳng phải phải vừa nãy ngài cũng đã nói phân cảnh lần này là cuộc thi đấu quốc tế, toàn bộ chi tiết kịch bản phải đẩy lên cao trào, vì vậy lúc nãy tôi nghĩ nên để cả hai tranh tài kịch liệt xong rồi mới để nhân vật phản diện rơi vào thế yếu... Nếu chỉ có một bên được đánh nhau như thế thì chả khác nào biến nhân vật thành dáng vẻ của kẻ ác?”

Vương Hạo cứng họng, anh ta không biết có phải cô đang cố ý châm chọc mình hay không.

Thẩm Ấu Dao trông thấy trợ lý đưa khăn bông lạnh cho Mao San San chườm mặt, cô nói: “Chẳng phải chúng ta đang cần loại kết quả này sao? Nếu cô đắp mặt như này tí nữa vết thương lành vậy chúng ta không còn cách nào khác phải ghi hình lại rồi.”

Trong thời gian trò chuyện, nửa bên mặt Mao San San đã sưng tấy lên, một bên xương gò má bị tím xanh, loại hiệu quả này cũng không tồi. Thẩm Ấu Dao nghiêm túc nhìn Vương Hạo: “Hay là thôi bỏ đi không cần tình tiết hấp dẫn nữa, trong trận đánh chỉ nhắm vào mình tôi?”

Vương Hạo dù có độc đoán, cẩn thận đến đâu cũng không thể để lộ tiêu chuẩn kép trước mặt mọi người, anh ta chỉ có thể cắn răng nói: “Máy móc chuẩn bị, bảng quay phim đập!” Sau đó cúi đầu ghé sát vào tai Mao San San nói vài câu gì đó.

Mao San San theo bản năng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thẩm Ấu Dao một cái rồi phẫn nộ bò dậy khỏi mặt đất.

Sau đó Thẩm Ấu Dao phải phối hợp cùng với Mao San San thực hiện một số động tác đánh nhau nhưng có điều cô ta vẫn còn căm túc cô cú lúc nãy, vừa rồi mới có chớp mắt cô ta đã bị cô KO đánh gục nên đã để lại không ít bóng đen trong tâm trí cô ta, vì thế mà bây giờ động tác của cô ta cũng trở nên khúm núm lại.

Cuối cùng cô ta sợ Thẩm Ấu Dao bất ngờ đánh úp mình nên đã yêu cầu diễn viên đóng thế của Thẩm Ấu Dao ra diễn thay.

Bởi vì đây là bộ phim có tính chuyên môn cạnh tranh, vì vậy để đạt hiệu quả hơn Vương Hạo đã mời hai diễn viên đóng thế có khả năng trong lĩnh vực võ thuật tự do.

Đỗ Trạch Thần đứng ở một bên xem kịch trong lòng cười không ngớt, mới thoạt đầu nhìn nha đầu này ấp a ấp úng không dám lên tiếng, thế mà lại không chịu ngồi yên để cho người khác gây khó dễ.

Diễn viên đóng thế chỉ cần thực hiện những động tác dựa theo yêu cầu của đạo diễn là được, mặc kệ mấy cái quy luật logic hướng tới hiệu quả, diễn viên đóng thế cùng Mao San San mềm yếu phối hợp vài lần là quay xong cảnh quá trình nữ chính bị đàn áp trước đó.

Cuối cùng cũng đến phân cảnh bọn họ mong đợi nhất: Ngược nhân vật phản diện.

Vương Hạo hô lớn: “Diễn viên đóng thế đâu? Còn không mau vào vị trí?” 

“Được rồi, đến đây.” Chuyên gia trang điểm dẫn một diễn viên đóng thế có ngoại hình giống Mao San San lên.

Vương Hạo nhìn Thẩm Ấu Dao nói: “Đây là giáo viên chuyên nghiệp trong lĩnh vực võ thuật tự do, bởi vì trong cuộc thi tranh tài quốc tế cần có những động tác có độ khó cao nên cô ấy sẽ là người thực hiện chúng, có điều trong phân cảnh này ống kính của cô chiếm khá là nhiều vì thế khó có thể để diễn viên đóng thế diễn, cô có thể không?”

Có người nhìn về phía Thẩm Ấu Dao bằng ánh mắt như thể đang cười trên nỗi đau người khác, cũng có người nhìn cô bằng ánh mắt thông cảm, Vương Hạo với Mao San San rõ ràng là đang nhắm vào cô, vừa nãy cho qua chuyện cô đánh Mao San San trước đó để bây giờ thay thế bằng chuyên viên võ thuật diễn thay, sợ là không thể nhìn ra rõ quá.

Đỗ Trạch Thần nhíu mày muốn mở miệng nhưng khi thấy mặt Thẩm Ấu Dao không chút biến sắc nào đành thuận ý theo, anh khẽ động lòng muốn biết cô sẽ làm gì tiếp theo.

Diễn viên đóng thế chuyên nghiệp bước lên sân khấu, Vương Hạo hỏi: “Đã xem qua kịch bản chưa? Ban đầu thì là đôi bên giao tranh dữ dội về sau cô cần đánh gục Thẩm Ấu Dao, phải để cô ấy thua một cách thảm hại, cô có hiểu không?” Đồng thời anh ta nhìn Thẩm Ấu Dao nói: “Cô đừng có sợ bị thương, diễn viên đóng thế là một giáo viên chuyên nghiệp sẽ không đả thương cô quá mức.”

Cả hai người đều gật đầu đồng ý, trợ lý ở trường quay một lần nữa đập bảng quay phim xuống.

Quả không hổ là diễn viên đóng thể chuyên nghiệp từng động tác trông đẹp mắt hơn nhiều, vừa mới bắt đầu đã tung ra một bộ tuyệt chiêu nhưng có điều đối đầu với diễn viên đóng thế chuyên nghiệp này so với Thẩm Ấu Dao người đã từng đụng độ với bao nhiêu vận động viên võ thuật tự do mà nói thì chỉ là trò trẻ con.

Cô nhẹ nhàng đỡ được tất cả chiêu thức của đối phương, đỡ hết được các chiêu thức dù nó có cả nhẹ lẫn mạnh chỉ bằng một cú đá bay, hai người một bên tiến một bên lui, thoạt nhìn ban đầu cũng có phần dữ dỗi nhưng cũng không quá đặc sắc.

Diễn viên đóng thế chuyên nghiệp có phần ngạc nhiên cũng có phần hào hứng, trong quá trình biết được Thẩm Ấu Dao là người đã có kinh nghiệm về lĩnh vực này, cô ta đem hết sức mình bày ra nhiều chiêu thức.

Dùng khuỷu tay đánh, dùng đầu gối đá tất cả đều bị Thẩm Ấu Dao đỡ trọn, từng chiêu một đều bị hoá giải, ngay sau đó hai chân diễn viên đóng thế lấy đà nhảy lên trong không trung tính đá về phía cổ Thẩm Ấu Dao.

Động tác này cũng được coi là một chiêu lớn, mọi người theo bản năng che mắt mình lại, kết quả chưa gì đã trông thấy Thẩm Ấu Dao tóm lấy chân của đối phương dùng lực nghiêng người lật một cái quật đối phương ngã xuống mặt đất, động tác nhanh gọn như nước chảy mây trôi vô cùng đẹp mắt.

Không biết có người nào đó trong đám đông đứng vây xem không kìm lòng được mà cảm thán một tiếng, cũng vì thế mà theo sau đó là không ngớt những lời khen ngợi truyền tới, Đỗ Trạch Thần đứng xem cũng không nhịn được mà huýt sáo, chỉ một chiêu đơn giản thôi nhưng cũng rất ngầu rồi.

Thấy vậy lúc này Vương Hạo có ý muốn hô "Cut" nhưng anh ta lại bị Phó đạo diễn ngăn lại: “Cậu đừng có mà đảo ngược tình thế lẫn lộn lên, mục đích ban đầu của cậu không phải là quay được phim hay sao, phân cảnh này rất khó quay được đấy.”

Nghe đến đây Vương Hạo không thể không thừa nhận khi anh ta chứng kiến cảnh hai người kia thực sự đang đánh nhau cạnh tranh đầy năng lực xong nhìn lại cảnh quay khoa chân múa tay của Mao San San thì cảm thấy cảnh quay trước đó của cô ta có chút vô vị nhàm chán, thế nhưng phải làm sao đây, anh ta cũng không muốn nâng đỡ cho Thẩm Ấu Dao.

Một phút sau, Vương Hạo vẫn quyết định hô lên: “Dừng!”

Anh ta hỏi Thấm Dao: “Cô đã từng luyện qua rồi hả?”.

Thẩm Ấu Dao thở dốc gật đầu: “Trước kia tôi từng học qua một chút.”

Thảo nào không hề có chút sợ hãi, Vương Hạo cười lạnh: “Có điều cô nên nhớ mình không phải là nữ chính nên không cần thiết phải dành nổi bật, trước mắt biểu hiện cũng không phải là kém với cả tiếp theo là cảnh Hồ Yến rơi vào thế yếu, cô hiểu chứ?”

Thẩm Ấu Dao khôn khéo gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”

Nói thế thôi nhưng Vương Hạo vẫn có chút không tin tưởng ở cô, anh ta vốn tưởng sẽ quay được đoạn phim cô bị người ta đánh thảm hại nhưng hai ba lần liên tiếp kế hoạch đều thất bại, vì vậy anh ta đành kêu diễn viên đóng thuế chuyên nghiệp phải tạo ra một bộ chiêu thức tốt nhất có thể.

Đừng hỏi tại sao Vương Hạo không tin cô, đến cả Đỗ Trạch Thần đứng một bên thưởng thức kịch cũng cảm thấy cô không phải dạng người dễ chịu thiệt thòi, vì vậy khi anh thấy người quen của mình gọi điện thoại đến liền yên tâm đi qua một bên nghe điện.

Nhưng sự việc sau đó hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người, Thẩm Ấu Dao lần này nghiêm túc dựa theo những động tác được thiết kế trước đó làm theo, vào lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì diễn viên đóng thế chuyên nghiệp đã đá cô bay lên rồi vây chắn cô lên hàng rào.

Vương Hạo thấy thế vui sướng không để yên tay chân, còn Mao San San thì đứng một bên gia nhập vào hàng ngũ cổ vũ diễn viên: “Cố lên, cố lên!”

Diễn viên đóng thế vừa mới vào đoàn phim không lâu, trước đó lúc chuẩn bị quay phim cô ta được căn dặn phải dùng lực thật mạnh nên cũng chỉ nghĩ rằng bọn họ muốn cảnh quay hiệu quả hơn thôi, với cả cô ta thấy trình độ của Thẩm Ấu Dao cũng không phải dạng vừa nên đã ra tay không chút hạ thủ lưu tình. Cô ta cũng nhân dịp này muốn đối đầu một trận mãnh liệt với cô.

Thẩm Ấu Dao quả thực kìm nén lại sức lực không hề có ý đánh trả, luôn trong trạng thái phòng vệ.

Trong lĩnh vực võ thuật tổng hợp, cái cần học đầu tiên là để cho người ta đánh như này vì thế việc này đối với cô mà nói chỉ là chuyện bình thường, vả lại diễn viên đóng thế kia cũng chỉ là đang diễn, chẳng qua là diễn cảnh bị đánh thê thảm thôi mà, sự thật thì cô chỉ cần chịu đựng hai cú đánh để mặt mình trông có chút đau đớn, nếu không sợ rằng Vương Hạo sẽ không buông tha cho cô.

Đến lúc còn một chiêu thức nữa là đánh xong thì Vương Hạo kêu “Dừng” rồi buông một câu: “Vẫn chưa bộc lộ rõ bộ dáng thảm thương của Hồ Yến, chưa đủ kịch liệt! Làm lại một lần nữa!”

Những người tinh ý đều có thể nhận ra được rằng Vương Hạo yêu cầu trận đấu này kịch liệt hơn so với trận của Mao San San trước đó, thế mà anh ta lại biểu hiện ra ngoài rằng mình đang cố tình làm khó dễ Thẩm Ấu Dao vì thế mọi người cũng không cảm thấy bất ngờ lắm.

Chờ đến lúc Đỗ Trạch Thần cúp điện thoại quay lại studio thì thấy Thẩm Ấu Dao bị diễn viên đóng thế đè xuống đất đánh, còn Mao San San đứng bên thấy cảnh này không che giấu nổi nụ cười vui sướng khi chứng kiến nỗi đau của cô.

“Này!” Đỗ Trạch Thần phẫn nộ gầm lên một tiếng: “Dừng tay! Ông đây bảo dừng tay lại!”

Vương Hạo thấy có người xông tới nhíu mày hỏi: “Cậu là ai?”

Đỗ Trạch Thần dứt khoát cởi bỏ mũ với khẩu trang xuống, tiện thể tháo kính râm ra nhìn anh ta hỏi: “Theo anh thì tôi là ai?”

Mọi người thấy anh đều kinh hoàng giật mình, fan hâm mộ của Đỗ Trạch Thần cũng không phải ít, anh vừa mới lộ diện mặt thì bỗng truyền đến tiếng thét đến chói tai: “A a a!! Đỗ thiếu gia!”

Đỗ Trạch Thần để lộ thân phận của mình xong anh tiến lên phía võ đài, đẩy diễn viên đóng thế đang sửng sốt kia sang một bên, anh khom người đỡ lấy đầu của Thẩm Ấu Sao, nghiến răng mắng: “Chẳng phải cô rất lợi hại sao? Mắc gì lại để cho người ta đánh như này?"

Thẩm Ấu Dao không hiểu chuyện gì đang diễn ra, bố cô từng chê cô cái gì cũng làm không được có mỗi phòng vệ là xuất sắc nhất, giờ trông thấy Đỗ Trạch Thần đột nhiên xuất hiện nên có chút ngạc nhiên: “Sao anh lại tới đây?”

Ánh mắt cô lúc này không hề tỏ vẻ ấm ức hay tức giận nào, chỉ đơn giản tỏ vẻ ngạc nhiên.

Bỗng trong lòng Đỗ Trạch Thần nảy sinh ý nghĩ cô vậy mà không nghĩ tới việc cầu xin ai đó giúp đỡ mình, nhưng càng nghĩ như thế càng khiến anh nổi giận hơn: “Tôi mà không tới thì cô cứ chịu đựng để mặc người ta chà đạp hả?”

Đến bây giờ Thẩm Ấu Dao mới kịp phản ứng lại, hoá ra anh vì cô mà ra mặt, nghĩ đến đây cô không khỏi nở nụ cười: “Chỉ là đóng phim thôi mà, có điều cảm ơn anh rất nhiều.”

Rõ ràng bị đánh đến nỗi gương mặt sưng đỏ lên, khoé miệng thì bị rách, nhưng sâu thẳm bên trong đôi mắt hạnh nhân của cô lại chẳng có vẻ lo lắng nào cả, dường như chỉ có một ngôi sao với hào quang lộng lẫy ở sâu trong con ngươi tinh tú thuần khiết.

Làm thế quái nào lại có người nhẫn tâm đến nỗi đánh thương một người như này được chứ? Đỗ Trạch Thần nghĩ thầm rồi lại nghĩ đến việc mình mới là kẻ đầu sỏ khiến cô rơi vào tình trạng như này, anh bực bội kéo người đứng dậy, đường đường là Đỗ thiếu gia anh sẽ không tự trách bản thân vì vậy chỉ tay về phía Vương Hạo vẫn còn đang kinh ngạc mắng: “Chỉ đạo đoàn làm phim cái gì chứ, hồi anh còn đi học rốt cuộc học được những gì? Diễn viên, kịch bản, trang điểm, đạo cụ, không có một cái nào trông chuyên nghiệp cả!”

“Cả đoàn phim tôi thấy thứ không chuyên nghiệp nhất có lẽ là anh đấy, lại còn là đạo diễn nữa chứ! Bản thân vốn đã không có năng lực rồi thì tự kiểm điểm lại mình rồi học tập cho tốt đi lại còn dám đứng ở đây đúng là mất hết mặt mũi, muốn cảnh quay trông chân thật hơn thì để cho diễn viên xông vào đánh thật, vậy anh muốn quay phim hình sự thì phải có người phạm tội thật chắc?”

Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao, vẻ mặt Vương Hạo cũng tái nhợt đi.

Trong giới giải trí Đỗ Trạch Thần được biết đến là một người rất bá đạo, bởi vì muốn giúp đỡ người khác nên anh đành nhờ vả truyền thông, còn không thì anh cũng không dám ra mặt, đám fan của anh hết lần này đến lần khác đều dính chiêu này, cảm thấy tính tình anh rất tốt, từ miệng anh nghe được không ít chân tướng trong giới vì thế mà anh bị trêu chọc là "Uỷ ban kỷ luật và tác phong của giới giải trí".

Hồi mới ra mắt, mỗi lần Đỗ Trạch Thần đem chuyện người khác ra kể đều lên hot search, đáng ghét nhất là khi cả tuần đều xuất hiện một đề tài như “Đỗ thiếu gia giận mắng người” luôn đứng đầu mục tìm kiếm, có điều trong nửa năm qua tính tình anh cũng đã dịu đi khá nhiều, nhưng tính tình dịu đi thì con người lại trở nên tinh quái hơn, lúc này anh phải tức giận nhiều đến cỡ nào thì mới có thể bất chấp chửi người ta như này.

Có thể ngầm đoán được, nếu như những lời này truyền ra ngoài thì cả bộ phim mới lẫn Vương Hạo đều bị huỷ thành tro bụi.

Vì là chuyện liên quan đến tác phẩm của mình, Vương Hạo cả gan phản bác lại: “Đỗ thiếu gia đây là đang muốn thiên vị cho tiểu tam của mình sao?”

Có drama! Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía hai người này, mặc kệ mấy tin đồn nói bóng nói gió vô căn cứ ngoài kia, chẳng phải chính tai mình nghe được mới là chân tướng thật sự!

Đỗ Trạch Thần giận quá hoá cười: “Anh có ý gì? Anh là ai mà đời tư tình cảm của tôi anh còn rõ hơn tôi thế? Tôi không biết là mình nuôi tiểu tam từ bao giờ đấy!”

“Lòng dạ hẹp hòi thì vẫn mãi là lòng dạ hẹp hòi thôi, lại còn muốn gán tội cho người khác.” Đỗ Trạch Thần nghĩ lại mấy câu nói anh vừa nghe được, trong lòng đầy tức giận: “Chứ không phải anh theo đuổi người ta nhưng lại bị cự tuyệt nên mới gây khó dễ cho cô ấy hả, chẳng lẽ anh vì lý do người ta tâm trong mắt sáng nên mới trả thù cô ấy?”

Mọi người xung quanh cười thành tiếng khiến mặt Vương Hạo đen lại.

Đỗ Trạch Thần thấy vẫn chưa đủ ngại tiếp tục nói: “Người không có nhân phẩm tôi gặp đầy rồi, tôi thấy anh thuộc loại người nhân phẩm cực kém, nếu anh có thể thành một đạo diễn nổi tiếng, có lẽ giới giải trí này lại có thêm một vết nhơ bẩn thỉu!”

Anh vừa dứt lời, không thèm để ý đến Vương Hạo, anh kéo Thẩm Ấu Dao đi ra ngoài.

Vương Hạo nhìn bóng lưng họ rời đi, trong lòng anh ta càng tức giận hơn khi cảm nhận được những con mắt khác thường bao vây xung quay, anh ta lập tức móc di động ra gọi cho ai đó, đáy mắt tràn đầy vẻ nham hiểm, để xem mấy người các ngươi đắc ý được bao lâu!

《Xuyên thành vợ sau của thiếu gia hào môn.- Calantha》


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp