Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Chương 45: Thất thúc đáng ngờ


9 tháng

trướctiếp

Thôi Quần Thanh thấy sắc mặt Tống Hạc Khanh nặng nề, vội vàng phóng tầm mắt, thấy rõ là ai sau đó cất giọng nói: “Tiểu thập tam, ngươi đàng hoàng một chút cho ta! Đừng để ta bảo cha đánh ngươi!”

“Tiểu thập tam” trên dưới mười tuổi, trên đầu có hai cái sừng, mặc cẩm bào, tay áo hẹp màu hồng thu, bên trong áo bào thêu hoa văn tường vân như ý, trên cổ đeo khóa trường mệnh, không hề để ý y phục xảo đắt đỏ của bản thân tinh dễ bị rách, nằm sấp tùy ý trên đỉnh núi giả, bị trách mắng cũng không buồn, còn nhếch miệng vui vẻ, còn để đá lên ná cao su, lúc này nhắm đến huynh ruột của mình.

“Ối!” Thôi Quần Thanh che trán hít khí lạnh, tức giận đến mức chỉ vào ranh con mắng: “Ngươi đừng cho rằng ta không dám đánh ngươi! Ngươi chờ đó cho ta!”

Đứa trẻ kia cười haha không ngừng, đứng lên đổi chỗ ẩn nấp, sợ sẽ bị đánh.

“Đây là ai vậy?” Đường Tiểu Hà không vui hỏi.

Thôi Quần Thanh xoa trán đến sầu não, nói lầm bầm: “Lão út nhà ta, thân nương mất sớm, vẫn luôn được mẫu thân của ta nuôi dưỡng dưới gối, suốt ngày được nuông chiều lên trời, ngoại trừ cha ta, không ai quản được được hắn, nhưng cha ta cũng nào rảnh rỗi.”

“Ta khuyên ngươi vẫn là nên thay cha ngươi quản hắn.” Tống Hạc Khanh đột nhiên nói: “Nếu không hắn lớn lên có thể sẽ thành khách quen của Đại Lý Tự.”

“Họ Tống ngươi đừng nói quá như vậy, nó mới bao nhiêu tuổi chứ, nghịch ngợm cũng là khó tránh khỏi, có lẽ sau này sẽ tốt hơn?”

Tống Hạc Khanh hừ một tiếng, cũng không nhiều lời, dù sao đây cũng không phải là hài tử nhà hắn, hắn quản chuyện vô bổ làm gì.

Ba người mỗi ngươi xoa cái trán, đang muốn nói tiếp chính sự thì nghe tiếng trẻ con từ truyền ra từ núi giả: “Ai ya! Ngươi đang làm gì vậy!”

Thôi Quần Thanh cho rằng nhóc con quay lại muốn tiếp tục đùa nghịch, nghiêng đầu sang chỗ khác mắng: “Vội làm gì! Chuyện người lớn trẻ con bớt can thiệp vào!”

Thôi Dật Hiên lại lắc đầu: “Tam ca, đệ không nói chuyện với huynh, đệ đang nói chuyện với Thất thúc.”

“Thất thúc? Thất thúc ở đâu?” Thôi Quần Thanh quay đầu nhìn xung quanh.

Thôi Dật Hiên đưa tay chỉ: “Ở chỗ kia, thúc ấy vừa mới đi ra ở chỗ kia.”

Ba người nhìn theo, nhìn vào núi cây thông cao hơn thắt lưng cách đó ba trường.

Sau cây thông, có một thân ảnh run rẩy, bước chân chậm rãi, xuất hiện ở trước mặt mấy người.

Nam nhân khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặc áo bào màu tím, sắc mặt trắng bệch, râu ria thưa thớt, đối mặt với ánh nhìn chăm chú của mấy người, nụ cười cứng đờ nói: “Ta.. ta đến thu thập nhựa thông, nhựa th�

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp