Xuyên Thành Vợ Sau Của Thiếu Gia Hào Môn

Chương 30


9 tháng

trướctiếp

《Xuyên thành vợ sau của thiếu gia hào môn.- Calantha》 

Ấu Dao lướt qua anh, đi vào tiện tay cầm một bộ quần áo: "Thử cái này đi.”

Thấy cô định trốn đi, Đỗ Trạch Thần nói: "Sao lại phiền phức như vậy, tôi ra ngoài, em cứ thay ở đây đi, thay xong rồi ra." Nói xong không đợi cô từ chối đã ra ngoài.

Đỗ Trạch Thần thuận tay lật tạp chí đầu giường, rất chờ mong diện mạo mới của Ấu Dao, vừa rồi cô cầm một bộ lễ phục, bình thường cô chủ yếu mặc trang phục trung tính, mặc váy ngắn nhất định rất đẹp, hơn nữa cặp chân dài kia...

Khóe miệng Đỗ Trạch Thần đang nở nụ cười đáng nghi, cả phòng bỗng tối sầm lại.

Trong phòng thử đồ truyền đến một tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi, Đỗ Trạch Thần vội vàng nói: "Ấu Dao? Hình như là mất điện, em không sao chứ?”

Bên trong không có trả lời, Đỗ Trạch Thần nghi ngờ gọi hai tiếng: "Ấu Dao? Ấu Dao?!”

Anh cảm thấy có gì đó không đúng: "Ấu Dao, tôi vào đây!" Vẫn không nghe thấy đối phương trả lời.

Đỗ Trạch Thần thử đẩy cửa ra, bởi vì không có cửa sổ, bên trong tối đen, đưa bàn tay ra cũng không nhìn rõ năm ngón.

“Ấu Dao?" Đỗ Trạch Thần khẽ gọi một tiếng, nghe thấy trong góc truyền đến một tiếng hừ nhẹ sợ hãi, dường như là bị dọa nhảy dựng.

Anh vội vàng đi về phía đó, sau đó va phải một cơ thể mềm mại, Ấu Dao dường như không nhịn được kêu một tiếng: "A!"

Đỗ Trạch Thần nhận ra có gì đó không ổn, vô thức đưa tay nắm lấy cánh tay đang vẫy tới: "Ấu Dao?! Là tôi, đừng sợ!”

“Đỗ Trạch Thần!" Giọng Thẩm Ấu Dao mang theo chút run rẩy, hiển nhiên đang cố gắng khống chế nỗi sợ hãi của mình, cơ thể không tự chủ được dựa sát vào nhau.

Đỗ Trạch Thần sờ thấy trên cánh tay cô tất cả đều là mồ hôi lạnh, cả người đều run nhè nhẹ, thật sự không nghĩ tới, cô lại sợ bóng tối như vậy.

“Không sao, không sao." Đỗ Trạch Thần hơi nghiêng người, ôm lấy cô, Thẩm Ấu Dao đoán chừng là thật sự sợ hãi, cũng không kháng cự, cả người ngồi ở trên đùi anh.

Đỗ Trạch Thần ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, lưng cô ướt hết, có thể thấy được mức độ sợ hãi.

“Đừng sợ, đừng sợ, tôi đưa em ra ngoài." Đỗ Trạch Thần điều khiển xe lăn đi ra ngoài.

Thẩm Ấu Dao mơ hồ theo bản năng ôm chặt anh, ngửi mùi hương của anh giúp cô cảm giác bình tĩnh hơn.

Từ phòng thay đồ đi ra, tuy rằng trời hôm nay nhiều mây che khuất ánh trăng, nhưng ở xa xa vẫn có ánh đèn chiếu vào, tốt xấu gì cũng có thể nhìn thấy đồ vật.

“Khá hơn chút nào chưa?" Đỗ Trạch Thần dịu dàng hỏi.

Thẩm Ấu Dao gật đầu, muốn bước xuống khỏi người anh, Đỗ Trạch Thần lại nhận ra sự miễn cưỡng của cô, đè người lại.

Cô vừa mới run rẩy cùng với mồ hôi lạnh trên người cô đều không phải là giả, dù cho bị dọa tới như vậy nhưng cô cũng chỉ kêu ngắn ngủi vài tiếng, làm cho người ta còn tưởng rằng chỉ là phản ứng sợ hãi bình thường, nếu như anh không ở bên cạnh cô, nếu như không có người để ý, cô sẽ âm thầm chịu đựng cả đêm như vậy sao?

Giờ phút này, sự âm thầm chịu đựng không nói một lời của cô khiến anh cảm thấy bội phục đến đau lòng, rốt cuộc cô đã trải qua cái gì, mới có thể làm cho một cô gái nhỏ dù cho vô cùng sợ hãi nhưng vẫn dựa vào chính mình yên lặng chịu đựng?

“Đừng nhúc nhích, cứ ngồi như vậy đi." Đỗ Trạch Thần vẫn nhẹ

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp