Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Chương 38: Tiên nhân đốt đèn, oán than vạn dặm


9 tháng

trướctiếp

Ngày vào hạ, mùa hè nóng nực buông xuống, không sợ buổi đêm tới nhanh chỉ sợ cả kinh thành đều chìm vào sự thời tiết bức bối như này.

Bá tánh đứng ở từ đầu đường tới cuối ngõ đều bị một màn đáng sợ như thế dọa cho im lặng, nhìn cái đèn lồng không chớp mắt, hóa ra bên trong còn ẩn chứa một bí mật lớn như thế, phát hiện được một phần của thi thể nạn nhân đã trong quá trình phân hủy, mùi thối rữa tỏa ra khắp nơi, toàn bộ cửa Phong Khâu cũ đều bị mùi này làm cho suýt chút nữa chết ngạt.

Trong tiếng đàm luận, một con bồ câu trắng bay đến, cánh chim như tuyết trắng bay phất phới trên trời, dáng người nhẹ nhàng xuyên qua cửa Minh Đức nguy nga, đi qua ngự phố, thẳng đến chỗ quyền quý đang tụ tập ở chùa bên cạnh Đại Tướng Quốc.

Rất nhanh, một người hầu của Thôi phủ dùng con ngựa khỏe chạy thẳng đến Đại Lý Tự.

Trước cửa Đại Lý Tự, con ngựa dừng lại, người hầu xuống ngựa đưa bức thư trong tay giao cho người đứng gác ở ngoài đã chờ một ngày. Sau đó người trong Đại Lý Tự nhận thư không dám chậm trễ một khắc nào xoay người đi vào nhà giam của Đại Lý Tự.

Chạy đến trước cửa, giao cho quan coi ngục, quan coi ngục tiếp nhận xoay người chạy đi vào nhà lao, chạy đến cuối nhà lao dừng lại trước giá hình, cúi đầu nâng hai tay dâng thư lên.

Ánh nến phần phật, không ngừng nhảy nhót, mờ nhạt chiếc xuống, bàn tay trắng nõn cùng với ngón tay thon dài được đưa ra, cầm lấy bức thư, mở ra, lấy tờ giấy bên trong đó.

Tống Hạc Khanh nhìn từng chữ trên tờ giấy, trong mắt hiện qua tia sáng, nâng mặt nhìn lão già bị trói chặt trên giá với hơi thở thoi thóp kia, khẽ mở môi nói: “Ta nên gọi ngươi là gì đây? Là Uông Sĩ Lâm hay là…. Chu Hòa Thuận?”

Ông già kia không hề ngẩng đầu lên, gục mặt xuống dưới, ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào đánh lên mái tóc bạc của ông ta khiến cho ông ta như một pho tượng đá được chạm khắc không có sự sống.

“Đúng là không thấy quan tài không đổ lệ, đừng giả ngu, ta biết ngươi có thể nghe thấy được.” Tống Hạc Khanh nói với vẻ không vui.

Không biết qua bao lâu, ông già kia mới mấp máy môi, dùng âm thanh già nua nghẹn ngào lẩm bẩm nói: “Tên của ta làm sao mà ngươi có thể biết được?”

Tống Hạc Khanh đi tới trước mặt ông ta, giơ tờ giấy lên nói: “Nếu muốn người khác không biết thì trừ khi bản thân đừng làm. Ba mươi năm trước ngươi kết bạn với Uông Sĩ Lâm cùng nhau đi kinh thành để kiếm sống, không biết ngươi đã dùng thủ đoạn gì để giết hại ông ta, cầm hộ tịch thế thân vào vị trí của ông ta, ngươi cảm thấy việc làm của mình trời không biết quỷ không hay nhưng trên đời này làm gì c

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp